Chương 36: Bất đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện có nhận nuôi Hàn Miểu hay không tạm thời không nói, Hàn Miểu vẫn chưa tỉnh, còn có một số việc đến khi nó tỉnh lại quyết định cũng không muộn.

Mạc Dịch Phàm nhìn thi thể Hàn phu nhân thở dài, vẫn thu nó vào không gian. Ít nhất chờ đến sau khi Hàn Miểu tỉnh lại, còn có thể nhìn thấy thi thể của mẹ mình, xem như là có chút an ủi.

Lại nói, trong không gian của anh đã có hai thi thể.....

Còn Sở Quân cũng coi như là ở ác gặp ác. Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh nhìn vết thương trí mạng nhất trên người hắn, không phải là do Hàn phu nhân tay trói gà không chặt có thể tạo ra. Nghĩ đến người muốn mạng hắn nhất chắc là những người bị nhốt trong lồng sắt làm vật thí nghiệm.

Đến khi thu lại thi thể của Hàn phu nhân xong, lại nhìn một vòng phòng thí nghiệm đã bị càn quét không còn một mảnh, Kỳ Ninh thực vừa lòng cùng với Mạc Dịch Phàm đi về phía cửa phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm bây giờ hỗn độn, nếu thật sự muốn rời đi cũng không phải là không có cách. Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh hơi hơi cúi đầu, trước khi những vật thí nghiệm kia đại khai sát giới, hai người thừa loạn xông ra ngoài.

Sau khi hai người rời đi, đám vật thí nghiệm kia cũng bừng tỉnh, bây giờ quan trọng nhất ngoại trừ tự do thì còn có thể là gì? Cùng với việc ra sức chém giết ở đây, còn không bằng giữ được tính mạng và tự do, mọi thứ khác đều có thể tính sau.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm không biết hành động của bọn họ cũng đã nhắc nhở cho một vài người đang chìm sâu vào giết chóc. Hai người thấy trước cửa phòng thí nghiệm có xe quân sự dừng lại, từ hai nơi khác nhau hướng về phía trung tâm cuộc tàn sát. Số lượng xe quân sự như có như không thiếu mất mấy chiếc, không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra thiếu nhiều hay ít.

Đến khi hai người tập hợp với nhau, bất giác nhìn nhau cười, sau đó thoải mái hào phóng lái xe đi về phía khu A căn cứ Hoa Nam

Khu A căn cứ Hoa Nam là khu có phương tiện sinh hoạt tốt nhất trong căn cứ, đồng thời cũng là khu có hệ số an toàn tối cao, người ở đây chỉ có thể là cấp cao của căn cứ và họ hàng thân thuộc của bọn họ.

Mạc Dịch Phàm dừng xe ở một nơi hơi hơi xa, nhíu mày: "Tiểu Ninh, chúng ta đổi quần áo rồi hãy đi vào". Hai người bọn họ đều mặc thường phục, cùng với màu quân phục xanh lục xuất hiện thường xuyên ở khu A có chút không phù hợp.

Kỳ Ninh lười nhác nhìn lính gác khu A liếc mắt một cái: "Bọn họ chắc là còn muốn kiểm tra giấy xác nhận gì gì đi? Mấy thứ kia chúng ta đều không có. Cho dù có thay quần áo cũng sẽ bị nhận ra".

Mạc Dịch Phàm hơi mỉm cười, cũng mặc kệ Kỳ Ninh đồng ý hay không, ôm lấy Kỳ Ninh rồi cùng cậu vào trong không gian.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm trong xe là ngồi, lúc vào không gian cũng là dáng ngồi. Chỉ là bởi vì không có ghế tựa, lại thêm quán tính hai người đều không khống chế được ngã nhào.

Kỳ Ninh theo bản năng nhắm chặt mắt, thầm nghĩ sắp tới chắc phải trải thảm mềm trong không gian của Mạc Dịch Phàm, để khỏi bị ngã đau.

Chỉ là đau đớn trong dự đoán của Kỳ Ninh không có đánh úp tới, cậu ngược lại rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.

"Ha ha". Mạc Dịch Phàm nhỏ giọng cười, chậm rãi thổi khí bên tai chàng trai, "Tiểu Ninh yên tâm, anh trai sẽ không để em bị ngã đau".

Trong lòng Kỳ Ninh hơi bực, không khỏi hừ một tiếng, xoay đầu nói: "Anh trai? Anh không phải bảo tôi kêu anh là chú sao?"

Kỳ Ninh là con trai ba cậu có lúc tuổi già, hơn bốn mươi tuổi mới có được một đứa con trai bảo bối; mà Mạc Dịch Phàm lại là bạn vong niên và là bạn đánh cờ với ba của Kỳ Ninh, anh đã biết Kỳ Ninh từ rất sớm, lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Ninh, cậu chỉ mới là một đứa trẻ nhỏ xíu, chừng năm sáu tuổi. Mạc Dịch Phàm lúc ấy đã là một thiếu niên choai choai, chừng mười sáu mười bảy tuổi.

Anh tuy rằng chỉ lớn hơn Kỳ Ninh 11 tuổi, theo lý thuyết thì cũng miễn cưỡng xem như cùng thế hệ, nhưng bởi vì lúc đó Mạc Dịch Phàm thích tỏ ra vẻ đứng đắn, lại ỷ vào là bạn vong niên của ba Kỳ Ninh, dụ dỗ Kỳ Ninh năm sáu tuổi gọi anh là "chú".

Chỉ có thể nói Kỳ Ninh lúc nhỏ chính là kẻ thù không đội trời chung của Mạc Dịch Phàm, trừ khi cậu vui vẻ cao hứng muốn nhờ Mạc Dịch Phàm giúp cậu mua đồ vặt hoặc làm chút gì đó mới vui tươi hớn hở gọi vài tiếng "anh Phàm, chú nhỏ". Bình thường đều là "Này" một tiếng, nhiều nhất cũng chỉ kêu tên đầy đủ của Mạc Dịch Phàm mà thôi.

Kỳ Ninh chậm rãi nhớ lại chuyện cũ, phát hiện ra từ nhỏ cậu đã đối xử kém với Mạc Dịch Phàm như vậy, Mạc Dịch Phàm lại còn nguyện ý sau khi ba cậu chết, mẹ đem theo toàn bộ gia sản của ba cậu đi tái giá mà nhận nuôi cậu, đối với cậu vô cùng chăm sóc, cậu quả nhiên thiếu người đàn ông này quá nhiều đúng không?

Mạc Dịch Phàm cũng không nhận thấy được chút tâm tình của Kỳ Ninh, chỉ vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Ninh tình nguyện gọi anh là chú, anh.... đương nhiên là cầu mà không được".

Tuy rằng anh càng thích Kỳ Ninh gọi anh bằng một cách gọi khác, nhưng có vài thời điểm sinh hoạt cần có chút tình thú, gọi chú.... cũng không tồi nha.

Kỳ Ninh nghe vậy trợn trắng mắt, chút thương cảm cũng bị tiếng cười của người đàn ông này làm cho biến mất, cậu ném một bộ quần áo cùng loại với quân phục ở khu A vào người đàn ông, rồi lập tức đứng lên.

"Nhanh thay quần áo đi, chúng ta không phải còn phải vào nhà Sở Quân sao?"

Mạc Dịch Phàm cũng không giận, chỉ cảm thấy trong ngực trống rỗng, vừa tự thay quần áo, đôi mắt lại ngơ ngác nhìn chằm chằm Kỳ Ninh thay quần áo. Tiếc rằng Kỳ Ninh chỉ thay một cái áo khoác, quần áo bên trong cũng không thèm cởi.

Mạc Dịch Phàm khẽ thở dài một cái, nhìn Kỳ Ninh đưa lưng về phía anh, gập nửa người để lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn lúc xỏ quần, yết hầu không tự giác lăn lộn một cái. Tiểu Ninh của anh luôn không thèm đề phòng anh như vậy.

Kỳ Ninh sao lại không đề phòng Mạc Dịch Phàm chứ?

Mạc Dịch Phàm như hổ rình mồi một chút cũng không che giấu nhìn chăm chú, Kỳ Ninh muốn giả vờ nhìn thấy cũng không được. Nhưng giữa cậu và Mạc Dịch Phàm, hai người đàn ông dù sao cũng phải có một người chủ động. Mạc Dịch Phàm thỉnh thoảng lúc xúc động ôm cậu, cậu cũng không phải không có cảm giác. Tuy rằng cậu tạm thời không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng thấy Mạc Dịch Phàm tự ủy khuất mình như vậy, Kỳ Ninh vẫn thấy rất đau lòng.

Nhưng cậu đã từng nói ra việc muốn hai người ở bên nhau, bây giờ kêu cậu nói lần thứ hai.... Kỳ Ninh cảm thấy cậu thật sự không mở miệng được. Thôi vẫn nên để Mạc Dịch Phàm gợi chuyện đi! Cùng lắm thì làm cho anh không thể không nói.

Hai người đổi quần áo xong thì rời khỏi không gian. Mạc Dịch Phàm không có trực tiếp đi tới, ngược lại ở mỗi nơi trống trải xung quanh khu a đều đốt lửa. Xung quanh cũng không có ai sinh sống, Mạc Dịch Phàm đốt lửa này cũng không phải là tùy ý, rất nhanh sương khói bốc lên, từ đám lửa nhỏ biến thành đám lửa to, lính gác ở khu A không thể không phân công người đi dập lửa.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh thu xe quân đội lại, thừa dịp khỏi lửa mịt mờ ra vẻ như là quân nhân hỗ trợ dập lửa mà đi vào khu A.

Kỳ Ninh lúc này mới hiểu rõ Mạc Dịch Phàm bảo cậu thay quần áo căn bản không phải vì tiến vào từ đường chính, anh ngay từ đầu đã có dự định tạo hỗn loạn.

Vào khu A, bọn họ lại lấy xe quân dụng ra, cũng không ai cản xe bọn họ lại. Hai người theo địa chỉ Hàn phu nhân đã nói, thêm lúc trước Mạc Dịch Phàm đã cố ý vô tình tìm hiểu nơi ở của các lãnh đạo ở khu A, bọn họ rất nhanh tìm tới được nhà Sở Quân.

Nhà Sở Quân cũng không giống các lãnh đạo khác trong biệt thự mới tinh, ngược lại hắn ở trong biệt thự vách tường đều có chút cũ, chắc cũng phải hơn mười năm.

Kỳ Ninh liếc mắt, ở Đế Quốc mà có thể xây một nhà kho ngầm dưới biệt thự không bị ai chú ý, cũng chỉ là những biệt thự từ rất lâu.

Tin tức Sở Quân đã chết hình như còn chưa truyền tới đây nên xung quanh biệt thự rất yên tĩnh.

Mạc Dịch Phàm và Kỳ Ninh theo sự che giấu của không gian, tránh khỏi tai mắt của mọi người vào trong nhà kho ngầm của biệt thự.

Hai người tuy rằng không rõ Hàn phu nhân làm sao biết được chìa khóa nào mở cách cửa kia, nhưng bất kể thế nào bà cũng không hại con trai mình, hại hai người duy nhất biết con trai bà còn sống. Vì vậy nên hai người xem từng cái chìa khoa một, hơi chút ngoài ý muốn vào được nhà kho bên trong.

Kho ngầm tại nhà của Sở Quân đúng như lời Hàn phu nhân nói, thật ra cũng không tính là lớn, bên trong cũng không có lương thực, ngược lại là muối và thứ con người không thể thiếu: nước, cùng với các loại hạt giống cây nông nghiệp, cây ăn quả và các loại thực vật khác được đóng gói chặt chẽ.

"Tên Sở Quân này cũng có chút thông minh". Mạc Dịch Phàm nhìn muối và nước chất chồng đến nóc, cong môi nói: "Chỉ tiếc, lòng tham quá mức, cũng quá manh động".

Nếu không phải Sở Quân vội vàng muốn lấy loại thuốc dị năng giả không gian, lần này không chừng hắn sẽ không chết, cùng lắm chỉ là mấy tên nhà nghiên cứu kia chết mà thôi.

Làm cấp trên, Sở Quân có thể từ một kẻ ngoại đạo trở thành một cấp cao không thể thiếu của căn cứ Hoa Nam, không thể không nói quả thật là có chút bản lĩnh. Chỉ nhìn thấy cách hắn không giống mấy tay lãnh đạo khác mà gấp gáp trữ lương thực, ngược lại tồn trữ rất nhiều muối, nước và các loại hạt giống không thể thiếu nếu con người muốn tồn tại lâu dài, có thể nhìn thấy sự khôn ngoan trong suy xét toàn cục của hắn.

Kỳ Ninh không cho rằng đầu óc Sở Quân có gì đáng để khen ngợi, bĩu môi nói: "Thua chính là thua, hắn có thông minh thì sao, còn không phải là đã chết sao? Bất quá hắn lưu lại mấy thứ này rất có tác dụng".

Kỳ Ninh vừa nói, vừa dùng tinh thần lực bỏ mấy thứ này vào trong không gian. Đương nhiên cậu vẫn để lại mỗi thứ một phần ba, riêng nước thì để lại một nửa, rõ ràng là muốn Mạc Dịch Phàm thu vào trong không gian của anh.

Mạc Dịch Phàm nghe vậy liền ngẩn ra.

Đúng vậy, thua chính là thua, bây giờ đã không phải như trước khi mạt thế, tranh chấp quyền lực dù có thua thì cùng lắm là qua mấy năm thì làm lại từ đầu, sẽ không bỏ mạng, nhân mạch có thể trùng kiến lại. Bây giờ là mạt thể, thua chính là phải bỏ mạng.

Kỳ Ninh có lẽ không hiểu những người này vì sao phải cạnh tranh quyền lợi, Mạc Dịch Phàm lại rất rõ ràng, thời càng loạn, nắm giữ tài nguyên càng nhiều thì nhất định phải có quyền lực tương ứng để bảo hộ những tài nguyên này.

Với Mạc Dịch Phàm mà nói, Kỳ Ninh là điều quý giá nhất. Anh muốn cho Kỳ Ninh cả đời an ổn, nhất định phải đến được một căn cứ quyền lực có thể bình yên sinh sống, đó sẽ là hậu thuẫn mà bọn họ có thể dựa vào.

Cho dù Kỳ Ninh không có không gian, cho dù anh không đoạt lại được đồ vật của Mạc gia, Mạc Dịch Phàm không nhất định sẽ tranh đoạt quyền lực, nhưng nhất định sẽ dùng hết sức mình để Kỳ Ninh được sống an ổn.

Mà bây giờ, Kỳ Ninh có không gian tài phú, làm Mạc Dịch Phàm lại càng không thể không tranh đoạt. Chỉ khi nắm quyền lực trong tay, anh mới có thể bảo hộ Kỳ Ninh càng tốt, sẽ không có đám phòng thí nghiệm nào dám đánh chủ ý với Kỳ Ninh, sẽ không có cấp trên căn cứ nào dám động vào đầu của dị năng giả.

Theo như "cảnh trong mơ" mà Kỳ Ninh nói, cuối cùng thì căn cứ ở Thành phố A không giữ được. Ngược lại căn cứ Tây Bắc thưa thớt người sẽ phát triển thành căn cứ lớn nhất mạt thế. Suy nghĩ của Mạc Dịch Phàm xoay chuyển trăm bề, căn cứ Tây Bắc, căn cứ Thành phố A, anh nên đưa Tiểu Ninh đi đâu bây giờ?

"A!". Đôi mắt Kỳ Ninh bỗng nhiên sáng rực: "Hàn phu nhân quả nhiên không đoán sai, cái tên Sở Quân này vậy mà giấu nhiều đạn dược ở đây như vậy, chúng ta có thể yên tâm dùng lâu thật lâu".

#Hết chương 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro