Chap 19: Thực sự rất nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông quay lại, đứng đối diện trước mặt cô, khoé miệng khẽ cong lên. Anh mặc bộ vest đen lịch lãm, mái tóc có chút chải chuốt. Vóc dáng đĩnh đạc hơn, không còn thư sinh như trước. Cô cứ đứng ngây ngốc nhìn anh cho tới khi nghe tiếng bước chân Khải Luân đi tới. Cô cười ngượng, đưa tay về phía anh

"Chào anh, tôi là Triệu Khả Hân"

Khải Luân nhìn cô, không khỏi nhíu mày. Cô gầy hơn trước rất nhiều, mái tóc đã cắt ngắn, gương mặt được trang điểm sắc sảo. So với ngày trước thì cô lúc này trưởng thành hơn nhiều, nhưng vóc dáng lại nhỏ bé mỏng manh, tới độ anh nghĩ một cơn gió thổi qua cũng cuốn bay được cô đi mất

Anh đưa tay về phía cô. Khả Hân chững lại một hồi, sau đó cũng rụt rè đưa tay bắt tay anh

Khải Luân mở lời tự nhiên khiến cô cảm thấy xa cách

"Xin chào, YZi?"

Khả Hân mấp máy môi

"Vâng, chào anh"

Khi cô toan rụt tay về, Hứa Luân vẫn không có ý định buông tay cô. Cô ngước mắt nhìn anh, khoé miệng anh khẽ cong. Anh đang cố tình trêu đùa cô đấy à? Khả Hân dùng sức rụt tay lại, cúi đầu mất tự nhiên

Mạc Tần Khoa thấy tình cảnh gượng gạo, cười cười mở lời

"Hai người từ từ nói chuyện, tôi có việc, đi trước"

Nói rồi anh ta nhanh chóng rời đi, mặc cho cục diện rốn ren trước mắt

Khả Hân biết rằng, không thể trốn tránh chi bằng đối diện. Cô nhìn Khải Luân. Người trước mặt vừa lạ vừa quen. Quen vì là người cũ, lạ vì sự thay đổi của thời gian, từ phong cách tới ngoại hình cả cô và anh đều không non trẻ mộc mạc như hồi cấp 3 nữa.

Khả Hân mở lời, xua đi không khí tĩnh lặng trong căn phòng

"Anh là sếp tổng? Sao trong thông tin tôi tìm hiểu về LH..."

"Tất cả đều đứng tên Mạc Tần Khoa đúng không? Vì nếu đứng tên tôi, em đâu chịu ký hợp đồng?"

"Anh..."

Khả Hân tức không nói được lời nào, thì ra là anh cố ý gài cô từ trước. Cô định quay người rời đi. Hứa Luân đã nhanh hơn cô một bước, đứng chặn trước mặt cô. Đặt hai tay lên vai cô, anh cúi người, mặt đối mặt với cô

"Tại sao phải tỏ ra xa lạ khi chúng ta có quen biết?"

Khả Hân có chút bối rối, hít nhẹ một hơi, cô siết chặt bàn tay, giọng lạnh lùng, nhìn anh

"Hứa tổng, tôi không hiểu anh muốn nói gì"

Đứng đối diện cô, nhìn vào mắt cô, anh không kiềm chế được, lập tức ôm cô vào lòng siết chặt. Mặc cô vùng vẫy, anh vẫn không có ý định buông tay. Giọng anh trầm thấp

"Thật sự rất nhớ em!"

Hành động và lời nói của anh nhất thời cũng làm cô ngây người. Nghe câu nói ấy, dường như sự cứng rắn trong cô rung động, cái ôm này của anh thực sự không muốn rời xa. Cô cũng rất nhớ anh

Nhưng ngay sau đó tự chủ được bản thân, cô dùng sức đẩy anh ra

"Hứa tổng, xin hãy tự trọng"

Khoé miệng anh khẽ nhếch

"Tự trọng? Với em, tôi đếch cần tự trọng!"

"Anh...không có lý lẽ"

"Lý lẽ? Được. Chúng ta cùng nói lý lẽ về chuyện của năm năm trước"

Thời gian qua cô đã rất sợ gặp lại anh và bị chất vấn về điều này. Ngay lúc này đây cũng không khỏi lo sợ nhưng vẫn nhất định mạnh miệng đôi co với anh

"Có gì để nói?"

"Không có gì? Tôi bị em đá những hai lần. Lí do là gì? Vì Tạ Vy Ái? Bao nhiêu năm qua tôi và cô ta vẫn không tiến xa hơn được một bước . Vì còn phải tập trung học hành? Chúng ta giờ đã qua tuổi đi học. Vì mối quan hệ giữa hai nhà Hứa - Triệu? Việc cạnh tranh thương trường, không có nghĩa không thể kết thông gia. Tôi căm ghét mấy cái lí do vớ vẩn đấy của em, Triệu Khả Hân! Năm năm trước em lo sợ cái gì? Thời gian qua đã cho thấy kết quả không như những gì em lo nghĩ, vậy chẳng phải bây giờ chúng ta có thể quay lại...?"

Khả Hân không nói gì, cô căn bản không biết trả lời anh như thế nào, chỉ biết cúi gằm mặt

Anh bước tới muốn ôm cô, Khả Hân lại lùi một bước né tránh

"Không được, chúng ta không thể quay lại"

"Tại sao không thể?"

Đứng trước Khải Luân, cô không khỏi căng thẳng bối rối. Khả Hân nhanh chóng nghĩ lí do, cô ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt hàm ý châm chọc

"Xa mặt cách lòng. Xa nhau lâu như vậy, anh vẫn tự tin rằng tôi còn tình cảm với anh? Hứa tổng vẫn tự cao như ngày nào"

Vẻ mặt Khải Luân tối sầm lại, ẩn sau trong đáy mắt thoáng chút buồn. Thấy anh đuối lí, Khả Hân một bước lấn tới

"Tôi đã kí hợp đồng 2 năm với công ty. Giờ tôi cũng không có tiền bồi thường để huỷ hợp đồng nữa rồi. Vậy nên, trong 2 năm tới, mong giữa chúng ta không có chuyện riêng gì, ngoài công việc"

Nói xong, cô lập tức rời đi. Tinh thần căng thẳng cũng theo đó mà thả lỏng. Không quay lại bữa tiệc, Khả Hân về thẳng nhà

Khoảng thời gian lâu như vậy cứ nghĩ đã buông bỏ được nhưng gặp lại anh, ở cùng anh, cô sợ sẽ lại bị anh làm cho rung động. Nằm nghĩ bâng quơ cô quyết định bật dậy tra cứu thông tin về anh, điều mà thời gian qua chưa từng làm, chưa dám làm. Trên mạng, thông tin về Khải Luân, quả nhiên anh vẫn rất tài giỏi. Du học về đã làm CEO của Hứa thị. Ngoài ra còn cùng Mạc Tần Khoa lập lên LH Entertainment - đương nhiên thông tin này không có công khai trên google, là cô vừa mới biết. Nghĩ tới việc những ngày sau phải chạm mặt Khải Luân, cô lại có chút không thoải mái.

—————————

Khả Hân uể oải bước vào thang máy, mắt còn không mở nổi, nàng day nhẹ mi tâm

"Chị dâu à, anh trai em nhìn vậy chứ về mặt tình cảm thì mong manh lắm. Chị đánh mạnh đòn tâm lí là dần dần sẽ ổn thôi. Lửa gần rơm kiểu gì chả bén?"

Người ở đầu dây bên kia thở dài

"À, mẹ đang tìm người cho cô xem mắt đấy?"

"Gì cơ xem mắt á? Mẹ đã muốn tống em đi lấy chồng nhanh vậy rồi? Chị nịnh mẹ giúp em. Giờ em có việc rồi, thế nhé!"

Mỗi lần nhắc tới việc xem mắt nọ kia Khả Hân đều muốn lảng tránh. Lần này không ngoại lệ, cô vội vàng cúp máy. Cảm thấy bầu không khi nặng nề, quay ra thì đã thấy Khải Luân đứng cạnh từ khi nào. Khả Hân giật mình, trợn tròn mắt nhìn anh

"Anh, anh đứng đây từ khi nào?"

"Từ khi cô bước vào"

Khả Hân đứng thẳng người, tư thế mất tự nhiên. Bởi nay có buổi chụp hình ở studio của LH. Hôm qua đi show về muộn nay cũng không dậy sớm nổi nên giờ vội vàng tới công ti. Đầu tóc mới kịp vuốt tạm mấy cái, mặt mũi khó coi vì ngái ngủ sáng sớm, nhìn ngố không chịu được. Lam Khuê đi mua bữa sáng giúp cô, hại cô một mình bước vào thang máy và đối diện với tình huống khó đỡ này. Bình thường đã mất tự nhiên nay lại càng mất tự nhiên hơn. Khả Hân cúi đầu đứng gọn vào một góc, cô ngại việc đối diện với anh. Khải Luân đương nhiên nhìn thấy động thái xa cách của cô. Trong lòng anh lại thêm phần khó chịu

"Em nói xem, chúng ta lửa cũng gần rơm. Vậy khi nào mới bén?"

Khải Luân chợt lên tiếng, giọng đầy ẩn ý. Anh là châm chọc câu nói của Khả Hân với Yết Chi lúc nãy. Khả Hân ngây người, không biết phản dame như nào. Chợt, ánh điện bỗng dưng vụt tắt, thang máy rung lắc nhẹ sau đó dừng hẳn. Khả Hân giật mình kinh hãi vô thức ngồi sụp xuống, hét lên một tiếng, toàn thân cô run rẩy, bóng tối, phòng kín, trở ngại tâm lí khiến cô mất bình tĩnh. Khả Luân bật flash điện thoại, qua ánh đèn, anh thấy cô thu gọn người, ngồi sát vào một góc, hai bàn tay bấu chặt vào nhau,cô cúi đầu, mắt cũng không dám mở, cô đang kiềm chế tinh thần của bản thân. Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tinh thần anh rất rối loạn, ôm chặt cô, để mặt cô áp vào lồng ngực mình, anh trấn an cô

"Hân, bình tĩnh lại. Hít thở, thả lỏng một chút"

Sau đó, Khải Luân nhanh chóng lấy điện thoại liên lạc với bên ngoài, yêu cầu hỗ trợ. Mọi thứ xung quanh tối đen như mực, hai người bên trong cũng im lặng không nói lời nào. Cảm nhận được sự run rẩy của cô trong tay mình tâm trạng anh rối bời, trống rỗng, chỉ biết ôm cô và vỗ về trấn an.

Một lúc sau đội cứu hộ đã đến, nói sẽ xong trong giây lát. Nãy giờ tinh thần Khả Hân đã đỡ hơn đôi chút, cô có ý muốn đứng dậy. Khải Luân hiểu ý, buông tay khỏi người cô

Thang máy mở, bên ngoài ngoài đội cứu hộ còn có Lam Khuê và trợ lí của Hứa Luân chờ sẵn. Lam Khuê lo lắng vội tới đỡ Khả Hân

"Ổn không? Hay hôm nay xin nghỉ đi?"

Khả Hân xua tay

"Không sao đâu, uống thuốc là được"

"Nhưng..."

Không chờ Lam Khuê nói tiếp Khả Hân đã ra hiệu im lặng. Cô quay ra nói với Khải Luân

"Cảm ơn anh, Hứa Tổng. Tôi có việc, xin phép đi trước"

Nói rồi cô kéo Lam Khuê vội vã rời khỏi

___________

Quay trở về Việt Nam hoạt động trong ngành giải trí, với tiếng tăm trước đó. Khả Hân nhanh chóng trở thành tên tuổi được săn đón của Vbiz. Đồng nghĩa với việc cô rất bận rộn chạy show, thêm đó là thời gian luyện tập cho các sản phẩm âm nhạc, cô bị quay như chong chóng. Người nào đó thấy vậy mà xót xa

"Tần Khoa, có thể xem lại lịch trình của Khả Hân để có thời gian nghỉ ngơi không?"

"Chịu thôi, công việc là phía cô ấy tự nhận"

Trái lại với sự lo lắng của Khải Luân, mặc dù công việc có bận rộn nhưng so với hồi hoạt động ở Kbiz, vẫn là thoải mái hơn nhiều. Ngoài việc tham gia show truyền hình, chụp quảng cáo, trình diễn ở một số sự kiện, thời gian còn lại Khả Hân đều ở trong phòng tập của công ty. Bởi vũ đạo tốt, cộng với giọng ca, lời hát, nên chỉ sau 2 MV comeback , cô đã đạt được những thành quả nhất định. Việc cô tiếp tục hoạt động trong ngành giải trí đã khiến Hạ Mạn Thanh ầm ĩ một trận rằng: "Cha con các người không ai coi tôi ra gì". Bà tức giận bỏ về Hạ gia, nói rằng từ nay sẽ mặc kệ cha con họ Triệu muốn làm gì thì làm. Triệu Đông Cường cũng một phen muối mặt dỗ vợ. Còn về Khả Hân, cô biết thời gian không còn nhiều, nhưng ngày càng ưa thích việc đứng trên sân khấu nên cô muốn dùng thời gian còn lại bán mạng tập luyện, cho ra những sản phẩm tốt, giải thưởng cao, không phụ lòng người hâm mộ

_____________

Vì phòng việc của Khải Luân có cả phòng ngủ rất tiện nghi nên anh "đóng đô" ở luôn tại công ty. Giờ nào Khả Hân ở trong phòng tập thì giờ đó anh có mặt ở LH. Thật ra ở LH cũng không có quá nhiều việc, chỉ là anh muốn gần cô nhiều nhất có thể để bù cho những ngày xa cách

Để chuẩn bị cho sản phẩm tiếp theo, Khả Hân rất tâm huyết, nên cô tập luyện đến khuya. Bên cạnh đó, cô còn đặt cho mình chế độ ăn kiêng khắc nghiệt, ngày chỉ ăn một bữa trưa, và chỉ ăn salat, ngoài ra là uống nước cầm hơi. Đã vậy cô ở trong phòng tập, tập nhảy tới đêm muộn. Một đêm đẹp trời vì quá sức Khả Hân ngất ở phòng tập. Đêm hôm khuya khoắt như thế cũng chỉ có người "ăn dầm nằm dề" ở LH mới phát hiện ra và vội gọi bác sĩ riêng. Anh bế cô về phòng, đặt cô xuống giường, nhìn bộ dạng cô lúc này, thật muốn giận mà lại thương xót. So với hồi trước cô có cao hơn một chút, nhưng cân nặng lại giảm đi nhiều, xương quai xanh lộ rõ, ba vòng rõ mồn một. Dưới con mắt của người khác thì body này rất chuẩn đẹp, nhưng dưới mắt nhìn của Khải Luân, trông không khác bộ xương khô

Bác sĩ tư nhanh chóng có mặt, khám xong cho Khả Hân, ông nhăn mặt quay ra

"Hứa tổng, anh bóc lột nhân viên tới suy nhược thế này? Anh xem đêm hôm như vậy còn bắt người ta tập luyện tới kiệt sức"

Nghe bác sĩ Đằng cằn nhằn, Khải Luân mệt mỏi nhíu mi tâm, xua xua tay, giọng nhàn nhạt

"Cô ấy khi nào tỉnh lại?"

"Tôi đã truyền dịch cho cô ấy, cứ để cô ấy ngủ tới mai đi"

Bác sĩ Đằng rời khỏi. Khải Luân không ngại nằm xuống giường, anh ôm cô vào lòng. Mặt cô khi nãy còn tái mét, giờ đã hồng hào ít nhiều, tinh thần anh cũng thả lỏng được đôi chút. Hôn lên trán cô, đáy mắt anh thoáng nét u sầu

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khả Hân nhìn quanh thấy khung cảnh xa lạ. Vội vàng chạy ra ngoài, cô đã thấy Khải Luân đang ngồi duyệt tài liệu ở bàn làm việc. Lúc đó cô mới biết mình đang ở trong văn phòng của anh

"Sao tôi lại ở đây?"

Anh liếc mắt nhìn cô, cau mày

"Quay lại đi dép rồi ra đây, nền nhà lạnh"

Cô vô thức nghe theo. Khi quay lại lập tức bị anh nghiêm giọng giáo huấn một hồi

"Cô tập luyện tới ngất đi. Đêm hôm như vậy, nếu không phải được phát hiện kịp thời, cô chết trong phòng tập thì công ty này chẳng phải đi theo cô luôn sao?"

Khả Hân cúi đầu

"Tôi... xin lỗi"

"Để không xảy ra việc này thêm nữa, từ nay ngày ba bữa nhân viên công ty sẽ đưa đồ ăn và giám sát cô"

"Không được, lịch trình của tôi dày như vậy, sao có thể ăn đúng giờ được. Vả lại tôi đã quen với chế độ ăn này bao nhiêu năm nay"

"Lịch trình tôi đã giúp cô huỷ đi một số, thời gian trống khá nhiều, cô tập trung tập luyện cho sản phẩm mới đi. Đừng cứng đầu làm ảnh hưởng tới công ty"

Mặt Khải Luân vì tức giận tới đen lại. Trong kí ức của Khả Hân, anh luôn dịu dàng nhẫn nhịn cô, chưa lúc nào nghiêm khắc tới như vậy

Khả Hân không đôi co thêm nữa, cô im lặng rời đi

Từ hôm đó, luôn có nhân viên đưa cơm đúng bữa cho cô thật, thực đơn mỗi ngày khác nhau đều rất phong phú, giàu dinh dưỡng. Đáng nói ở chỗ, nhân viên đó sẽ ở lại nhìn cô ăn hết rồi mang hộp không về báo cáo cho Hứa tổng. Sau vài ngày, Khả Hân đã muốn tức chết

"Lam Khuê, cậu mau nghĩ cách gì đi, tôi sắp lên cân rồi"

"Cũng tốt, tôi cũng không đồng tình với cách ăn của cậu"

Không tìm được đồng minh, Khả Hân cũng không chịu nhịn nữa. Cô vẫn ăn hết phần ăn mang tới mỗi bữa, nhưng khi nhân viên đó đi khỏi, cô lập tức vào WC móc họng nôn ra. Lam Khuê càng thêm lo lắng

"Sao cậu phải tự làm khổ vậy? Như vậy sẽ gây hại cho cổ họng, cậu hát làm sao?"

"Thu xong bài hát mới rồi mà. Vài ngày nữa MV được công chiếu, mình sẽ quay lại với lịch trình dày đặc, anh ta chẳng thể kiểm soát được nữa"

Một ngày đẹp trời tại công ty, sau khi ăn xong bữa trưa cô lén vào WC ói một trận. Màn này đã lọt vào mắt Khải Luân. Anh tức tới nỗi muốn bóp chết đứa cứng đầu này. Anh đứng chờ cô ở cửa WC, Khả Hân đi ra, bắt gặp anh, cô giật mình xém ngã ngửa

"Anh...làm gì ở đây?"

"Cô giỏi lắm"

Khả Hân cũng không nhịn, cô cãi lại anh

"Tôi đã nói tôi không thể lên cân, anh có hiểu không? Hình tượng của tôi..."

"Được, cô muốn ăn ngày một bữa phải không? Vậy bữa trưa nhất định phải ăn ở phòng tôi, nếu lấy lí do lịch trình bận? Tôi giúp cô dọn sạch!"

Không còn cách nào, tính ra cô cũng chỉ là nhân viên dưới trướng của anh. Từ hôm đó, Khả Hân ngoan ngoãn qua phòng làm việc của Khải Luân ăn trưa. Anh cũng ăn cùng cô luôn. Nếu lịch trình bận, khiến cô có lệch giờ một chút, anh cũng chờ cô qua rồi mới ăn. Có những bữa cơm trưa vào 1-2h chiều, cô ăn vội vàng rồi tiếp tục chạy show. Khi lịch trình cô trống một chút, thì anh còn bận họp online, hoặc vùi đầu trong các bản hợp đồng, thì lại là cô ngồi chờ anh, có lúc anh xong việc quay ra đã thấy cô mệt mà ngủ quên ở sofa từ bao giờ. Vẫn là anh đút cơm cho cô ăn, nhớ lại hồi còn đi học, cái kiểu vừa ngủ vừa nhai cơm của cô, thật không phải ai cũng làm được

Còn về Khả Hân, việc vừa nhắm mắt vừa ăn cơm là chuyện rất đỗi bình thường. Từ bé tới lớn đều được bác Lan đút cho như vậy, hồi đi học thì có Khải Luân, khi làm idol rồi thì đương nhiên đấy là việc của staff. Nên đó như một thói quen. Ngửi thấy mùi đồ ăn là vô thức há miệng. Nuốt được hai miếng cơm, thấy có gì không đúng, Khả Hân giật mình mở mắt. Cô ngồi thẳng người gượng gạo

"Sao anh không gọi tôi dậy?"

"Là cô không chịu dậy"

Khả Hân cau mày lườm anh. Khải Luân cười như không cười

Chợt chuông báo thức kêu, cô vội vã đứng dậy

"Đến giờ tôi phải đi rồi..."

Không chờ anh phản ứng gì cả, cô cứ thế vội vã rời đi...

_____________

Khả Hân nhận được cuộc gọi của trợ lí Nam, nghe giọng điệu có vẻ anh ta đang rất lo lắng

"Chị...chị đang ở đâu?"

"Công ty, tôi vừa tập vũ đạo xong. Có chuyện gì vậy?"

"Chị qua để ý Hứa tổng giúp em. Mấy nay công việc bận rộn sếp hay bỏ bữa tối mà lại phải uống rượu với đối tác, dạ dày của anh ấy chắc không ổn. Sáng nay, anh ấy ốm luôn rồi, em phải bay về Hà Nội thay anh ấy giải quyết công việc, nên không biết tình hình anh ấy thế nào rồi"

Cúp máy, Khả Hân vội đi thẳng tới phòng Tổng giám đốc. Không có ở bàn làm việc. Cô mở cửa phòng ngủ bên cạnh, bước tới bên giường. Hứa Luân đang ngủ, gương mặt xanh xao, lấm tấm mồ hôi. Trên tủ đầu giường còn có mấy vỉ thuốc. Cô sờ trán anh. Nóng như vậy, có lẽ là sốt rồi

"Luân"

"..."

"Anh ổn không?"

"..."

Cô lay người anh. Khải Luân mắt lim dim mở

"Anh thấy thế nào rồi?"

Giọng anh thều thào

"Đầu rất đau..."

Đúng lúc điện thoại của Khả Hân đổ chuông, là Lam Khuê, cô nàng đang muốn hét vào điện thoại

"Cậu còn chưa đến đây makeup? Show tối nay phải làm sao?"

"Show tối nay..."

Khả Hân nhìn đồng hồ đã 7h tối, cô có show lúc 10h, suýt nữa quên khuấy mất. Liếc mắt nhìn Hứa Luân, cô mím chặt môi, lòng trĩu lặng, xoay người đi ra khỏi phòng

Mắt lim dim nhìn cánh cửa đóng lại, gương mặt anh không chút biểu cảm nào cả, đầu óc cũng trống rỗng vì mệt mỏi. Nhưng tâm  trạng lại thêm trùng xuống

Một lúc sau, có tiếng gọi, Hứa Luân lười biếng mở mắt, trước mắt anh là biểu cảm lo lắng của Khả Hân

"Tôi vừa mua cháo. Để bụng rỗng không tốt"

Cô đỡ anh ngồi dậy. Cẩn thận xúc cháo, thổi nguội, sau đó đút cho anh. Miệng của Khải Luân đắng ngắt, chẳng cảm nhận được vị gì nhưng lại ăn hết cả bát cháo. Ăn xong miếng cháo cuối cùng còn bấm bụng trách bản thân nuốt quá nhanh

Mấy vỉ thuốc trên bàn sáng nay trước khi bay về Hà Nội, trợ lí Nam mua cho còn mới nguyên, vì anh không thèm uống. Khả Hân tách thuốc đưa cho anh, mặt cô đã tối sầm lại. Nếu là trước đây, anh lười uống thuốc sẽ bị cô cằn nhằn mãi không thôi. Bây giờ anh cảm thấy cô im lặng còn đáng sợ hơn nhiều

Hứa Luân uống thuốc xong, cô đỡ anh nằm xuống, giúp anh kéo chăn, liền bị anh nắm lấy cổ tay kéo xuống giường. Chưa kịp phản ứng thì đã nằm gọn trong chăn rồi. Khả Hân cựa quậy

"Anh..."

Hứa Luân ôm cô chặt hơn, anh rúc đầu vào xương quai xanh của cô. Giọng anh khàn đặc

"Cho anh sạc pin một lát...Thực sự rất mệt mỏi"

Hơi nóng từ người anh, Khả Hân cảm nhận rõ rệt. Trước nay anh rất ít khi ốm. Lần này sốt cao như vậy, ngày càng ngược đãi bản thân rồi

Chỉ một lúc, Khả Hân cũng chìm vào giấc ngủ. Chạy show suốt, cô thường thiếu ngủ. Nay được nghỉ ngơi sớm như vậy, ngủ rất ngon lành

Khi Khải Luân tỉnh dậy, người bên cạnh đã đi mất. Hôm qua tâm trạng rất tốt, ngủ một giấc dài thoải mái như vậy hôm nay đã hạ sốt rồi. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy bầu trời hôm nay đẹp lạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro