Chương 14. Khoa tim mạch (09)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài thi ban đêm số 2

Đêm qua, mọi người vừa mới trải qua một lần trò chơi sinh tồn kinh dị ban đêm, dưới sự chỉ huy của Việt Tinh Văn thì toàn bộ các thành viên đều sống sót. Đêm nay là lần thi thứ 2, các bạn rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, khống rối loạn giống như hôm qua, trên hành lang cũng không truyền đến tiếng hét chói tai. Dưới sự trợ giúp của tháp tín hiệu 5G của sinh viên ngành bưu chính viễn thông, các sinh viên khác chạy tới phòng trực điều dưỡng ở góc dưới bên phải.

10 người đều đến đông đủ, Lưu Vũ Phàm khoa vật lý trầm giọng nói: "Mọi người nhắm mắt!"

Lúc mọi người nhắm mắt lại, cậu ta nhanh chóng lấy quả cầu ánh sáng ra, khống chế tốt độ sáng, chiếu về chỗ tủ điện bên cạnh phòng điều dưỡng. Cùng lúc đó, Trâu Vũ Hàng cũng từ khoa vật lý vội vàng vén tay áo bắt đầu sửa mạch điện.

---- Những điều này gần như lặp lại y hệt tối hôm qua, các sinh viên đều vô cùng thuần thục.

Việt Tinh Văn thì không dám lơi lỏng cảnh giác một chút. Cậu đã thi từ nhỏ đến lớn, còn chưa bao giờ gặp được hai đề thi giống nhau hoàn toàn trong một bài thi. Đám quái vật đêm nay nhìn như giống như đúc hôm trước, các sinh viên khác chẳng phải sẽ rất nhẹ nhàng sao? Thư viện tốt bụng như vậy để cho mọi người lặp lại quá trình hôm qua sao?

Lưu Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi: "Tinh Văn, tôi có phải tiếp tục giảng bài kéo dài thời gian không?"

Việt Tinh Văn đến bên cạnh cô; "Ừ, tôi yểm hộ cho cậu. Trước tiên sửa xong mạch điện để thấy rõ tình huống trong khu đã rồi nói sau". Hai người đến góc trái bên dưới, Việt Tinh Văn gọi về phía bên này: "Đàn anh Lưu". Lưu Chiếu Thanh lập tức hiểu ý: "Hiểu rồi, bên phải giao cho tôi".

Mọi người hôm trước đã từng phối hợp nên cũng hiểu ý nhau đôi chút.

Ngay lúc tháp tín hiệu 5G biến mất, tiếng bước chân hỗn độn từ hai bên hành lang truyền đến, Lưu Tiêu Tiêu lập tức mở giáo trình về phía phía hành lang, vừa đọc giáo trình, những con quái vật kia quả nhiên dừng lại bắt đầu nghe giảng.

15 giây sau, Lưu Tiêu Tiêu đọc giáo trình xong, Trâu Vũ Hàng cũng sửa xong tủ điện. Cả khoa tim mạch đồng thời sáng lên, Việt Tinh Văn rốt cuộc thấy rõ ràng tình huống trên hành lang......

Một đám quái vật nhào về phía cậu và Lưu Tiêu Tiêu. Tay chân mấy con quái vật này chỉ còn lại xương trắng hếu, các bộ phận khác trên thân thể lại rất hoàn chỉnh, đôi mắt to như hai quả bóng bàn, máu chảy đầm đìa, lồi cả ra ngoài.

Giống hệt tối hôm qua sao? Chẳng lẽ đề bài lặp lại à?

Việt Tinh Văn quyết đoán nói: "Chạy mau!"

Cậu che chở Lưu Tiêu Tiêu nhanh chóng rút về chỗ phòng điều dưỡng. Đàn anh Lưu Chiếu Thanh cũng trở về, Tần Lộ khoa địa lý đã thuần thục lấy mô hình quả địa cầu ra, hỏi: "Vẫn đổi vị trí khối vận động như lúc trước sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Tránh chúng nó đi, đến góc trên bên trái trước".

Tần Lộ gật gật đầu, ngón tay nhanh chóng thao tác như bay trên quả địa cầu.

Chuyển vị trí, trong nháy mắt mọi người xuất hiện ở khu nghỉ ngơi góc trên bên trái. Trâu Vũ Hàng trầm mặt mắng: "Mẹ nó! Lặp lại bài thi hôm qua à, giỡn mặt với chúng ta vậy là có ý gì?"

Kha Thiếu Bân triệu hồi Tiểu Đồ, nhìn về phía Việt Tinh Văn hỏi: "Vẫn giống hôm qua, bảo Tiểu Đồ đi dẫn quái, bạn học khoa vật lý dùng cầu ánh sáng làm mù mắt bọn nó, rồi mọi người lại đổi vị trí vòng ra phía sau chém giết à?"

Tối hôm qua Việt Tinh Văn cũng chỉ huy như vậy, cuối cùng 10 sinh viên lông tóc không tổn hao gì, toàn bộ quái vật bị diệt, mọi người đã gần như quen thuộc với trình tự, cho nên bài thi ban đêm hôm nay các bạn không khẩn trương chút nào.

Biểu tình của Việt Tinh Văn lại rất nghiêm túc, cậu dựng thẳng lỗ tai lên nghiêm túc lắng nghe tiếng bước chân hỗn độn trên hành lang, sau vài giây, bỗng nhiên nói: "Không thể lặp lại hoàn toàn kịch bản lúc trước, không đơn giản như vậy. Tôi đi thi mười mấy năm, chưa từng gặp qua trường hợp nào xuất hiện hai đề thi giống nhau như đúc".

Mọi người cẩn thận ngẫm nghĩ, sống lưng lập tức rét run...... thấy mấy con quái vật giống hệt đêm hôm qua, mọi người thiếu chút nữa đã thả lỏng cảnh giác! Nhưng mà, thư viện sao lại có thể để bọn họ liên tục làm 2 bài giống nhau như đúc chứ?

Nhất định có chỗ nào đó không đúng.

Việt Tinh Văn cúi đầu tự hỏi vài giây, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Mọi người trốn vào trong phòng bệnh gần nhất trước". Các bạn không nghi ngờ sự chỉ huy của Việt Tinh Văn, đồng loạt làm theo, Việt Tinh Văn là người cuối cùng đi vào, cũng không đóng cửa.

Lưu Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi: "Không đóng cửa sao?"

"Cái cửa này trong mắt mấy con quái vật kia y chang như giấy vậy, cho dù đóng lại thì chúng nó cũng nhẹ nhàng phá được mà thôi". Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: "Nếu thật sự nguy hiểm, đổi vị trí khối vận động là được. Tôi muốn đứng đây quan sát bọn nó một chút".

Lưu Chiếu Thanh nghe vậy thì đứng bên cạnh Việt Tinh Văn, hai người cùng nhau nhìn ra bên ngoài phòng bệnh.

Việt Tinh Văn nói: "Kha Thiếu, bảo Tiểu Đồ nhà cậu đi dọc theo hành lang, lòng vòng dẫn quái đi".

Kha Thiếu Bân thả Tiểu Đồ ra, bài nhạc thiếu nhi quen thuộc vang lên trong khoa tim mạch yên tĩnh: "Hai con hổ, hai con hổ, chạy trốn mau...."

Trên đầu Tiểu Đồ loé lên đèn màu xanh, bánh xe dưới chân nhanh chóng trượt đi, trong nháy mắt dẫn toàn bộ đám quái vật ở phòng điều dưỡng lại đây. Một đám quái vật đuổi theo phía sau Tiểu Đồ, xếp thành một hàng dài trông rất hoành tráng.

Bởi vì bị tiếng ca của Tiểu Đồ hấp dẫn, bọn quái vật đi ngang qua cửa phòng bệnh mà cũng không tấn công mọi người, tiếp tục đuổi theo Tiểu Đồ. Vì vậy, mọi người liền được thấy cảnh tượng quỷ dị người máy trí năng Tiểu Đồ dẫn quái chạy dọc theo hành lang.

Lòng bàn chân của Tiểu Đồ có bánh xe, tốc độ trượt rất nhanh, đêm nay bởi vì mọi người trước khi sửa điện không chiến đấu với đám quái vật, trên hành lang không có mấy chướng ngại vật và thi thể linh tinh, Tiểu Đồ vừa hát vừa trượt trên hành lang, một đám quái vật đuổi theo sau trong nhất thời không thể đuổi kịp.

Trong nháy mắt, Tiểu Đồ đã dẫn đám quái vật chạy một vòng lớn trong khu bệnh phòng. Mọi người cũng không biết Việt Tinh Văn làm vậy là muốn làm gì? Dẫn quái đi chơi hả?

Trâu Vũ Hàng nghĩ sao nói vậy, trực tiếp hỏi ra miệng: "Tinh Văn, cậu dẫn quái vậy có tác dụng gì? Không trực tiếp đánh sao?"

Việt Tinh Văn bình tĩnh nói: "Tôi đang đếm".

Mọi người liếc nhìn nhau, rất nhanh đã hiểu: "Số lượng quái vật có thay đổi sao?"

Việt Tinh Văn quả nhiên gật đầu: "Tối hôm qua chỉ có 20 con, đêm nay là 25 con – nhiều hơn 5 con". Cậu chỉ là lúc đầu cảm thấy không thích hợp, tiếng bước chân hỗn độn hơn rất nhiều so với tối hôm qua, hoá ra là vì số lượng nhiều hơn.

Mọi người: "......"

Nếu không phải Việt Tinh Văn cẩn thận, mọi người căn bản không nghĩ tới còn có chuyện "đếm hết" này!

Thấy đám quái vật ghê tởm như vậy, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nhanh chóng giết hết. Tối hôm qua, lúc cuối Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh giết sạch đám quái vật có đếm, đêm nay cậu cho Tiểu Đồ dẫn quái, đếm lại số lượng, hiển nhiên là muốn tìm ra điểm khác nhau giữa hai bài thi.

Sự thật chứng mình sự cẩn thận của Việt Tinh Văn là không sai ---- số lượng quái vật đêm nay nhiều hơn hôm qua năm con!

Kha Thiếu Bân nhịn không được nói: "Ban ngày trong khoa chết năm người, tối lại nhiều hơn năm con, này không phải là trùng hợp đó chứ? Trong đó có liên quan gì không?"

Mắt thấy Tiểu Đồ sắp hát xong, Việt Tinh Văn nhanh chóng nói: "Bây giờ không có thời gian phân tích, trước giải quyết hết đám này đã rồi nói. Chú ý, năm con nhiều hơn này rất có thể thực lực mạnh hơn so với mấy con khác, mọi người cẩn thận!"

Cậu nhìn về phía Tần Lộ sắc mặt trắng bệch phía sau: "Chuẩn bị chuyển vị trí".

Tần Lộ lập tức dùng khối vận động đưa mọi người đến phòng điều dưỡng góc dưới bên phải. Đúng lúc này, tiếng hát trên hành lang dừng lại, bọn quái vật không bị tiếng ca khống chế, rít gào đuổi theo bọn họ.

Năm con chạy đằng trước rõ ràng tốc độ nhanh hơn mấy đồng loại khác, chúng nó nhanh nhẹn linh hoạt, đôi tay xương xẩu trắng bệch tấn công về phía ngực của mọi người! Việt Tinh Văn vội vàng lắc mình tránh né, đôi tay xương kia móc ra một cái lỗ lớn trên vách tường phía sau cậu. Nếu không phải cậu phản ứng nhanh, ngực cậu không chừng đã bị móc thành một lỗ thủng!

Số lượng tăng lên, năng lực mạnh hơn!

Hôm qua, đám móng vuốt xương của bọn chúng chỉ có thể phá hư cửa gỗ, hôm nay đã có thể đục thủng tường xi măng. Nhìn cái lỗ trên vách, mọi người cảm thấy da đầu tê dại ---- may mắn là Việt Tinh Văn đã dặn mọi người chú ý, nếu không thì tuỳ tiện xông lên đánh, không chừng mọi người còn bị giết ngược lại!

Việt Tinh Văn hít sâu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nói: "Khoa vật lý chiếu sáng!"

Bạn học khoa vật lý bên cạnh nghe thấy lời này, liền lập tức quăng quả cầu ánh sáng vào giữa đám quái vật.

Trong phút chốc, ánh sáng trắng chói mắt nổ mạnh lan ra xung quanh, tròng mắt đám quái vật trong nháy mắt bị kích khích mất đi ánh sáng. Bọn nó phát ra tiếng rống gào gào, đâm loạn khắp nơi, trong nháy mắt đó cửa phòng bệnh đều bị bọn nó dụng nát. Năm con quái vật chạy đằng trước không sợ mắt mù, dựa vào khứu giác có thể biết được vị trí của các sinh viên, giương nanh múa vuốt nhào tới!

Các sinh viên nhanh chóng lắc mình tránh né, bọn nó nhìn không thấy thì giơ vuốt cào loạn khắp nơi, quầy trực điều dưỡng giống trong mắt bọn nó chỉ giống như bọn biển không chịu nổi một kích, toàn bộ quầy bằng gỗ đều bị bọn chúng nhanh chóng phá hư, không tới 5 giây liền hy sinh.

Việt Tinh Văn hô to: "Bạn học khoa Gây mê, nhanh khống chế bọn nó đi!"

Cô gái khoa Gây mê sắc mặt tái nhợt, nghe vậy lập tức móc hết mấy ống tiêm vứt ra --- cho dù quái vật có lợi hại hay không, thì hiệu quả của thuốc mê đúng là dựng sào thấy bóng, hơn nữa còn là chiêu khống chế có mục tiêu. Tiếc là số lượng thuốc mê của cô có hạn, giọng cô gái run rẩy: "Tôi chỉ có thể khống chế được ba cái"

Trong nháy mắt, 3 con quái tinh anh xông lên phía trước bị trúng thuốc mê.

Còn hai con sức chiến đấu mạnh, Trâu Vũ Hàng cái khó ló cái khôn, dứt khoát vứt nam châm ra, cực N ném lên vách tường ở xa, cực S ném lên phía sau 2 con quái vật, một lực hút thật lớn "Cạch" một tiếng kéo hai con quái vật đi mấy chục mét dính lên tường, hai con quái vật nhất thời không có cách nào chạy trốn, điên cuồng giãy giụa ở đằng xa.

Các sinh viên đều kinh hồn táng đảm, trái tim bắt đầu đập kịch liệt, mọi người vội vàng hít sâu điều chỉnh nhịp tim.

Việt Tinh Văn: "Khối vận động!"

Tần Lộ còn một lần di chuyển khối vận động, vừa nghe chỉ huy của Việt Tinh Văn liền lập tức lấy mô hình quả địa cầu ra, mọi người lập tức được dịch chuyển đến cạnh phòng bác sĩ ở phía trên, vòng ra phía sau đám quái vật.

5 con quái mạnh đã bị khống chế, còn lại 20 con như thủy triều tràn về phía mọi người ----

Việt Tinh Văn mở từ điển ra, quyết đoán sử dụng kỹ năng: "Thất thượng bát hạ!"

Kỹ năng khống chế quần thể này dùng giữa chiến trường hỗn loạn vô cùng tốt, chỉ thấy bảy con quái bộ xương bay lên không trung, 8 con giống như bị trượt chân nằm ngửa trên mặt đất, tứ chi đưa lên trời. Năm con còn lại bị đồng bọn ngăn cản, căn bản không nhào qua được.

Việt Tinh Văn đưa mắt ra hiệu cho Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh, tranh thủ thời gian giết hết!"

Mấy con quái nhỏ này sức chiến đấu giống như hôm qua, dùng từ điển đập vào đầu là có thể đập chết nó. Dưới tình huống bị khống chế, từ điển của Việt Tinh Văn đập cú nào chuẩn cú đó, xác suất phi đao chính xác của Lưu Chiếu Thanh cũng tăng lên rõ ràng, hai người phối hợp, không đến một phút liền giết sạch đám quái nhỏ.

Việt Tinh Văn hô: "Bạn nào không còn kỹ năng thì trốn vào phòng bác sĩ!"

Mấy cô gái vừa phóng kỹ năng khống chế ra xong nhanh chóng chạy tới văn phòng, lo lắng nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính.

Hiệu quả khống chế của nam châm kết thúc, hai con quái tinh anh bị hút ra xa gần như là vượt nóc băng tường, rít gào trong miệng chỉ mất vài giây đã vọt tới trước mặt mọi người, chúng nó huy động hết đám xương trắng trên người sắp đánh trúng mấy sinh viên, Việt Tinh Văn vội vàng hô: "Tạt axit!"

Sinh viên khoa Hoá học nhanh chóng giơ tay, axit trong suốt như mưa liền tạt về hai con quái vật kia, tiếng "tách tách" hoà tan huyết nhục hỗn loạn trong tiếng gào rống của bọn quái vật rất đinh tai nhức óc.

Ba con quái tinh anh bị gây tê cũng đã tỉnh lại, Việt Tinh Văn đập quyển từ điển qua, rõ ràng đã đập trúng đầu của nó, nhưng mấy con quái vật kia chỉ lắc lư một cái, quyển từ điển nặng như vậy cũng không thể đập xỉu nó.

Thấy đám quái vật kia sắp chộp đến mặt Việt Tinh Văn, cậu vội vàng lui về phía sau một bước, mở từ điển hô: "Ngũ thể đầu địa!"

*Ngũ thể đầu địa (5 vóc chạm đất): hai tay, hai gối và đầu, đây là một tư thế quỳ lạy dập đầu

Quái vật "Đùng" một cái quỳ sụp xuống trước mặt Việt Tinh Văn, Lưu Chiếu Thanh vội vàng thọc một dao vào tim nó, con quái kia run rẩy mấy cái rồi không bao giờ động đậy được nữa.

Lưu Chiếu Thanh nhận thấy được mấu chốt, vội vàng nhắc nhở: "Nhược điểm ở tim, đập vào đầu không có hiệu quả!"

Bên kia, hai con quái vật hung ác nhào tới, vách tường chắn giữa đường đi đều bị chúng nó dùng lực khủng bố đập thủng, truyền đến mấy tiếng "ầm", "ầm" thật lớn.

Móng vuốt sắc bén của quái vật đánh thẳng về phía sinh viên khoa Hoá vừa mới dùng xong axit.

Sắc mặt cậu ta trắng bệch, toàn thân cứng đờ, Lưu Chiếu Thanh bên cạnh thấy vậy vội vàng cầm lấy dao phẫu thuật, nhắm thẳng vào tim con quái vật kia mà đâm một phát....

Con dao đâm xuyên qua tim, con quái vật trợn trắng mắt, "đùng" một cái ngã trên mặt đất.

Chàng trai kia phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã thoát khỏi nguy hiểm, vừa quay đầu đã thấy Lưu Chiếu Thanh đang che ngực, con dao trong tay nhỏ máu tươi đầm đìa, mũi cậu ta chua xót, cảm kích nói: "Cảm.... Cảm ơn anh...."

Lưu Chiếu Thanh cười một cái: "Không cần cám ơn, tôi không muốn thấy bất kỳ bạn học nào chết trước mắt tôi".

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong thời khắc mấu chốt đồng ý cứu người thì có mấy ai chứ?

Còn một con quái đang đuổi theo Kha Thiếu Bân trốn trong góc phòng, móng vuốt của nó cách Kha Thiếu Bân chỉ còn mười mấy centimet, sắp chộp đến đầu Kha Thiếu Bân. Cậu ta cái khó ló cái khôn, lập tức triệu hồi laptop che trước trán, rồi lập tức xoay người chạy như điên về phía Lưu Chiếu Thanh, vừa chạy vừa kêu: "Đàn anh cứu mạng!"

Lưu Chiếu Thanh hét lớn một tiếng: "Ngồi xuống!"

Kha Thiếu Bân khom người, dao phẫu thuật "rẹt" một cái bay qua trên đỉnh đầu cậu, một cú thọc xuyên tim con quái vật.

Nghe tiếng quái vật phía sau ngã ầm ầm xuống đất, Kha Thiếu Bân còn ngồi xổm ở đó, môi hơi hơi phát run: "Cảm... cảm ơn...."

Lưu Chiếu Thanh thu hồi dao: "Không có gì, tiếng "cứu mạng" của cậu rất kịp lúc nha!"

Kha Thiếu Bân ôm cái máy tính bị đánh nát khóc không ra nước mắt. Cũng may máy tính cũng có công năng tự chữa trị, thời khắc mấu chốt cũng có thể dùng như khiên chắn cho cậu, nếu không thì vừa rồi đầu của cậu đã bị chộp vỡ.

Việt Tinh Văn bên cạnh bởi vì tiêu hao thể lực quá mức mà sắc mặt tái nhợt, dựa vào tường thở dốc. Tim cậu đập kịch liệt làm cậu hoa mắt chóng mặt. Đây là lần đầu tiên cậu cảm giác nỗi sợ hãi cái chết cận kề rõ ràng như vậy, trái tim đau đớn từng trận, làm toàn bộ phía sau lưng cũng bắt đầu đau đớn kịch liệt.

Trong phòng, mấy cô gái vội vàng đến trước mặt Việt Tinh Văn, lo lắng hỏi: "Mọi người đều không có việc gì chứ?", "Có bị thương hay không?", "Tinh Văn, cậu sao rồi?"

Việt Tinh Văn nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, chậm chạp ngồi dậy.

Trên mặt cậu dính vài giọt máu tươi, mái tóc hỗn độn, môi tái nhợt không còn một miếng máu, nhưng đôi mắt cậu rất sáng, bình tĩnh. Cậu quay đầu nhìn mặt đất lộn xộn, giọng khàn khàn hỏi: "Qua đêm nay, đủ để chứng minh trường thi ban đêm và ban ngày cũng không phải hoàn toàn là hai thế giới tách biệt".

"Thêm 5 con quái tinh anh, nhược điểm đều ở chỗ trái tim, bọn họ chắc là người bệnh tử vong ban ngày trong khoa bệnh. Trường thi ban đêm là số liệu bổ sung cho vụ án ban ngày. Nếu suy luận này không sai, vậy chứng tỏ trước khi chúng ta vào khoa tim mạch đã có 20 người chết".

Cậu là một sinh viên khoa Văn, thật ra cũng không mẫn cảm với số liệu. Nhưng cậu có một bạn thân học khoa Toán, ở chung cũng khá lâu nên chịu một ít ảnh hưởng của đối phương, theo bản năng mà đếm số lượng quái vật.

Tôi hôm qua lần đầu tiên bắt đầu chiến đấu cậu đã cố ý đếm, số quái là 20 con. Lúc đó còn tưởng vì số lượng người chơi là 10 người, quái vật 20 con là tính theo tỉ lệ. Đêm nay lúc đếm số lượng quái vật, kết quả biến thành 25 con, nhiều hơn 5 con, sức chiến đấu lại càng mạnh.

Trùng hợp sao?

Không có khả năng xuất hiện trùng hợp rõ ràng vậy. Hiển nhiên, đây là một dấu hiệu gợi ý.

Người tử vong ban ngày trong khoa tim mạch, thì sẽ biến thành quái vật ở trường thi ban đêm. Sau khi người chơi bị giết thì đêm kế tiếp sẽ lại thêm nhiều con nữa. Có thể giải thích được lý do, bọn họ bị hung thủ giết, biến thành oán linh ở khoa tim mạch, trong trường thi ban đêm đuổi giết thí sinh.

Ngày đầu tiên 20 con, hôm sau 25, nếu còn thêm người chết thì trường thi ban đêm sẽ càng ngày càng khó khăn.

Lần này bài thi là tăng dần độ khó, trừ khi bọn họ có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ, ngăn cản hung thủ gây án. Nếu không, vào trường thi ban đêm ngày thứ năm, khi hung thủ giết quá nhiều người, số quái vật tăng lên đến mức bọn họ không thể nào chống lại nổi.

Việt Tinh Văn hít sâu, nhìn về phía các bạn học, bình tĩnh nói: "Hung thủ ở khoa tim mạch, cũng không phải lần đầu gây án, mà là ẩn núp ở đây gây án lâu dài. Phạm vi kẻ tình nghi có thể thu nhỏ hơn rồi!"

#Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro