Chương 25: Ý đồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh căn bản không thèm để ý Tưởng Yên Nhiên đang nói gì, ngược lại Mộ Hàm Phong cảnh giác quay đầu lại hỏi: "Mạc đội trưởng và Yên Nhiên là người thân sao?"

Tưởng Yên Nhiên không có nói chuyện này, cô ta chỉ nói Kỳ Ninh là nam sủng của Mạc Dịch Phàm, bảo Mộ Hàm Phong đừng tin cậu mà thôi. Mạc Dịch Phàm chính bởi vì tin vào điều này mới thoải mái hào phóng mang theo Tưởng Yên Nhiên bên cạnh. Nhưng nếu Tưởng Yên Nhiên có không gian và Mạc Dịch Phàm là quan hệ thân thích, như vậy Mộ Hàm Phong cũng chỉ có thể càng phải canh chừng Tưởng Yên Nhiên cẩn thận hơn mà thôi.

Tưởng Yên Nhiên hơi hơi ảo não. Một lời nói dối nhất định phải có vô số lời nói dối bù đắp vào. Tuy rằng cô không có nói gì sai, chỉ là che giấu vài chuyện, nhưng bây giờ lại không cẩn thận bị chính cô chọc thủng, Tưởng Yên Nhiên nhất thời cũng không biết phải nói gì.

"Không phải". Mạc Dịch Phàm nhàn nhạt mở miệng nói, Tưởng Yên Nhiên có chút thất vọng, lại có chút an tâm.

Mộ Hàm Phong nghe xong, quay đầu nhìn sự lạnh nhạt trong mắt Mạc Dịch Phàm, đối với lời của anh nói cũng tin bảy phần. Nhưng điều này cũng không làm hắn sắp tới phải chú ý nhiều hơn tới tiếp xúc giữa Tưởng Yên Nhiên và Mạc Dịch Phàm.

Vì vậy, đến khi bọn họ cách kho hàng khoảng 5km, dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn và lên kế hoạch tìm kiếm ý tưởng đột phá, Mộ Hàm Phong vẫn luôn kéo Mạc Dịch Phàm bàn bạc kế hoạch, mà Tưởng Yên Nhiên cũng vẫn luôn bị Tiểu Già Dạ quấn lấy, cô căn bản không có cơ hội đi tìm Mạc Dịch Phàm để lôi kéo cảm tình.

Tiểu Già Dạ tò mò nhìn cổ tay trắng muốt của Tưởng Yên Nhiên: "Cái đồng hồ kiểu nam trên tay cô sao lại không thấy vậy?"

Thân mình Tưởng Yên Nhiên cứng đờ, Kỳ Ninh cũng nửa mở đôi mắt nhìn về phía Tiểu Già Dạ và Tưởng Yên Nhiên.

"Không cẩn thận làm mất rồi". Tưởng Yên Nhiên cúi đầu nói, cô hiển nhiên không nghĩ tới một đứa con nít sẽ chú ý đến đồng hồ trên tay cô.

Tiểu Già Dạ giống như người lớn thở dài nói: "Thật đáng tiếc. Cháu nghe Hàn Miểu nói, đồng hồ đó là do ông ngoại của cậu ấy truyền lại, truyền đến hơn 200 năm rồi".

Tưởng Yên Nhiên bị Tiểu Già Dạ nói đến hoảng sợ.

Hàn Miểu? Kia chẳng phải là tên của đứa trẻ kia sao? Tiểu Già Dạ vậy mà lại quen biết với Hàn Miểu, thậm chí còn biết về cái đồng hồ kia? Tưởng Yên Nhiên sửng sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Già Dạ không nói nên lời.

May mắn rằng Mộ Hàm Phong và Mạc Dịch Phàm đang bàn bạc công việc với nhau, sau đó vài người cũng đi ra ngoài.

Kỳ Ninh là người cuối cùng đứng lên, Tưởng Yên Nhiên cố ý vô tình cũng ở lại phía sau, rõ ràng là đang đợi Kỳ Ninh.

"Cậu có thể trả lại vòng tay và đồng hồ cho tôi không?". Tưởng Yên Nhiên thấp giọng khẩn cầu, "Cậu trả đồng hồ và vòng tay lại cho tôi, chuyện cậu từng muốn giết tôi đời này tôi cũng sẽ không nói cho anh tôi. Nếu tương lai chúng ta có thể đến thành phố A, tôi cũng đồng ý khuyên mẹ tôi chấp nhận cậu, cho nên, Kỳ Ninh , Kỳ thiếu à, cậu có thể trả chúng lại cho tôi không, chúng nó đối với tôi thật sự rất quan trọng".

"Rất quan trọng sao?". Kỳ Ninh cười như không cười nhìn Tưởng Yên Nhiên, "Tiểu Già Dạ vừa rồi không phải nói đồng hồ kia là của một cậu nhóc tên Hàn Miểu sao? Tưởng tiểu thư khi nào thì cũng có hứng thú với đồ của con nít như vậy? Lại nói vòng tay kia, Tưởng tiểu thư thật sự không biết hay là giả vờ không biết, vòng tay đó vốn là vật gia truyền của Mạc gia. Tôi lấy lại từ cô thì có gì sai sao? Đồ của Mạc gia, Tưởng tiểu thư, cô xác định là cô có tư cách chiếm giữ sao?"

Mặt Tưởng Yên Nhiên đỏ lên, vòng tay không được quyền lấy thì tạm thời không lấy được, nhưng đồng hồ không gian cô không thể không cần.

"Vòng tay là do anh trai và mẹ tôi cho, nói là có vòng tay, tương lai anh trai sẽ không nhận nhầm tôi. Tôi cũng không biết đó là vật gia truyền của Mạc gia, cậu nếu cầm vậy thì cầm đi. Nhưng đồng hồ đúng là cậu lấy phải không? Món đồ đó cũng khó coi, tôi giữ cũng chỉ là để kỷ niệm mà thôi. Kỳ Ninh cậu trả lại đồng hồ cho tôi, tôi bảo đảm không nói cho anh trai tôi chuyện cậu đã làm với tôi, Kỳ thiếu, xem như là tôi cầu xin cậu!". Tưởng Yên Nhiên khóc đến hoa lê đái vũ, nhìn thấy rất đáng thương.

Chỉ tiếc Kỳ Ninh càng nhìn lại càng thấy Tưởng Yên Nhiên không vừa mắt, "Tôi đây không có lấy đồng hồ của cô, nếu cô không tin có thể đến cáo trạng với Mạc Dịch Phàm cũng được. Cô mách lẻo, tôi đây vừa lúc cũng có lý do để động thủ giết cô".

Biểu tình trên mặt Tưởng Yên Nhiên cứng lại, hiển nhiên cũng hiểu rõ địa vị của mình trong lòng Mạc Dịch Phàm, căn bản là không thể so với Kỳ Ninh. Đến nỗi dùng "mẹ chồng" để uy hiếp càng làm Kỳ Ninh thêm khinh thường. Rốt cuộc vào cái thời loạn thế như vậy, khả năng người gọi là "mẹ chồng" còn sống cũng không tính là lớn.

Khoé mắt Kỳ Ninh đảo qua một góc áo đen ở cửa, tròng mắt Kỳ Ninh xoay chuyển, bỗng nhiên nói: "Tưởng tiểu thư nếu vẫn không tin, không ngại lục soát trên người tôi, xem thử tôi rốt cuộc có lấy đồ của cô hay không".

Tưởng Yên Nhiên không rõ vì sao Kỳ Ninh lại đồng ý cho cô lục soát người, nhưng đồng hồ kia là bùa bảo mệnh của cô, Tưởng Yên Nhiên không thể đánh cuộc nổi. Lúc này thấy Kỳ Ninh vậy mà để cho cô soát người nên chỉ do dự một hồi liền gật đầu, đồng hồ không gian kia đối với cô mà nói là thật sự rất quan trọng.

Nghĩ như vậy, Tưởng Yên Nhiên liền vươn đôi tay nhỏ trắng noãn khó có được ở mạt thế, chậm rãi hướng về phía túi áo của Kỳ Ninh.

Chỉ là không đợi tay cô đụng được góc áo của Kỳ Ninh, hai đạo lôi quang màu tím lam đánh tới, tay Tưởng Yên Nhiên trong nháy mắt bị đánh bay đi...

Tưởng Yên Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, một đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng chạy tới, lộ vẻ chiếm hữu ôm lấy vai Kỳ Ninh nói: "Không được lại đụng vào em ấy. Nếu không, cô không chỉ mất hai tay thôi đâu".

Tưởng Yên Nhiên nhìn hai tay đen thui của mình, khóc không ra nước mắt giải thích: "Là cậu ta bảo em chạm vào, anh, là Kỳ Ninh dụ dỗ em chạm vào cậu ta, anh không thể không phân rõ xanh đỏ đen trắng mà oan uổng em như vậy!".

Bóng người màu đen kia đúng là Mạc Dịch Phàm, sau khi nghe Tưởng Yên Nhiên giải thích, liền dứt khoát làm lơ cô ta, lôi kéo Kỳ Ninh theo anh đi ra ngoài. Vừa mới không nhìn một lúc, cái tay của ả Tưởng Yên Nhiên liền sờ đến người Tiểu Ninh, xem ra anh vẫn phải nỗ lực ngăn cách hai người này ra.

"Thật sự không phải là em sai, là Kỳ Ninh trộm đồ của em!". Tưởng Yên Nhiên vẫn đuổi theo hai người nói, cô không thể không đuổi theo, không thể không giải thích. Đã không có không gian, Mộ Hàm Phong bên kia không trực tiếp giết cô thì còn tốt, cô chỉ có thể ăn vạ người anh có một nửa huyết thống này, cho dù đối phương không nhận, cô cũng phải ăn vạ.

Mạc Dịch Phàm dừng chân một chút, lạnh lùng liếc Tưởng Yên Nhiên một cái: "Vô luận có phải em ấy sai hay không, chỉ cần cô chạm vào em ấy, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Còn nữa, xin đừng loạn nhận thân thích".

Kỳ Ninh tiếc nuối liếc Tưởng Yên Nhiên một cái, thật hy vọng lát nữa Mộ Hàm Phong có thể nhất thời tức giận giết chết ả, như vậy không đỡ làm phiền đến cậu. Mạc Dịch Phàm trong lòng vẫn còn quan niệm đạo đức, người không phạm ta, ta không phạm người. Tưởng Yên Nhiên còn chưa thương tổn anh, Mạc Dịch Phàm tuy rằng chán ghét ả nhưng cũng tuyệt đối có ý đồ khiến cô phải chết/

Kỳ Ninh không muốn cùng Mạc Dịch Phàm có bất luận ngăn cách gì, không thể giết một cô gái bé nhỏ không đáng kể vào lúc này, cho nên mới sẽ nhường nhịn như thế, mới phải thiết kế cho người khác động sát thủ với Tưởng Yên Nhiên.

Kho hàng theo như lời Mộ Hàm Phong nói càng ngày càng gần, mọi người mới phát hiện, tang thi xung quanh kho hàng này thế mà lại đa số đều mặc quân trang màu xanh lục, bên hông còn mang theo súng quân bị.

"Không xong, bị mấy người này giành trước một bước!". ". Kiều Hàm Nhất chau mày nói: "Tinh thần lực của tôi không điều tra đến tầng hầm được, cũng không biết lương thực có bị dọn đi hay không".

Mạc Dịch Phàm cầm kính viễn vọng nhìn tình hình tang thi xung quanh, ngoại trừ tang thi và mấy chiếc xe tải quân dụng, vẫn chưa phát hiện thấy người sống. Vì vậy nói: "Hẳn là bọn họ vừa tới nơi này, còn chưa có kịp thu lương thực liền đều biến thành tang thi. Đương nhiên, còn có một loại khả năng, chính là người thu lương thực đã rời đi trước, bọn họ là vật hi sinh áp trận phía sau. Cụ thể là khả năng nào thì không nhìn ra được".

Rốt cuộc, mấy chiếc xe quân dụng cũng không thuyết minh được vấn đề gì. Thượng tầng của căn cứ sẽ không tuỳ tiện dùng rất nhiều xe tải quân dụng một chiếc lại một chiếc tải lương thực vào thành, bọn họ khẳng định còn có hậu chiêu.

Mộ Hàm Phong nghe vậy cũng gật đầu nói: "Nếu đã đi vào nơi này, nhất định phải đến cái kho lúa kia một chuyến".

Kỳ Ninh cũng nhíu nhíu mi, tinh thần lực của Kiều Hàm Nhất không dò xét đến tình hình của kho lúa kia, ngay cả thần thức của cậu cũng không điều tra đến. Lúc thần thức đụng đến chỗ nào đó, dường như có một cổ lực lượng ngăn cách thần thức của cậu bắn ngược trở về, cậu căn bản không nhìn được tình hình bên trong.

Mấy người tập trung lái xe, thẳng đến khi không thể tránh được nữa, bị tang thi hoàn toàn vây kín, thì mọi người trên xe mới bước xuống, bắt đầu tiêu diệt tang thi.

Năm tang thi cấp hai, Mạc Dịch Phàm trực tiếp động thủ dùng dị năng hệ Lôi giết chết ba con, Kỳ Ninh cũng giết một, mà còn thứ năm thì từ đầu đã nhào về phía Tưởng Yên Nhiên. Mạc Dịch Phàm cùng với Kỳ Ninh đều không có ý định giúp cô ta, mà Mộ Hàm Phong dưới sự cố ý vô tình ngăn cản của Kỳ Ninh cũng gần như liều mạng tiêu hao hết dị năng mới cùng với Kiều Hàm Nhất giết chết con tang thi cấp hai thứ năm.

Tưởng Yên Nhiên lúc này cũng hoàn toàn hiểu ra, Mộ Hàm Phong không đáng tin cậy, Mạc Dịch Phàm càng không đáng tin. Anh ta sẽ không giết cô, cũng không muốn Kỳ Ninh vô duyên vô cớ giết cô, nhưng nếu người khác ra thay, mí mắt Mạc Dịch Phàm cũng sẽ không nâng một chút, không thèm để ý cô ta có chết hay không.

Số lượng tang thi mặc quân phục màu xanh lục tuy rằng nhiều, nhưng đa số vẫn chỉ là tang thi sơ cấp hoặc tang thi bậc một, giết chỉ phí chút thời gian, nhưng thật ra cũng không có gì nguy hiểm. Sáu người rất nhanh đột phá phòng tuyến, tìm được kho hàng.

Mãi đến tới trước kho hàng, mọi người mới hiểu được vì sao bên ngoài lại có nhiều tang thi quân nhân như vậy.

Trước kho hàng là một con chó Ngao Tạng màu vàng biến dị đang lười biếng, nằm liếm liếm những vết thương lớn lớn bé bé trên người, híp mắt đánh giá bọn họ. Mà chung quanh nó nằm đầy mấy xác người bị nó cắn hoặc đá chết.

"Ngao Tạng có con lớn như vậy sao? Con này cao gần tới nóc nhà, hơn nữa đôi mắt của nó sao lại là màu đỏ, lại còn đỏ như máu?". Kiều Hàm Nhất xoa xoa mắt, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhìn thấy một quái vật khổng lồ giống như Ngao Tạng, nhất thời có chút không kịp phản ứng.

Kỳ Ninh cũng sửng sốt một chút, không thể nghĩ được động vật cũng bắt đầu biến dị rồi. Động vật biến dị ở căn cứ Hoa Nam so với động vật biến dị ở thành phố A còn nhiều hơn.

Mấy người liếc nhau, lập tức thừa lúc con Ngao Tạng không để ý mà nhào tới, thi triển bản lĩnh, có súng dùng súng, có dị năng thì dùng dị năng, đồng loạt tấn công về phía con Ngao Tạng.

Mặc kệ loài động vật này đã từng trung thành với con người cỡ nào, hiện giờ nó cản trở con đường thu gom lương thực của bọn họ, nhất định phải chết!

# Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro