Chương 2- đêm nay trở lại đêm nào, dưới một ánh đèn rọi bóng chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 đêm nay trở lại đêm nào, dưới một ánh đèn rọi bóng chung

Ánh nến nhẹ nhàng lay động, dịu dàng tay như bàn tay thiếu nữ đang vẫy gọi, lướt nhẹ qua đôi mi đang mấp máy. Nàng có chút khó di chuyển, đột nhiên cảm giác được chỗ nào cũng không dễ chịu. Đau đầu, lòng buồn bực, ngay cả cái giường dưới thân cũng khó chịu, nói túm lại là khó chịu,, nhưng lại không biết vì sao khó chịu. Thiên Hương khó chịu mà xê dịch thân thể, rốt cục vẫn là quyết định khó chịu mở mắt ra.

Đập vào mắt đầu tiên, là một đôi đèn cầy màu đỏ. Thiên Hương nhìn chằm chằm vào hai cây nến nhíu mày, cách bày biện này không giống cung của nàng nha, huống chi, ngày bình thường ai lại đốt đôi nến đỏ như vậy, thông thường, chỉ có tân hôn mới đốt.

Chẳng lẽ tiểu hoàng đế tự chủ trương kén phò mã cho mình rồi? Cái ý nghĩ hoang đường vừa thoáng qua, Thiên Hương tức thời tỉnh hơn phân nửa, mãnh liệt ngồi dậy. Đứng lên quá mạnh, lại khiến cho chóng mặt trời đất quay cuồng.

Nàng xoa nhẹ cái trán, cuối cùng định trụ thân thể, lại vừa nhìn ống tay áo của mình -- là màu đỏ.

Màu đỏ áo cưới.

Tiểu đông tây ngươi giỏi lắm, vừa mới tự mình chấp chính liền định gã cô cô ra ngoài sao!

Thiên Hương nhịn không được mắng tiểu hoàng đế, quả thực hồ đồ, nàng là trưởng công chúa, chấp chính đã mười năm, sao có thể nói gả là gả, nói làm tân nương là làm tân nương? Lại nói, có ai dám lấy nàng?

Nàng sững sờ, đúng vậy, dùng thân phận của nàng, ai có thể lấy nàng, ai dám lấy nàng?

Nàng không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua trên giường, nhẹ nhàng thở ra, khá tốt, trên giường không người, Nàng Không muốn cứ như vậy mà đã làm vợ người ta, nhìn nhìn sắc trời, có lẽ cái tên phò mã được hoàng đế ghép đôi kia vẫn còn đang bồi tửu a...

Thiên Hương lấy lại bình tĩnh, quyết định bài ra một bộ mặt lạnh, muốn qua chỗ hoàng đế hưng binh vấn tội. Lần này không phải chuyện nhỏ nữa, chính mình đều bị đưa vào động phòng rồi, lùi hôn thì không thể rồi, nhưng nếu cứ để cho tiểu hoàng đế muốn gì được nấy, sau này Nàng còn con đường sống sao?!

Nàng Bình Tâm trở lại, chợt phát hiện một hơi thở. Không phải là của nàng.

Thiên Hương kinh hãi, nhìn lại phía bên ngoài giường, chỉ thấy gian ngoài trên thư án, tĩnh tĩnh nằm một thân hồng y nam tử. Từ vị trí của nàng nhìn không tới mặt nam tử kia, chỉ nhìn thấy dáng người có chút phong phanh, nghĩ cũng là một nam nhân không to lớn cao ngạo.

Lòng của nàng mãnh liệt co rụt lại, đáy lòng mơ hồ bốc cháy lên một sự chờ đợi.

Sự chờ đợi này đốt nàng miệng đắng lưỡi khô, không khỏi nghĩ đến gần cái bàn gian ngoài, đi uống chén trà lạnh.

Thiên Hương kéo lê hai chân, cẩn thận từng li từng tí mà tới gần, che ngực, cố gắng ngăn chặn nhịp tim đang cuồng loạn.

Người nọ tựa hồ rất mệt mỏi nằm úp mặt ngủ, bỗng nhiên thân mình nhúc nhích, đầu có chút nhô lên lắc lắc cổ hai cái, thay đi phương hướng lại nằm xuống.

Sâu kín ánh nến đánh vào trên mặt người kia, lờ mờ chiếu ra một khuôn mặt 20 năm Thiên Hương ngày đêm mong nhớ.

-Phùng..." Mới nhả ra được một chữ, Thiên Hương liền bịt miệng lại, nước mắt lại khống chế không được mà lấp đầy hốc mắt.

Phùng Tố Trinh...

Là giả? Là mộng, hay là thật?

Nàng kìm lòng không được mà vươn tay, muốn đụng vào người nọ một chút, đầu ngón tay sắp chạm vào đầu vai, lại dừng lại -- nàng sợ hãi đó là một mộng ảo, hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ cần đụng vào, liền sẽ vỡ vụn.

Nàng rút tay về, dùng sức cắn trên cổ tay mình một ngụm thật mạnh.

Đau quá, nàng nhìn thấy trên cổ tay xuất hiện hai dấu răng, đáy lòng nổi lên từng vòng rung động.

Không phải là mộng, người trước mắt này cùng Phùng Tố Trinh giống như đúc, người này là ai?

Thiên Hương ngồi xuống bàn trang điểm, mượn ánh nến tường tận xem xét hình dạng của mình.

Xuất hiện trong kính Lưu Ly là một gương mặt xinh đẹp tinh xảo, ánh mắt to tròn long lanh ánh nước, hai má nở nang cùng cầm hơi nhọn.

Vừa rồi khó khăn mới nhịn xuống nước mắt, lúc này rút cuộc rơi xuống.

Người trong gương là nàng, đây là nàng 20 năm trước.

Thiên Hương chưa bao giờ tin người có thể trường sinh bất lão, nàng dùng mười năm đi khắp thiên hạ, dùng mười năm quản chuyện triều đình, hai mươi năm gian nan vất vả, tại trên mặt của nàng đã để lại dấu vết năm tháng, dáng người cũng tăng thêm vẻ thành thục thanh nhã. Mà bây giờ, nàng lại trở về dáng vẻ hai mươi năm trước.

Đây là mười bảy tuổi Thiên Hương công chúa.

Nàng dần dần hồi tưởng lại chuyện lúc trước. Nàng bệnh rất nặng, tại lúc hôn mê, nghe được thái y vụng trộm báo cho Hoàng biết, nói mình ngày giờ không còn nhiều. Nhìn thấy Hoàng đế chất nhi đỏ đỏ hốc mắt, nàng đề xuất, chính mình muốn đi Diệu châu tế bái một cố nhân.

Hoàng đế phái người hộ tống nàng đến Diệu châu, đến nơi một mình nàng đi vào, ở trước mộ phần của Phùng Tố Trinh uống rượu. Rượu kia rất mạnh, nàng cảm thấy trái tim quặn đau, khó thở hô hấp, toàn thân đã không có sức lực.

Sau đó, trước mắt một vùng lờ mờ, dường như lâm vào vĩnh cửu ngủ say.

Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng tâm tâm niệm niệm đều muốn gặp lại Phùng Tố Trinh một lần.

Chẳng lẽ trên đời này thật sự có Thần minh, đã nghe được cầu nguyện của nàng?

Thiên Hương để tay lên ngực, cảm nhận được nơi đó hữu lực nhảy lên, nàng dò qua cổ tay, nhìn đến chỗ mạch môn có một dấu hồng tri chu sa đỏ tươi lấp lánh.

Nếu thật sự là thần tiên làm, thì vị thần tiên này cũng thật là tinh tế. Kiếp trước của lúc này, nàng trúng âm dương đoạn hồn tán của dục tiên Quốc sư, Dục tiên dùng cái này uy hiếp Nhất kiếm phiêu hồng đi ám sát thái tử ca ca.

Thiên Hương chậm rãi thở phào nhẹ nhỏm, chính mình thật sự trở về rồi. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua người gục đầu xuống bàn, trong lòng ấm áp, người nọ thật sự chính là Phùng Tố Trinh.

-Thật không thể ngờ, còn có thể gặp lại nàng..." Nàng thì thào nói nhỏ, đáy lòng dâng lên một cỗ đắng chát, gặp được, thì thế nào đây.

Nàng kỳ thật biết trong lòng mình thiếu là thứ gì, nàng cũng biết vì sao 10 năm này nàng không muốn lui tới Diệu Châu, trong lòng nàng có một bóng người, cho dù Nhất kiếm phiêu hồng cùng Trương Thiệu Dân cũng không sánh nổi người này, một người trên đời có một không hai.

Trên đời này căn bản không không tồn tại nam nhân tên Phùng Thiệu Dân, người này là Phùng Tố Trinh, là Lý Phùng Thị sau này, là thê tử Lý Thiệu Đình .

Là một, nữ nhân.

Cho dù hôm nay hai nàng gần trong gang tấc thì thế nào, trên danh nghĩa hai nàng là Phu Thê thì làm sao, đối với các nàng, khoảng cách thực sự quá xa xôi, khoảng cách mang tên thiên lý nhân luân.

Nàng cùng Phùng Tố Trinh đều là nữ nhân, lẽ ra nên gả cho người làm vợ, nâng khăn sữa túi cho chồng, dạy con, quản việc bếp núc, hương tự kéo dài.

Thế nhưng, âm dương kết hợp, sinh sôi nảy nở hậu tự kéo dài chính là thiên lý sao?

Người kia và súc sinh có gì khác nhau đâu?

Kiếp trước Phùng Tố Trinh vì sinh cho Lý Triệu Đình con nối dõi tông đường khó sinh mất đi, mà Lý Triệu Đình lại vịnh vào nối dõi tông đường mà nạp thiếp, tái hôn.

Kiếp trước ca ca từng có nhiều nữ nhân như vậy, từng có nhiều hài tử như vậy, thế nhưng hắn vẫn nhớ mãi không quên một hình bóng, mà buồn bực sầu não đến chết.

Lẽ nào, nhân sinh chính là muốn trách nhiệm do mình tự sắp đặt, mà ruồng bỏ lời thề non hẹn biển ngày xưa, để cho người khác, cho chính mình thương tâm sao?

Những thứ nan đề này, từ lúc kiếp trước nàng thân là trưởng công chúa giám quốc, liền quấy nhiễu nàng mười năm.

Đại thần hối thúc nàng lập gia đình tấu chương như tuyết rơi đầu đông mà bay về phía bàn phương án, càng có không ít ngự sử không muốn sống vạch tội nàng tà đạo nhân luân, tẫn kê ti thần.

Chỉ là nàng mỗi ngày vội vàng, cũng không có thời gian đi quan tâm những chuyện phiền lòng này.

Mà trước mắt, Phùng Tố Trinh sống sờ sờ mà ở trước mặt nàng.

Nghĩ đến kết cục sau này của Phùng Tố Trinh, nghĩ đến bia mộ Bạch Ngọc kia, Thiên Hương hãi hùng khiếp vía, không khỏi hai nhắm mắt lại.

Đâu chỉ có một Phùng Tố Trinh, còn có phụ hoàng, Cúc phi, tiểu hoàng tử, ca ca... Ở kiếp trước, nàng mất đi thật nhiều thân nhân, cuối cùng đơn độc một mình, cô đơn chiếc bóng, một thân một mình đảm đương lấy trách nhiệm cả đế quốc bị tất cả đại thần làm khó làm dễ.

Nếu như vận mệnh cho nàng cơ hội sống lại một lần, bất kể thế nào, ở kiếp này, tổng phải có chút ít biến hóa mới phải.

Tất nhiên phải có chút ít biến hóa mới phải!

Thiên Hương ổn định rồi tâm tình, không suy nghĩ miên man nữa, nên suy tính chuyện trước mặt. Dù sao ở trong trí nhớ của nàng, hiện tại đã là hai mươi năm trước, nàng đối với giờ này khắc này, chuyện này đã xảy ra, tuy nhớ rõ cũng không sâu khắc. Chỉ nhớ rõ khi đó, Phùng Tố Trinh đã giả chết hơn nửa năm, rồi thi đậu quan trạng nguyên, tại luận võ chọn rể đánh gãy cầu bập bênh, rồi thành phò mã của chính mình.

Thiên Hương không khỏi lại liếc qua Phùng Tố Trinh đang dựa lên bàn ngủ say, ánh mắt lộ ra một chút dịu dàng, lại cảm thấy hài hước, mười bảy tuổi năm ấy vì sao lại ngu xuẩn như thế, rõ ràng như vậy lại không nhận ra Phùng Tố Trinh? Nghĩ lại, lại bình thường trở lại, ngay lúc đó mình cùng Phùng Tố Trinh vẻn vẹn có duyên gặp mặt chỉ đúng một lần, lại cách nửa năm mới lại lần nữa gặp nhau, nhận không ra, cũng là hợp tình hợp lý.

Hôm nay, nàng phải đối đãi với Phùng Tố Trinh như thế nào a?

Nàng nghiến răng nghiến lợi?

-Phùng Tố Trinh? Ngươi lại là Phùng Tố Trinh, ngươi cái kẻ lừa đảo!" Thiên Hương đỡ trán, tâm tình lúc này của nàng vừa sợ vừa giận, nàng thật sự là không giả bộ được, dù sao, chuyện này đã trôi qua hai mươi năm rồi.

Thành thật với nhau?

-Ta biết ngươi là Phùng Tố Trinh, hai ta sau này sẽ là hảo tỷ muội!" Thiên Hương nổi một thân gai ốc, kìm lòng không được nhớ tới kết cục kiếp trước Lý Thiệu Đình trái ôm phải ấp, phì, nàng không muốn làm hảo tỷ muội nha.

Cưỡng bức đe dọa?

-Phùng Tố Trinh, ngươi biết hôm nay ngươi tội phạm khi quân? Ngày sau nhất định phải nghe lời của ta, lời Bổn công chúa như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!" Thiên Hương dù sao cũng từng làm qua người giám quốc, khi nói ra lời này, cũng có vài phần uy nghiêm. Nhưng mà, đây là đang nói với Phùng Tố Trinh a, nàng cầm lấy cây mía, nghĩ, tựa hồ, rất là trái lương tâm a...

Hay là nói...

Thiên Hương đang xoắn xuýt, lại nhìn thấy thân thể Phùng Tố Trinh động đậy, sau đó là tỉnh lại.

Thấy Thiên Hương đứng ở bên cạnh mình, vốn là còn chút ít mơ hồ Phùng Tố Trinh triệt để thanh tỉnh lại, lập tức ngồi thẳng lên hướng Thiên Hương hành lễ.
-Công chúa, ngươi đã tỉnh? Ngươi uống nhiều rượu, ta gọi người hầu hạ công chúa tắm gội." Có lẽ là vừa rồi nằm úp sấp đã tê rần gân cốt, chân mày nàng có chút nhíu lại, thân thể đã đi tới lại lui trở về, xem ra là chân cũng tê.

Thiên Hương đầu óc trống rỗng, nàng còn chưa nghĩ ra cách nên ứng phó với Phùng Tố Trinh như thế nào a!

"..." Nàng theo bản năng mà mềm nhũn thân thể, trực tiếp ngã vào trong lòng Phùng Tố Trinh.
-... Thiệu Dân... Là ngươi, ngươi đến rồi, ngươi rút cuộc trở về rồi..."

Rõ ràng cảm giác được thân thể Phùng Tố Trinh cứng ngắc cùng giãy giụa, nhưng nàng làm sao có thể đơn giản bỏ qua như vậy được, Thiên Hương lập tức phát ra công phu quấn người, nàng như bạch tuộc mà quấn lên người Phùng Tố Trinh.

Phùng Tố Trinh có chút sợ, nhưng thấy thoát không được Thiên Hương, chỉ có thể thành thật mà đỡ nàng.
-Công chúa, ta không phải là Trương Thiệu Dân, ta là Phùng Thiệu Dân... Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi vẫn nên..."

-Ta biết, ngươi là Thiệu Dân, Thiệu Dân.
Thiên Hương cố ý lớn tiếng, lại cọ sát lên người Phùng Tố Trinh, "Ngươi không phải là phò mã của ta sao, làm sao lại thụ thụ bất thân..."

Phùng Tố Trinh sợ nàng cọ đến chỗ không nên cọ, phát hiện thân phận mình, chỉ có thể một mực ôm eo của nàng. Thân thể Thiên Hương hơi cứng lại. Vóc dáng hai người cao thấp một cái đầu, chính sác gần nhau như thế, bóng hai người in lên vách cứ như đang hôn nhau.

-Người tới, chuẩn bị --" Phùng Tố Trinh đang muốn gọi người chuẩn bị nước, bỗng nhiên sắc mặt trắng nhợt.

Động phòng hoa chúc đến nửa đêm canh ba mới gọi người chuẩn bị nước, khó tránh khỏi hư mất danh tiết Thiên Hương, ngày sau...

Phùng Tố Trinh cắn cắn môi, rút cuộc hạ quyết tâm, nghĩ thầm dù sao Thiên Hương đã say, ngày mai tỉnh lại hẳn là cái gì đều nhớ không được, trước tiên đem nàng kéo về trên giường rồi nói tiếp, nghĩ liền làm, một tay siết chặt lấy vai, một tay lùi xuống dưới bế Thiên Hương lên.

Thiên Hương bị nàng bế lên thì đỏ mặt, hai mất lờ đờ như người thật sự bị say, bị Phùng Tố Trinh nửa ôm nửa nâng lên giường, trong lúc dựa sát thân thể thật đúng là cảm thấy được, ngực Phùng Tố Trinh, quá mềm mại...

Phùng Tố Trinh khó khăn đặt Thiên Hương dựa vào mép giường, trên trán nàng đã tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, vội vàng dùng nước đã được chuẩn bị sẵn trong phòng lau mặt, lại vặn khăn muốn cho Thiên Hương thanh tỉnh chút ít.

Không nghĩ tới, Thiên Hương lúc nãy còn ngoan ngoãn tựa bên đầu giường, vậy mà vừa quay đầu đã bị Thiên Hương ôm ngang eo.

-... Thiệu Dân, vì cái gì ta không thể ở chung với ngươi..."

Phùng Tố Trinh chỉ nghĩ Thiên Hương lại cho mình là Trương Thiệu Dân, thở dài, rút cuộc vẫn là nhịn không được điểm huyệt ngủ Thiên Hương. Nàng không khỏi nhớ lại kiếp trước, nhớ đến lúc vong hồn của nàng xuất hiện tại đêm động phòng hoa chúc của Lý Triệu Đình và nhị phu nhân, đáy lòng nổi lên một sự oán hận.

Lại nhớ đến Thiên Hương vì nhớ thương mà gục chết bên mộ nàng, lòng nàng nổi lên một trận co rút đau đớn.

-Thiên Hương, không được khổ sở, " nàng cố ý không nói giọng bình thường, mà đè giọng làm cho thanh âm của mình càng giống nam tử chút ít.
-Thiệu Dân đương nhiên sẽ ở chung với nàng, cùng nàng sống một đời, bạch đầu giai lão."

Nàng thấy Thiên Hương tựa vào trong lòng của mình vẫn không nhúc nhích, nghĩ nàng bị điểm huyệt đã ngủ say rồi, liền muốn giúp nàng nằm xuống. Chỉ là Thiên Hương đột nhiên phát lực, đem nàng đè ngã trên giường rồi nằm đè lên người nàng.

Phùng Tố Trinh hoảng hốt, đưa tay liền muốn điểm huyệt của nàng lần nữa, chợt nghe giọng nói nhu tình lại mềm nhũn mang theo giọng mũi của Thiên Hương.
-Thiệu Dân, ngươi thật sự sẽ cùng ta suốt một đời sao? Đến bạch đầu giai lão sao?"

Phùng Tố Trinh chậm rãi rũ tay xuống, nàng cũng nhu tình trả lời.
-Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão." Vừa nói, một bên vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng, tựa như nàng dỗ nữ nhi của nàng đi ngủ.

-Thiệu Dân, có phải ngươi sẽ lại rời khỏi ta không?" Nghe thanh âm, so với vừa rồi càng giống buồn ngủ.

Phùng Tố Trinh không có chú ý chữ "Lại" kia, chỉ muốn tranh thủ thời gian dỗ dành nàng ngủ, liền thuận miệng nói.
-Núi cao không lỡ, nước sông không cạn, đông sét đánh, Hạ tuyết rơi, trời dưới đất trên, mới dám cùng quân đoạn tuyệt."

-Thiệu Dân, ngươi sẽ lấy ta sao?"

Phùng Tố Trinh nghĩ thầm, Thiên Hương thật sự say rồi. Bên môi nàng hiện lên một vòng cười khổ, nhẹ giọng nói.
-Hoa trên cành, người hái hoa, đáng thương màu sắc sợ thanh xuân... Oanh ca yến hót thiều quang lớn, hồng nấu minh tùng oải hương hoa. Trang thành ngừng ngâm tứ du xuân, độc cầm phương chi... Về động phòng..."

-Thiệu Dân." Thiên Hương đương nhiên nhớ tên của nàng, mặc dù biết đây chỉ là tên giả. Nàng gọi một tiếng, Phùng Tố Trinh liền rất có kiên nhẫn đáp một tiếng. Nàng một bên gọi, một bên học theo động tác Phùng Tố Trinh, vỗ nhẹ sau lưng Phùng Tố Trinh, như một hài tử đang học từng bước. Phùng Tố Trinh mỉm cười, cũng liền để tùy ý nàng. Học hồi lâu, Thiên Hương lại thì thào đọc lên những bài thơ vừa rồi Phùng Tố Trinh đã đọc, đứt quãng, phản phản phục phục. Đến cuối cùng, chỉ còn lại có một câu, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Ban đêm mùa xuân không khí hơi se lạnh lại rất là yên tĩnh, hai người nằm ôm lấy nhau, so với lúc nãy nằm úp sấp trên bàn ấm áp nhiều lắm, thanh âm ôn nhu gần trong gang tấc, uyển chuyển êm tai. Thiên Hương khẽ vuốt lưng nàng rất là dễ chịu, Phùng Tố Trinh bắt đầu buồn ngủ, mắt muốn nhíu lại, dần dần không còn thanh âm, tiếng hít thở cũng biến thành hơi thở bình thản kéo dài.

Thiên Hương từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên.

Ánh nến ở sau lưng Phùng Tố Trinh nhảy lên, chiếu doanh doanh vào trong mắt Thiên Hương.

Kiếp trước hoàng chất đăng cơ lúc mới sáu tuổi, mỗi đêm điều gặp ác mộng không ngừng, khóc rống không thôi. Nàng liền mỗi đêm ôm hoàng chất, như mẫu thân dụ dỗ hắn chìm vào giấc ngủ, còn cố ý thỉnh giáo đám ma ma lớn tuổi, cách mát xa huyệt vị, lại càng dễ làm cho người ta tự nhiên mà chìm vào giấc ngủ.

-Không nghĩ tới, chiêu này đối với người lớn cũng có tác dụng đấy..." Thiên Hương ngồi dậy, ngồi nhìn Phùng Tố Trinh, nàng biết Phùng Tố Trinh thật sự quá mệt mỏi.

Lẻ loi một mình không có chỗ dựa, muốn cải trang kêu oan cho cha, lại ngẫu nhiên trở thành phò mã, có lẽ nàng ấy rất hoảng sợ cùng lo lắng. Tuy thoạt nhìn thần thái sáng láng, nhưng tận sâu đáy lòng đã mệt mỏi không chịu nổi. Nếu tối nay không dỗ nàng ấy ngủ, chắc chắn nguyên tối nay sẽ lại là một đêm dựa bàn mà ngủ.

Thiên Hương rón ra rón rén bò xuống giường, tự rót cho mình một bụng trà lạnh.

Nàng vừa giận vừa hờn.

Thiên Hương đỏ mặt bóp hai gò má, cắn cắn móng tay, cảm thấy không được, liền cầm lên một khúc mía ngọt cắn một miếng.

Nàng nên làm sao đây, nếu theo kiếp trước nàng cùng với phò mã Phùng Thiệu Dân hoàn toàn không quen nhau, lại càng đừng nói nhận ra người ấy là Phùng Tố Trinh, nhưng nàng cũng không muốn nhận ra người ấy là Phùng Tố Trinh.

Một khi nhận ra người ấy là Phùng Tố Trinh, chỉ sợ không phải tỷ muội, cũng phải làm tỷ muội.

Còn nếu không nhận ra....

Ít nhất, người ấy hiện tại, là Phùng Thiệu Dân...

Là phò mã của nàng.

Nàng cắn mía nhìn qua Phùng Tố Trinh đang ngủ say, nàng không muốn cùng Phùng Tố Trinh làm tỷ muội, không muốn cùng nàng dùng thân phận quân thần ở cạnh nhau, thậm chí, không muốn cùng nàng trở thành bằng hữu, cho dù là bằng hữu chi giao.

Đáy lòng có một cỗ khát vọng, mãnh liệt đến nỗi người ta phải sợ hãi.

-Nghĩ đến tính mạng của nàng, ta nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải thật cẩn trọng...

Ánh nến như dịu lay động, lướt nhẹ qua đôi mắt hiện chút khác thường của Thiên Hương.

Thiên Hương bò lại lên giường, nhìn dung nhan đang ngủ say kìm lòng không được mà cuối đầu hôn nên môi Phùng Tố Trinh, vốn định lấy hết can đảm hôn nhẹ một chút, chẳng ngờ môi nàng ấy quá thơm, hôn rồi liền không thể dứt ra, Thiên Hương hé miệng mút môi dưới Tố Trinh, sau đó cái lưỡi rụt rè cạy mở răng chui vào trong.

Cùng lúc này tại trên nóc nhà, một nam tử bịt vải trắng đang quan sát cả hai bên trong phòng, nhìn thấy sự lén lút của Thiên Hương thì thở dài.
-Để ta giúp các ngươi.

Hắn giống như làm ảo thuật, từ trong không trung lấy ra một cuốn sổ và cây bút, chỉ thấy hắn viết gì đó vào cuốn sổ ấy, cảnh tượng của hai người trong phòng liền thay đổi.

Quay lại trong phòng, Thiên Hương đang hôn đến đầu óc mụ mị thì thấy đầu óc như quay cuồng, nàng vội mở mắt ra đã thấy Phùng Tố Trinh nằm phía trên mình.

Nàng còn chưa kịp hết ngạc nhiên người phía trên đã cuối đầu hôn lên môi nàng, Thiên Hương trợn tròn hai con mắt, nhưng nụ hôn của Tố Trinh quá mảnh liệt đã kéo nàng vào trong mụ mị, Thiên Hương từ từ nhắm lại hai mắt, đột nhiên dưới cổ nàng nhói một cái, nàng lại lần nữa mở mắt, lần này ngạc nhiên còn hơn lúc nãy, quần áo của nàng từ lúc nào đã không cánh mà bay xuống đất hết, Phùng Tố Trinh cũng không khá hơn, trên người nàng ấy cũng chỉ còn lại trung y, Thiên Hương lấy lại bình tĩnh muốn đẩy Tố Trinh ra thì cổ lại nhói một lần nữa.

-Ưm....ư.....

Thiên Hương rên khẽ một tiếng, bởi vì tay Tố Trinh đã luồn vào trong yếm bóp lấy ngực của nàng, Thiên Hương cắn môi, nếu cứ để như vậy mai thức giấc cả hai phải đối mặt làm sao đây? .

-Ư." Nàng lại rên khẽ tiếng nữa, vì trong lúc nàng suy nghĩ Tố Trinh đã kéo rớt yếm của nàng và ngậm một bên ngực nàng.

Thiên Hương lúc này không chần chừ nữa, chỉ nghe cạch một tiếng, nàng đập mạnh lên cổ Tố Trinh nàng ấy liền ngất đi nằm luôn trên người Thiên Hương.

Làm xong cả người Thiên Hương cũng ra cả một thân mồ hôi, lúc này nàng cũng không còn sức mà đẩy Tố Trinh xuống đành để vậy mà đi ngủ....

Phùng Tố Trinh ngủ rất ngon, bởi vì chiếc giường dưới thân vừa mềm lại mang theo chút cứng rắn, lại có thứ gì đó kỳ lạ nhô lên vừa mềm lại có chút đàn hồi, nàng không khỏi đưa tay chạm lên chỗ nhô lên kia vài lần.

Khoan!

Không đúng, giường thì có thể có thứ gì nhô lên lại mềm mại chứ?

Phùng Tố Trinh mãnh liệt mở mắt ra, liền đối diện với một khuôn mặt nhỏ nhắn vừa như mỉm cười lại như tức giận. Và chủ nhân của khuôn mặt kia lại đang nằm dưới thân của nàng, không còn một mảnh vải trên thân, Phùng Tố Trinh vội vàng ngồi dậy, không biết nên làm gì, khoa tay múa chân cuốn hết cả lên.

Văn xú… Không đúng, Thiên Hương công chúa! Chính mình tại sao lại nằm trên người nàng? Còn có, tay của mình sao lại đặt nơi đó của nàng ấy? Nàng vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn có chút ít hồ đồ.

Không đợi nàng suy nghĩ rõ ràng, Thiên Hương bỗng nhiên hướng đến cổ nàng cắn một cái, nàng còn chưa kịp kêu đau thì mắt đã nhìn thấy một ánh sáng bạc lóe lên, trên đầu ngón tay lại truyền đến một cơn đau khác.

Phùng Tố Trinh lúc này thật sự là nghĩ ngờ nhân sinh, không biết nàng được sống lại ở kiếp này là gặp may mắn hay là họa sát thân a.
-… Vì sao lại cắt tay của ta? Lại còn cắn ta a?”

-Cắt tay ta sẽ đau, còn vì sao cắn nàng?... vì ta thích.” Thiên Hương đáp lại gọn gàng mà linh hoạt.

“…” Phùng Tố Trinh nhíu mày, đang muốn rút tay về, lại bị Thiên Hương níu lại, nàng dùng sức bóp ngón tay Phùng Tố Trinh, thấy máu ra đã đủ nhiều nàng liền bôi lên trên chiếc khăn trắng, rồi sau đó khí định thần nhàn mà đem chiếc khăn kia vứt trên mặt đất cùng với đóng quần áo bên dưới.
-Cho dù ta không nguyện ý gả cho ngươi, sau tân hôn nếu không phát sinh ra chuyện nên phát sinh, ta chẳng phải là thành trò cười cho khắp thiên hạ.”

Phùng Tố Trinh hiểu được, có lẽ đêm qua vì một việc trùng hợp nào đó mà hai nàng kẻ dưới người trên, chứ thật sự chưa phát sinh chuyện gì cả, thế nhưng đêm tân hôn lại không không động phòng, tin đồn công chúa không có quy tắc chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài. Chỉ là… Hỉ khăn này một khi đưa ra ngoài, nàng phạm, có thể đã không chỉ là tội khi quân rồi. Nghĩ đến, đôi lông mày xinh đẹp liền nhíu lại.

Thiên Hương lau sạch tay, lại cẩn thận từng li từng tí mà dùng ngón tay thấm một ít mai đơn tán, bôi ở trên đầu ngón tay Phùng Tố Trinh.

Phùng Tố Trinh vẫn luôn thủy chung cau mày, không nói một lời nào.

Thiên Hương có chút thấp thỏm không yên, gia hỏa này, sẽ không giận a…

Nàng là công chúa, bên người có nửa điểm tổn thương đều là đại sự, huống chi bên cạnh có một “Tâm mịn như bụi” Trang ma ma, nếu như đêm tân hôn ngón tay nàng bị thương, ai mà biết được cái nhân tinh sống mười ba năm trong cung này sẽ lại liên tưởng đến thứ gì, cũng chỉ có thể ấm ức Phùng Tố Trinh cống hiến chút máu, võ công của nàng ấy cao cường, chắc có lẽ không sợ chút đau này đâu a…

-Công chúa, quả nhiên là người quang minh chính đại.” Phùng Tố Trinh không hờn không giận nhả ra một câu, nàng trừng mắt nhìn Thiên Hương, nhưng khóe môi lại cong lên.

Thiên Hương cũng âm dương quái khí mà đáp lễ.
-Phò mã ngươi cũng không kém, tuy rằng đêm qua có chút thất lễ.....
Nói đến đây nàng ngừng lại, nói lảng đi
-Đêm động phòng hoa chúc lại‘Đánh đàn’ đến đứt tay.”

Phùng Tố Trinh không trả lời, chỉ nhìn vị trí miệng vết thương trên ngón tay, vết thương do dây đàn gây ra thế nào. Chắc hẳn Thiên Hương cũng đã cân nhắc, mới không dùng dao cắt, mà là dùng dây đàn ấn lên tay nàng cho chảy máu. Như thế, cho dù có bị người khác phát hiện ra miệng vết thương của nàng, cũng có thể lấy cớ che dấu qua được.

Cái người tâm tư tinh tế này cùng với Thiên Hương công chúa bốc đồng sốc nổi của kiếp trước, thật sự cứ như hai người a.

Nghĩ vậy nàng không khỏi khẩn trương lên, nhưng trên mặt lại không biểu lộ thanh sắc, đứng dậy xuống giường, cử chỉ ung dung hướng Thiên Hương vái chào.
-Thần thất lễ, đêm qua lại ngủ ở trên giường Công chúa, xin công chúa thứ tội. Hôm qua thần sai, thần sẽ không lại tái phạm. Ngày sau hết thảy công việc trong phủ, đều do công chúa làm chủ.”

Lời này nói ra là kinh sợ, ngữ điệu nhưng lại bình tĩnh. Đêm qua Thiên Hương nhớ lại thật lâu, mới nhớ được kiếp trước đêm động của nàng cùng Phùng Tố Trinh như thế nào, nhớ được chính mình mượn rượu làm càn rất lâu, Phùng Tố Trinh đi ra ngoài đàn đến nữa đêm. Phùng Tố Trinh hôm nay làm ra một bộ rộng lượng như thế, đơn giản là mượn hôn sự của Thiên Hương với mình che dấu thân phận nữ tử.

-Tốt, ”Khoé môi Thiên Hương nhếch lên.
-Họ Phùng, ngươi nên nói được thì phải làm được.”

Mặc dù câu trả lời giống như dự đoán của nàng, nhưng theo tính tình của Thiên Hương, không phải nên là cười lạnh nói những lời này sao? Làm sao lại cười đến vui vẻ như vậy?

Phùng Tố Trinh cảm thấy không thích hợp, còn chưa kịp nghĩ ra đáp án thì bên ngoài có tiếng thông báo ——

-Công chúa, phò mã, bảng nhãn Lý Thiệu Đình cùng phu nhân đến đây chúc công chúa phò mã tân hôn đại hỉ ~” Đào nhi ở ngoài cửa cẩn thận bẩm báo. Nếu như là ngày thường, nàng tất nhiên sẽ trực tiếp vào cửa hầu hạ công chúa thức dậy, thế nhưng ngày hôm qua hơn nửa đêm công chúa muốn nước…

Không đợi Phùng Tố Trinh mở miệng, Thiên Hương cao giọng nói.
- Nhường Lý đại nhân cùng phu nhân ở chánh đường chờ một chút, đợi ta hầu hạ phò mã tắm gội thay quần áo rồi liền đi qua —— gọi Trang ma ma tới, đem khăn hỉ đưa về trong nội cung đi.”

Lời vừa nói ra, người trong nhà ngoài nhà, điều biểu lộ sắc thái rất đặc sắc.

Lý Thiệu Đình cùng Lưu Thiến đứng ở trong sân, nghe xong lời lại nhìn thấy tận mắt. Lưu Thiến còn tốt, còn Lý Triệu Đình sắc mặt thay đổi mấy lần, Đào nhi mời mấy lần, muốn nhị vị lui qua chánh đường, cũng không thể mời đi được.

Lý Thiệu Đình trơ mắt nhìn Trang ma ma đi vào trong phòng, lại nhìn đến Trang ma ma vui tươi rạo rực mà dùng khay bưng hỉ khăn, vội vàng đi ra ngoài, đi vào cung.

Lại qua thời gian một chén trà, mới nhìn thấy phò mã Phùng Thiệu Dân cùng công chúa Thiên Hương từ trong phòng đi ra.

Lý Thiệu Đình cùng Lưu Thiến bước lên phía trước.
-Bái kiến phò mã —— bái kiến công chúa —— ”

Phùng Thiệu Dân trên mặt có chút cứng lại, bất quá cử chỉ vẫn là ung dung.
-Nhường tẩu phu nhân cùng Lý huynh đợi lâu, Thiệu Dân có chút lãnh đạm —— ”

Một bên Thiên Hương nghe Phùng Tố Trinh nói lời khách sáo, một bên xoay khúc mía ngọt trong tay cười tủm tỉm nói.
-Lý đại nhân thật sự là quá khách khí, thà rằng đứng ở tẩm phòng của Bổn công chúa cũng không chịu đi chánh đường chờ đợi, hiển nhiên là đối phò mã rất kính trọng. Ta cùng Thiệu Dân vội vàng rửa mặt đi ra, thất lễ, thất lễ.”

Lời này của Thiên Hương có thể đã giết được tâm của người nào đó rồi.

Lưu Thiến nghe khẩu khí của Thiên Hương không đúng lắm, vội hoà giải.
-Là ta không tốt, mới từ gia sư nơi đó trở về, không hiểu rõ quy tắc phủ đệ trong kinh thành cho lắm. Vừa rồi nhìn thấy phủ công chúa, nhất thời mới mẻ, mới tại tẩm phòng nơi này nắn ná hồi lâu.”

Thiên Hương chỉ muốn làm Lý Thiệu Đình khó chịu, thấy Lưu Thiến thấp thỏm không yên, cũng liền bĩu môi không truy cứu nữa, lại giống như vô ý mà bổ sung một câu.
-Lý phu nhân thật là người bao che khuyết điểm, mỏ quạ đen, ngươi phải nên đối tốt với người ta.”

Lý Triệu Đình chắp tay nói.
-Nội tử có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa phi thường lương thiện, cưới vợ như thế, Lý mỗ tam sinh hữu hạnh…” Thiên Hương khóe mắt quét qua nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Phùng Tố Trinh thấy nàng chỉ hơi nhíu mày còn lại điều bình thường. Nàng biết rõ cảm giác trong lòng Phùng Tố Trinh lúc này, chua xót và khóc chịu. Vì vậy nàng cắt đứt Lý Triệu Đình đang muốn biểu lộ nỗi lòng, đổi sang ân cần thăm hỏi Lưu Tương Lưu phu nhân, lại hỏi Lưu Thiến trở về đã thích ứng được hay chưa.

-Hạ quan còn muốn mang theo nội tử vào cung tạ ơn, liền cáo từ trước.” Lý Triệu Đình sớm mất kiên nhẫn, vội vàng hàn huyên vài câu, liền nói lời tạm biệt rồi.

Trong phủ công chúa to như vậy, chỉ hai cái chủ nhân lúng ta lúng túng mà ngồi ở trong đình viện, vừa nhìn trời, vừa nhìn mây, không nói một lời, một hồi lâu không nói chuyện.

Phùng Tố Trinh mở miệng trước.
-Công chúa, chúng ta có phải hay không cũng có thể vào cung tạ ơn?”

-Ta trở về không gọi tạ ơn, gọi là hồi môn, hơn nữa hồi môn là ngày mai.”

-Vậy ta đi Lại bộ trông coi công việc.”

-Ngươi có thời gian nghỉ kết hôn.”

-Vậy công chúa có muốn đi tìm Trương đại nhân hoặc là Nhất kiếm phiêu hồng?”

-… Tốt, ngươi dắt lừa cho ta.”

-… Này, không tiện lắm a…”

“Tân hôn vừa qua, thân làm vợ sao ta có thể bỏ phu quân một mình một ngươi trong phủ nhàm chán trống rỗng cô đơn lạnh lẽo lạnh?”

Tâm Phùng Tố Trinh đang ổn định bị hai chữ “Phu quân” làm rối loạn tâm thần.
-… Ta có thể đánh đánh đàn.”

“Không phải‘Đánh đàn’ bị cắt tay sao?”

-… Ta múa kiếm cũng được đó.”

“Rất tốt, vậy bây giờ múa cho ta xem a.”

“…”

Cách đó không xa, Đào nhi Hạnh nhi bưng đồ ăn sáng trốn ở sau lưng hòn non bộ.

“Này đã qua rồi giờ Thìn rồi, còn không dâng đồ ăn sáng cho công chúa phò mã sao?” Đào nhi nghĩ đến Trang ma ma trước khi đi dặn đi dặn lại cấp cho phò mã dùng nhiều chút ít đồ ăn sáng, không khỏi rụt rụt vai.

-Ai nha ngươi biết cái gì, ” Hạnh nhi bất mãn nhìn nàng.
-Không thấy được phò mã cùng công chúa đang trò chuyện vui vẻ ư, chúng ta đi qua làm cái gì?.”

“Không đúng không đúng, ngươi xem, phò mã làm sao lại đi lấy kiếm rồi? Hai người có phải hay không muốn đánh nhau?” Đào nhi luống cuống.

Hạnh nhi cũng có chút khẩn trương, nhưng vẫn kìm nén lại, chờ trong chốc lát.
-Hai, lo lắng vớ vẩn cái gì, đánh cái gì mà đánh —— ngươi nhìn, phò mã rõ ràng là múa kiếm cho công chúa xem! Phò mã thật tốt, rõ ràng còn sẽ thải y ngu thân —— ”

-Thải y ngu thân là có ý gì?” Đào nhi không giống Hạnh nhi biết nhiều thứ, không khỏi hỏi một câu.

-Thải y ngu thân… Thải y chính là… Y phục rực rỡ, có thể hiểu là quần áo xinh đẹp, ngu thân chính là thân ái, thải y ngu thân chính là mặc lên quần áo xinh đẹp để thân ái vui vẻ.”

-Vâng… là như vậy đấy sao?” Đào nhi nghe được mơ mơ màng màng, lại quên hỏi Hạnh nhi “Thân ái” là có ý gì.

-Đó là đương nhiên, thực sắc tính dã nha, phò mã vốn lớn lên liền nhìn đẹp mắt, múa kiếm so với nữ nhân đều nhìn đẹp mắt, ” Hạnh nhi đối giải thích của mình hết sức hài lòng, “Công chúa trong lòng khẳng định đặc biệt mở tâm, nhìn ánh mắt công chúa nhìn phò mã, đều sắp híp lại rồi.”

-Đào nhi, Hạnh nhi, cầm đồ ăn tới đây ——”Thanh âm lười biếng của Thiên Hương  bỗng nhiên vang lên.

Hai người không dám lại tán gẫu, vội đi qua đem đồ ăn dọn xong lên bàn.

6396 từ, viết 3 ngày mới xong. 😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro