Chương 3: Lại là một lần rung động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau sáng hôm đó, cô bị quê một lần cực mạnh, nên luôn tránh mặt anh. Hôm nay là ngày cuối tuần. Không khí trong lành làm tâm trạng của cô thoải mái, trở nên vui vẻ hơn. Lên kế hoạch cùng lũ bạn đi chơi, đã bàn bạc xong xuôi cô ngân nga đi vào bếp làm bữa ăn sáng. Đang ăn sáng ngon lành thì."Đã 11 giờ trưa rồi đấy, đấy là bữa sáng thế bữa trưa cô ăn gì?" - một giọng nói cất lên, anh đang chế giễu cô.Cô chẳng nói gì mà chỉ vào bếp thu dọn chen bát rồi lại đi vào phòng, sửa soạn cho cuộc đi chơi chiều nay. Bỗng tin nhắn từ hội chị em cây khế ập đến, thấy bảo có vài người định rủ thêm vài nguời bạn con trai trong lớp đi. Cô thấy thế liền nhắn vội một tin cho lũ bạn:"Này tự nhiên rủ thêm đám con trai đi làm gì? Nó có bị bê đê đâu mà rủ nó đi? Cho nó đi lỡ khi nó hiếp bọn mình thì sao mấy má" - Cô như quát vào mặt đám bạn, ngữ điệu đầy tức giận."Cuối tuần mà, rủ bọn nó đi cho vui. Lỡ có chuyện gì bọn nó có thể bảo vệ chúng ta" - Nguyệt Mai xoa dịu cơn thịnh nộ của Tiểu Bạch."Có mà bọn con gái bảo vệ bọn con trai ấy chứ, con trai gì mà nhát như thỏ đế" - Cô trả lời."Không sao đâu vui mà" - Nguyệt Mai luôn cố gắng để thuyết phục cô.Cô đành bất lực trước lũ bạn, đành phải chấp nhận sự hiện diện của đám con trai trong cuộc đi chơi vui vẻ này. Cô bước vào phòng tắm rồi sửa soạn trang phục, một lúc sau cô bước ra khỏi phòng tắm với bộ váy màu trắng dài qua đầu gối, cô trang điểm theo tôi màu nhẹ, mái tóc dài ngang lưng được xõa ra. Trông cô bây giờ như một nàng công chúa, đến cả anh cũng bị hớp hồn, cứ nhìn cô mãi. Anh thì làm nguyên một cây màu đen từ trên xuống dưới, như xã hội đen vậy.Cô và anh cùng đi đến chỗ hẹn, ngồi ăn say sưa, chơi các trò chơi thú vị đến khuya mới về. Ai cũng say khướt, người này dìu người kia về nhà, bỏ lại một mình anh và cô ở đó, cô đành phải dìu anh về đến tận nhà. Vừa về đến nhà cô mệt oải người chỉ muốn lăn ra ngủ, nhưng phải dìu cái con người này vào phòng rồi mới đi đâu thì đi được. Đi đến cửa thì:"Này mật khẩu cửa phòng anh là cái gì thế?". Chẳng nhận được câu trả lời nào từ anh, cô bất lực đành dìu anh về phòng ngủ của mình để anh nằm tạm qua một đêm nay vậy. Thả anh thẳng xuống cái giường êm ái của cô, cô than thở:"Người thì cũng ốm đấy mà sao nặng ghê thế không biết. Như con heo vậy đấy"Đột nhiên có một bàn tay nắm tay cô kéo thẳng xuống giường. Mặt sát mặt với anh, hai má cô đỏ bừng như trái cà chua chín, cô nghe được tiếng anh thì thầm: "Tôi thích cô".Đang suy nghĩ thầm trong đầu, liệu có phải anh thích cô rồi sao thì đột nhiên anh lại một phát đạp cô rớt xuống giường. Cô tức giận, xém tí nữa là cho anh một trận, nhưng nhận biết anh đang say xỉn nên cô bỏ qua. Sau khi kiềm chế được cơn giận, cô lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm thay đồ. Hồi chiều nhìn cô như một công chúa, một thiếu nữ còn bây giờ cô như một đứa con trai. Để anh nằm trong phòng như thế, cô ngồi ở ghế sofa lướt điện thoại rồi ngủ khi nào không hay.Nắng chiếu qua khe cửa, mặt trời đã sắp lên tới đỉnh, cô mơr mắt giữa khoảng trống ở phòng khách. Một chiếc chăn mỏng và nhỏ được đắp lên người cô, bước vào phòng của mình thì chả thấy ai. Cô đi vệ sinh cá nhân rồi làm bữa sáng, sau đó đi đến trường, hôm nay không chỉ trời đẹp mà mây còn đẹp nữa chứ. Hôm nay cô dành cả buổi sáng để ở trong thư viện ôn bài, có vẻ mọi người cũng rất chăm chỉ, bây giờ thư viện rất đông người. Cô nhìn thấy có bóng dáng ai đó lấp ló sau một đám người, tuy đông đúc nhưng cô vẫn có thể nhận ra cái dáng đó là của anh, anh luồn lách một hồi rồi đến được chỗ của cô. Anh bước đến chỗ ngồi của cô và thì thầm vào tai cô:"Lời tỏ tình hôm qua có làm cô rung động không?" - Anh nói với giọng đầy ma mị.Cô không tin vào tai mình, sao người như anh có thể tỏ tình với cô được chứ. Tuy không phải là người nổi tiếng nhưng fangirl của anh còn chất một hàng dài hơn cả một số người nổi tiếng ấy chứ."Xời, mấy cái lời ba hoa ấy rung động làm sao được, anh có thể nói biết bao nhiêu cô gái ở trên thế giới này mà không chán ấy chứ" - Cô tỏ ra lạnh lùng và không quan tâm đến chuyện tỏ tình đó."Không sao, tôi có thể làm em rung động thêm một lần nữa, như lúc mà tôi và em thấy nhau ở tàu điện ngầm" - Anh dùng chất giọng khàn khàn nói với cô.Cô nghe xong mà nổi cả da gà, ấy khoan đã, gặp nhau ở tàu điện ngầm? Thế là anh lúc ấy đã thấy cô. Nhưng cô không quan tâm đến những lời của anh, cô tự nhủ cố gắng sẽ không rung động trước anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro