Chương 8: Thiếu gia hào môn thật giả (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng sau tập đoàn Lục thị sẽ mở một cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm mới, cao tầng Lục thị rất coi trọng lần này, đến lúc đó toàn bộ nhân viên cao tầng của Lục thị đều sẽ trình diện, còn mời thêm các nhân vật lớn giới thượng lưu của thành phố A, còn mời minh tinh nổi tiếng nhất cùng các phóng viên tới, vì sản phẩm mới tạo chỗ dựa.

Triệu Quân tới lần này chính là vì cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm mới này.

Gã lấy danh nghĩa ba gã nhắc nhở ba Lục nhân cơ hội này cũng giới thiệu của Lục Thanh luôn, vì Lục Thanh khẳng định thân phận.

Ở trong tư liệu, ba Lục dưới lời hoa ngôn xảo ngữ của Triệu Quân, đồng thời cũng là vì đền bù 'đứa con trai ruột' thất lạc 20 năm, đồng ý lời đề nghị của Triệu Quân.

Bởi vì chuyện này nguyên chủ mới bị mọi người trong giới thượng lưu xa lánh,hơn nữa Triệu Quân cùng Lục Thanh ngầm tính kế hãm hại nguyên chủ, dẫn tới nguyên chủ không quan tâm đến sự ngăn cản của mẹ Lục dứt khoát ra đi, tạo cơ hội cho Lục Thanh.

Cũng vì chuyện này mà hệ thống thúc giục Bạch Thần trở về cản trở gấp.

Không thể bên cạnh Tề Tiêu, Bạch Thần tất nhiên đối với kẻ khởi xướng là Lục Thanh cùng Triệu Quân không cho sắc mặt tốt.

"Kỷ thiếu?" Triệu Quân kinh ngạc nhìn Kỷ Văn Hiên bên cạnh Bạch Thần, lập tức nhiệt tình đi tới chào hỏi, "Không ngờ tới quan hệ giữa Kỷ thiếu với Tiểu Nguyên lại tốt như vậy, không chỉ giữ Tiểu Nguyên lại qua đêm, hôm nay còn đặc biệt đưa Tiểu Nguyên trở về."

Nhà họ Kỷ là dòng dõi thư hương, vừa không bên chính trị vừa không bên thương nghiệp, trong trong sạch sạch giống như là không muốn gây chú ý, nhưng ai ở thành phố A cũng phải bán vài phần thể diện cho nhà họ Kỷ.

Không chỉ bởi vì nhà họ Kỷ quen biết rộng, hoic sinh trải rộng trong cả hai giới chính trị lẫn thương nghiệp, càng là bởi vì sau lưng bọn họ có gia tộc họ Tề.

Gia tộc nhà họ Tề có lịch sử trăm năm, tập đoàn Tề thị càng là chiếm một nửa giang sơn Hoa quốc, nổi tiếng nước ngoài, lọt top mười tập đoàn lớn nhất thế giới, là thuộc về loại tồn tại chỉ cần dậm một dậm đủ làm kinh tế toàn cầu chấn động.

Ba mươi năm trước, đứa con gái được yêu thương nhất của ông Kỷ bị chính học sinh của mình là chủ nhân nhà họ Tề bắt lấy trái tim, không màng Kỷ lão gia phản đối gả vào nhà họ Tề, từ đây trở thành nữ chủ nhân nhà họ Tề, đồng thời cũng giúp nhà họ Tề cùng nhà họ Kỷ xây nên cây cầu vững chắc.

Chẳng qua hồng nhan bạc mệnh, từ nhỏ Kỷ Mạn đã là thân thể suy nhược, mặc dù gả vào nhà họ Tề được yêu thương chiều chuộng, sau khi sinh ra Tề Tiêu không lâu cũng chỉ có thể tùy theo sự sắp xếp của số phận mà qua đời.

Vì thế gia chủ nhà họ Tề cũng im lặng một thời gian, sau lại giành toàn bộ thời gian bồi dưỡng Tề Tiêu, khi Tề Tiêu 25 tuổi thì buông tay tất cả, lui ra sau màn.

Qua mấy ngày nữa chính là đại thọ Kỷ lão gia 80 tuổi, có lời đồn đãi vị chủ nhân nhà họ Tề thần long thấy đầu không thấy đuôi Tề Tiêu sẽ xuất hiện ở bữa tiệc, ở thành phố A này không ai là không muốn thông qua nhà họ Kỷ ôm được cây đại thụ lớn là nhà họ Tề, cho dù không ôm được nhà họ Tề, có thể quen biết với nhà họ Kỷ cũng rất đáng giá, chẳng qua Kỷ lão gia vẫn luôn không gây chú ý, mặc dù tiệc sinh nhật lần này cũng chỉ mời bạn bè cùng học sinh của ông, hoàn toàn không có cơ hội cho người khác lợi dụng.

Cho nên lúc nhìn thấy Kỷ Văn Hiên, Triệu Quân mới nhiệt tình như vậy.

Nếu có thể nương theo Kỷ Văn Hiên tiến vào tiệc mừng thọ của Kỷ lão gia, đối với gã và nhà họ Triệu không thể nghĩ ngờ là một loại khẳng định thực lực, nghĩ như vậy, Triệu Quân càng thêm nhiệt tình với Kỷ Văn Hiên.

Lục Thanh đi theo sau Triệu Quân, tuy rằng hắn không biết Kỷ Văn Hiên là ai, nhưng nhìn thấy thái độ Triệu Quân, hiển nhiên Kỷ Văn Hiên không phải là người bình thường. Ánh mắt hắn loé sáng, giống như đơn thuần nói, "Trước kia anh hai chưa từng nhắc tới anh, thì ra anh là bạn của anh hai, anh hai có thể thêm một người bạn, tôi thật vui vẻ."

Bạch Thần làm lơ hai người, trực tiếp vòng qua bọn họ vào phòng khách.

"Phải không?" Kỷ Văn Hiên sao có thể nghe không hiểu Lục Thanh đây là đang mách lẻo với hắn, hắn cười như không cười để lại một câu nhấc chân đuổi kịp Bạch Thần.

Phía sau, Triệu Quân mặt trầm xuống, gã trừng mắt liếc nhìn Lục Thanh, cảnh cáo nói, "Thu hồi chút khôn vặt của cậu lại, Kỷ Văn Hiên không phải người nhà họ Lục, bị người chẳng quen biết dễ dàng lừa gạt."

Sắc mặt Lục Thanh trắng bệch.

Căn nhà rất yên tĩnh, quản gia cùng người hầu đều không có mặt, trong phòng khách chỉ có hai người ba mẹ Lục.

Sắc mặt hai người đều không tốt lắm, mẹ Lục ngồi trên sô pha, vành mắt có chút đỏ lên, ba Lục lại ngồi một bên im lặng hút thuốc.

"Ba mẹ, con đã trở về." Bạch Thần thay giày, lại từ tủ giày lấy ra một đôi mới tinh cho Kỷ Văn Hiên.

Kỷ Văn Hiên thoả mãn tiếp nhận chị dâu tương lai chuẩn bị giày, chào hỏi ba mẹ Lục, "Cô chú hai người khoẻ, cháu là Kỷ Văn Hiên, là bạn Tùng Nguyên, đã quấy rầy."

Ba mẹ Lục không nghĩ tới Bạch Thần sẽ đột ngột về nhà, giật mình lập tức thu hồi sắc mặt không tốt, lộ ra nụ cười giống như cao hứng.

Chẳng qua cho dù bọn họ che giấu có giỏi cỡ nào, thì sự u sầu giữa hai đầu mày vẫn bán đứng họ.

Mẹ Lục đi tới, ôn hoà nói với Kỷ Văn Hiên, "Tối hôm qua Nguyên Nguyên làm phiền cháu."

Kỷ Văn Hiên cười hì hì xua xua tay, "Không sao không sao, nếu không phải cháu nói Tùng Nguyên cùng cháu uống rượu, Tùng Nguyên cũng sẽ không say bất tỉnh nhân sự."

Mẹ Lục giận dữ giơ tay chỉ chỉ trán Bạch Thần, "Không biết uống rượu còn muốn uống, lần này cũng may là có Văn Hiên bên cạnh, còn không cảm ơn Văn Hiên?"

Mẹ Lục cũng nghe nói vài phần về nhà họ Kỷ, tuy rằng lúc trước chưa bao giờ nghe con trai nói có bạn là Kỷ Văn Hiên, nhưng nhân phẩm của Kỷ Văn Hiên mẹ Lục vẫn rất tin tưởng.

Bạch Thần ngoan ngoãn nói lời cảm ơn với Kỷ Văn Hiên, giận mình đến mức Kỷ Văn Hiên liên tục xua tay.

Đây chính là chị dâu họ đó, người trong nhà, hơn nữa hắn cũng chưa làm được gì.

Mẹ Lục nghiêng người, tiếp đón Kỷ Văn Hiên, "Nhìn cô xem, tự nhiên lại đứng chỗ này, Văn Hiên mau vào đi, để cô vào bếp lấy chút thức ăn cho con."

Kỷ Văn Hiên ngoan ngoãn nói cảm ơn, sau đó cùng Bạch Thần đi tới sô pha, chào ba Lục.

Ba Lục gật gật đầu, quan tâm nhìn Bạch Thần, "Uống rượu xong có khó chịu gì không?"

Bạch Thần lắc đầu, "Con không sao."

Ba Lục nhìn sắc mặt Bạch Thần xác định không sao, liền yên tâm cùng Kỷ Văn Hiên nói chuyện, "Tối hôm qua Nguyên Nguyên đã quấy rầy rồi." Tuy mẹ Lục vừa rồi đã khách khí một lần, nhưng ông làm chủ nhà cũng không thể không cảm ơn thêm lần nữa.

Kỷ Văn Hiên cười tủm tỉm lễ phép, vừa muốn tỏ vẻ khoé mắt đã liếc thấy Triệu Quân cùng Lục Thanh tiến vào, tròng mắt hắn chuyển động, "Không có gì đâu ạ, ông nội cháu rất thích Tùng Nguyên, còn mời riêng Tùng Nguyên tham dự tiệc đại thọ 80 của ông."

Tuy ba mẹ Lục đối với chị dâu họ đều rất yêu thương, nhưng dù sao chị dâu họ cũng không phải con ruột, hơn nữa lúc mới gặp mặt có thể thấy được, đứa con ruột mới được nhận về nhà họ Lục đối với chị dâu họ có rất nhiều ý xấu, chị dâu của hắn làm sao có thể để người khác bắt nạt? Hắn phải giúp chị dâu họ nâng địa vị chống lưng mới được, lại nói hắn cũng không nói sai, tối hôm qua hắn nói với ông nội về chuyện của anh họ, ông ngoại cũng rất tò mò về chị dâu, nói muốn gặp mặt thử xem.

Một câu này của Kỷ Văn Hiên đem một đám người ngoài Bạch Thần đều doạ sợ.

Kia chính là tiệc mừng thọ Kỷ lão gia đó!!!!

Ba Lục ấp úng một lúc lâu, cuối cùng nói, "Thật xấu hổ quá, Tùng Nguyên còn nhỏ, nếu đi sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Kỷ lão gia." Ba Lục cũng không phải muốn từ chối, mà là thật sự lo lắng, tiệc mừng thọ của Kỷ lão gia không phải ai cũng có thể đi, thân phận người được đi cũng không phải tầm thường, nếu con trai của ông ở bên trong không cẩn thận đắc tội với ai hoặc là thêm phiền toái, bị người theo dõi thì không tốt.

"Không sao đâu ạ, lại nói có cháu ở đây, bác trai không cần lo lắng." Kỷ Văn Hiên ôm bả vai Bạch Thần, vỗ ngực đảm bảo.

Ba Lục còn muốn nói gì đó để từ chối, nhưng mà mẹ Lục bưng trái cây với đồ ăn về lại nói, "Vậy cảm ơn Văn Hiên, đến lúc đó còn phiền con coi chừng Nguyên Nguyên."

Mẹ Lục nghĩ rất rõ ràng, thân phận Lục Thanh là con ruột nhà họ Lục sớm muộn gì cũng phải công bố, nhưng sau khi công bố khó tránh khỏi tạo thành tổn thương đối với Bạch Thần, nhưng nếu có nhà họ Kỷ chống lưng cho cậu, sau này liền không có ai dám trước mặt Bạch Thần nói gì.

Kỷ Văn Hiên cười đồng ý.

Trước cửa nhà, Lục Thanh mới vừa từ miệng Triệu Quân nghe được thân phận Kỷ Văn Hiên sắc mặt phức tạp khó coi, bất quá hai người đều là kẻ thay đổi sắc mặt nhuần nhuyễn, rất mau đã khôi phục lại bình thường, cười tủm tỉm vào chào hỏi.

"Không phải nói hôm nay cuối tuần muốn ra ngoài chơi hay sao?" Mẹ Lục đặt đồ ăn lên bàn, có chút nghi hoặc.

"Anh hai đã trở lại, nghĩ đến dạo gần đây người một nhà khó có dịp gặp nhau, liền trở về."  Lục Thanh ngoan ngoãn nói, trong mắt tràn ngập niềm hạnh phúc với gia đình.

Bên cạnh Triệu Quân cùng Kỷ Văn Hiên chào hỏi, "Kỷ thiếu."

Kỷ Văn Hiên lạnh lùng gật đầu, quay đầu cười với ba mẹ Lục, "Đã đưa Tùng Nguyên an toàn trở về, bác trai bác gái, cháu còn có chút việc xin phép đi trước."

Mẹ Lục nhiệt tình giữ lại, "Cháu ngồi chơi thêm chút nữa đi, khó có được ghé thăm nhà bác."

"Không cần, cảm ơn bác gái." Kỷ Văn Hiên thân thiết ôm Bạch Thần, nhìn cậu chớp mắt, "Mấy ngày nữa gặp lại."

Chờ Kỷ Văn Hiên rời đi, phòng khách vừa mới náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.

Bạch Thần ngồi trên sô pha, nhàn nhã ăn trái cây.

Cuối cùng Triệu Quân không im lặng được nữa, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thần, "Tiểu Nguyên, làm sao không nghe cậu nhắc tới Kỷ thiếu?"

Bạch Thần lạnh nhạt liến gã một cái, nhích ra xa một chút, "Cứ như vậy mà quen biết."

Thái độ lãnh đạm làm Triệu Quân có chút xấu hổ.

Bất quá Triệu Quân là loại người nào chứ, gã cười nhạt một tiếng, một bộ dáng anh trai hàng xóm tốt bụng, "Mấy ngày nay cũng không thấy cậu tới tìm mình, mỗi lần đều nghe Tiểu Thanh nói cậu hay chạy ra ngoài chơi, mình còn lo lắng cậu gặp bạn xấu, hiện tại nhìn thấy là Kỷ thiếu, mình cũng yên tâm."

"Đúng vậy, đúng vậy." Lục Thanh không chịu thua kém xen mồm vào, "Anh Quân rất lo lắng cho anh."

Bạch Thần mặt không cảm xúc tiếp tục gặm táo, giống như không nghe thấy được.

Lục Thanh có chút không cam lòng khẽ cắn môi.

Triệu Quân nhìn thấy, sợ Lục Thanh làm ra chuyện ngu ngốc, vội vàng või vai Lục Thanh, gã cười nhìn ba mẹ Lục, "Nếu Tiểu Nguyên đã trở lại, như vậy việc kia cũng nên quyết định."

Sắc mặt ba mẹ Lục lập tức trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thần mang theo chột dạ, thương tiếc còn có một chút khẩn trương.

Bạch Thần cắn miếng táo cuối cùng, đem hột ném vào thùng rác, nhìn về phía ba mẹ Lục, "Ba mẹ, có chuyện gì?"

Hai người ấp úng không biết mở miệng như thế nào.

"Là như vậy, bác trai bác gái tính toán vào họp báo tháng sau giới thiệu Tiểu Thanh," Triệu Quân nghĩ đã làm người xấu rồi, dứt khoát nói rõ ràng luôn, miễn cho sau này xuất hiện biến cố, "Sợ cậu không đồng ý nên hỏi ý kiến của cậu."

Bạch Thần nhìn thẳng Lục Thanh.

Đối diện với ánh mắt Bạch Thần, Lục Thanh không biết vì sao đột nhiên chột dạ, cúi đầu im lặng.

"Tiểu Nguyên...." Triệu Quân cho rằng Bạch Thần không đồng ý, đang định khuyên nhủ, chỉ là bị Bạch Thần đánh gãy.

"Tôi đồng ý."
-----------------------------
2460 từ!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro