Chương 9: :)) vì những con người chưa hài lòng với cái kết kể cả tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đặt tập hồ sơ đã giải quyết xong xuôi lên mặt bàn làm việc , mặt mày vô cùng vô cùng nghiêm trọng , hắn nhìn vào dòng chữ ghi ngày giờ đang nhấp nha nhấp nháy với phom chữ xanh nhạt trên máy tính.

- Thứ 6 ngày 13 , lúc 7 giờ 59.

Hắn bắt đầu lẩm bẩm , sau đó " tích " một cái , đồng hồ điểm đến con số tám giờ tròn trịa , đánh dấu một bước ngoặt trong đời hắn.

- Hoàn mỹ , tan làm , tan làm rồi , về nhà thôi.

Lòng hắn vui như cờ gặp gió , bay phất pha phất phới đón nắng rực rỡ lúc ban mai , cuối cùng cũng được về nhà với vợ rồi , hắn vừa tắt máy tính vừa nhanh như chớp thu dọn vài thứ còn nằm ngổn ngang trên mặt bàn ép gỗ mới được đội trưởng thay cho , để vinh danh hắn vài ngày trước đã phá được một vụ án lớn.

- Vương Nhất Bác , cậu thử xem xem , vụ án tôi đang phụ trách hình như có điểm rất kì lạ thì phải?

Lý Hạo giống như âm hồn vất vưởng mãi không tiêu tan, mặt mày ủ rũ , dùng ánh mắt thiết tha nhìn hắn , cả người cũng đổ thành một đoàn lên bàn làm việc của hắn.

Việc này nếu là Vương Nhất Bác của lúc trước , có lẽ ngay lập tức hắn sẽ gật đầu chấp thuận , còn Vương Nhất Bác của bây giờ thì chính là rất khó nói. Nhà hắn còn có đến tận hai vị cần chăm sóc nha.

- Hôm nay không được. Tôi còn phải đi xem hiện trường vụ án mạng hôm qua nữa.

Hắn nói rồi vội vàng vác hết vật tùy thân đi , phóng như bay ra khỏi cửa , ba ngày liên tục hắn vì phá án mà không được về nhà , hắn sắp chết tâm rồi.

- Không có tiền đồ , vụ án hôm qua đã có giấy báo hoàn thành rồi , cậu muốn về nhà với vợ chứ gì ? Cậu chạy cái gì ? Vương Nhất Bác!!!

Lý Hạo thở một cái dài thườn thượt như Vạn Lý Trường Thành , sau đó không can tâm ngồi lại bàn làm việc , cái cảm giác nếu hắn cũng có vợ ở nhà đợi sẽ ra sao nhỉ?

Mệt muốn chết , thôi trẻ như hắn thì ngày thường làm cảnh sát anh minh ngày nghỉ đi bay lắc còn thú vị hơn mấy tên có vợ kia. Mà nhắc mới nhớ... cả tổ còn mỗi một mình hắn là độc thân.

Mà thôi. Bỏ đi , ngày nào cũng thấy mấy tên không tiên đồ kia nhìn ngắm tấm ảnh vợ mình trên bàn làm việc hắn đã thấy đủ rồi. Chính là chưa kịp ăn ai đã no đến ngập mặt rồi.


Còn về phần  đội trưởng Vương nào đó kia đã tung tăng chạy xe đến đầu con đường lớn dẫn về nhà mình , nhìn hàng xe còn tắc đến vài cây số kia , hắn ngáp một cái ngán ngẩm rồi đặt còi cảnh sát lên xe, cho nó kêu ing ỏi , hàng xe phía trước đúng như dự đoán ngay lập tức nhường đường cho hắn chạy qua.

Việc gì chứ việc dọn đường về nhà thì hắn chấp.

Cứ thế tiếng còi hú đến vang cả một con phố lớn , người dân ai cũng sợ hãi có việc gì cấp bách xảy ra , thâm tâm hiện lên ý trí kiên cường , sống như những đóa hoa gương mẫu , thi nhau nhường đường cho hắn qua mà chẳng biết tên ngồi trên xe kia đang lạm quyền , lách luật một cách vô tội vạ đến như thế nào.

Vương Nhất Bác cười tà một cái , thuận lợi cắp mông về nhà với vị kia nhà hắn.

- Tiểu Tán.

Ngay sau khi về với gia đình , tất nhiên là hắn sẽ gọi tên anh , không hiểu sao , dạo gầy đây nếu không được gọi tên Tiêu Chiến hắn sẽ cảm thấy phi thường bất an. Chuyện của người khi yêu đúng là không có mấy ai hiểu được.

- Nhất Bác.... em đã về.

Tiêu Chiến đứng trên ghế nhỏ , đang lau lau kính cửa , đội phó Vương thấy vậy liền bị dọa cho hồn bay phách lạc , đầu chưa kịp suy nghĩ gì đã tiến đến , nhẹ nhàng nhấc bổng Tiêu Chiến lên rồi đặt anh xuống mặt đất.

- Anh đang làm cái gì thế này?

Lòng hắn nhộn nhạo muốn chết , nhỡ may mà ngã xuống thì sao? Tiêu Chiến mà bị ngã xuống tất nhiên hắn sẽ phát điên mất.

- Tôi dọn dẹp nhà cửa một chút , em xem , tôi nằm bệnh viện có hai tuần mà nhiều bụi quá.

Người kia giống như không biết trời đất là gì , bình thản cười rồi nói với hắn như thế. Vương Nhất Bác tức đến nổi đầu bốc lửa , tại sao có người lại ngốc nghếch như thế này?

- Anh nghỉ đi , để tôi lau.

Đội trưởng Vương về nhà chỉ để ôm ôm cái con người mềm mềm kia nhưng vì hắn là người đàn ông lý tưởng của gia đình nên trước khi ôm hắn sẽ đi lau hết mấy tấm kinh kia đã. Dù sao hắn cũng là một sĩ quan cảnh sát yêu cái đẹp và sự sạch sẽ mà.

Vương Nhất Bác thân thủ vô cùng nhanh nhẹn , một tay lau sạch ba tấm kính cửa , nhìn người kia đã thiu thiu ngủ trên ghế ở phòng khách , hắn cười một cái rồi tiến vào bếp với mục đích rõ ràng là muốn làm cơm.

Tiêu Chiến có đứa nhỏ cũng được hơn tám tháng , thân hình lúc nào cũng rất nặng nề , đặt đâu liền ngủ đó , Vương Nhất Bác nhìn người kia đang nhắm mắt mà tay vẫn vô thức xoa bụng lớn , có chút đau lòng. Hắn biết là do tiểu hài tử bên trong náo động ,hắn cũng muốn ngày nào cũng về nhà để nhìn nhìn anh một lúc nhưng đặc thù công việc của cảnh sát là như thế , hạnh phúc của muôn người lúc nào cũng phải đặt lên hàng đầu.

- Ư...

Tiêu Chiến đang mơ màng ngủ thì bị cái móng heo mới rửa qua nước lạnh của Vương Nhất Bác sờ sờ vào mặt , anh liền bị cái cảm giác buốt buốt ở má làm cho tỉnh , mở mắt còn mang chút hơi nước ra thật to , trừng hắn một cái.

Vương Nhất Bác đột nhiên thấy ớn lạnh sống lưng , người có đứa nhỏ thực sự rất đáng sợ nha , trước đây ,Tiêu Chiến chưa bao giờ tức giận với hắn cả. Nghĩ như thế nhưng ngay sau đó hắn vẫn bày ra bộ mặt lạnh tanh.

- Ăn cơm.

Hắn nói.

- Ân.

Tiêu Chiến giống như một chú tiểu bạch thỏ cực kì nhu thuận , gật đầu một cái rồi đỡ một tay sau lưng , nâng bụng lên , cùng hắn đi đến bàn ăn. Vương Nhất Bác thấy anh khổ sở như vậy tất nhiên là nhịn không nổi , vung tay một cái đã bế Tiêu Chiến đến nhà bếp , rồi đặt cái vị mặt mày đang còn thơ thẩn kia lên ghế , sau đó hắn cũng tự nhiên mà ngồi vào vị trí đối diện.

- Nhìn rất đẹp mắt.

Tiêu Chiến nhìn một bàn cơm toàn là trứng , thấy  buồn cười nhưng trong lòng đã tràn ngập tư vị của hạnh phúc. Vương Nhất Bác sau vụ kia liền thay đổi rất nhiều , dạo gần đây không hiểu sao còn có thời gian học nấu ăn , mà dù có học và cố gắng như thế nào thì hắn vẫn chỉ biết nấu mỗi trứng.

Trứng luộc , trứng rán hôm nay còn nâng cấp thêm trứng sốt cà chua. Vô cùng hoàn mỹ.

Tiêu Chiến nhìn ba món trước mặt , gấp lên một gắp trứng sốt lớn , bỏ vào miệng nhỏ , rồi nhai nhai , Vương Nhất Bác căng thẳng nhìn biểu cảm của anh , chờ anh cho mình một lời nhận xét.

- Rất ngon.

Nói rồi lại gắp một gắp về bát của mình , Vương Nhất Bác tươi cười đến sáng lạn , cảm giác giống như bắt được liền lúc mười mấy tên tội phạm khét tiếng vậy. Hắn rất vui vẻ , gắp một miếng thật to vào miệng. Mặt hắn liền chuyển sang màu xám tro rất nhanh vớ lấy cốc nước trên bàn uống lấy uống  để. Hình như món này được làm ra không phải để dành cho con người thì phải.

Sau đó chính là không có sau đó nữa. Vương Nhất Bác liền thẳng tay đổ một đĩa thức ăn đi.

- Cái này... còn ăn được.

Tiêu Chiến cảm thất vô cùng tiếc nuối , anh mới gắp được hai đũa lại bị người kia dành lấy , mang đổ đi. Dù gì rất hiếm hoi mới có lần Vương Nhất Bác vì anh mà vào bếp , nói rằng không buồn mới là lạ.

- Ăn nữa sẽ chết đấy. Ăn cái này đi.

Hắn nhìn vẻ ủy khuất của anh , tâm can muốn tan ra ,gắp một quả trứng luộc vào bát nhỏ của vị kia. Trứng luộc tất nhiên là sẽ an toàn hơn rồi...

- Cũng rất ngon.

Tiêu Chiến nhìn hắn cười ngây ngốc , rồi cắn một miếng trứng trắng trắng xinh xinh , thực sự , lúc ăn nhìn anh rất khả ái , bộ dạng này làm cho vị đội phó kia bất đắc dĩ nuốt nước bọt một cái , cổ họng đã trở lên bỏng rát từ lúc nào không hay.

- Ngon cái gì? Sau này sẽ nấu cho anh món ngon hơn.

Hắn ăn một ngụm hết một quả trứng , mặt bị lời khen kia làm cho đỏ ửng như trái chín , tay vẫn hoạt động liên hồi , gắp thức ăn đến cho Tiêu Chiến.

- Lần sau , nếu không ăn được thì đừng cố , sẽ cảm thấy rất khó chịu.

- Thức ăn bị em đem đổ hết đi , tôi mới khó chịu.

Tiêu Chiến ăn rất ngon miệng rồi nhìn hắn một cái , mắt sáng như có vài vị tinh tú ở bên trong vậy.

- Nhất Bác , cảm ơn em.

Vương Nhất Bác gãi gãi mũi rồi đưa môi ra nói:

- Cảm ơn bằng cách này đi.

Tiêu Chiến cũng chiều theo hắn , " chụt " một cái đặt môi mình lên trên bờ môi của ai kia rồi nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình , mặt cũng bắt đầu đỏ lên.

Hai người này không phải vợ chồng mới cưới đấy chứ?


Đến giờ đi ngủ , Vương Nhất Bác nhìn cái bụng to như trái núi của Tiêu Chiến cũng chỉ biết an phận , nằm một bên ôm anh vào lòng. Tiêu Chiến dạo gần đây hay bị rút gân , cứ nửa đêm lại bị tỉnh , ngủ không ngon còn bị tên nhóc kia nháo đến đau đến không nhắm mắt nổi.

Có Vương Nhất Bác ở nhà hắn sẽ tận lượng chiếu cố anh , còn những lúc hắn không có ở nhà anh chỉ biết một mình chịu đựng. Cứ nghĩ vậy hắn liền đau lòng muốn chết , cả đêm cũng không dám ngủ , ở bên cạnh mà xoa xoa bóp bóp , trấn an thằng nhóc nghịch ngợm kia. Ngày mai hắn lại phải đi làm sớm , sẽ bị hành đến phờ người mất nhưng lại nghĩ mỗi ngày đều được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Tiêu Tán nhà hắn , hắn bắt đầu sốc lại tinh thần , hăng hái làm nhiệm vụ , bảo vệ đất nước , giúp đỡ con người.

- Tiêu Chiến.

Hắn thì thầm rồi đan tay mình vào tay anh.

- Ngủ ngon.



Hoàn chính văn :)) 



P.s : Đừng ai nói thêm về kết cục nữa nhé :v chấm dứt và đến vơi phiên ngoại thuần sinh thôi.

Nghe nói các em đã có điểm , ko biết có ai học trường này ko nhỉ? Tôi hay sai lỗi chính tả thôi chứ ngày xửa ngày xưa cũng đc 8.75 văn chứ đùa :v . Trước ngày thi mấy ngày còn chỗn học ở nhà xem cậu Wáng cơ :v. Khiếp ngày chưa biết Tiểu Tán tôi còn mơ sang Trung húp cậu ta :)) giờ đã tỉnh mộng từ lúc nào không hay :)).










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro