Chương 17: Kết thúc khoa tim mạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng kết điểm, mở khoá kỹ năng mới

Việt Tinh Văn đem kết quả điều tra được kèm theo bằng chứng chuyển cho các sinh viên khác.

Biết chân tướng, các sinh viên được mở rộng tầm mắt một phen.

Lần này ít nhiều nhờ cao thủ khoa máy tính Kha Thiếu Bân đã nhanh chóng lưu lại toàn bộ dữ liệu trong máy tính của bác sĩ; cũng là nhờ Lưu Chiếu Thanh là nghiên cứu sinh hiểu rõ được nguyên lý của bệnh tim mạch, đưa ra thủ pháp gây án của hung thủ; mấu chốt nhất vẫn là Việt Tinh Văn căn cứ vào tâm lý học tội phạm mà phân tích phá án, cùng sắp xếp lại số liệu trong cơ sở dữ liệu, khoanh vùng nghi phạm một cách chính xác.

Nếu không có ba người này hỗ trợ, các sinh viên khác đều sẽ mờ mịt, căn bản không biết bắt đầu điều tra từ đâu. Càng không thể trong sự kinh hoảng thất thô ban đêm mà còn quan sát phát hiện ra số lượng quái vật có gì thay đổi, mà so sánh với số lượng người bị hại trong khoa tim mạch, tìm ra 20 người bị hại trước đó và tìm ra người chết đầu tiên...

Lưu Tiêu Tiêu tâm tình phức tạp nói: "Không chấp nhận được việc vợ và con gái trước sau chết vì bệnh tim, giết những người mắc bệnh tim khác cho hả giận, ông già họ Chu này là có tâm lý phản xạ hội kiểu "vợ con tao chết thì bọn mày cũng đừng mong được sống" sao?"

Lưu Chiếu Thanh sầm mặt mắng: "Hung thủ giết người liên hoàn đều có tâm lý biến thái, rất khó giải thích suy nghĩ của bọn họ, vì cơ bản bọn họ đâu phải là người bình thường!"

Tần Lộ cẩn thận hỏi: "Vậy bác sĩ Tiêu thì sao? Hoàn toàn loại trừ hiềm nghi sao?"

Việt Tinh Văn nói: "Đúng vậy. Sau khi Chu Thần Tuyết chết, bác sĩ Tiêu liền biến thành người cuồng công tác, trong một năm này anh ta cứu giúp thành công mấy chục người bệnh. Có rất nhiều ông bà lão là được anh ta kéo từ tay tử thần về, một vị bác sĩ cẩn thận như vậy không có lý do gì mà đi giết người. Hơn nữa chúng tôi điều tra được, khoảng 1 giờ rưỡi sáng hôm nay, anh ta nhận một cuộc điện thoại đến khoa ngoại tiêu hoá hội chẩn. Nói cách khác, lần cuối cùng xảy ra vụ án anh ta có rời đi hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian không phù hợp với thời gian tử vong".

Tần Lộ gật đầu nói: "Đã hiểu, như vậy chỉ có một mình Chu Xa Bá gây án. Bác sĩ Tiêu không biết việc này?"

Việt Tinh Văn nhìn về phía văn phòng của bác sĩ Tiêu: "Có lẽ anh ta nhận ra, nhưng không dám tin. Dù sao thì người kia cũng là ba của vị hôn thê của anh ta".

Mọi người đều im lặng, Việt Tinh Văn nói sang chuyện khác: "Đáp án câu hỏi phụ đã tìm ra, nhưng cuộc thi còn chưa kết thúc. Chúng ta phải sống sót ở đây 5 ngày, đêm nay ông già họ Chu này còn có khả năng gây án. Lỡ như ông ta mò đến phòng bệnh của chúng ta cho bạn học nào đó một mũi thì chẳng phải rất nguy hiểm sao?"

Nghĩ đến khả năng này, sống lưng mọi người đều lạnh run một trận. Tìm ra được hung thủ, cũng không phải an toàn một trăm phần trăm, còn phải nghĩ cách giải quyết hậu quả cho tốt. Lưu Tiêu Tiêu theo bản năng nói: "Chứng cứ nhiều như vậy, chúng ta có thể báo án không?"

Việt Tinh Văn lắc đầu: "Chúng ta không có di động, điện thoại của bệnh phòng cũng không gọi ra ngoài được. Lần này là trường thi hoàn toàn phong bế, không thể báo án. Chúng ta phải tự tìm cách xử lý".

Cậu tự hỏi một lát, thấp giọng nói mấy câu bên tai mọi người.

11 giờ tối, bài thi ban đêm còn chưa bắt đầu, mấy cô gái phối hợp diễn kịch, giả vờ trở bệnh gọi bác sĩ và điều dưỡng đến. Việt Tinh Văn cùng với Lưu Chiếu Thanh lén đến cửa phòng VIP-1, Lưu Chiếu Thanh nhanh tay trộm một cuộn băng gạc cắt thành mấy dãy dài, hai người phối hợp với nhau cột cửa phòng bệnh từ bên ngoài, thắt luôn nút chết.

Cửa bị khoá từ bên ngoài, ông già họ Chu nửa đêm có muốn cũng không ra khỏi cửa được. Nếu ông ta cậy mạnh phá cửa thì sẽ gây ra âm thanh thật lớn, đánh động đến bác sĩ và điều dưỡng trực trong khoa.

Chỉ cần ban đêm ông ta không gây án, mọi người sẽ được an toàn.

Đúng 0 giờ đêm, bài thi đêm thứ ba bắt đầu.

Việt Tinh Văn vẫn sử dụng chiêu cũ, bảo Tiểu Đồ vừa chạy vừa hát dẫn dụ đám quái vật chạy một vòng trong khoa, số lượng quái quả nhiên tăng từ 25 lên 28 con, số con tăng thêm là 3 người chết hôm nay, chứng minh phán đoán trước đó của cậu là hoàn toàn chính xác.

—— Người ban ngày chết trong khoa, đêm sẽ trở thành oán linh.

Từng có kinh nghiệm trước đó, trò chơi sinh tồn ban đêm lần này, sinh viên các chuyên ngành phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, nhanh chóng tiêu diệt, chỉ không qua 5 phút đã giết sạch đám quái vật.

Hừng đông ngày thứ tư, quả nhiên trong khoa không có thêm người chết.

Ban đêm, bọn họ lại cột chặt cửa phòng VIP-1. Chu Xa Bá dù sao cũng là một mình gây án, không có ai giúp đỡ. Chỉ cần không ai từ bên ngoài mở cửa cho ông ta thì ông ta sẽ không ra được.

Ngày thứ năm, ngày cuối cùng trong bài thi.

Lúc chiều, Việt Tinh Văn phát hiện ông già họ Chu đang trong phòng bác sĩ nói chuyện với Tiêu Văn, hình như có nhắc đến từ "xuất viện". Xem ra, ông ta đã nhận ra việc mình gây án đã bị phát hiện, muốn chuồn mất.

Bài thi sắp kết thúc, Việt Tinh Văn thừa dịp cơm chiều, lẻn vào phòng của bác sĩ Tiêu, đặt một chồng tư liệu lên bàn bác sĩ của anh ta —— bao gồm toàn bộ danh sách người bị hại bọn họ đã chỉnh sửa lại, thời gian bốn lần gây án, thủ đoạn của Chu Xa Bá, động cơ gây án, người chết đầu tiên và tấm ảnh gia đình bốn người bọn họ chụp chung.

Cô gái trong bức ảnh tươi cười xinh đẹp đáng yêu, bác sĩ Tiêu cũng hơi hơi cong khoé miệng, hai người mang nhẫn cưới nắm tay nhau, nếu không phải bởi vì bệnh tim, bọn họ chắc chắn sẽ là một đôi rất hạnh phúc.

Việt Tinh Văn đặt một tờ giấy phía dưới bức ảnh, viết: "Anh hy vọng rằng ba của cô ấy sẽ biến thành một tên đồ tể sao?"

Đây là trường thi phong bế, sinh viên không thể dùng cách báo án để kết thúc. Nhưng Việt Tinh Văn cảm thấy, cho dù đây chỉ là một bài thi, là một câu chuyện hư cấu, nhưng kẻ ác cũng phải bị trừng phạt.

Đôi tay của Chu Xa Bá dính đầy máu tươi, làm khoa tim mạch biến thành một địa ngục trần gian. Cậu hy vọng, Tiêu Văn có thể đứng trên lập trường một người bác sĩ có lương tri, ngăn cản bi kịch này tiếp tục xảy ra. Đương nhiên, câu truyện kế tiếp Việt Tinh Văn không thể khống chế được, cậu chỉ có thể làm những việc khả năng cho phép.

Ngày thứ năm, ban đêm.

【Đúng 0 giờ sáng】

【Hôm nay không có bài thi ban đêm】

【Bài thi kết thúc】

【Đang tổng kết điểm......】

Sau vài câu máy mọc, mọi người bị kéo đến trường thi ban đêm.

Lần này trường thi không có quái vật, cũng không có cúp điện. Dưới ánh đèn sáng ngời, mọi người nhìn nhau, vui sướng sống sót sau tai nạn làm mọi người trên mặt đều lộ ra ý cười.

"Đã thi xong rồi sao?"

"Xem ra chúng ta đều qua cửa rồi. Bên tôi nhắc nhở là đang tính điểm".

1 phút sau, trước mặt mọi người hiện lên một màn hình lơ lửng, hiển thị thành tích cá nhân ——

Họ và tên: Việt Tinh Văn

Mã số: 18384016

Chương trình học viện Y: Khoa tim mạch

Học phần: 4

Điểm kết thúc môn: 95 (Sinh tồn năm ngày + 60 điểm, dẫn dắt bạn cũng lớp sống sót + 25 điểm, qua cửa trước thời gian quy định + 10 điểm)

Câu hỏi phụ: 30 điểm (Đáp án chính xác, cống hiến to lớn, đạt điểm tối đa)

Tổng thành tích: 125 điểm

Điểm tích luỹ cuối cùng: 4 x 125 = 500 điểm

Tỉ lệ trượt môn: 60%

Nhấn 【Tiếp theo】để xem bảng xếp hạng thành tích của môn.

Mọi người nhìn màn hình nổi trước mặt mình, sôi nổi tò mò dò hỏi thành tích của những người khác.

Trâu Vũ Hàng nói: "Các cậu được bao nhiêu điểm? Tôi 105, còn cao hơn tôi tưởng tượng. Từ đầu tôi còn tưởng mình tạch môn nữa chứ!"

Lưu Tiêu Tiêu nói: "Câu hỏi phụ tôi được 20 điểm, quá tuyệt vời!"

Tần Lộ nói: "Điểm qua môn của tôi là 80, câu hỏi phụ là 20, tổng 100 điểm".

Cù Vi Vi nói: "Điểm qua môn của tôi là 85, câu hỏi phụ được 15, tổng điểm cũng 100!"

Mọi người được điểm cao như vậy thì đều rất vui vẻ, đặc biệt môn học này còn là 4 học phần, điểm này nhân với 4, mọi người đều nhận được khoảng 400 điểm, thậm chí là còn gấp đôi môn 《Thoát khỏi phòng thí nghiệm》.

Mọi người bàn luận với nhau một lát, đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Việt Tinh Văn: "Tinh Văn thành tích chắc là rất cao nhỉ?"

Việt Tinh Văn vừa lúc click mở dòng 【Xem tiếp】, cậu muốn xem bảng xếp hạng thành tích.

Sau khi mở ra, lại là bảng xếp hạng thành tích môn 《Khoa tim mạch》 của đại học Hoa An.

Cậu thấy một cái tên quen thuộc đứng đầu bảng ——

Giang Bình Sách, nam, Khoa Toán, đạt 125 điểm.

Theo sát sau đó chính là ——

Việt Tinh Văn, nam, khoa nhân văn, đạt 125 điểm.

Bởi vì thành tích của cậu vừa mới được tính xong, cậu đã vượt qua người vốn đứng ở vị trí số 2 (122 điểm), đàn anh Trác Phong, cùng với Giang Bình Sách thành người đồng hạng nhất.

Còn nhớ hồi cấp ba, sau khi phân chia tự nhiên và xã hội, mỗi kỳ thi của trường, vị trí số 1 bên xã hội vĩnh viễn là Việt Tinh Văn, hạng nhất bên tự nhiên từ trước đến nay đều là Giang Bình Sách. Tên của bọn họ luôn song song viết bên cạnh nhau. Không ngờ bây giờ vào thư viện, trên bản thành tích môn 《Khoa tim mạch》, tên bọn họ lại cùng nhau đứng ở vị trí số 1, giống như có duyên tiền định vậy.

Việt Tinh Văn dễ dàng đoán được cách suy luận của Giang Bình Sách, người kia thích nhất là phân tích số liệu, chắc là cũng phát hiện số lượng quái vật ban đêm có liên quan đến người chết ban ngày, sau đó tìm ra được người chết đầu tiên, từ đó xác định hung thủ.

Còn cuộc chiến sinh tồn ban đêm, lớp kia qua môn thế nào thì khi nào gặp Giang Bình Sách mới có thể biết được.

Việt Tinh Văn đang rơi vào suy nghĩ, bỗng nhiên nhận thấy vai mình bị vỗ nhè nhẹ, cậu quay đầu lại, thấy Lưu Chiếu Thanh đang nhướng nhướng mày, cười trêu chọc: "Đàn em, cậu ngẩn người làm gì vậy? Mọi người đang hỏi cậu thi được bao nhiêu điểm kìa".

Việt Tinh Văn hồi phục tinh thần, ho nhẹ một tiếng nói: "Tôi được 125 điểm. Điểm qua môn là 95, điểm câu hỏi phụ là 30".

Mọi người đều ngẩn ra: "Điểm tối đa câu hỏi phụ?"

Nhưng sau đó mọi người lại thấy điểm này vô cùng hợp lý. Dù sao thì lần này mọi người có thể thuận lợi qua cửa, Việt Tinh Văn có đóng góp lớn nhất. Câu hỏi phụ cậu lấy điểm tối đa đúng thật làm mọi người tâm phục khẩu phục.

Lưu Chiếu Thanh nói: "Này, anh nhìn bảng thành tích đại học Hoa An, bạn thân khoa toán kia của cậu thành tích bằng với cậu nha. Cũng 125 điểm".

Việt Tinh Văn cười nói: "Cậu ấy đúng thật rất lợi hại, chương trình học kiểu trinh thám thì chắc chắn sẽ đạt điểm như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên".

Kha Thiếu Bân tò mò hỏi: "Các cậu, trường của các cậu điểm cao nhất là bao nhiêu thế?"

Trâu Vũ Hàng nói: "Đại học Kinh Đô chúng tôi có một đàn anh cũng được 125 điểm".

Lưu Tiêu Tiêu nói: "Đại học sư phạm Tân Giang của chúng tôi có hai đàn chị trên 120 điểm, mọi người đều rất mạnh nha!".

Mọi người nghe bảng xếp hạng thành tích, tâm tình rất cảm khái —— xem ra, các học bá cho dù vào trò chơi sinh tồn vẫn là học bá.

Việt Tinh Văn nhìn mọi người, cổ vũ: "Các cậu thật ra cũng rất mạnh, điểm qua cửa đều trên 80".

Trâu Vũ Hàng nói đùa: "Bạn học Lưu Tiêu Tiêu còn giảng bài cho đám khỉ và quái vật, sau này gặp học sinh nghịch ngợm cũng không cần lo lắng không quản được nữa đi!"

Lưu Tiêu Tiêu đỏ mặt nói: "Tôi cũng không giúp đỡ được nhiều, cảm ơn mọi người đã dẫn tôi qua cửa".

Tần Lộ quay đầu nhìn về phía Việt Tinh Văn, chân thành nói: "Tinh Văn, lần này thật sự rất cảm ơn cậu. Chúng tôi có thể thuận lợi qua cửa, ít nhiều gì cũng nhờ lớp trường lâm thời cậu dẫn đội —— cậu là lớp trưởng xuất sắc nhất mà tôi từng gặp".

Cô giơ ngón cái với Việt Tinh Văn.

Xung quanh đều vang lên một trận vỗ tay: "Không sai, vỗ tay cho lớp trưởng nào!"

"Cảm ơn lớp trưởng!"

Mọi người đều nhìn Việt Tinh Văn, trong mắt tràn đầy vẻ thán phục.

Việt Tinh Văn khiêm tốn nói: "Không cần cảm ơn tôi, lần này là mọi người cùng hợp tác với nhau qua cửa. Mỗi người đều ra sức. Lớp 10 lâm thời này của chúng ta, thi xong môn này thì phải giải tán, về sau có thể sẽ rất khó gặp lại nhau. Rất vui khi lần thi này có thể quen biết với mọi người, hy vọng mọi người có thể thuận thuận lợi lợi rời khỏi thư viện này".

Lưu Chiếu Thanh cảm khái: "Đúng vậy, mọi người đều phải thuận lợi sống sót, chúc mọi người ở thư viện vĩnh viễn không rớt môn!"

Mọi người cũng hô theo: "Hy vọng chúng ta đều không rớt môn!"

Ở thư viện này, rớt môn chính là mạng người.

Đúng lúc này, bên tai mọi người vang lên tiếng máy móc lạnh băng quen thuộc ——

【Bài thi kết thúc, trường thi sắp đóng, xin chuẩn bị tốt để rời khỏi】

【Đếm ngược 10, 9, 8......】

Mọi người lưu luyến không nỡ nhìn mọi người xung quanh.

Ngẫu nhiên gặp nhau trong một lần thi, đến từ trời nam biển bắc, không cùng khoá, không cùng ngành, đồng tâm hiệp lực vượt qua một cửa này. Trên con đường tương lai cũng không biết sẽ có bao nhiêu gian khổ. Chỉ có thể cắn chặt răng, vĩnh viễn không buông tay thì mới có thể đi đến cuối cùng.

Việt Tinh Văn lễ phép vẫy vẫy tay tạm biệt với các bạn.

Thời gian đếm ngược kết thúc, hình ảnh trước mắt cậu đột nhiên nhoáng lên, lại trở về thư viện cơ sở dữ liệu. Bốn phía dày đặc các kệ sách, bên trên chất đầy các loại văn học thư tịch, bên tay vang lên tiếng nhắc nhở máy móc ——

【Chúc mừng bạn học Việt Tinh Văn thuận lợi vượt qua hai môn bắt buộc của học viện Y tầng 1】

【Mở khoá các nội dung mới như sau ——】

【Thư viện tầng 1: Khoa Y, môn tự chọn đã mở】

【Thư viện tầng 2: Khoa Toán, môn bắt buộc đã mở】

【Thư viện tầng B2 : Trung tâm nhóm nghiên cứu đã mở】

【Thư viện tầng B3: Ký túc xá sinh viên —— Tầng B4: Căn tin sinh viên —— Tầng B5: Trung tâm mua sắm đã mở】

【Nhắc nhở hữu nghị: Tạm thời bạn có 700 điểm tích luỹ, có thể trở lại Tầng B1: Cơ sở dữ liệu để thăng cấp 《Từ điển thành ngữ hiện đại》, hoặc là đổi sách kỹ năng hệ tiếng Trung mới】

【Tiếp theo, bạn có thể thăng cấp kỹ năng, đổi sách kỹ năng hoặc đi thang máy đến các tầng từ B1 – B5 đã được mở khoá, hoặc tầng 1, tầng 2 để xem thông báo tương ứng ở từng tầng】

【Chúc bạn chơi vui vẻ ở thư viện】

Chơi vui vẻ? Cái khoa tim mạch kia suýt chút đã chơi đến mất luôn cái mạng nhỏ rồi đó!

Việt Tinh Văn nhíu nhíu mày, bước nhanh vào thang máy, không chút do dự ấn xuống tầng B2.

—— Trung tâm nhóm nghiên cứu

—— Đã nói là chờ tôi ở trung tâm nhóm nghiên cứu, Giang Bình Sách, cậu cũng đừng nuốt lời đấy!

# Hết chương 17


Tầng hầm (Basement) – Theo ký hiệu chung được ký hiệu là B, nên mình để các ký hiệu tầng như vậy luôn cho dễ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro