Chương 26: Ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con ngao tạng trông như sư tử, dáng vẻ đường đường, tâm tư đơn giản, chỉ trung thành đối với chủ nhân của nó, đối với người ngoài luôn là ánh mắt như nhìn kẻ thù.

Nhưng con Ngao tạng trước mắt này, thoạt nhìn lại rất trung hậu thành thật, nhưng trong mắt vẫn thỉnh thoảng hiện lên lệ khí, tiết lộ nó không phải là một kẻ dễ chơi.

Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm Nhất lập tức mỗi người cầm một cây súng, ỷ vào ưu thế thấp bé hơn nhiều so với con Ngao tạng, bắt đầu linh hoạt né tránh, thừa cơ hội công kích bụng con Ngao tạng.

Tưởng Yên Nhiên trốn vào trong một góc, mấy lúc thế này cô có thể tự bảo vệ tốt cho mình cũng xem như là giúp đỡ mọi người.

Tiểu Già Dạ đứng ở chỗ không xa Tưởng Yên Nhiên, xem như là bảo vệ cô, thỉnh thoảng giơ thi thể gần đó ném về phía con Ngao tạng, làm ảnh hưởng phán đoán của nó. Nó tuy rằng thức tỉnh dị năng hệ lực lượng, nhưng lực lượng của nó mà so với con ngao tạng này thì căn bản là gặp sư phụ, so ra còn bị ghét bỏ.

Mạc Dịch Phàm nhìn con chó ngao tạng biến dị thật lớn nhíu nhíu mày, khẽ nhéo tay Kỳ Ninh, mắt nhìn về phía sau con ngao tạng.

Kỳ Ninh lập tức liền hiểu rõ, Mạc Dịch Phàm bảo cậu có cơ hội thì vào trước thu lương thực, cho nên khác với Mạc Dịch Phàm dùng dị năng hệ lôi công kích thật sự dây dưa với ngao tạng, Kỳ Ninh chỉ ngẫu nhiên cầm côn sắt đánh một cú vào bộ da lông thật dày của con Ngao tạng, thừa dịp mọi người không để ý, liền chạy ra phía sau nó.

Mũi Ngao tạng giật giật, giống như ngửi được mùi gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng không ngăn cản Kỳ Ninh, nhưng đến lúc nó quay lại định đuổi theo Kỳ Ninh, đám người Mạc Dịch Phàm liền lập tức thi triển các loại thủ đoạn để ngăn cản nó. Mộ Hàm Phong gọi Tưởng Yên Nhiên và Tiểu Già Dạ: "Già Dạ, bảo hộ Yên Nhiên đi vào trong thu lương thực".

Hắn và Kiều Hàm Nhất bây giờ rõ ràng không thể phân thân được, bởi vì con ngao này có vẻ lười biếng, đánh nhau với bọn họ giống như con nít đánh nhau, ý trêu đùa chiếm phần lớn, nhưng hiện tại con ngao tạng lại giống như phát điên đuổi theo hướng Kỳ Ninh chạy về phía kho hàng, mấy người chỉ có thể dùng tất cả thủ đoạn ngăn nó lại.

Tiểu Già Dạ sửng sốt một chút, nhìn con ngao tạng đang điên cuồng giãy giụa thân thể muốn nhảy về phía kho hàng, cắn chặt răng, liền tùm Tưởng Yên Nhiên thi triển dị năng che chắn chạy về phía bên trong kho hàng, kết quả nó đưa được Tưởng Yên Nhiên vào còn nó bị chặn ở cửa, chen không vào được.

Đến lúc Tiểu Già Dạ nghẹn một hơi, thật vất vả vận khí chạy thoát khỏi con ngao tạng, Tưởng Yên Nhiên cũng phải chạy vào bên trong kho hàng.

Cái kho này không phải là một kho hàng lớn một gian, mà được chia làm mấy phòng nhỏ. Tưởng Yên Nhiên hiện tại đứng ở lối đi nhỏ bên ngoài, khóc không ra nước mắt nhìn Kỳ Ninh từ một gian phòng cau mày đi ra.

"Thế nào, có lương thực không?". Tưởng Yên Nhiên lo lắng hỏi, cô ta tự nhiên hy vọng không có, như vậy cô cũng không cần thu mấy thứ lương thực đó vào, sẽ không bị lộ ra cô kỳ thật không có không gian.

Kỳ Ninh cười như không cười nhìn Tưởng Yên Nhiên nói: "Tôi đi qua mấy gian kia thì không có, mấy gian phía sau cô tôi còn chưa xem qua. Nếu cô đã tới rồi, vậy chúng ta cùng nhau đi xem đi".

Vừa nói, cậu một bên không khách khí đẩy Tưởng Yên Nhiên một cái: "Nhiệm vụ của cô không phải là mang theo đồ vật sao? Còn không đi?"

Tưởng Yên Nhiên cắn môi, không thể không cầu nguyện trong lòng mấy gian phòng này đều không có gì.

Mấy phòng còn lại đều không có gì đáng nói, lương thực đều đã bị Kỳ Ninh thu đi rồi. Chỉ là hiện tại cậu có chút hối hận, sớm biết vậy để lại một ít lương thực làm cho Tưởng Yên Nhiên phải đau đầu.

Kỳ Ninh xoay chuyển tròng mắt, liền đi trước bước vào một phòng, thả ra một phần lương thực chiếm 1/3 phòng.

"Ở đây còn có một ít, tuy rằng thiếu nhưng có còn hơn không. Tưởng tiểu thư, mời thu đi!". Kỳ Ninh một bên thưởng thức thanh loan đao trong tay, một bên cười nói với Tưởng Yên Nhiên, ăn vạ trong kho hàng không đi, rõ ràng muốn nhìn xem Tưởng Yên Nhiên thi triển "dị năng không gian".

Tưởng Yên Nhiên thiếu chút nữa bị thằng nhóc nhỏ hơn mình năm sáu tuổi chọc cho phát khóc.

Lúc này chiến đấu bên ngoài cũng đã kết thúc, Mộ Hàm Phong cười đến sung sướng, Mạc Dịch Phàm và mấy người còn lại sắc mặt rất khó coi, đặc biệt là Tiểu Già Dạ, sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa đã không đứng nổi.

Tiểu Già Dạ vừa thấy Kỳ Ninh thì nhào đến ôm lấy eo cậu, cái gì cũng không nói.

Sắc mặt Mạc Dịch Phàm liền lập tức đen thui, chỉ là Tiểu Già Dạ rốt cuộc cũng chỉ là một đứa con nít, còn phải trải qua chuyện như vậy, anh cũng không tiện ngăn cản.

"Chỉ có nhiêu đây? Hay là Yên Nhiên thu vào rồi?". Ánh mắt Mộ Hàm Phong sáng quắc nhìn về phía Tưởng Yên Nhiên, ý vị trong đó thật mãnh liệt.

Tưởng Yên Nhiên không khỏi rùng mình một cái, lập tức nói: "Chỉ có nhiêu đó, nhưng lúc tôi tới, Kỳ thiếu đã đi qua mấy cái kho hàng nhỏ kia".

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Kỳ Ninh, cậu buông tay: "Tôi không có dị năng không gian, ba lô cũng chỉ có nhiêu đó, các người lo lắng cái gì?"

Tưởng Yên Nhiên nhìn Kỳ Ninh, trong lòng phỏng đoán, Kỳ Ninh không mang đồng hồ kia, này có phải nghĩa là cậu không biết giá trị của đồng hồ kia không? Cậu chỉ là vì khiến mình ghê tởm nên mới trộm đi?

Tưởng Yên Nhiên trong đầu chuyển qua mười mấy loại ý tưởng, lại quên rằng cái đồng hồ kia tự cô ta còn không tháo xuống được thì Kỳ Ninh sao lại có thể tháo đồng hồ từ tay cô xuống chứ?

"Thoạt nhìn, mấy lương thực này sợ là bị thượng tầng căn cứ lấy đi rồi". Mộ Hàm Phong ánh mắt lập lòe nói, hắn tiêu phí nhiều tâm tư như vậy, thế nhưng chỉ có thể lấy non nửa kho hàng, quá làm hắn thất vọng.

Bất quá thất vọng thì thất vọng, mặc dù chỉ có nhiêu đó lương thực, Mộ Hàm Phong cũng không buông tha: "Yên Nhiên, thu hồi mấy thứ này lại đi, chúng ta liền rời khỏi đây".

Sắc mặt Tưởng Yên Nhiên cứng lại một chút, miễn cưỡng cười nói: "Được, mọi người đi ra ngoài trước đi. Tôi thu lại lương thực rồi lại đi ra ngoài".

Mộ Hàm Phong nhíu mày, đồng ý.

Kỳ Ninh đi cuối cùng, cười đến ý vị thâm trường. Cậu thật ra muốn biết, đến khi trở lại căn cứ, Mộ Hàm Phong bảo Tưởng Yên Nhiên giao lương thực ra sẽ là quang cảnh như thế nào.

Chờ khi ra khỏi kho hàng, một lần nữa nhìn thấy con chó ngao tạng biến dị, Kỳ Ninh mới hiểu vì sao sắc mặt mấy người Mạc Dịch Phàm vừa rồi đều không thể nào đẹp nổi.

Trên thân thể to lớn của con Ngao tạng có vô số vết thương, do vết đao, bị chém, bị bắn. Viên đạn xuyên thấu, dấu vết dị năng lưu lại so ra đều kém ba nhát dao găm trên đỉnh đầu nó kia!

Dao găm trực tiếp xuyên thấu đỉnh đầu con ngao tạng, đâm vào não nó.

Trọng thương như vậy, một thanh dao găm liền đủ để lấy mạng con ngao tạng, nhưng chỗ đó có ba vết dao, chứng tỏ ngao tạng đã trải qua ba lần đâm vào trong đầu!

Mạc Dịch Phàm giận dữ, giết con ngao tạng này anh không có ý kiến, dù sao thì con ngao tạng này cũng chắn đường bọn họ, không giết nó bọn họ sẽ không lấy được đồ bên trong. Nhưng giết cũng phải có nguyên tắc, có thể một kích trí mạng, vì sao phải tra tấn đối phương?

Rõ ràng đâm một nhát đã đủ lấy mạng, Mộ Hàm Phong lại cố tình lúc anh sử dụng dị năng lôi điện làm tê liệt thần kinh con ngao tạng, lại đâm ba nhát dao vào đầu nó, tàn nhẫn máu lạnh như vậy, làm Mạc Dịch Phàm không khỏi ngứa mắt.

"Đừng nhìn, đi đi". Mạc Dịch Phàm xoay mặt Kỳ Ninh lại, không muốn làm bẩn mắt cậu, khiến tâm tình không tốt.

Đôi mắt Kỳ Ninh lóe lóe, sờ sờ bộ da lông thật dày của con ngao tạng, nói: "Chết thảm như vậy, nhưng lông của nó quả thật lại không tồi". Vừa đẹp, vừa mềm mại, sờ rất thoải mái.

Mạc Dịch Phàm đương nhiên biết suy nghĩ của Kỳ Ninh, vì vậy nói bên tai Kỳ Ninh: "Vậy thì đợi lát nữa Tiểu Ninh thu hồi thi thể của nó lại đi, đến lúc đó nhổ sạch lông nó cho Tiểu Ninh làm nệm".

Hai người đều không chú ý tới, con ngao tạng kia nghe Mạc Dịch Phàm muốn nhổ lông nó, cái đuôi khẽ giật một cái.

Vì vậy đợi khi Tưởng Yên Nhiên ra, Kỳ Ninh cố tình ở lại sau cùng, đem con ngao tạng biến dị đã ngừng thở thả vào trong không gian của cậu, vừa lòng rời đi.

Mấy người rời đi không bao lâu, liền có mấy trực thăng bay đến kho hàng này, dừng lại phía trên, một người đàn ông mặc quân trang từ trên trực thăng thả xuống.

Sáu người lái xe trở về căn cứ, sắc mặt Kỳ Ninh đặc biệt không tốt, bởi vì Kiều Hàm Nhất nói cửa hàng trang sức căn bản là lừa gạt cậu, cạnh kho hàng kia căn bản không có một cửa hàng trang sức nào! Cậu muốn ngọc thạch, vậy mà một khối cũng không có.

"Là tôi sai". Kiều Hàm Nhất ngồi ở phía trên quay đầu xin lỗi với Kỳ Ninh: "Tôi vốn nhìn thấy một cửa hàng trang sức, nhưng lại nhớ sai vị trí, không ở gần kho hàng".

Xung quanh kho hàng kia có cái gì, Kiều Hàm Nhất đương nhiên sẽ không nhớ lầm. Chỉ là dựa theo ý định của hắn lúc trước, cửa hàng ngọc sức sao quan trọng được so với lương thực chứ? Cùng lắm thì cuối cùng bồi thường Kỳ Ninh một ít lương thực là được rồi. Nhưng bây giờ, lương thực bọn họ thu thập được lại chỉ có một chút, đối với hiểu biết của cậu về Mộ Hàm Phong, hắn tuyệt đối sẽ không muốn có người đánh chủ ý lên lương thực của hắn.

"Xin lỗi?". Kỳ Ninh nhướng mày, đôi mắt đào hoa hơi trợn lên: "Anh dùng cái gì để xin lỗi? Nếu không phải có ông đây, các người cũng không gặp được "dị năng giả không gian" Tưởng Yên Nhiên, cũng sẽ không có Mạc đội trưởng mang dị năng hệ lôi hỗ trợ. Kiều Hàm Nhất, anh phải dùng cái gì để xin lỗi tôi đây?"

Kiều Hàm Nhất hơi hơi xấu hổ, Mộ Hàm Phong cuối cùng mở miệng nói: "Yên nhiên vừa mới thu được lương thực, hai đội chúng ta chia đều".

"A". Mạc Dịch Phàm bỗng nhiên cười: "Nếu tôi nhớ không lầm, đội trưởng Mộ lúc trước cùng Mạc mỗ đây thương nghị vốn chính là chia đều đi? Bây giờ hiệp nghị chưa thay đổi, đội trưởng Mộ dùng hiệp nghị này lừa gạt.... thành viên đội của tôi. Mộ đội trưởng quả nhiên là rất phong độ".

Mạc Dịch Phàm vừa nói, vừa rút một khẩu súng từ bên hông ra.

Mộ Hàm Phong lúc này mới phát hiện, hắn vốn tính toán kế sách, lại làm không được. Bọn họ có súng, Mạc Dịch Phàm cũng có không phải sao? Huống chi, súng của bọn họ hình như cũng không còn bao nhiêu đạn.

"Để tôi đi theo Kỳ Ninh ca ca!". Tiểu Già Dạ vẫn luôn yên lặng ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ Ninh ca ca, anh chỉ cần đưa em tới thành phố A, xác nhận chị của em an toàn, em liền nguyện ý vẫn luôn đi theo Kỳ Ninh ca ca, nghe Kỳ Ninh ca ca sai bảo, có được không? Kỳ Ninh ca ca, em là song hệ dị năng, thật sự sẽ rất lợi hại".

Vì vậy kết quả đàm phán lần này, là tiểu đội Thiết Ưng dùng Tiểu Già Dạ đền bù lời nói dối với Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh vốn không sao hết mang theo Tiểu Già Dạ, chỉ là Mạc Dịch Phàm sau khi nghe đến dị năng che chắn của Tiểu Già Dạ, lại trực tiếp mở miệng muốn người, cũng tránh cho Kỳ Ninh tùy tiện có thể "từ chối".

Trên đường mấy người thương lượng chuyện chia của, rất nhanh liền đến cửa căn cứ.

Mấy người vừa xuống xe, liền có binh lính mang súng đi về phía Tưởng Yên Nhiên: "Xin hỏi có phải cô là dị năng giả không gian Tưởng tiểu thư không?"

Tưởng Yên Nhiên ngây người một chút, Tiểu Già Dạ lập tức một bên nói: "Các người tìm Yên Nhiên tỷ tỷ làm cái gì?"

Binh lính kia liếc Tiểu Già Dạ một cái, nói với Tưởng Yên Nhiên: "Hàn thiếu nói, cô thiếu ngài ấy một món đồ vật, cố ý mời cô đi một chuyến, trả đồ lại cho ông ấy". Thấy sắc mặt Tưởng Yên Nhiên tái nhợt, người binh lính kia lại nói: "Phòng thí nghiệm của căn cứ.... cũng cảm thấy hứng thú đối với dị năng không gian rộng hơn 200 mét vuông của Tưởng tiểu thư, cho nên hai chỗ này, Tưởng tiểu thư đều phải đi một chuyến".

# Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro