Chương 10: Hào môn thiếu gia thật giả (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thần cũng không uất ức lâu lắm, cậu bây giờ thần cách suy yếu, cùng Tề Tiêu cách di động nói chuyện phiếm không được bao lâu liền ngủ rồi, nhưng trong lòng vẫn là hậm hực, ngay cả khi ngủ rồi miệng vẫn mím chặt.

( Tiểu chủ nhân vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi.)

Hệ thống lẩm bẩm tự nói một tiếng, đắp chăn cho Bạch Thần.

Một giấc này Bạch Thần ngủ thẳng một mạch đến buổi tối mới tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, tay nhỏ duỗi ra, theo bản năng cầm di động để bên cạnh gối, mở to đôi mắt còn buồn ngủ mở tin nhắn nói chuyện phiếm cùng Tề Tiêu.

Nửa tiếng trước Tề Tiêu gửi tin nhắn cho cậu, lúc này đang ở bên ngoài biệt thự nhà họ Lục chờ cậu.

Trạng thái mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ lập tức bay mất, nhanh chóng thay quần áo, nhảy nhót xuống lầu nói một tiếng với ba mẹ Lục liền chạy đi.

Vừa ra đến sân, Bạch Thần đã bị Đường Thanh ngăn cản.

Đường Thanh mang theo khuôn mặt đáng thương, muốn khóc cũng không được, "Anh, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Bị ngăn trở gặp mặt Tề Tiêu, tuy rằng chỉ một chút, nhưng cũng đủ khiến Bạch Thần không cao hứng.

Cậu không khỏi có chút bất mãn nhăn mũi nhỏ, thái độ lạnh nhạt làm lơ Đường Thanh, trực tiếp nhấc chân vòng qua Đường Thanh tiếp tục đi ra ngoài.

Nhưng Đường Thanh lại không thuận theo bỏ qua, bước chân vừa chuyển lại ngăn trước mặt Bạch Thần, "Anh, em không làm tốt chỗ nào, anh chán ghét em thì thôi, vì sao còn muốn phủ nhận thân phận của em, anh có biết em khát vọng mái ấm gia đình đã bao lâu rồi không?"

Đường Thanh một bên khóc tình ý chân thành, một bên trộm quan sát biểu tình Bạch Thần.

Nhưng Bạch Thần trừ bỏ đối mặt với Tề Tiêu, ở trước mặt những người khác đều là bộ mặt không biểu tình bộ dáng lạnh nhạt, Đường Thanh nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được gì, ngược lại càng luống cuống.

Buổi chiều sau khi Bạch Thần ném ra một trái bom, trực tiếp đem Đường Thanh oanh tạc, lúc ấy hắn hoảng loạn chỉ nghĩ phủ nhận việc phẫu thuật, nhưng loại chuyện phẫu thuật này chỉ cần điều tra một chút là biết được, vì thế dưới sự cấp bách hắn chỉ có thể lấy một cái cớ sứt sẹo.

Tuy rằng ba mẹ Lục không nói gì thêm, nhưng Đường Thanh nhạy bén cảm nhận được thái độ của hai người đối với hắn có chuyển biến.

Sau đó, Triệu Quân cảnh cáo hắn một phen, nhắc hắn không được tự mình chủ trương, trong khoảng thời gian này ở nhà họ Lục an phận chút, cái gì đều không được làm, liền vội vàng đi rồi.

Nhưng Đường Thanh vẫn như cũ bất an, nhịn không được muốn từ chỗ Bạch Thần tìm hiểu chút tin tức, muốn biết Bạch Thần rốt cuộc là biết nhiều hay ít.

Bạch Thần nóng vội khát vọng mà muốn nhìn thấy Tề Tiêu, cố tình Đường Thanh lại ngăn cản không bỏ, cái này khiến Bạch Thần chỉ đối với Tề Tiêu và hệ thống khác biệt, ngoài ra đối với tất cả mọi thứ đều lạnh lùng khiến trong lòng cậu sinh ra cỗ hơi thở thô bạo.

Hệ thống nhạy bén cảm giác được tiểu chủ nhân nhà mình có biến hoá, lo lắng nói, ( Tiểu chủ nhân.)

( Hắn so với Lương Dương Hồng càng chán ghét hơn.)

Tiếp theo hệ thống liền thấy Bạch Thần động một chút, Đường Thanh mới vừa khóc lóc đáng thương nháy mắt thân thể cách mặt đất, ở giữa không trung bay tới 2m mới hung hăng ngã xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, không có động tĩnh.

Bạch Thần nhìn cũng không nhìn lấy một cái, lạnh nhạt trực tiếp nhấc chân ra khỏi biệt thự.

Quản gia đi ngang qua nhìn một màn này không nhịn được há hốc miệng, qua lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cuống quýt gọi người hầu lại đây nâng Đường Thanh đã hôn mê vào nhà, lại gấp gáp gọi điện thoại đến bệnh viện.

Ông ấp úng mà kể với ba mẹ Lục về những gì mình nhìn thấy, vốn tưởng rằng hai người sẽ tức giận với Bạch Thần, lại không nghĩ rằng hai người chỉ lãnh đạm gật đầu, nói ông đưa Đường Thanh đến bệnh viện xong cũng không nói tiếp.

Thiếu gia bản thân trông chừng từ nhỏ đến lớn không phải chịu phạt, quản gia đương nhiên cao hứng, đồng thời ông cũng ý thức được thái độ của ba mẹ Lục với Đường Thanh có chuyển biến.

Khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt cả người tràn ngập hơi thở không cao hứng khi Bạch Thần đi ra chỗ ngoặt nhìn thấy Tề Tiêu dáng người thẳng tắp đứng ngoài xe, lập tức nở nụ cười, mi mắt cong cong, bước chân không nhịn được nhanh hơn, nhào vào lòng Tề Tiêu.

Tề Tiêu buồn cười đem người ôm lấy, nâng lên bàn tay to rộng đặt lên đầu Bạch Thần sờ sờ, giọng nói dịu dàng cưng chiều, "Từ từ thôi, anh cũng không chạy mất."

Bạch Thần ngẩng đầu, tròng mắt như sao trời lộng lẫy phản chiếu ảnh ngược của Tề Tiêu, "Chính là em rất nhớ anh."

Một câu nói giống như đương nhiên ngay lập tức khiến đáy mắt Tề Tiêu tràn ngập ý cười, ngay cả trái tim cũng rối tinh rối mù, giống như hàng vạn đoá pháo hoa nở rộ trên bầu trời.

Hai người ngồi trong xe, tài xế im lặng lái xe.

Hôm nay người lái xe không phải là Cao Nham, mà là một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường.

Chiếc xe đen từ trong bóng đêm chạy ra khỏi khu biệt thự.

Bạch Thần cũng không hỏi Tề Tiêu dẫn cậu đi đâu, vô cùng vui vẻ dính chặt vào trong lòng Tề Tiêu, đôi tay ôm cổ Tề Tiêu, đôi mắt loé sáng nhìn chằm chằm Tề Tiêu, "Có thể cắn miệng không?"

Yêu cầu trực tiếp thẳng thắn khiến Tề Tiêu không từ chối được cũng không muốn từ chối.

Thật là yêu tinh quyến rũ người mà không biết.

Tề Tiêu cười nhẹ một tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo một tia gợi cảm cùng ám ách, "Bảo bối, em nói rồi, chỉ cần em muốn, đều có thể."

Trên mặt Bạch Thần lập tức nở rộ muôn vàn vì sao, toả sáng làm Tề Tiêu muốn đem cậu giấu đi, giấu đến một nơi chỉ có mình anh mới thấy được.

Bạch Thần nghĩ ký ức lúc trước, chớp chớp lông mi dài nhỏ, nhắm hai mắt, ngẩng đầu chu môi lên.

Lông mi đen dày vì chờ mong mà run rẩy một chút, giống như cánh bướm bay múa, mê người.

20 năm qua đối với đủ loại sắc đẹp mà tâm vẫn như nước lặng, Tề Tiêu đột nhiên quên phản ứng.

Chờ mãi cũng không thấy được động tác tiếp theo, Bạch Thần có chút không cao hứng mở to mắt, nhào lên người Tề Tiêu, há miệng cắn môi Tề Tiêu.

Đau đớn trên môi cùng vị rỉ sét gọi hồn Tề Tiêu về, nhìn thấy được mất mát trong mắt Bạch Thần, Tề Tiêu giơ tay vuốt ve lưng cậu.

Bạch Thần cũng không cắn lâu lắm, rất mau liền lui khỏi môi Tề Tiêu, sau đó quay đầu.

Cậu vốn muốn trực tiếp xuống khỏi đùi Tề Tiêu, nhưng ngồi thật sự rất thoải mái, cậu nuối tiếc.

Tề Tiêu bất đắc dĩ duỗi tay bẻ đầu Bạch Thần nhìn thẳng về phía mình, cúi đầu áp trán vào trán cậu, "Vì sao lại tức giận?"

"Anh nói sẽ cùng em cắn miệng." Bạch Thần mím môi, ấm ức đến mức mũi nhỏ nhăn lại, "Lúc nãy anh không chịu cắn em."

Trong lòng Tề Tiêu có chút buồn cười, nhưng biểu tình đáng thương khổ sở chọc lòng anh cực kỳ ngứa ngáy, Tề Tiêu đau lòng cúi đầu dùng môi chạm nhẹ môi cậu, "Cắn, chỉ là bảo bối quá hấp dẫn, anh nhất thời mê mẩn."

"Thật sự?" Bạch Thần chớp chớp mắt, Tề Tiêu đây là khen cậu đẹp nha, mọi sự ấm ức đều tan biến, lại vui vẻ lên.

Cậu nhìn chằm chằm môi dưới Tề Tiêu bị cậu cắn phá, mặt nhỏ héo rũ, "Vậy, anh cắn lại em đi."

Nói xong Bạch Thần ngửa đầu có chút khẩn trương nhắm mắt lại.

Thật là một bảo bối lớn đáng yêu, Tề Tiêu cười cưng chiều xoa nắn chóp mũi cậu, "Được, anh phải cắn lại."

Hai cánh môi chạm vào nhau, cũng không cảm nhận được đau đớn trong tưởng tượng, nhưng Tề Tiêu lại thừa cơ xâm nhập vào miệng Bạch Thần, đoạt lấy tất cả ngọt ngào của cậu, đem Bạch Thần xâm lược mơ mơ màng màng, quen luôn đông tây nam bắc.

Tại nhà hàng cao cấp thoải mái, Bạch Thần nhìn miếng thịt trước mặt, khó hiểu chớp mắt.

Một bàn tay mạnh mẽ khớp xương rõ ràng duỗi tới, lấy đi chiếc đĩa trước mặt cậu, vì cậu cắt bò bít tết.

"Nếm thử." Tề Tiêu cầm nĩa, xiên một miếng thịt nhỏ đưa tới bên môi Bạch Thần.

Vì lúc này đang hẹn hò, cũng vì Bạch Thần lưu lại ký ức buổi hẹn hò hoàn hảo đầu tiên, Tề Tiêu đã giành một buổi trưa lên Baidu tìm kiếm.

Trên Baidu nói, lần đầu tiên hẹn hò tốt nhất nên đến nhà hàng Tây, vị trí tốt nhất là bên cạnh cửa sổ, vì thế Tề Tiêu nói Cao Nham bao toàn bộ nhà hàng Tây nổi tiếng nhất thành phố A, chỉ phục vụ hai người.

"Ăn ngon." Bạch Thần cười cong mắt, học động tác của Tề Tiêu xiên một miếng nhỏ đưa đến trước mặt anh, chờ mong nhìn.

Tề Tiêu cười há miệng ăn đồ ăn bảo bối của mình đưa tới, cuối cùng liếm môi dưới, "Món bảo bối đút ăn ngon quá."

"Thật sao?" Ánh mắt Bạch Thần sáng lên.

Sau đó cậu dưới nụ cười thoải mái của Tề Tiêu đứng dậy từ chỗ ngồi, cầm đĩa thức ăn vòng qua bàn, đến bên cạnh anh ngồi xuống, nghiêm túc xiên thịt bò bít tết, lại lần nữa đưa đến bên môi anh.

Tề Tiêu há miệng ngậm lấy.

Bạch Thần đưa nĩa cho Tề Tiêu, nghiêm túc nói, "Em cũng muốn."

Ngoan ngoãn 'a' một tiếng mở miệng chờ.

Tề Tiêu cảm thấy mỗi giây mỗi phút bên cạnh bảo bối nhà mình đều vô cùng hạnh phúc vui vẻ.

Một buổi tối hai người thay phiên đút nhau ăn, ngọt ngọt ngào ngào đến mức chọc mù hai mắt nhân viên phục vụ.

Buổi hẹn hò vẫn chưa kết thúc, Tề Tiêu ghi nhớ kỹ kế hoạch hẹn hò trên Baidu, lúc kết thúc bữa tối anh vì Bạch Thần tặng 99 đoá hoa hồng.

Tuy rằng Bạch Thần không biết vì sao Tề Tiêu muốn tặng hoa cho cậu, nhưng chỉ cần là đồ Tề Tiêu đưa cũng đủ khiến cậu hạnh phúc rất lâu.

Sau đó Tề Tiêu lại mang Bạch Thần đến rạp chiếu phim tư nhân.

Trong kế hoạch nói lúc hẹn hò tốt nhất nên mang người thương đi xem phim kinh dị, hiệu quả có thể so với thuốc kích thích, có thể nhanh chóng thúc đẩy tình cảm giữa hai người.

Trong rạp chiếu phim tối đen, Tề Tiêu cùng Bạch Thần ngồi xuống vị trí tình nhân, trên màn hình chiếu hình ảnh khủng bố, nhưng sự chú ý của hai người cũng không đặt trên bộ phim.

Tề Tiêu nhìn bảo bối dính chặt trong lòng anh, nghĩ đến những lời bình luận trên Baidu, có chút buồn cười cùng kiêu ngạo, bảo bối của anh chính là không giống người thường, cho dù không sợ hãi cũng sẽ dựa dẫm trong lòng ngực anh.

Đáng yêu đến mức muốn giấu cậu vào trong túi.
---------------------------
2096 từ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro