Chap 22: Thật tốt vì có anh ở đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12h đêm, nhận được điện thoại của trợ lí Nam. Khả Hân vội lái xe tới bệnh viện. Hứa Luân bị tai nạn

Vẫn là cô không tốt, lại đi chọc tức anh như vậy.

Hớt hải chạy tới phòng bệnh, nhưng lại không dám bước vào. Anh bị tai nạn, một phần là lỗi của cô. Đưa tay cầm nắm cửa rồi lại run rẩy buông thõng, cô thật không có can đảm

Trợ lí Nam mở cửa đi ra

"Chị mới tới"

"A, ừ"

"Chỉ bị trấn thương nhẹ, tạm thời không nguy hiểm. Em đi gặp bác sĩ, chị vào thăm anh ấy đi"

Khả Hân gật đầu, hít sâu một hơi, cô mở cửa bước vào

Cô ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay anh. Gương mặt anh vốn hoàn mĩ như vậy, nay lại xanh xao, có thêm vài vết xước, người bị băng bó trông thật khó coi. Đều tại cô mà ra. Cũng may mắn rằng anh không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không cô cả đời này cô sẽ dằn vặt không thôi. Không kiềm chế được, nước mắt cứ theo đó chảy xuống. Khả Hân cố kìm nén để không khóc thành tiếng. Cô thực không muốn tổn thương anh, nhưng cô cũng không biết phải làm sao. Đầu óc cứ thế rối như tơ vò

Khả Hân ngủ gục bên giường bệnh lúc nào không hay. Tiếng chuông điện thoại khiến cô thức giấc. Là Lam Khuê

"Cậu đang ở đâu? Tôi qua nhà không thấy? Hôm nay có sự kiện ở Hà Nội. Đến giờ xuất phát rồi"

Khả Hân nhìn đồng hồ, 4h sáng. Cô hiện không có tâm trạng làm việc, nhưng cũng không thể huỷ. Đưa mắt nhìn Khải Luân, cô lại tham lam đặt một nụ hôn lên trán anh rồi mới lặng lẽ rời khỏi. Trước khi đi cô gọi cho trợ lí Nam và dặn kĩ có chuyện gì nhất định phải báo ngay cho cô

_____________

Sau sự kiện ở Hà Nội, lại còn các show diễn tỉnh. Khả Hân bị quay như chong chóng. Sau 3 ngày cô mới có thể bay về Sài Gòn. Vừa xuống máy bay, cô đã vội bắt xe tới viện, vì hôm trước trợ lí Nam có gọi báo, Hứa Luân đã tỉnh. Trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều

Mở cửa, bước vào phòng bệnh. Cô chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Tạ Vy Ái ngồi bên giường bệnh gọt hoa quả. Cô ta nhìn thấy Khả Hân, lập tức nở một nụ cười thân thiện chào hỏi

"Khả Hân? Lâu rồi không gặp"

"Lâu rồi không gặp"

Đáp lại cô ta bằng một nụ cười cứng ngắc. Khả Hân đi tới cạnh giường, đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn gần đấy. Từ đầu tới cuối, Khải Luân vẫn không quay mặt ra nhìn cô lấy một cái

Tạ Vy Ái đương nhiên nhìn ra khoảng cách giữa hai người. Cô ta lại cười hỏi, ý thăm dò

"Không biết, cô ở đây là vì...?"

Khả Hân hiểu ý cô ta muốn hỏi, cô và Hứa Khải Luân có quan hệ gì mà cô lại đến đây. Thì ra chuyện năm năm trước cô ta cũng biết

"Cô đừng hiểu lầm. Hứa tổng là sếp của tôi. Tôi tiện đường ghé thăm một lát. Nhưng hình như tôi tới không đúng lúc rồi"

Tạ Vy Ái cười không nói, ngầm khẳng định câu nói của Khả Hân

Liếc mắt nhìn Khải Luân, thấy sắc mặt anh hồng hào hơn, có lẽ đã ổn hơn nhiều. Lại có Tạ Vy Ái ở đây chăm sóc, cô ta có tư cách hơn cô

Khả Hân nói rằng có việc gấp, vội rời khỏi

Tiếng cửa đóng lại, Khải Luân quay người nhìn theo. Sau đó ho nhẹ một tiếng, anh quay ra nói với Tạ Vy Ái.

"Em về nghỉ trước đi. Ngồi máy bay lâu cũng mệt rồi. Anh muốn nghỉ ngơi một lát"

"Được, vậy trưa em qua với anh"

Khải Luân kéo chăn trùm kín đầu, anh không đáp

Cho tới khi Khải Luân xuất viện, cũng không thấy Khả Hân ghé thăm thêm một lần nào nữa. Từ đầu tới cuối chỉ có Tạ Vy Ái túc trực ở bên chăm sóc anh, cô ta còn chu đáo chuyển công tác về Việt Nam làm việc. Đợt trước qua Mĩ cũng là vì theo Khải Luân sang học và cũng để trốn việc cưới xin với Triệu Đông Phong. Đợt này về nước lại thấy sự xuất hiện của Khả Hân, Tạ Vy Ái cũng đoán ra lí do đột nhiên Khải Luân về Việt Nam sớm 1 năm so với dự định. Nên cô ả càng phải nhanh chóng về Việt Nam để tránh trường hợp không vui xảy ra. Những năm qua Tạ Vy Ái đã rất cố gắng để mối quan hệ giữa cô và Khải Luân có thể thân thiết như trước. Cũng cải thiện được đôi chút nên cô ả không muốn vì Khả Hân mà mối quan hệ ấy lần nữa xích mích

________________

Tạ Vy Ái về nước rồi. Bằng cách nào đó, Triệu Đông Phong cũng đã biết. Anh có hẹn gặp cô ta. Cuộc nói chuyện mới đầu chỉ xoay quanh vấn đề công việc, cuộc sống của cô ra sao. Đối với Tạ Vy Ái, Đông Phong như một người anh, dễ dàng lợi dụng, dễ dàng vứt bỏ. Bởi vậy anh hẹn gặp cô, cô liền đồng ý, thái độ cũng không thể tự nhiên hơn. Cười cười nói nói

"Em còn sợ anh không muốn nhìn mặt em rồi chứ. Đối với em anh thực sực rất quan trọng, như một người anh mà em không thể thiếu"

Triệu Đông Phong dằn lòng mỉm cười

Đêm đó, Đông Phong về nhà với bộ dạng say khướt. Đúng là say không biết trời đất đâu nữa. Yết Chi vẫn như mọi ngày, thức đợi anh. Cô cũng biết Yết Chi đã về nước, thấy bộ dạng anh như vậy cô cũng đoán được phần nào. Cô đỡ anh nằm xuống giường rồi lấy nước giúp anh lau mặt mũi.

Đông Phong bất ngờ xoay người, đặt cô dưới thân. Anh điên cuồng hôn cô. Yết Chi bị bất ngờ, tim cô đập loạn nhịp. Đêm hôm ấy là đêm động phòng của họ kể từ khi kết hôn tới giờ.  Sau cuộc mây mưa, anh ôm chặt cô vào lòng, thì thầm gọi hai chữ "Vy Ái". Phút chốc Yết Chi cảm thấy trái tim mình đau như vỡ vụn ra từng mảnh. Anh bởi vì men rượu, vì khoái cảm mà ngủ rất ngon, còn Yết Chi nước mắt ướt gối.

Khi Đông Phong tỉnh dậy, thấy đầu choáng váng, đau như búa bổ. Anh khi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Yết Chi đang nằm quay lưng về phía mình. Làn da cô trắng muốt nay đầy những  vết bầm tím như tố cáo sự dày xéo mạnh bạo đêm qua của anh. Kí ức đêm qua dần hiện ra trước mắt anh, Đông Phong ngỡ ngàng, sao anh lại có thể đem nỗi bực tức Tạ Vy Ái đày đọa lên Yết Chi như vậy. Cảm thấy có lỗi, ghê tởm chính mình

Hôm ấy Đông Phong không tới công ty, anh ở nhà cả ngày. Cũng báo với bộ phận Yết Chi làm việc cho cô nghỉ ngày hôm nay. Anh ngồi ở phòng khách xem tài liệu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn lên cầu thang, anh chờ cô tỉnh dậy. Tới trưa cũng không thấy mặt cô. Yết Chi căn bản cả người đau nhức không thể dậy được. Gần sáng bởi vì mệt mà cô chợp mắt được một lúc. Sau khi thức dậy toàn thân ê ẩm, cô tủi thân lại tiếp tục khóc. Cô trước nay vốn dĩ rất kiên cường, vì là con vợ lẽ mà ở Tạ gia bị bắt nạt đủ điều nhưng chưa một lần tỏ ra yếu đuối. Chính bản thân Yết Chi cũng không hiểu vì sao bây giờ mình lại yếu đuối như vậy.

Đông Phong không nhịn được, anh bước lên phòng. Nghe tiếng mở cửa Yết Chi vờ nhắm mắt. Cô nghe thấy tiếng anh ngập ngừng gọi cô

"Yết Chi"

Cô không quay ra. Anh vỗ vỗ vai cô. Cô không động tĩnh. Anh nhẹ nhàng kéo vai cô.  Khuôn mặt cô đẫm lệ, hai mắt sưng húp trông thật thảm hại, đôi mắt đó đang nhìn anh, môi cô mím chặt như không muốn bật lên tiếng khóc. Trái tim anh như bị bóp nghẹt

"Anh xin lỗi, là anh có lỗi với em"

Đông Phong cúi mặt, giọng anh như nghẹn lại

Yết Chi không nói gì. Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. Một lúc, Yết Chi gượng dậy, nhưng bởi vì đau mà khuỷu tay cô chống xuống giường run rẩy. Đông Phong vội đỡ cô

"Anh giúp em"

"Em muốn đi tắm"

Đông Phong bế cô vào phòng tắm. Yết Chi cảm thấy có chút ngượng. Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn là anh ở lại tắm cho cô. Anh nhẹ nhàng lấy khăn lau người cho cô, lúc này anh mới nhìn thấy hết những vết bầm trên cơ thể cô, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ tội lỗi, liên tục nói "anh xin lỗi". Trong lòng Yết Chi cũng cảm thấy được xoa dịu phần nào.

_________________

Khoảng thời gian này, bộ phim đầu tay được khởi chiếu được hiệu quả rất tốt từ khán giả khiến Cẩn Ân Ly không khỏi vui mừng, xúc động. Ngồi đọc bình luận của khán giả cả tối, cô vui tới nỗi tủm tỉm cười mãi không thôi

Điện thoại báo có cuộc gọi đến, là bà ngoại. Bà nói, bà nhớ Ân Ly rồi, khi nào cô về thăm bà. Cô không kìm được nước mắt. Cô lên thành phố học, chăm chỉ làm thêm để có tiền tự lo cho bản thân mà không ỷ lại ông bà. Lâu rồi cô chưa về, cảm thấy thật có lỗi. Giờ cô thành công rồi, nổi tiếng rồi, cô có thể lo cho ông bà thật tốt. Hàn huyên với bà một lúc, cô bảo sẽ sắp xếp về thăm bà nhanh thôi, bà cười, cảm thấy bà vui vẻ hẳn

Bộ phim được khán giả đón nhận tốt như vậy, Cẩn Ân Ly bận rộn ngược xuôi, tham gia sự kiện, chụp ảnh quảng cáo, phỏng vấn... Hôm nay ekip muốn làm một tập ngoại truyện để dành tặng khán giả. Đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, Cẩn Ân Ly nhận được điện thoại. Vừa nhấc máy, cô ngã khuỵ xuống đấy, cả người cứng đờ. Mọi người vây quanh hỏi han cô, hai tai Cẩn Ân Ly ù ù, cô không nghe được gì cả. Mạc Tần Khoa đỡ cô dậy, anh hỏi cô ổn không. Hai mắt cô đã ngấn lệ, cô hoảng loạn quay sang nói với anh như cầu cứu

"Không quay nữa được không? Ông bà em bị tai nạn rồi, em phải tới bệnh viện"

Khuôn mặt Mạc Tần Khoa đầy lo lắng, anh dỗ dành cô

"Bình tĩnh lại, để anh đưa em đi"

Quay sang nói vài câu với đạo diễn, sau đó anh lập tức đưa cô rời khỏi

Khi Cẩn Ân Ly vừa đến bệnh viện, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra lắc đầu với cô, ông bà cô không qua khỏi. Nguyên nhân tai nạn do người lái taxi đó say rượu đầu óc không tỉnh táo nên không tránh kịp chiếc xe tải... Cả đầu ong ong, chân cô đứng không vững nữa, bật khóc thành tiếng. Mạc Tần Khoa đỡ cô, anh ôm chặt cô vào lòng, tâm trạng anh nặng trĩu

Đám tang ông bà, Cẩn Ân Ly quỳ suốt bên linh cữu, không an không uống. Mạc Tần Khoa thêm xót xa

"Ân Ly, em ăn chút gì đó đi. Em như vậy, ông bà sao có thể an lòng"

Giọng cô khàn hẳn đi, gương mặt xanh xao, đôi mắt sưng ậng nước

"Nếu em chịu về thăm ông bà. Ông bà sẽ không đến đây, cũng sẽ không gặp tai nạn. Em không còn ai bên cạnh nữa. Từ giờ không còn ai nữa rồi..."

Cẩn Ân Ly khóc nấc lên. Mạc Tần Khoa ôm cô vào lòng, vỗ về cô

"Chắc phải còn có anh sao? Từ nay hãy để anh chăm sóc em được không? Anh yêu em, Cẩn Ân Ly"

Cẩn Ân Ly suy sụp như vậy, đám tang của ông bà Mạc Tần Khoa phụ cô lo liệu chu toàn. Sau tang lễ, anh đặc biệt quan tâm cô nhiều hơn. Luôn có anh bên cạnh chăm sóc, an ủi, tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều. Nếu không có anh, cô không biết phải sống như thế nào nữa. Sau tất cả, thứ cô có, cũng chỉ là anh

"Tần Khoa, thật tốt vì có anh ở đây"

Anh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, anh mỉm cười thật dịu dàng

"Vậy thì em, nên yêu anh nhiều hơn một chút"

"Cảm ơn anh, thế giới này nhiều người như vậy, lại để ý tới đứa kém cỏi như em"

___________________

MV mới được ra mắt, Khả Hân không phải đến công ty để tập vũ đạo. Cô lại có nhiều show lưu diễn ở xa, nên vài tháng liền không có mặt ở LH.  Việc ăn trưa với Hứa tổng cũng theo đó mà huỷ bỏ. Ai cũng bận rộn với công việc riêng, hai người họ như trở về quãng thời gian trước, không hề gặp mặt.

Lam Khuê giúp Khả Hân chỉnh lại trang phục trước buổi diễn, ngẫm nghĩ thế nào lại buột miệng nói

"Show diễn mấy ngày trước, tôi có nhìn thấy fan cứng của cậu"

"Từ hồi về Việt Nam tôi cũng có nhìn thấy mấy lần. Cậu nghĩ anh ta là người nước nào?  Những buổi diễn của tôi, từ hồi ở Hàn cho tới khi về Việt Nam hầu hết anh ta đều có mặt"

"Không biết nhưng chắc hẳn hắn rất giàu. Cũng có khi là sasaeng fan, cậu nên cẩn thận"

(*sasaeng fan: fan cuồng quá khích)

Khả Hân gật gù. Thực ra cô rất có thiện cảm với người này. Từ những ngày đầu cô debut hắn đã đứng dưới sân khấu dõi theo cô. Cả người đều mặc một bộ đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang kín mặt. Hắn luôn mua vé vip, gần sân khấu nên cô dễ dàng nhìn thấy và ghi nhớ. Thậm chí có những lần còn hồi hộp chờ xem hôm nay hắn có đến không. Hiếm thấy có người hâm mộ mình như vậy, cô thực sự rất cảm kích

Hôm nay cũng vậy, vừa bước lên sâu khâu, nhìn nhanh xuống dưới khán đài, cô đã thấy hắn. Hắn luôn vậy, khi mọi người reo hò theo âm nhạc sôi động, hắn chỉ đứng yên nhìn lên sân khấu. Cô cũng rất tò mò muốn biết mặt mũi hắn như thế nào

Buổi diễn kết thúc, fan vây kín lối đi của cô. Đáp lại tình cảm của người hâm mộ, Khả Hân dừng lại, nói với bảo vệ tản ra một chút, để cô bắt tay và kí tên cho fan, Lam Khuê đi phía sau cô thì mỏi tay ôm quà. Gần tới khu vực nghỉ, một kẻ lạ đột nhiên xông tới, bất ngờ vung dao về phía cô. Nhanh hơn một bước, người mặc đồ đen chạy tới chắn trước mặt cô, nhát dao của tên kia đâm vào bụng bụng anh ta. Sự việc xảy ra rất nhanh, khi mọi người xung quanh hét lên, một nhóm bảo vệ nhanh chóng hộ tống Khả Hân vào trong, nhóm còn lại bắt tên lạ mặt. Khả Hân có ngoảnh lại nhìn, nhưng đám đông bên ngoài ồn ào, cô không thấy được người đã cứu cô đâu cả

Ngồi trong phòng nghỉ, cô bồn chồn không yên.

Phúc Vũ An vừa vào phòng đã vội vã hỏi Khả Hân. Hắn đảo mắt một vòng quanh người cô

"Cậu có bị thương ở đâu không?"

"Không có. Nhưng ngoài kia sao rồi?"

"Sắp xếp ổn thoả rồi. Giờ tôi đưa cậu về"

Sự kiện này do tập đoàn Phúc thị tổ chức. Đây là lí do khiến Phúc Vũ An nhanh chóng có mặt.

Khả Hân có hỏi về người đã đỡ nhát dao kia giúp cô. Nhưng Phúc Vũ An không biết, mọi người chứng kiến lúc ấy cũng không có thông tin gì về người đó. Chỉ biết khi Khả Hân an toàn vào hậu trường, thì người đó cũng hoà lẫn vào đám đông biến mất

..............

Sáng hôm sau báo mạng lại được một phen dậy sóng dư luận. Không chỉ tin "Ca sĩ Yzi bị ám sát tại sự kiện" mà còn có "Ca sĩ Yzi được bạn trai tin đồn Phúc Vũ An đưa về nhà sau sự cố ở sự kiện". Còn nhân vật đã đỡ nhát dao giúp Yzi thì bị chìm vào quên lãng giữa sức nóng của chuyện tình lâm li bi đát mà báo chí viết lên. Fan Yzi cũng theo đó mà ca ngợi sự ga lăng, quan tâm chu đáo của Phúc Vũ An. Fan couple thì nhanh nhẹn đẩy thuyền, hi vọng hai người sớm về chung nhà.

Đọc lướt qua một lượt, Khả Hân không quan tâm tới mấy tin vớ vẩn ấy. Nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên vì người mặc đồ đen nọ. Cô tìm mọi cách cũng không thể nào biết được thông tin về người đó

Vài ngày sau, khi mọi chuyện dần lắng xuống. Phúc Vũ An lại hẹn Khả Hân đi ăn tối. Cô định từ chối, nhưng hắn lại nói rằng có thông tin về người cứu cô hôm trước. Khả Hân nhanh chóng đồng ý đi ăn với hắn

Sau khi dùng bữa thấy Phúc Vũ An không nói gì về người kia, Khả Hân vừa lên tiếng hỏi hắn đã ngắt lời cô

"Tôi hẹn cậu ra đây hôm nay có chuyện quan trọng hơn"

Một người phục vụ bước tới đưa cho hắn bó hoa hồng lớn. Phúc Vũ An ôm lấy bó hoa hắn đứng dậy, bước tới cạnh Khả Hân rồi quỳ một gối xuống trước mặt cô. Hành động này khiến cô chưa kịp phản ứng, hắn đã tiếp lời, rất to và dõng dạc

"Tôi thích cậu từ hồi chúng ta học cấp 3. Điều này chắc cậu biết. Nhưng khi đó cậu quen người khác nên tôi không có cơ hội. Tới tận bây giờ, tình cảm tôi dành cho cậu vẫn không thay đổi mà còn sâu đậm hơn. Lâu nay cậu vẫn độc thân, vậy có thể cho tôi một cơ hội hẹn hò với cậu?"

Các thực khách trong nhà hàng đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Tiếng vỗ tay, tiếng hò hét bảo cô hãy nhận lời, rất nhiều người nhận ra cô và họ chĩa máy quay về phía này. Phúc thiếu gia cao cao tại thượng nay lại quỳ gối trước cô, trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu bị cô từ chối, chẳng phải một chút mặt mũi cũng không còn? Chiêu này của hắn quả thực làm khó Khả Hân. Không còn cách nào khác, cuối cùng, vẫn là vì giữ thể diện cho hắn, cô nhận lấy bó hoa, gật đầu đồng ý. Phúc Vũ An nở một nụ cười mãn nguyện, hắn đứng dậy ôm chầm lấy cô

Và mọi người biết đấy. Chuyện gì đến sẽ đến. "Chuyện tình đẹp như mơ" này lần nữa lại như "hũ giấm chua" khiến cộng đồng mạng đứng ngồi không yên. Khi mọi người đang mỏi tay share, mỏi tay comment chúc phúc, có ai biết được rằng ngay tối hôm ấy, khi Phúc Vũ An đưa Khả Hân về. Xe vừa dừng trước chung cư của cô. Khả Hân đã lán lại, nghiêm túc nói chuyện với Phúc Vũ An

"Chuyện hôm nay, là vì tôi giữ thể diện cho cậu nên mới nhận lời. Thời gian qua những tin đồn tràn lan trên mạng. Tôi không lên tiếng phủ nhận, là có lí do của tôi. Nhưng mong cậu hiểu. Giữa chúng ta không thể... Xin cậu đừng để tới mức... chúng ta đến mối quan hệ bạn bè cũng không được"

Phúc Vũ An nhìn cô, vẻ mặt hắn không mấy vui vẻ

"Rốt cuộc là tại sao?"

Khả Hân không trả lời. Cô cứ thế xuống xe, bó hoa hắn tặng, cũng cứ thế để lại

Trong xe, Phúc Vũ An đem bàn tay xiết chặt. Bao năm qua hắn luôn chờ cô, cô cũng chưa từng ngoảnh mặt nhìn hắn lấy một lần. Rốt cuộc hắn có gì không bằng Hứa Khải Luân kia?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro