Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc cuộc gặp mặt với ngài Chủ tịch Bang Sihyuk, Narin theo sự hướng dẫn của một nhân viên đến xem nơi cô sẽ làm việc, khá hài lòng với mọi thứ, cô sắp xếp lại một chút rồi theo con đường cũ chuẩn bị trở về nhà, cô còn chưa thấy qua căn nhà ấy như thế nào đã một đường chạy tới đây, nghĩ bụng tối nay sẽ là một đêm mệt mỏi dọn dẹp lại mọi thứ.

Hôm nay cô mặc rất đơn giản, quần jean rách gối và áo thun trắng, ở ngoài khoác thêm một chiếc áo vest dài màu ghi để giữ ấm, chân đi boot cổ cao, với thân hình cao 1m7 lý tưởng, cô đã khiến nhiều người lầm tưởng là người mẫu hay idol gì đó. Tiếng nhạc nhẹ nhàng khiến cô khựng lại, bước chân dừng trước cánh cửa kiếng có đề chữ phòng tập nhảy BTS, đưa mắt vào trong cô liền nhận ra là 7 người lúc nãy, cũng là nhóm mình sẽ làm việc. Lúc này cô mới để ý, dáng người và từng bước nhảy đều là cực phẩm rõ ràng không có một chút sai lệch nhịp. Cô không nhìn vào trong nữa mà dựa mình vào bức tường bên cạnh cánh cửa, nhắm mắt lắng nghe bản nhạc từ trong hắt ra.

"Tớ nhớ cậu
Nói ra điều này làm tớ càng nhớ cậu hơn nữa.
Ngắm nhìn những bức ảnh của cậu
Vẫn không thể làm nguôi ngoai nỗi nhớ này
Thời gian thật sự quá tàn nẫn
Tôi chán ghét điều này lắm rồi
Bây giờ đến gặp mặt nhau một lần cũng khó
khăn quá
Chỉ có mùa đông là còn ở lại
Ngay cả trong tháng Tám, mùa đông vẫn còn
lạnh lẽo.
Trái tim này chạy đua
Với chuyến tàu tuyết đang rời đi đơn độc.
Tớ muốn được nắm tay cậu
Và đi đến phía bên kia địa cầu để có thể gặp
lại cậu
Để kết thúc mùa đông này.
Mất bao lâu những đợt tuyết rơi xuống
Để mùa xuân lại tới
Hỡi người bạn của tôi

Những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí
Những hạt bụi bay li ti
Liệu rằng nếu tớ biến thành những hạt bụi
tuyết
Thì có thể gặp được cậu nhanh hơn không?

Bông tuyết đang rơi
Rồi dần tan biến.
Tớ nhớ cậu. Nhớ cậu quá đỗi
Tớ nhớ cậu. Thật sự rất nhớ.
Tớ còn phải đợi chờ bao lâu nữa đây?
Phải thức trắng bao đêm nữa?
Để có thể nhìn thấy cậu? Để có thế gặp được
cậu?

Kết thúc mùa đông lạnh lẽo
Cho đến mùa xuân lại đến.
Cho đến khi nhưng bông hoa lại bung nở.
Cậu có thể ở lại thêm một chút được không?
Ở lại đây.
Cậu đã thay đổi?
Hay chính tớ là người đổi thay?
Thời gian trôi qua tớ lại càng chán ghét
hơn
Tớ nghĩ chúng ta đang dần thay đối
Cũng giống như mọi người ngoài kia vậy
Đúng đấy, Tớ ghét cậu
Mặc dù cậu chính là người đã rời bỏ tớ.
Vậy mà chẳng bao giờ có ngày tớ quên được cậu đâu
Thật sự, tớ nhớ cậu lắm
Nhưng bây giờ, tớ sẽ xóa nhòa bóng dáng cậu.
Vì việc đổ lỗi cho cậu càng làm tớ đau đớn
hơn thôi."

  <Sping Day – BTS>

***

Dừng trước căn nhà màu trắng ba tầng, nhỏ
nhắn trong một khu cách biệt với bên ngoài, Narin thầm thở nhẹ cô sẽ không bị
tiếng ồn bên ngoài quấy nhiễu, bên cạnh nhà cô cũng còn rất nhiều ngôi nhà màu
trắng hoàn toàn giống nhau, điểm phân biệt giữa những ngôi nhà là cánh cổng có
để số nhà, nếu không nhớ nổi số nhà chắc chắn sẽ mở phải cánh cổng của nhà
khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro