Chap 3: Vòng Uyên Ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hot trend đan vòng dây đỏ tặng người yêu đang lan trên diện rộng.  Đan vòng này phải cắt tóc để làm trụ, đan dây bao bọc bên ngoài, mục đích là thể hiện tình cảm với người yêu như kiểu vòng tơ hồng của ông tơ bà nguyệt được cách điệu, fix lại để nâng lên một tầm cao mới kéo xích lại tình cảm của đôi lứa yêu đương.

Dù cho những thiếu nữ chẳng hề có người yêu hay crush thì trên bàn, trên tay luôn có những sợi dây đỏ đan đan, tết tết. Họ chỉ đơn giản đan vì đam mê. Những nữ sinh có người yêu thì "không ngại cắt tóc chỉ cần có lí do", còn những người chỉ đan cho bằng bạn bằng bè thì không cần thiết hay đúng hơn là không có lí do để cắt tóc

Khả Hân không ngoại lệ, không thể cưỡng lại sự thu hút này. Cô cũng bám riết lấy Yết Chi để học đan vòng. Cũng xin nói đôi chút, Yết Chi là cô bạn khá thân trong lớp mà nàng Hân mới bắt sóng được vì có nhiều sở thích tương đồng

Về chuyện đan vòng, được cái Khả Hân chơi lớn, dù lóng ngóng không biết đan nhưng ngay từ khi bắt đầu học đan cô chẳng ngại ngần cắt tóc xoẹt một cái không suy nghĩ. Lí do là gì? Chỉ là thích thì cắt thôi. Cô nghĩ, mất công làm thì nên làm cho đúng kiểu, cũng đan thử một cái, tóc cô lại dài và dày, tiếc gì chút tóc.

Cũng bởi vậy mà tên cùng bàn luôn chăm chăm nhìn cô đan từ lúc bắt đầu, đúng hơn là nhìn cái vòng cô đan. Vòng đấy đan thật sự không tốn nhiều thời gian, nhưng với một người không có cái hoa tay nào như Khả Hân thì lại cẩn thận từng chút. Những sợi tóc lại không bằng nhau, đan phải thật khéo léo để những sợi tóc không bị lộ ra ngoài. Hết giờ ra chơi cô đan được nửa chiếc vòng rồi để vào ngăn bàn. Cả tiết ấy hắn chốc chốc lại nghiêng người liếc vào ngăn bàn cô xem cái vòng đó còn không. Trống ra chơi vừa điểm thấy cô lôi điện thoại ra hắn vội nhắc nhở

"Cậu không đan vòng nữa?"

"Tôi thật sự rất lười và thiếu kiên nhẫn"

Giây phút nào đấy sau câu nói của cô trong lòng hắn có chút hụt hẫng. Nhưng lại hoà nhã khuyên cô đan tiếp

"Cậu nhìn mà xem, một mét vuông 3 chục người đang đan vòng"

"Họ đan có mục đích còn tôi thì không"

"Nếu tôi nói tôi muốn trở thành mục đích của cậu thì sao?"

Khả Hân tròn mắt nhìn hắn rồi chợt cụp mắt lại nhìn chiếc điện thoại

"Cậu có biết cậu với cái nhà khác nhau ở điểm nào không?"

Khải Luân sầm mặt. Ý cô là hắn "không có cửa". Ngay lúc này, ngay lúc này đây hắn muốn ra giữa sân trường và gào lên rằng: "Cờ rút ơi Cờ rútttttt!!!! Cờ rush ngu si, nạnh nùng như con Tró!!!"

Nhưng bản năng kiềm chế của bản thân không cho phép hắn làm vậy. Đường đường Hứa đại thiếu gia sao có thể để não bộ có những suy nghĩ mất mặt như vậy. Thiện tai thiện tai....

Nhìn con bên cạnh cứ cắm mặt vào điện thoại đọc truyện tên bên cạnh chỉ muốn giằng cái điện thoại mà ném qua cửa sổ từ tầng 3 này

Vợ tương lai của Khải Luân này sao có thể thấy khó chùn bước như vậy, chồng em đây sẽ giúp em

Chả biết hắn qua nói gì với Yết Chi nhưng một chốc thấy cô bạn chạy lại chỗ Khả Hân

"Hân Hân đan vòng xong rồi ư?"

"Không có, mình lười quá rồi"

"Nữ sinh cả nước đều làm được sao cậu đã lười rồi. Cậu không biết chuyện gì ư?"

"Chuyện gì?"

"Nếu đã cắt tóc làm vòng này bỏ dở sẽ không may mắn đâu. Nặng thì mai sau ế suốt đời, nhẹ tương lai lấy chồng không hạnh phúc"

"Bạn trẻ à, đừng doạ tôi"

"Nói cậu biết vậy chứ cậu nghe không mình cũng chịu"

Chi Chi về chỗ, một lát sau Khả Hân lôi vòng ra đan tiếp, tên bên cạnh giãn được cơ mặt, lại ngồi chăm chú nhìn cô đan

"Khả Hân đan vòng ư?"

Là giọng của Tuấn Minh

"Đú theo trend thật mệt mỏi" - Khả Hân thở dài, tay vẫn chăm chỉ tết

"Cậu có người để tặng chưa?"

"Không hề"

"Vậy...."

Tuấn Minh định mở lời xin chiếc vòng Khả Hân tặng nhưng lại cảm thấy lành lạnh bên người, nhìn sang thì vừa hay, bắt gặp ánh mắt thân thương của Khải Luân đang nhìn về phía mình. Ánh mắt thay lời muốn nói: "Chiếc vòng này là của tôi, của tôi đây hiểu không?"

Lời buông ra lại bỏ lửng. Khả Hân đưa mắt  nhìn Tuấn Minh

"Vậy sao cơ??"

"À... không có gì. Vậy cậu đan tiếp đi nhé"

Cuối cùng cũng hoàn thành. Vừa làm xong thì tên bên cạnh đã giật từ tay cô nhanh như cách người yêu cũ trở mặt vậy, à có khi nhanh hơn. Hắn đã chờ biết bao thời gian mà

"Cậu..."

Khả Hân cáu

"Dù gì cậu cũng không biết nên tặng ai. Tôi đeo hộ coi như giúp cậu"

"Không tặng ai thì tôi sẽ đeo, trả lại đây"

"Nếu làm vòng này tự đeo tương lai không lấy được chồng đâu. Cậu muốn 70 tuổi còn là gái xử nữ hay sao?"

Tức nghẹn không nói được gì. Khả Hân sầm mặt. Đúng là cô không có ai để tặng cô cũng không biết tức vì lí do gì. Chỉ biết là rất khó chịu. Cả ngày hôm ấy cô tức tới nỗi không mở miệng nói với hắn bất cứ lời nào


Sáng hôm sau, cô vẫn giữ bộ mặt cáu ghét hắn đi tới lớp

"Tặng cậu"

Một chiếc hộp từ tay hắn được đặt xuống trước mặt cô. Khả Hân coi như không thấy. Tên bên cạnh mở hộp giúp cô, lấy chiếc vòng bên trong nhất quyết giật lấy tay cô đeo vào

"Làm trò gì vậy?" - Khả Hân cau mày

"Có qua có lại. Vòng tôi làm cho cậu"

Ấn trung cô giãn ra. Nhìn chiếc vòng thật kĩ bất giác hỏi

"Cậu có cho tóc vào đây ư?"

"Cậu nhìn tóc tôi đủ dài hay sao?"

"Vậy cậu cho cái gì vào"

"Nhìn kĩ là thấy mà"

Chiếc vòng được đan bằng dây đỏ nhưng tóc ở bên trong được thay bằng một dây chuyền mảnh, những viên đá ẩn hiện qua những sợi chỉ đỏ thật sự rất cuốn hút. Chiếc vòng còn được bonus 2 chiếc chuông bạc kêu leng keng rất vui tai. Khả Hân trong lòng cũng cảm thấy thích thú. Nhìn nhìn một lúc rồi nhận ra điều gì đó cô nghiêm mặt nhàn nhạt

"Vòng cậu tự làm được hà cớ gì lấy vòng của tôi?"

"Vì cô đơn quá. Không có ai làm vòng cho tôi cả. Kiểu vòng này phải được tặng mới có ý nghĩa"

Khải Luân thở dài bày ra vẻ mặt buồn bã. Thiếu gia à, đồ của anh là đi giật được, xin hỏi ý nghĩa nằm ở đâu??? Câu trả lời nằm ở người làm chiếc vòng đó là ai

Nghe điệu bộ hắn thì đúng đáng thương, Khả Hân động lòng trắc ẩn

"Coi như có qua có lại, chiếc vòng này tôi nhận"

Không phải kiểu vòng gì sang chảnh đắt tiền chỉ đơn giản là chiếc vòng handmade, Khả Hân nghĩ không có gì to lớn, món quà này cô có thể nhận. Đằng nào thì chiếc vòng cô định tự là cho mình thì hắn cũng đã lấy mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro