Chương 35: Đánh cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra lúc Kỳ Ninh thả những người thường và dị năng giả ra, những vật thí nghiệm kia cũng thấy được hy vọng, nhưng mục đích Kỳ Ninh vào phòng thí nghiệm không phải để cứu bọn họ, cho nên khi có chuyện thì bản thân Kỳ Ninh lập tức chạy trốn, đến phòng điều khiển.

Bây giờ Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm mở cánh cửa giam giữ bọn họ ra, những vật thí nghiệm đó liền điên cuồng chạy ra. Phần lớn những vật thí nghiệm kia trực tiếp nhảy vào tẩn những người mặc áo blouse trắng đã tra tấn bọn họ.

Cũng có một phần nhỏ vật thí nghiệm càng hiểu rõ lúc này nên làm gì, lén lút xuyên qua đám người, tìm cách rời đi —— đối với bọn họ mà nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Thù hận khinh nhục này bọn họ sẽ nhớ kỹ, nhưng không dễ dàng gì được tự do làm cho bọn họ luyến tiếc bỏ qua cơ hội này.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm sẽ không quan tâm mấy vật thí nghiệm này nghĩ gì, chỉ cần đạt được mục đích của mình. Rất nhiều vật thí nghiệm là người thường càng điên cuồng hơn so với đám dị năng giả vừa được Kỳ Ninh phóng thích, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, mấy dị năng giả và người thường lúc trước chưa rời khỏi cảm xúc phẫn nộ càng tăng cao. Nhưng quân đội vì phải bảo vệ tánh mạng của các nhân viên nghiên cứu nên tạm thời không rời đi được, trong nhất thời cũng không thể điều người đến nơi khác.

Điều này cũng làm Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm nhẹ nhàng thở ra.

Căn cứ quân đội cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tư liệu trong phòng thí nghiệm, nên ở bên ngoài văn phòng của các thành viên nghiên cứu quan trọng đều có trọng binh canh gác.

Mạc Dịch Phàm hơi hơi nhíu mày, mới vừa rồi anh và Kỳ Ninh ở phòng điều khiển còn chưa nhìn thấy những người này, không thể tin nhanh như vậy đã có người đến, ngay cả áo chống đạn cũng mặc rồi.

"Bảo Tàng Ngao kia của em dẫn dắt bọn họ rời đi, sau đó chúng ta cùng vào lấy đồ". Mạc Dịch Phàm hơi hơi cúi sát bên tai Kỳ Ninh thổi khí, chỉ một lát sau đã thấy vành tai trắng như sứ chậm rãi nổi lên một mạt đỏ, trong lòng rung động không thôi, đành phải nhanh chóng thu liễm lại tâm tình.

Kỳ Ninh cũng không quá quen thân cận với Mạc Dịch Phàm như vậy, vành tai đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Bọn họ quá đông, bảo Tiểu Ninh ra ngoài trước đi, sau đó tôi dẫn dụ một ít người rời đi, còn lại anh xử lý".

Có lẽ vì có chút xấu hổ, Kỳ Ninh nói xong liền nhanh chóng đẩy Tàng Ngao ra ngoài. Con Tàng Ngao lông vàng lên sân khấu trước giờ luôn uy vũ hùng tráng, đầu tiên ngửa đầu rống một tiếng, đám da lông chỉnh tề trên người đều run lên báo hiệu sự tồn tại của mình, sau đó vồ một cái đã chế trụ được ba người, miệng mở ra lại cắn đứt cổ một người.

Trước phòng điều khiển, Tàng Ngao không kịp cắn đứt cổ Tưởng Yên Nhiên, chỉ cắn được cánh tay đã để cô ta thuấn di bỏ chạy làm Tàng Ngao rất bực bội. Chuyện này đối với nó mà nói là một việc cực kỳ sỉ nhục. Tuy rằng con người kia có năng lực kỳ quái, nhưng nó lại không thể hoàn thành mệnh lệnh giết một người của chủ nhân, cho nên đông tác lúc này càng thêm hung hãn.

Kỳ Ninh hơi hơi đỡ trán, cậu rõ ràng ra lệnh cho Tàng Ngao đánh lạc hướng vài người.... cũng may bây giờ cũng không khác biệt lắm, mấy nhân viên cảnh vệ đó hiển nhiên không nghĩ tới Tàng Ngao này không phải là Tàng Ngao bình thường, đối với đạn bình thường thì da lông nó giống như có khả năng chống lại, căn bản không xuyên qua được, đánh cũng không được.

Đáng tiếc Tàng Ngao dẫm bị thương vài người, cắn đứt cổ vài người rồi mới nhớ ra nhiệm vụ lần này, nhỏ giọng nức nở một tiếng thì xoay người liền chạy, muốn hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân ra lệnh là dẫn dụ vài người rời đi. Nhưng động tác hung tàn vừa rồi, cộng thêm cả người đạn đều không xuyên qua được, sao còn có người dám đuổi theo nó chứ?

Mạc Dịch Phàm đứng một bên nhìn thấy cũng nhếch miệng nói: "Tiểu Ninh về sau phải huấn luyện nó lại". Anh và Kỳ Ninh giống nhau, đều không nghĩ đến việc da lông của Tàng Ngao bây giờ đã không sợ đạn, cho nên mới bảo Tàng Ngao dẫn dụ bọn người kia rời đi mà không phải là tấn công bọn họ.

Kỳ Ninh xấu hổ, cậu đoán rằng Tàng Ngao không sợ đạn chắc là bởi vì tác dụng của nước suối trong không gian. Chỉ là không biết cậu uống nước suối này thì có tác dụng chống đạn luôn không nhỉ? Suy nghĩ này chợt lóe qua, Kỳ Ninh nhìn thoáng qua năm người canh gác còn lại, cũng không quay đầu nói: "Tôi dẫn dụ vài người đi, sẵn tiện tìm Tàng Ngao về. Một chút sẽ trở lại".

Giọng Kỳ Ninh nói lạc đi, người đã chạy ra ngoài. Tiến tới luyện khí tầng thứ ba, tốc độ và thẻ năng của cậu đã tăng lên gấp đôi, trong chớp mắt đã không thấy bóng người, mà đám người canh gác cũng thận trọng cử hai người đi xem xét tình hình, ở lại chỉ còn ba người.

Mạc Dịch Phàm nhíu mày, anh không nghĩ tới Kỳ Ninh sẽ trốn nhanh như vậy. Trong lòng anh, Kỳ Ninh vẫn là người cần anh che chở bảo vệ trong lòng bàn tay, nhưng Kỳ Ninh lại không nghe lời anh mạo hiểm đến phòng thí nghiệm, mạo hiểm giúp anh dẫn dắt kẻ địch đi, Mạc Dịch Phàm cho dù cảm động nhưng bất an và lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Chàng trai vốn ăn chơi trác táng, vậy mà đã trưởng thành đến mức độ anh không nhìn ra rồi sao?

Kỳ Ninh không biết suy nghĩ của Mạc Dịch Phàm, đối với cậu mà nói, bây giờ có thể "phân ưu" vì Mạc Dịch Phàm, cảm giác có thể giúp anh chia sẻ so với những ngày đứng sau lưng Mạc Dịch Phàm, vênh váo tự đắc ỷ vào không gian mà xoay Mạc Dịch Phàm lòng vòng thì khá hơn nhiều, nó khiến cậu cảm thấy thoải mái và thanh thản hơn so với những ngày sau khi Mạc Dịch Phàm chết ở kiếp trước.

Tuy rằng hai người phía sau có súng, nhưng không chống lại nổi Kỳ Ninh có linh thú là Tiểu Ninh. Cậu chạy về hướng Tàng Ngao vừa rời đi. Tàng Ngao rất nhanh ngửi được mùi vị của chủ nhân liền đuổi theo, dù sao thì Kỳ Ninh cũng là người duy nhất có loại nước suối mà nó uống vào cảm thấy rất thoải mái, cho nên nó vẫn thành thành thật thật đi theo cậu.

Kỳ Ninh bây giờ còn chưa tu luyện pháp thuật, cũng không nhất định có thể đánh đuổi hai quân nhân có mang theo súng, nhưng có Tàng Ngao gia nhập, thế cục liền hoàn toàn khác. Tiểu Ninh rất nhanh nhào vào một người, chân lại đập ngã một người khác trên mặt đất, Kỳ Ninh nhân cơ hội chặt đứt cổ người kia, vì thế một người một thú rất nhanh đã giải quyết hai tên.

Kỳ Ninh rất vừa lòng vỗ vỗ đầu Tàng Ngao: "Nhóc con, làm tốt lắm!"

Tàng Ngao cũng cảm giác được Kỳ Ninh đang khích lệ, nó ngẩng cái đầu to lên, giống như muốn khoe khoang, đột nhiên hất đầu kiêu ngạo rời đi.

Kỳ Ninh trừng mắt nhìn Tàng Ngao một hồi lâu, mới xác định là cậu nuôi thật sự là một con Tàng Ngao biến dị chứ không phải con khổng tước kiêu ngạo...

Kỳ Ninh cướp sạch đồ đạc trên người hai tên kia mới đi theo. Trong tay Mạc Dịch Phàm cũng có súng, lại thêm dị năng hệ Lôi cấp 3, có thêm không gian hậu thuẫn, Kỳ Ninh cơ bản không lo lắng cho an toàn của anh.

Thực tế cũng đúng như vậy, Mạc Dịch Phàm rất nhanh giải quyết ba người kia, nhưng anh không vào tìm tài liệu trước, ngược lại đang mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Ninh.

"Có lấy được đồ chưa?". Kỳ Ninh không biết Mạc Dịch Phàm còn chưa vào lấy đồ, mở miệng liền hỏi đến mục đích chuyến này của bọn họ.

Mạc Dịch Phàm thấy Kỳ Ninh an toàn trở về liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn cậu thật sâu, chậm rãi nói: "Đợi em cùng vào".

Trong lòng Kỳ Ninh có chút rung động, giống như ánh mặt trời chiếu vào, ngay lập tức thể xác và tinh thần đều trở nên rất ấm áp.

Hai người rất nhanh lục tung cả căn phòng, đem tất cả mọi thứ bỏ vào trong không gian. Lúc ở phòng điều khiển, Mạc Dịch Phàm đã sao chép lại video giám sát, anh nghĩ nên lưu lại toàn bộ số liệu của thí nghiệm.

"Dọn luôn mấy thiết bị thí nghiệm gì đó luôn đi!". Kỳ Ninh bỗng nhiên phát hiện, thu gom đồ vật miễn phí bốn phía sẽ làm cho cậu thấy vô cùng sung sướng, "Tôi nhớ ở trong mơ, hai tháng sau mạt thế, căn cứ Hoa Nam này sẽ bị hủy diệt. Vài thứ kia cho dù có giữ lại cũng vô dụng mà thôi".

Mạc Dịch Phàm dừng một chút, nói: "Cũng được. Nhưng mà Tiểu Ninh có nhớ nguyên nhân vì sao căn cứ Hoa Nam bị hủy diệt không?"

Kỳ Ninh nhíu mày nói: "Không nhớ rõ nữa. Tôi chỉ nhớ căn cứ thành phố A ba tháng sau là bởi vì có người nuôi gia súc gia cầm, chó cưng mèo cưng linh tinh, sau khi động vật biến dị thì con người bị đám động vật biến dị hủy diệt". Kiếp trước đúng là có động vật biến dị nên Mạc Dịch Phàm mới không thể mang theo đám người Kỳ Ninh rời khỏi quê hương, rời khỏi đại bản doanh của Mạc gia ở thành phố A đến căn cứ Tây Bắc xa lạ.

Đôi mắt Mạc Dịch Phàm lóe lóe, ba tháng sao? Tốt, anh và Tiểu Ninh còn kịp trở về.

Hai người vào phòng thí nghiệm thu hết tất cả đồ đạc vào không gian. Trong phòng thí nghiệm có rất nhiều chỗ lộn xộn, Kỳ Ninh cũng không muốn phân loại nên thu hết vào trong không gian. Mấy thứ đồ từ lớn như đài thực nghiệm, khoang cách ly, đến nhỏ như một cái ống nghiệm Kỳ Ninh đều cũng không buông tha.

Mạc Dịch Phàm cũng vui vẻ nhìn Kỳ Ninh cao hứng, trước sau hai người cũng không bị bắt, cũng để mặc Kỳ Ninh vui vẻ, đi tới đi lui thu gom đồ vật. Đến mức cấp cao của căn cứ Hoa Nam nhìn thấy cảnh này lúc sau cũng chỉ có thể dậm chân, đây là chuyện mà hắn không quản được.

Phần lớn trong phòng thí nghiệm không còn người sống, dù là bị giết hoặc chạy trốn, hoặc là sau khi quân đội tiến vào đã cứu đi hoặc bắt đi rồi.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh không nghĩ tới tại phòng thí nghiệm chế tạo ra thuốc dị năng giả không gian bây giờ vẫn còn người sống.

"Vì sao chứ... Miểu Miểu là cháu ruột của anh, sao anh có thể xuống tay được! Tôi là em gái ruột của anh. Anh lúc trước hại ba Miểu Miểu, làm hắn thành phế nhân, được, tôi không trách anh, dù sao hắn cũng không có quan hệ huyết thống gì với anh, cũng thật sự là có lỗi với tôi, tàn thì tàn đi, tôi nuôi là được. Nhưng anh vì cái gì lại hại Miểu Miểu hả? Đó là Miểu Miểu, là cháu ruột của anh!"

Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang lải nhải trước một thi thể, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được trên tay người phụ nữ này cầm một thanh chủy thủ, từng chút từng chút đâm sâu vào bên trong thi thể.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh hai mặt nhìn nhau, Miểu Miểu? Cháu trai? Đây chẳng lẽ là mẹ của Hàn Miểu sao?

Bọn họ có từng nghĩ sẽ cứu sống Hàn Miểu, trong lúc nhất thời lại quên mất rằng Hàn Miểu này tuy rằng là bị cậu mình hại thảm, nhưng còn mẹ của nó ở đâu. Bọn họ muốn bắt cóc con của bà ta hình như không được tốt lắm.

Mạc Dịch Phàm khụ một tiếng, anh nghĩ đến nhân quả mình thiếu Hàn Miểu, đồng hồ không gian đã ở trong tay anh, bất kể là vì bản thân cũng tốt, hoặc nói cho dễ nghe là vì bảo hộ cho Kỳ Ninh cũng tốt, anh đều không thể trả lại đồng hồ không gian cho Hàn Miểu. Nhưng dùng thứ khác bồi thường anh vẫn có thể chấp nhận được.

Chỉ là Mạc Dịch Phàm luôn cho rằng chỉ cần anh bồi thường cho Hàn Miểu là được rồi, nhưng lại không nghĩ tới Hàn Miểu còn có cha mẹ, hình như người anh phải bội thường nhiều hơn một chút phải không? Chuyện này thật đúng là không dễ giải quyết.

Tiếng ho khan của Mạc Dịch Phàm làm cho Hàn phu nhân đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình bừng tỉnh.

"Ai?"

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh từ cửa phòng thí nghiệm bước ra.

Hàn phu nhân thấy hai người đàn ông xa lạ cũng không hoảng loạn, cầm chủy thủ đặt trước cổ mình nói: "Các người muốn giết tôi sao? Không cần, anh trai tôi không còn, chồng bị phế, con trai cũng không còn, không cần các người giết tôi, tôi sẽ tự sát!"

Hàn phu nhân đã sớm hiểu rõ bây giờ là mạt thế, bà là một người phụ nữ hơn 30 tuổi không có năng lực gì, không có chỗ dựa, nếu không bán sức lao động và thân thể thì căn bản là không sống nổi.

Trước mạt thế, bà sống trong phú quý, căn bản không làm được những việc bán sức lao động. Còn bán thân thể, càng là kiểu sống mà bà thấy vô cùng nhục nhã. Ban đầu bà có chỗ dựa là anh trai và chồng, bây giờ anh trai cũng hành hạ chết đứa con duy nhất của bà, bản thân cũng bỏ mạng, vậy bà còn sống vì điều gì? Còn không bằng chết đi, xuống dưới kia gặp lại con trai, sớm ngày mẹ con đoàn tụ.

Còn chồng bà.... vài lần ngoại tình, bao nhiêu tình cảm cũng đã hao hết. Hàn phu nhân trước khi chết, một chút cũng không nghĩ đến người chồng ngoại tình của bà.

Thanh chủy thủ của Hàn phu nhân kề sát cổ, bỗng nhiên trên tay tê rần, một dòng điện làm thân mình bà đột nhiên cứng đờ, chủy thủ rơi trên mặt đất "keng" một tiếng.

Kỳ Ninh nhìn chằm chằm thanh chủy thủ kia, không đứng đắn huýt sáo một tiếng, nói: "Thanh chủy thủ khảm đá quý này rất xem đẹp, đáng tiếc lưỡi đao không đủ sắc bén". Nếu đủ sắc bén thì lúc đao kề cổ đã có một vệt máu chảy ra.

Mạc Dịch Phàm hơi hơi lắc đầu, cố gắng ôn hòa hỏi: "Xin hỏi con trai của Hàn phu nhân chính là Hàn Miểu phải không?"

Hàn phu nhân sửng sốt một chút, cả người như lập tức sống dậy, tập tễnh bò đến dưới chân Mạc Dịch Phàm, nôn nóng hỏi: "Đúng, con trai tôi chính là Hàn Miểu, anh... ngài là ý trời sao? Ngài đã gặp qua con trai tôi? Nó có tốt không, còn sống không?"

Bà cũng vô tình mới nghe nói đến việc hôm nay sẽ giải phẫu dị năng giả không gian mới bắt đầu sợ hãi trong lòng, thừa dị phòng thí nghiệm hỗn loạn chạy vào. Kết quả vừa mới bước vào đã thấy Sở Quân nằm trên mặt đất, xung quanh hỗn loạn. Bà nhanh chóng được những người sống sót muốn thoát ra ngoài nói đứa nhỏ bị mở đầu kia ra, mấy nhà nghiên cứu dùng để nghiên cứu thuốc dị năng giả, vội vàng giải phẫu cậu nhóc, ngay cả dịch dinh dưỡng cũng ngừng cấp, thằng bé 99% không sống nổi.

Hàn phu nhân tất nhiên không nghĩ tới người đàn ông xa lạ trước mặt lại có tin tức của Hàn Miểu.

Mạc Dịch Phàm dừng một chút, sắp xếp từ ngữ nói: "Hàn Miểu còn chưa chết, nhưng bây giờ còn chưa tỉnh lại. Nhưng Hàn phu nhân yên tâm, nó chắc chắn không chết". Nhưng khi nào tỉnh thì ngay cả anh cũng không biết.

Hàn phu nhân trong lúc nhất thời vui quá mà bật khóc. Con trai bà.... còn sống! Chỉ là cao hứng qua đi, bà lại bắt đầu lo lắng, bà chỉ là một người thường, là một người phụ nữ lúc trước sống trong nhung lụa vô cùng bình thường, có năng lực gì để bảo vệ cho Hàn Miểu chứ?

Mạc Dịch Phàm nhìn vẻ mặt không quá bình tĩnh của Hàn phu nhân, nhanh chóng để lộ đồng hồ trên cổ tay của mình.

Đồng hồ không gian là của tổ tiên Hàn gia, Mạc Dịch Phàm không biết Hàn phu nhân và Hàn Miểu biết được những gì, nhưng bất kể thế nào anh cũng phải thử một chút. Ngày đó anh có thể nhẹ nhàng lấy đi không gian từ trong tay Tưởng Yên Nhiên trong đó tất nhiên có chút duyên cớ. Tuổi Hàn Miểu còn nhỏ, có lẽ còn không rõ ràng, nhưng Hàn phu nhân và con gái duy nhất của ông ngoại Hàn Miểu, có thể biết được một chút gì về lai lịch của đồng hồ truyền thừa hơn 200 năm này không?

Hàn phu nhân nhìn thấy đồng hồ, quả nhiên ngẩn ra. Đồng hồ này rất dễ nhận ra, tuy rằng nó đã có từ hơn 200 năm trước, vẻ ngoài giống với đồng hồ quả quýt, nhưng vẫn mang dáng dấp của một cái đồng hồ hiện đại. Hàn phu nhân là nhìn ba mình đeo đồng hồ này mà lớn lên, sau khi ông chết, cái đồng hồ này được giao cho con trai mình. Có thể nói, bà cho dù nhắm mắt thì cũng nhận ra đồng hồ này.

Nhưng từ sau mạt thể, bà dẫn theo con trai đi tìm chồng, cái đồng hồ này bị con trai bà dùng để hối lộ Tưởng Yên Nhiên để cô ta rời đi. Hàn phu nhân là người trưởng thành, đương nhiên hiểu rõ Tưởng Yên Nhiên ngày đó không thể không rời đi, cho dù con trai không đưa cái đồng hồ này cho cô ta thì cô ta cũng muốn đi. Nhưng Hàn phu nhân vẫn theo ý con trai không nói toạc ra điều gì.

Tưởng Yên Nhiên mang đồng hồ rời đi không lâu liền truyền ra tin tức cô ta có dị năng không gian, Hàn phu nhân liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bây giờ đồng hồ này lại xuất hiện trên tay người đàn ông trước mắt, Hàn phu nhân sửng sốt một chút, không kiềm chế được hỏi: "Ngài họ Mạc phải không?"

Thấy Mạc Dịch Phàm gật đầu, Hàn phu nhân cười khổ nói ra một ít bí mật của Sở gia.

Hóa ra đồng hồ này xem như là vật di truyền của gia đình, ngay cả ba của Hàn phu nhân cũng không biết đồng hồ này có gì tốt, chỉ là theo lời ba truyền lại vẫn luôn đeo trên nay. Trước khi ông chết, chỉ có con gái và cháu ngoại ở bên cạnh, con trai vẫn còn bên ngoài ăn chơi đàng điếm, ông ta nhất thời tức giận liền truyền lại đồng hồ cho cháu ngoại. Sau khi Hàn Miểu nhận lấy, ánh mắt ông lão có chút hối hận. Chỉ là vật đã cho đi, ông cũng không thể lấy lại, rất nhanh đã tắt thở, cho dù có đổi ý cũng không nói ra được.

Hàn phu nhân là quý phu nhân chân chính, cả ngày ăn không ngồi rồi, ngẫu nhiên cũng xem một chút tiểu thuyết xuyên không, có mọt thời gian cũng mê cái gọi là tiểu thuyết "tùy thân không gian", bà có ý định "lấy máu nhận chủ" hầu hết đồ có chút lâu năm trong nhà. Hậu quả đương nhiên là không thể nhận chủ. Chỉ là việc này của bà xem như cũng không uổng phí, bởi vì trong thư phòng của ba bà, phát hiện một quyển nhật ký lâu năm, trên đó có ghi lại lai lịch của đồng hồ này.

Hóa ra Mạc gia và Hàn gia đã từng có mối quan hệ lâu đời, tổ tiên Hàn gia thậm chí còn liều mình cứu mạng tổ tiên Mạc gia. Tổ tiên Mạc gia đã đem đồng hồ này làm tạ lễ, thần bí giao cho tổ tiên Hàn gia, cũng nói chỉ có người có duyên, nhân tài có tư chất nhất định có thể mở được bảo bối này. Nhưng nó cũng có chút khó khăn vì dù sao đây cũng là do tổ tiên Mạc gia luyện chế, cho nên nếu người Mạc gia muốn lấy lại vật này thì bảo bối nhất định sẽ lập tức nhận người đời sau của Mạc gia là chủ, vứt bỏ chủ cũ.

Tổ tiên Hàn gia vốn không tin, cho rằng bạn mình chỉ là nói đùa. Nhưng rất nhiều năm sau, cháu nội của ông thật sự ngoài ý muốn mở ra không gian đồng hồ, ông mới hiểu lời ông bạn già của mình nói là thật. Nhưng lúc đó Đế quốc chiến loạn nổi lên, ông bạn già cũng không biết tung tích, cái gọi là tư chất và có duyên rốt cuộc là gì, phải dùng như thế nào ông cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể truyền thứ này từ thế hệ này qua thế hệ khác, quyển nhật ký này cũng may mắn được giữ lại. Nhưng cuối cùng không từng có thêm ai mở ra được.

Lúc Hàn phu nhân nhìn thấy quyển nhật ký cũng đoán được "Mạc gia" trong lời tổ tiên nói có phải là Mạc gia ở thành phố A hay không. Bây giờ đã qua hơn 200 năm, bà cũng không dám chắc nên cũng không nói gì. Chỉ bảo con trai lấy máu nghiệm chứng, quả nhiên con trai không có tư chất kia.

Cho đến khi Tưởng Yên Nhiên lấy được đồng hồ, nhanh chóng truyền ra "dị năng không gian", bà mới có chút hối hận. Nhưng bà không phải là người ích kỷ, chỉ cần con trai và chồng ở bên cạnh, bà cũng không kiên nhẫn so đo với một tiểu tam, cho nên mới có chuyện xảy ra sau đó.

Bây giờ Hàn phu nhân thấy đồng hộ lại về với chủ nhân Mạc gia, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ. Quả nhiên không phải đồ của bọn họ thì như thế nào cũng không giữ được. Vật về chủ cũ, bảo bối này lại về tới trên tay người của Mạc gia.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh không nghĩ tới đồng hồ này vẫn là từ Mạc gia, hơn nữa ở giữa còn có nhiều chuyện như vậy.

Mạc Dịch Phàm lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Này nếu là từ người của Mạc gia đưa ra, tôi lại ngoài ý muốn thu về. Như vậy cũng xem như tôi thiếu mẹ con hai người một phần nhân tình. Bà yên tâm, tôi sẽ đưa hai mẹ con bà đến một căn cứ an toàn, giúp các người sống ở căn cứ của người sống sót".

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh đều không có ý định mang theo Hàn Miểu còn nhỏ bên cạnh, đặc biệt là dưới tình hình bên cạnh nó còn có một người mẹ.

Hàn phu nhân lóe lóe ánh mắt, từ trên người Sở Quân lấy ra một chuỗi chìa khóa, nói: "Anh trai tôi... chính là Sở quân. Ở chỗ hắn ở một một nhà kho ngầm, diện tích không lớn, nhưng có rất nhiều nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt. Không phải lương thực, mà là rất nhiều muối, nước khoáng, cây nông nghiệp, cây ăn quả và hạt giống. Ngoài ra, hắn chắc còn giấu rất nhiều đạn, tôi đối với vũ khí cũng không để ý, đây là chìa khóa.... hơn nữa.... nhà kho kia thật sự là rất bí ẩn, tôi cũng là vô tình phát hiện, bây giờ chắc là không có ai biết. Những người xây dựng kho hàng và thu dọn đồ vật đều bị hắn sung quân đi đánh tang thi, có đi mà không có về....."

Hàn phu nhân dong dài một lúc lâu mới đưa chìa khóa cho Mạc Dịch Phàm, sau đó dập đầu với anh, nói: "Tôi muốn, dùng vài thứ kia đổi sự chăm sóc của các anh cho Miểu Miểu, chỉ cần chăm sóc cho một mình nó là được. Nó nếu tỉnh, cứ nói rằng ba nó đã bệnh chết, mẹ nó vì để báo thù mà cũng chết. Miểu Miểu chỉ cần khỏe mạnh trưởng thành là tốt, thù nên báo mẹ nó đều đã báo".

Sau đó không đợi hai người trả lời, bà đã dùng chủy thủ đâm thẳng vào ngực, chậm rãi ngã xuống trên mặt đất.

Bà biết bà như vậy là có chút làm khó người khác. Trong mạt thế, mọi người có thể tự bảo vệ mình đã không tồi, sao còn có thời gian và tinh lực bảo vệ người khác? Nhưng Hàn phu nhân vẫn làm như vậy, giống như lời Mạc Dịch Phàm nói rằng anh thiếu mẹ con bọn họ một ân tình, vậy phần ân tình đó cho dù không đủ bảo vệ mẹ con bọn họ một đời, cũng có thể đủ để Mạc Dịch Phàm che chở cho Miểu Miểu trưởng thành đúng không?

Dù sao thì bà còn nói ra một nơi cất giữ vật tư quan trọng như vậy cho bọn họ, người của Mạc gia chắc là sẽ không thể không quan tâm tới một đứa trẻ.

Sắc mặt Mạc Dịch Phàm quả nhiên kém vô cùng, anh còn chưa từng bị người khác tính kế như vậy bao giờ.

Chỉ là nghĩ đến đứa bé kia, Mạc Dịch Phàm ấn ấn thái dương, hiếm khi lộ ra vẻ mặt đáng thương với Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh tuy rằng bất mãn Hàn phu nhân tính kế, lại cũng có chút hâm mộ Hàn Miểu. Ít nhất cậu nhóc còn có một người mẹ toàn tâm toàn ý tính toán cho cậu không phải sao? Không giống cậu, cũng không giống Mạc Dịch Phàm, hai người bọn họ đối với mẹ của mình chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi.

"Trước đi thu thập đồ của Sở Quân đi, nếu chúng ta chậm chân thì mấy thứ kia cũng không biết có thể giữ được hay không".

Mạc Dịch Phàm nghe vậy cũng thở dài, ôm lấy Kỳ Ninh cọ cọ vài cái, mới nói: "Cũng được, chuyện của Hàn Miểu.... chúng ta có thể tìm một người tốt nhận nuôi nó thì tốt rồi".

# Hết chương 35

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro