Chương 7: Thiếu gia hào môn thật giả (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sẽ."

Giọng nói chắc chắn của Tề Tiêu khiến Bạch Thần an tâm.

Bởi vì phải làm nhiệm vụ, Bách Thần chỉ có thể dưới sự hối thúc của hệ thống vô cùng không tình nguyện muốn Tề Tiêu đưa cậu về nhà, vì thế nguyên một buổi sáng cậu đều dính trên người Tề Tiêu, đi đâu đều phải để Tề Tiêu ôm.

Chọc cho tên Kỷ Văn Hiên mới sáng sớm đã chạy tới nhà xem chị dâu họ bị nhét một đống thức ăn cho chó xém chút nữa rụng răng.

Thời gian đưa Bạch Thần trở về, Kỷ Văn Hiên dứt khoát vứt bỏ chiếc xế cưng, trong lòng run rẩy làm lơ ánh mắt muốn giết người của anh họ, mặt dày leo lên ghế lái phụ, sau đó im lặng làm người gỗ.

Ở ghế sau, Bạch Thần ngồi trên đùi Tề Tiêu, cả người cuộn tròn trong lòng ngực anh, gục đầu xuống, một bộ dáng rất không vui, cầu mau tới an ủi người ta đi.

Nhìn vào trong mắt Tề Tiêu vừa đáng yêu vừa đau lòng.

"Bảo bối, nếu không anh theo em cùng về nhà ông ngoại nha?" Tề Tiêu nhìn đứa nhỏ uể oải trong ngực, đau lòng muốn hỏng luôn, anh cũng luyến tiếc cùng Bạch Thần tách ra, hận không thể lấy một sợi dây thừng cột chặt cậu bên người mình, đi nơi nào cũng mang theo, đi đâu cũng thấy được.

Rõ ràng hai người chỉ mới tiếp xúc có một ngày, cũng đã khiến anh không bỏ xuống được, sự trống rỗng trong lòng cũng được Bạch Thần lấp đầy, ngay cả máu thịt cũng khắc lên hai chữ Bạch Thần.

Nhanh như vậy đã muốn gặp mặt người lớn!!!! Anh họ không hổ là anh họ!!!!

Hai tay nhỏ Bạch Thần nắm thật chặt vạt áo Tề Tiêu, nghe vậy, trong mắt loé lên tia sáng, nhưng không bao lâu lại ảm đạm xuống.

Bạch Thần nhẹ nhàng lắc đầu, "Em, em vẫn nên tự về nhà thôi."

Trong giọng nói tràn đầy không tha.

Hai mắt Tề Tiêu đen tối, anh sao có thể nhìn không ra Bạch Thần có chuyện gạt anh, nghĩ đến tư liệu nhìn thấy tối hôm qua, trong lòng Tề Tiêu tức giận, nhưng mà bị anh che giấu rất tốt.

Tề Tiêu lấy hộp quà quản gia đã chuẩn bị sẵn đưa cho Bạch Thần.

Hộp là quản gia tỉ mỉ lựa chọn, hộp màu trắng ngà phía trên trang trí dây lụa màu hồng, khéo léo thắt thành hình nơ bướm nhỏ xinh xắn, còn xịt một ít nước hoa lên trên, tràn ngập hơi thở dịu dàng cùng hương vị tình yêu ngọt ngào.

Bạch Thần khó hiểu ngẩng đầu.

Tề Tiêu cúi đầu dùng môi chạm nhẹ trán cậu, "Mở ra nhìn xem."

Bạch Thần tháo nơ bướm đem nắp hộp mở ra, lộ ra chiếc di động cảm ứng màu trắng.

Chiếc di động màu trắng rất quen mắt, Bạch Thần suy nghĩ một lúc lâu, nhớ tới lúc sáng thấy Tề Tiêu cầm trên tay nghiên cứu nửa ngày.

"Thích không?" Tề Tiêu ôm Bạch Thần, một tay xuyên qua dưới nách Bạch Thần, tay còn lại nắm tay Bạch Thần đang cầm di động, quen thuộc mở màn hình khoá, "Di động này giống với di động của anh, cái này gọi là di động đôi."

Khuôn mặt nhỏ của Bạch Thần lập tức tràn ngập tươi cười vui vẻ.

Kỷ Văn Hiên ngồi phía trước rùng mình một cái, đàn ông già nói chuyện yêu đương quả thật lãng mạn đến đáng sợ!!!!

"Đây là số của anh, chỉ cần bảo bối nhớ anh đều có thể gọi cho anh, anh luôn có mặt." Tề Tiêu mở danh bạ, bên trong chỉ có một số điện thoại của anh, ghi chú là ông xã.

Anh tự nhiên mà nhìn Bạch Thần, một chúy cũng không vì tên ghi chú mà chột dạ.

Cho dù tách ra cũng có thể tùy nơi tùy chỗ gọi điện thoại cho Tề Tiêu khiến nụ cười trên mặt Bạch Thần càng sâu thêm, cậu vươn tay nhận lại điện thoại di động, yêu thích mà sờ sờ.

Hành động như vậy của Bạch Thần khiến trong lòng Tề Tiêu giống như rót mật, đáy mắt tràn ngập ý cười.

Cứ như vậy mà ôm Bạch Thần, Tề Tiêu tận tâm giới thiệu tất cả chức năng trong di động của Bạch Thần.

"Đây là Wechat, chúng ta có thể lên đây nói chuyện phiếm với nhau, cũng có thể ghi âm hoặc video call." Bình thường Tề Tiêu chỉ dùng di động để gọi điện thoại, những phần mềm khác đều chưa từng tiếp xúc, nghe quản gia nói giới trẻ hiện giờ đều thích dùng mấy cái phần mềm như thế này để nói chuyện, anh còn cố ý nói quản gia chuẩn bị một phần tư liệu về Wechat, lại tự mình giúp Bạch Thần đăng ký tài khoản.

Như vậy hai người đều có số Wechat của nhau.

Một cái Wechat đều giới thiệu tỉ mỉ như vậy, người trẻ tuổi bây giờ không có ai không biết sử dụng Wechat a! Kỷ Văn Hiên ngồi phía trước trong lòng điên cuồng phỉ nhổ anh họ yêu đương, vô cùng trẻ con! Vô cùng dài dòng!

Con đường ngắn ngủi, chỉ một lúc đã lái tới trước cổng nhà họ Lục.

Bạch Thần nắm chặt di động, ôm cổ Tề Tiêu không muốn xuống xe.

Trong lòng Tề Tiêu cũng không buông được, anh xoa tóc Bạch Thần, cuối cùng chỉ nói, "Ngoan, khi về phòng nhớ gọi cho anh."

Bạch Thần gật đầu, như cũ không muốn xuống xe, hai mắt nhìn Tề Tiêu chằm chằm, giống như nhìn bao lâu cũng không đủ.

Hệ thống an ủi, ( Tiểu chủ nhân, không cần tùy hứng.)

Bạch Thần cúi đầu, dùng ngón tay moi lòng bàn tay Tề Tiêu, giọng nói hạ thấp, cảm xúc rơi xuống, "Vậy, em xuống xe?"

Tề Tiêu gật đầu, đôi tay vẫn ôm eo Bạch Thần như cũ.

"Anh phải nhớ nhận điện thoại của em." Bạch Thần ngẩng đầu, trong mắt đều là không muốn buông tha, "Còn có phải nhớ em."

Tề Tiêu gật đầu.

"Em xuống xe thật nha." Bạch Thần không muốn buông tha nói, cơ thể lại vẫn không động đậy, Tề Tiêu cũng không có ý định buông eo Bạch Thần.

Cảm xúc luyến tiếc mãnh liệt như vậy, trong lòng Tề Tiêu thở dài một hơi, buông eo Bạch Thần ra, đôi tay nâng mặt Bạch Thần lên, cúi đầu phủ lên cánh môi mềm mại anh đã mơ ước từ lâu.

Bạch Thần bắt lấy góc áo Tề Tiêu bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.

Bàn tay to rộng rắn chắc Tề Tiêu che lại hai mắt trong sáng của Bạch Thần, thấp giọng nói, "Nhắm mắt lại."

Bạch Thần chớp chớp mắt, nghe lời nhắm mắt lại.

Lông mi dài mảnh quẹt qua quẹt lại bàn tay Tề Tiêu, khiến Tề Tiêu không chỉ ngứa trong lòng bàn tay, ngay cả trái tim cũng giống như bị cào nhẹ.

Cảm giác mềm mại trên môi làm Tề Tiêu thiếu chút nữa không khống chế được con thú hoang trong lòng, nhưng người trong lòng ngực lại yếu ớt dễ vỡ như vậy, khiến anh không dám dùng sức, cuối cùng Tề Tiêu chỉ phải đè nén chính mình ở trên môi Bạch Thần dừng lại một chút.

Cho dù chỉ là đụng chạm đơn giản, cho dù không thâm nhập, lại vẫn khiến trong lòng Tề Tiêu vô cùng thoả mãn.

Môi tách ra, tròng mắt Tề Tiêu tĩnh lặng, ngón tay cái có chút thô ráp vuốt ve môi dưới của cậu, cuối cùng buông ra, "Đi xuống đi."

Bạch Thần nhìn Tề Tiêu, đột nhiêm ôm lấy Tề Tiêu, học bộ dáng hôn môi lúc nãy của anh, dùng môi đụng chạm môi Tề Tiêu, ngây ngô lại nhẹ nhàng, xem vào trong mắt Tề Tiêu vô cùng dụ hoặc.

Tề Tiêu rốt cuộc dưới sự chủ động của Bạch Thần không tiếp tục kiềm chế con thú hoang trong lòng, trên tay dùng sức một cái, nắm hàm dưới Bạch Thần, tách ra môi cậu, đầu lưỡi mạnh mẽ nhanh chóng tiến vào, nhiệt tình càn quét khoang miệng Bạch Thần.

Kỷ Văn Hiên trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng hừng hực lửa nóng trong kính chiếu hậu, không khỏi nuốt ngụm nước miếng, má ơi, anh họ không phải là đang ăn người ta đi!!!! Bộ dáng kia quả thật là hận không thể nuốt luôn vào bụng.

Còn có, này cũng quá không coi ai ra gì, trên xe tốt xấu gì cũng đang ngồi một con chó độc thân.

Không đúng, là hai con, Kỷ Văn Hiên quay đầu mắt to trừng mắt nhỏ với Cao Nham phụ trách lái xe.

Nụ hôn kịch liệt cũng không diễn ra lâu lắm, lúc hô hấp của Bạch Thần có chút khó khăn, Tề Tiêu liền ngừng lại, anh thong thả ung dung lau đi ướt át tràn ra bên môi cậu, sau đó đặt Bạch Thần xuống ghế.

"Em đi đây." Bạch Thần đẩy cửa ra, khuôn mặt trắng nõn giống như bị nụ hôn vừa rồi kích thích mà mang chút đỏ hồng, bộ dáng cực kỳ mê người.

Tề Tiêu gật đầu, chỉ vào di động trong tay Bạch Thần, "Nhớ gọi điện thoại cho anh."

"Dạ." Bạch Thần tiếc nuối xuống xe, lại đột nhiên xoay người nắm tay Tề Tiêu, "Lần sau, anh có thể làm giống lúc nãy không?"

"Thích?" Đáy mắt Tề Tiêu tràn đầy ý cười.

"Thích!" Bạch Thần gật đầu thật mạnh, giống như không có cách nào diễn tả hết sự kích động trong lòng.

"Được." Khuôn mặt hằng năm lạnh băng của Tề Tiêu tràn ra nụ cười.

Bạch Thần lúc này mới vừa lòng xoay người hướng cổng nhà họ Lục đi tới, mặt mày cong cong, ngọt ngào không chịu được, cứ cách một lúc lại quay đầu nhìn Tề Tiêu trong xe.

Tề Tiêu nhìn bảo bối của anh đi vào nhà họ Lục.

Má nó, người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy? Không nghĩ tới Lục Tùng Nguyên kiêu ngạo như vậy ở trước mặt anh họ lại là cái dạng này!!!!

"Văn Hiên, cậu vào cùng Nguyên Nguyên đi." Giọng nói lạnh lẽo mang theo mệnh lệnh hoàn toàn không còn chút dịu dàng như lúc nói chuyện với Bạch Thần.

Lưng Kỷ Văn Hiên không tự giác thẳng lên, thu hồi toàn bộ suy nghĩ trong lòng, "Em lập tức đi, anh họ."

Mở cửa xe, chạy tới bên cạnh Bạch Thần, Kỷ Văn Hiên dưới ánh mắt nghi ngờ của Bạch Thần nở nụ cười tự nhận là rất thân thiện, "Anh họ nói tôi theo cậu đi vào."

Nghe vậy Bạch Thần cũng không để ý Kỷ Văn Hiên, duỗi tay ấn khoá vân tay, mở cửa biệt thự.

"Tiểu Nguyên, cậu đã về rồi." Triệu Quân đứng bên cạnh Lục Thanh, hai người từ trong phòng đi ra.

Trong mắt Bạch Thần lúc nãy còn tràn ngập ngọt ngào lúc nhìn thấy hai người lập tức tan biến, lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng như lúc đầu, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy trong đôi mắt trong trẻo mang theo chút lạnh lẽo cùng không cao hứng.
---------------------
1941 từ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro