Chương 21 : Trở Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh muốn ăn tối ở đâu?" Nhật Hạ nắm tay anh đi dọc con đường ven biển.

"Hội An được không? Đó là nơi đầu tiên chúng ta đi cùng nhau, cũng là lần đầu tiên em mua quà cho thằng bé nữa..." Anh mỉm cười siết chặt tay cô hơn.

"Vậy thì phải đi sớm thôi! Không đến đó sẽ khuya mất..." Cô gật đầu nói.

.

"Nó ngon mà phải không?" Nhật Hạ dùng giấy ăn lau đi vết nước sốt trên miệng thằng bé.

"Vâng! Có thể ăn thêm được không ạ?" Thằng bé gật đầu, quay ra nhìn bố.

"Được chứ! Xin lỗi..." Anh quay ra vẫy tay gọi phục vụ.

"Cháu ăn từ từ thôi! Vẫn còn nhiều món mà..." Nhật Hạ cười tươi nhìn thằng bé.

"Đợi một lát!" Đăng Minh rút điện thoại ra từ túi quần. Anh mở khóa điện thoại và nghe điện thoại.

"Alo mẹ ạ! ... Thằng bé đang ngồi cạnh con! Chắc mấy hôm nữa con sẽ đưa thằng bé ra ngoài đấy thôi... Vâng..." Anh bật loa ngoài lên đưa sát vào mặt Harry.

"Cháu chào bà nội..." Thằng bé nói vào điện thoại.

"Cháu về Việt Nam bao giờ thế?"

"Sáng nay ạ...Cháu về cùng với bố và cô Kate..." Thằng bé ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhật Hạ.

"Cô nào cơ?"

"Cô Kate...bạn gái của bố ạ.."

"OMG!" Nhật Hạ không kiềm chế được nói thành lời trợn mắt lên nhìn về phía anh.

Anh cười phì một cái rồi nhún vai.

"Bố cháu có bạn gái rồi sao?" Cả anh và cô có thể nhận ra sự ngạc nhiên ở đầu dây bên kia.

"Vâng! Cô ấy cũng đang ngồi cùng bố con cháu ..." Thằng bé tiếp tục đưa miếng thịt gà vào miệng.

Nhật Hạ nhìn anh rồi nhìn chiếc điện thoại.

"Cháu chào bác..." Cô lên tiếng sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.

"Cháu là người Việt sao? May thật..."

"Mẹ à may gì chứ..."

"Lúc thằng bé bảo cô Kết Kiếc gì đó mẹ lại tưởng là người nước ngoài chứ! Là người Việt thì tốt rồi...Con bé vẫn ở đó phải không?"

"Vâng cháu đây ạ!" Cô bật cười.

"Hai đứa quen nhau ở Mỹ à? Lần này cháu về Việt Nam có lâu không? Mấy ngày nữa thằng Minh nó cho thằng bé ra Hà Nội cháu cũng đi cùng đi..."

"Cháu ở Việt Nam bác ạ! Chúng cháu quen nhau ở Đà Nẵng...Còn chuyện ra Hà Nội thì cháu không chắc cháu còn công việc nữa ạ..." Nhật Hạ mỉm cười nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.

"Vậy sao? Cứ xin nghỉ phép rồi ra Hà Nội chơi một hai hôm rồi về, đâu thể cứ làm việc cả đời được..."

"Mẹ à! Cô ấy vừa mới kết thúc đợt nghỉ phép xong!"

"Tất cả đều tại con! Sao không nói cho mẹ sớm chứ? Đấy bây giờ thì không thể dẫn bạn gái ra đây rồi..."

"Mẹ! Cô ấy vẫn còn đang ngồi ở đây đấy..."

"À mẹ quên! Thế nhé mẹ phải đi họp tổ dân phố rồi... Tối gọi điện cho mẹ ngay hiểu chưa? Bác cúp máy đây! Chào cháu nhé!"

"Vâng ạ! Cháu chào bác..."

Anh tắt điện thoại rồi quay sang nhìn cô thở dài một tiếng.

"Mẹ anh nhiệt tình thật đấy.." Cô bật cười.

"Bà ấy từng là giáo viên, rất hay lôi học sinh về nhà... Em không thể hình dung ra ngày xưa mỗi lần học sinh của bà ấy đi về thì đống rác còn lại đều vào tay anh đâu..." Anh chép miệng lắc đầu.

"Không phải ai cũng làm khó được anh đâu! Em ngưỡng mộ bác gái rồi đấy..." Cô cười sau đó quay sang nhìn Harry.

.

"...Sao con lại giấu mẹ chuyện con có bạn gái chứ? Cái thằng này..."

"Con chỉ là đợi đến lúc thích hợp sẽ đưa cô ấy về chào mẹ thôi! Mẹ gấp gì chứ?"

"Sao lại không gấp chứ? Con đã ba ba rồi đấy! Vợ con mất được sáu năm con cũng nên tái hôn rồi mới phải... Con bé bao nhiêu tuổi? Gia đình thế nào? Làm nghề gì? Trông ra sao?" Bà hỏi anh liền một hơi.

"Mẹ hỏi từ từ thôi! Cô ấy hai mươi tám tuổi! Làm quản lí ở khách sạn! Cũng xinh xắn, nhưng không hẳn theo kiểu mẹ thích đâu! Cô ấy... nói thế nào nhỉ? Là một cô gái rất đặc biệt..." Anh lắc đầu.

"Cái thằng này! Khi con yêu một ai đó thì làm gì có chuyện người đó giống người bình thường chứ! Thế còn gia đình? Gia đình con bé thế nào?"

"Cái này thì...Bố cô ấy đã mất, cô ấy vẫn còn mẹ...Nhưng sống riêng..."

"Con bé là con một à? Mẹ con bé làm nghề gì?"

"Cô ấy còn có ba anh chị em nữa nhưng không thân thiết cho lắm! Mẹ cô ấy làm trong giới hội họa..."

"Sao nghe gia đình con bé có vẻ trừu tượng thế?"

"Họ có quan hệ không tốt lắm vì vậy cho nên mẹ cũng đừng hỏi nhiều về gia đình cô ấy ..."

"Được rồi! Thế mấy hôm nữa anh định cho thằng bé ra đây với tôi đây?"

"Chắc là ngày mai hay ngày kia gì đấy...À phải rồi có một chuyện con muốn nói với mẹ trước..."

"Còn chuyện gì nữa sao?"

"Cô ấy...Cô ấy đã có một đời chồng trước đó rồi..."

"Cái gì? Hai mươi tám tuổi đã có một đời chồng sao?"

"Không phải lỗi của cô ấy... Mẹ à...Mẹ có thể chấp nhận cô ấy được không?" Giọng anh hơi trầm xuống, anh nhớ lại đôi mắt từng rơi nước mắt của cô vào lần đầu tiên khi cả hai gặp mặt.

"Anh còn chưa đưa con bé đến gặp tôi thì bảo tôi chấp nhận gì chứ? Cứ đưa con bé về đây đi đã... Còn chuyện con bé đã từng lập gia đình thì chả có gì đáng xấu hổ cả, chỉ cần con bé là người tốt...Anh yêu con bé là được rồi...Đằng nào thì anh cũng đâu lấy vợ cho bà già này..."

Nghe xong câu nói của bà, anh chỉ biết cười nhẹ nhõm.

.

Ngày hôm sau trời nắng nhưng vẫn hơi mưa lất phất. Những hạt mưa kia lóng lánh khi ánh sáng rọi vàng. Nhật Hạ bắt đầu trở về với nhịp đập cuộc sống của mình, lại một buổi sáng bắt đầu với café và báo cáo đánh giá của khách hàng.

"Quản lý! Sếp cần gặp chị!" Cô nhân viên gõ cửa phòng Nhật Hạ rồi nhanh chóng rời đi.

"Josh! Anh gọi tôi à?" Nhật Hạ bước vào phòng giám đốc đặt tập hồ sơ lên bàn.

"Cô đây rồi! Tôi cần bàn với cô một chuyện quan trọng đây!" Josh rời khỏi chiếc ghế bành đi đến sofa.

"Ok! Chuyện gì vậy?"

"Ngày kia có một ca sĩ người Hàn sẽ đến nghỉ ở khách sạn của chúng ta! Anh ấy đã đặt vé rồi! Anh ấy đi nghỉ cùng gia đình! Và anh ấy muốn tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 56 cho mẹ anh ấy! Anh ấy cần chúng ta chuẩn bị nó một cách bất ngờ nhưng không quá xa hoa, một không khí thật ấm cúng chứ không xa lạ...Cô làm được chứ?"

"Việc của tôi mà!" Nhật Hạ gật đầu mỉm cười.

"Cô biết đấy! Anh ta rất nổi tiếng và nếu làm tốt chúng ta có thể quảng bá hình ảnh của khách sạn rất nhiều! Vậy hãy làm tốt nhé..."

"Vâng! Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây..." Nhật Hạ hơi cúi đầu toan đứng lên.

"Tôi đã nghe Linda nói rồi! Hai người thật sự rất đẹp đôi! Tôi sớm biết hai người sẽ thành một cặp mà..." Josh cười tươi.

"Cám ơn, Sếp!" Nhật Hạ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Cô đóng cửa phòng lại cầm tập hồ sơ bước ra ngoài. Nhật Hạ đi ngang qua hành lang tầng hai, cô sải bước nhanh về phía hội trường. Mỗi lúc muốn suy nghĩ gì đó cô đều muốn nhìn lên phía sân khấu kia.

.

"Mẹ!" Một cô gái với mái tóc dài được cột đuôi ngựa lên cao chạy đến chỗ bà.

"Suỵt..." Bà đưa ngón tay lên miệng ra hiệu với cô con gái út của mình. Bà đi theo cô được một lúc rồi, bà âm thầm đứng sau cánh cửa dẫn vào phòng hội trường lặng lẽ nhìn con gái mình từ phía sau.

Cả căn phòng tối đèn chỉ có ánh đén rọi vào phía sân khấu. Nhật Hạ ngồi từ chiếc bàn ở dưới im lặng nhìn lên phía trên. Cô chỉ lặng lẽ ngồi đó đắm chìm trong suy nghĩ miên man của mình.

.

"Là chị ấy sao? Chị gái của con?" Jen nói nhỏ vào tai bà.

Bà chỉ im lặng, khẽ gật đầu, nước mắt lại tuôn ra. Nhìn từ đây sao con gái bà lại cô độc đến thế. Con bé ngồi trong bóng tối nhưng vẫn tỏa sáng. Bờ vai của con gái bà từ bao giờ lại gầy gò đến vậy? Bà muốn chạy lại ôm lấy bờ vai đó nhưng lại không thể. Đều là do bà, tất cả đều là do bà. Tại sao bà lại có thể tàn nhẫn đến vậy? Tại sao lại có thể yên tâm sống một cuộc đời khá giả trong khi không biết con mình đang ở đâu, đang làm gì, sống ra sao? Tại sao...tại sao bà lại xứng đáng làm một người mẹ chứ.

"Mẹ..." Jen đặt tay lên vai bà rồi lặng lẽ tựa đầu bà lên vai mình. Cô cũng chăm chú hướng cái nhìn về phía cô gái xa lạ kia. Cô ấy không làm gì cả chỉ ngồi đó, nhìn về phía ánh đèn. Chỉ nhìn từ đây cũng thấy được sự cô độc trong bóng tối đó, chỉ nhìn từ đây cô cũng cảm nhận được có lẽ cô gái kia đang rất buồn. Vậy cho nên căn phòng này mới ảm đạm và lạnh lẽo như vậy, giống như tâm trạng của người đó.

.

"Đã chuẩn bị xong cả rồi! Lát nữa anh chỉ cần đưa bà xuống là được!" Nhật Hạ nói với chàng ca sĩ người Hàn Quốc.

"Cám ơn cô!"

"Không có gì công việc của tôi mà!" Nhật Hạ mỉm cười đi về phía hội trường.

Hội trường đã sáng đèn. Không gian được bao phủ bởi gam màu tím lãng mạn và màu kem, một sự pha trộn hài hòa và hoàn hảo cho một không khi ấm cúng. Vẫn như những bữa tiệc chào đón các đoàn khách du lịch thường xuyên, họ đến hội trường tham gia vào tiệc ngọt và thưởng thức những nét văn hóa truyền thống của Việt Nam, có đôi khi là một lễ hội đặc biệt nào đó của nước ngoài.

Chàng ca sĩ ngồi cạnh mẹ mình, quay lại gật đầu với Nhật Hạ. Cả căn phòng tắt đèn, thay vào đó là màn hình máy chiếu sáng lên. Một đoạn video âm nhạc xen những bức ảnh của một người phụ nữ Á Đông hiện lên, từ những bức ảnh đen trắng của thời thanh xuân còn trẻ cùng những người bạn cho đến những tấm ảnh đã có màu chụp cùng với gia đình, con trai đều hiện lên trên màn hình. Nhật Hạ nhìn về phía họ. Bà ngạc nhiên quay sang nhìn con trai mình sau đó đưa tay lên miệng trước bất ngờ này, cô có thể thấy bà dùng tay đưa lên gạt đi dòng nước mắt ở khóe mi mình.

Đoạn phim kết thúc cùng với dòng chữ "Cám Ơn Mẹ! Người mẹ tuyệt vời nhất! Chúc mừng sinh nhật mẹ!" Căn phòng đột nhiên lung linh bằng ánh nến. Các nhân viên của khách sạn bước vào với một cây nến trên tay đi dần về phía bà, rồi chiếc bánh gato được đem ra.

"Happy Birthday to you...happy birthday to you..." Tiếng hát vang cả căn phòng. Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều cùng nhau hát vang tiếng hát và vỗ tay chúc mừng sinh nhật bà. Bà gạt đi hàng nước mắt trên mặt rồi mỉm cười nhìn tất cả mọi người trong phòng. Những chiếc nến vừa vụt tắt cũng là lúc ánh sáng trở lại. Mắt Nhật Hạ long lanh nước nhìn về phía họ. Người mẹ đang ôm chặt lấy con trai mình và nở nụ cười hạnh phúc.

Thế rồi những bài hát cứ thế vang lên. Tất cả những bài hát hôm nay đều là về những người phụ nữ tuyệt vời nhất, mẹ của chúng ta. Anh chàng ca sĩ mở đầu bằng một lời cảm ơn đến tất cả mọi người vì đã cùng anh đón sinh nhật với mẹ mình. Sau đó anh cất lên giọng hát ngọt ngào bằng một bản ballad, mặc dù là tiếng Hàn là bất đồng ngôn ngữ nhưng Nhật Hạ có thể nhận ra khuôn mặt của họ đều đã nở một nụ cười. Sau đó lại có một vị khách người nước ngoài muốn gửi tặng một bài hát đến vợ của mình, người phụ nữ sẽ lên chức mẹ trong vòng vài tháng nữa. Một buổi tối ngọt ngào và hạnh phúc với tất cả mọi người.

Cô nhận ra cái gật đầu và mỉm cười đầy mãn nguyện của anh chàng nổi tiếng kia dành cho mình. Ánh mắt cô lướt qua đám đông rồi dừng lại ở một chiếc bàn năm người ngồi. Cả năm người bọn họ đều đang nhìn cô. Nhưng cô chỉ chú ý đến một người, mẹ của cô. Cả hai đều rơi nước mắt nhìn nhau. Thế rồi không đợi thêm bất cứ một giây phút nào nữa, bà nhanh chóng đi về phía cô. Không chủ đích chỉ còn vài bước chân nữa thôi bà sẽ được ôm con gái mình vào lòng nhưng rồi một người phục vụ va vào bà. Cả chai rượu sâmpanh rơi xuống đất vỡ tan, bàn tay bà dính phải một mảnh thủy tinh. Đâm vào da, chảy máu.

"Mẹ..." Cả ba người đứng ở bàn đều đồng loạt đứng dậy nói.

Nhật Hạ chạy về phía bà vội vàng cầm bàn tay của bà lên xem.

Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía họ.

"Hạ ...Con..." Bà xúc động nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.

"Tay mẹ bị thương rồi...Có lẽ sẽ phải khâu đấy...Mau đi viện thôi!" Cô nói.

Nhật Hạ nhặt gọn những mảnh thủy tinh rơi xuống đất vào chiếc khăn tay.

"Mau quét sạch chỗ này đi! Vứt luôn cái khăn đó đi!" Cô quay sang nói với người phục vụ.

"Vâng!" Chàng trai trẻ lúng túng trả lời.

"Đi thôi..." Cô đỡ bà dậy đưa bà ra ngoài. Cả Victor lẫn ba người con của họ đều nhanh chóng đi theo cô.

"Có phải...Con vừa gọi mẹ là mẹ phải không?" Bà kéo tay cô lại, nhìn sâu vào mắt cô. Nhật Hạ quay đi né tránh cái nhìn của bà.

"Để con đi lấy xe!" Andrew quay ra nói với bố mình đang đứng cùng hai cô con gái bên cạnh.

"Chúng ta bị bỏ rơi rồi! Có lẽ bây giờ trong mắt mẹ sẽ chỉ có chị ấy mất..." Sunny, cô con gái thứ hai của bà nói với cô út.

"Mẹ đã không gặp chị ấy hai mươi mấy năm rồi mà! Sao có thể trách được mẹ được chứ..." Jen mỉm cười.

"Chúng ta ở đây thôi để anh con trở mẹ con đi là được rồi!" Victor quay sang nói với hai cô con gái.

"Nhưng mẹ phải vào viện mà! Chúng ta nên đi cùng mới phải!" Sunny ngang bướng quay lại nói với bố mình.

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi không đáng lo đâu..."

"Bố nói đúng đấy! Chúng ta đi về thôi chị, có lẽ mai chúng ta sẽ chính thức gặp chị ấy..." Jen cười ngọt ngào.

"Em đúng thật là...Chị đã nói...Đợi đã..." Điện thoại của Sunny đột nhiên đổ chuông là của bạn gái cô. Cô nhanh chóng tìm một khoảng cách với bố và em gái mình để nghe điện thoại.

"Vẫn là con bé đấy sao?" Victor thở dài nhìn theo bóng của cô con gái thứ hai.

"Vâng! Nhưng bố đừng lo, chị ấy rất tốt, chỉ có điều là làm trong ngành giải trí nên dính thị phi thôi..." Jen nói. Chị gái cô là bisexual, có nghĩa là yêu được cả nam lẫn nữ. Trước đây Sunny dính vào một hai anh chàng và đều không có kết thúc tốt đẹp chỉ đến khi cô gặp cô gái này - một cô ca sĩ dành được ngôi vị á quân của cuộc thi tìm kiếm tài năm ở Hàn. Hai người gặp nhau khi gia đình cô trở về quê hương của bố cô, và từ đó một câu chuyện tình bắt đầu từ tình bạn sau đó chuyển hóa thành tình yêu bắt đầu. Họ đã hẹn hò với nhau được bốn năm rồi, Sunny còn nói có thể sang năm sẽ làm đám cưới ở Anh.

.

"Vết thương không sao đâu chỉ có điều cần kiêng một số thứ gây ngứa và rộp vết thương! Cháu đã ghi rõ trong đơn thuốc rồi, cô để ý kĩ nhé!" Một nữ bác sĩ trẻ nói với bà.

"Cám ơn cháu!" Bà mỉm cười rồi bước ra ngoài.

"Bác sĩ nói thế nào ạ?" Andrew cùng cô đứng lên. Anh vội vàng hỏi bà.

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi! Không sao hết!" Bà mỉm cười.

"Chúng ta có thể về được rồi..." Nhật Hạ nói rồi quay lưng định bước đi.

"Hạ...Cám ơn con!" Bà nắm lấy cổ tay cô dịu dàng nói.

"Đó là chuyện nên làm mà!" Cô quay đầu lại cười nhạt.

"Con không thể tha thứ cho mẹ sao?" Khóe mắt bà hơi long lanh nước nhìn con gái mình.

"Con đã tha thứ cho mẹ rồi đấy thôi! Nếu không con đã không gọi mẹ là mẹ..." Cô mỉm cười rơi nước mắt.

"Cám ơn con..Hạ...Cám ơn con...Mẹ xin lỗi...mẹ có lỗi với con nhiều lắm...Mẹ đã sai rồi..." Bà ôm cô vào lòng, cả hai đều rơi nước mắt.

Nhật Hạ đặt tay lên vai bà, nước mắt thấm vào chiếc áo bằng lụa bà mặc. Bà vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng.

Chính là cảm giác này phải không, cảm giác khi có mẹ...

Andrew đứng bên cạnh họ, mỉm cười. Xem ra anh đã nhầm. Có những thứ vốn dĩ ngay từ ban đầu đã không thể tách rời, cho dù một năm hay mười năm, ba mươi năm đi chăng nữa. Cho dù có cách xa nhau đến thế nào, hận nhau đến bao nhiêu. Có một thứ chúng ta không thể vứt bỏ, mối quan hệ ràng buộc không thể cắt đứt đó chính là gia đình.

"Mẹ có rất nhiều chuyện muốn hỏi con, rất nhiều chuyện muốn nói với con...bao lâu nay con sống thế nào? Bố con con đã ở đâu?.. Những câu hỏi đó mẹ rất muốn biết câu trả lời..." Bà nắm lấy tay con gái mình không rời một phút.

Nhật Hạ chỉ mỉm cười nhìn mẹ mình. Cô dù một lần cũng chưa từng nếm trải cảm giác này, khi bàn tay của mẹ cô đan chặt vào bàn tay cô. Khi mẹ cô mỉm cười với cô, những thanh âm dịu dàng len lỏi vào trái tim cô.

"Ô! Lại gặp lại rồi. Cô đến bệnh viện làm gì vậy?" Một vị bác sĩ trẻ dừng lại đứng trước mặt cô.

"Chào anh! Tôi đưa mẹ tôi đến khâu vết thương! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi!" Cô mỉm cười chào người đứng trước mặt. Đó là vị bác sĩ trẻ điều trị cho cô khi cô sảy thai.

"Sức khỏe cô không có vấn đề gì chứ?" Anh ta nở nụ cười thân thiện với cô.

"Vâng! Cám ơn anh! Vậy tôi xin phép... Hẹn gặp lại anh sau!" Nhật Hạ gật đầu với anh ta rồi bước về phía trước.

"Con đã từng vào viện sao? Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì! Chỉ là chấn thương nhẹ thôi..." Nhật Hạ cười tươi gật đầu với bà.

"Hôm nay mẹ đến chỗ con được không?" Bà hơi dè dặt quay sang để ý thái độ của cô.

"Dạ?...Chỗ của con sao? Cũng được ạ..."

.

"Ngày mai mẹ sẽ đến khách sạn cùng con bé! Con không phải qua đón mẹ đâu..." Bà gật đầu nhìn con trai mình.

"Vâng! Vậy con về đây..." Anh nở nụ cười với bà sau đó quay sang gật đầu nhìn cô.

"Mẹ vào đi!" Nhật Hạ lấy chùm chìa khóa mở cửa ra.

Chiếc đèn được bật lên thắp sáng cả căn nhà nhỏ.

"Nó hơi bé vì chỉ có mình con sống ở đây! Mẹ ngồi xuống đây nhé để con lấy nước cho mẹ..." Cô đi vào trong bếp mở tủ lạnh ra rót một ly nước táo cho bà.

Ngồi ở ngoài phòng khách bà cầm chiếc khung ảnh đặt ở trên bàn lên. Bàn tay bà chạm vào người đàn ông trong bức ảnh, mắt đột nhiên cảm thấy hơi cay.

"Mẹ uống nước đi!" Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh bà, mỉm cười nhìn bức ảnh trên tay bà.

"Con xinh quá...Con cười rất giống bố con!" Bà nhìn tấm ảnh rồi quay sang nhìn cô.

"Ai cũng nói vậy chỉ có mình bố là nói con rất giống mẹ... Để con lấy tạm một bộ quần áo cho mẹ thay nhé! Mẹ đâu thể mặc thế này được..." Cô đứng lên đi vào phòng đưa cho bà một bộ chiếc áo phông rộng với một chiếc quần hoa lanh.

"Xin lỗi con chỉ có những thứ thế này thôi..." Cô cười ái ngại nhìn bà. Cô vẫn chưa thể thoái mái với bà được.

"Không sao mà! Để mẹ thay quần áo rồi hai mẹ con mình nói chuyện nhé..."

"Vâng!" Cô gật đầu.

Điện thoại cô đột nhiên reo lên. Cô mỉm cười nhìn chiếc điện thoại rồi bắt máy.

"Anh nghe chuyện rồi! Bà ấy không sao chứ?"

"Chỉ bị thương nhẹ thôi! Anh cũng nắm bắt tình hình nhanh đấy!" Cô phì cười

"Mọi người trong khách sạn đều biết chúng ta hẹn hò rồi mà! Em ăn gì chưa?"

"Chưa! Em đang chuẩn bị nấu mỳ tôm...Còn anh?"

"Anh vừa cho thằng bé đi ngủ! Ngày mai anh sẽ đưa thằng bé ra Hà Nội..."

"Mấy giờ anh bay?"

"8h!"

"Có lẽ em sẽ không gặp được anh và thằng bé đâu! Lên đường bình an nhé!"

"Anh biết rồi! Ngủ ngon nhé..."

"Ngủ ngon..." Cô mỉm cười.

.

"Đây là ảnh sinh nhật lần thứ 5 của con!" Nhật Hạ mỉm cười nhìn bức ảnh bà cầm trên tay.

"Mẹ đã bỏ lỡ mất hai mươi tám năm trời đẹp đẽ! Bố con.. Ông ấy thật sự đã nuôi dạy con rất tốt!" Bà nghẹn ngào. Rồi lật sang các trang tiếp theo.

"Đây là..." Bà khựng lại là tấm ảnh Nhật Hạ mặc áo cưới đứng luồn tay vào cánh tay ông.

"Là bức ảnh khi con kết hôn! Con đã từng kết hôn một lần rồi..." Nhật Hạ cười nhạt.

"Không sao mà! Khi tình yêu không còn nữa thì thứ còn lại chỉ là nghĩa vụ thôi! Sống với nghĩa vụ mệt mỏi lắm!"

"Đúng vậy! Nếu sống với nhau vì nghĩa vụ chắc mệt mỏi lắm..."

"Tại sao con lại quen Aiden? Aiden là một người đàn ông tốt! Cậu ta rất lạnh lùng trong công việc, giỏi giang nhưng không phô trương lại rất trầm tính, khả năng cạnh tranh trên chiến trường cũng rất tốt! Một người có năng lực như vậy lại chỉ độc thân chăm lo cho cậu con trai! Mẹ nghĩ con đã chọn đúng đối tượng rồi đấy..."

"Có một ngày anh ấy bước về phía con! Nỗi đau của con và anh ấy rất giống nhau...Có lẽ là sự đồng điệu của những tâm hồn! Con yêu anh ấy không vì bất cứ lý do nào cả... Chỉ là khi ở bên cạnh anh ấy con cảm thấy tim mình đập chậm hơn, huyết áp cũng ổn định, cũng không phải gắng gượng tỏ ra mình là người khác..." Đột nhiên cô cảm thấy có vẻ như khi nhắc đến anh, các nút thắt trong lòng cứ từ từ được tháo gỡ ra.

"Con gặp thằng bé khi nào?"

"Anh ấy nói lần đầu tiên con và anh ấy gặp nhau là khi còn chia tay với chồng cũ! Khi ấy con còn chả thèm quay đầu lại nhìn anh ấy... Có lẽ là ở Hội An khi anh ấy nhận ra con trong đám đông..." Cô mỉm cười.

"Nhìn thấy con cười thế này mẹ thấy rất vui! Hạ, mẹ sẽ dành cả quãng đời còn lại để bù đắp cho con! Những gì mẹ chưa làm được, những điều mà một bà mẹ nên làm mẹ nhất định sẽ làm cho con!" Bà nắm lấy tay cô, nước mắt rơi xuống.

Cô khẽ gật đầu rúc đầu vào lồng ngực của mẹ. Bàn tay bà vuốt lên mái tóc cô dịu dàng.

"Ông ấy là người thế nào? Victor ấy..."

"Ông ấy là người Hàn! Vợ của ông ấy đã ngoại tình bỏ lại ông ấy và Andrew! Ông ấy là người tốt, ông ấy biết mẹ đã có con... Thậm chí ông ấy còn nói với mẹ hãy tìm con khi mẹ và ông ấy có một sự nghiệp tốt hơn...Nhưng con biết đấy sau khi thành công ông ấy bận rộn với các nhà hàng khách sạn còn mẹ thì bận rộn với công việc gia đình và xưởng vẽ... Mẹ luôn tự nhủ sẽ tìm lại con! Nhưng mà mẹ quá bận rộn với mọi thứ...Mẹ xin lỗi..."

"Và cuối cùng con bước về phía mẹ..." Bà nghẹn ngào tiếp tục những điều còn dang dở.

"Nếu không có sợi dây chuyền đó có lẽ mẹ đã không thể tìm thấy con..." Tay bà siết chặt tay của cô hơn.

"Bố nói đó là vật duy nhất mẹ để lại..."

"Đó là sợi dây chuyền của bố tặng mẹ! Khi mẹ đi, mẹ đã đeo nó lên cổ con..."

"Chúng ta ngừng nói chuyện về con được không? Mẹ hãy nói về gia đình bây giờ của mẹ đi..."

"Khi mẹ kết hôn với Victor mẹ đã mang thai Sunny! Mẹ đoán là con đã nhìn thấy con bé, chính là con bé mặc áo sơmi với quần tây ngồi cạnh Andrew. Con bé năm nay hai mươi sáu tuổi còn con bé tóc dài còn lại là Jen! Nó đang học thạc sĩ ở Anh! Còn về Andrew thì thằng bé bằng tuổi với Aiden! Bề ngoài rất lạnh lùng, cũng rất ít nói nhưng thật ra nó rất ấm áp..." Bà mỉm cười.

"Con đừng lo! Chúng sẽ không ghét bỏ gì con đâu...Jen và Sunny rất mong được gặp con..."

Cô mỉm cười gật đầu.

P/S : Don't take out without credits. Thanks U.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro