Sad Story!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình có chuyện muốn chia sẻ. Là như này, nhà mình có nuôi 1 bé cún và về với gia đình được 1 năm rồi. Mọi người trong nhà mình ai cũng thương yêu bé hết và đặc biệt là mami của mình. Phải nói là mami thương bé rất nhiều, đi đâu về, du lịch về quê các cái,... Cứ về đến nhà, câu đầu tiên mà mẹ sẽ nói là" Bông của mẹ ở nhà có ăn uống đầy đủ không?"

Mẹ yêu bé lắm luôn, đi chơi cũng gọi điện về hỏi thăm tình hình "con trai" của mẹ. Mẹ thấy vậy nên cũng nói đùa lại" Mẹ, mẹ chả hỏi thăm chị em con cái gì vậy. Lúc nào cũng hỏi thăm nó" Mẹ mình trả lời lại"Mẹ nhìn thấy chúng mày ngồi lù lù khỏe mạnh như vậy rồi còn hỏi làm gì, em Bông của mẹ không thấy đâu thì mới hỏi chứ"

Lúc đó mình còn xị mặt nữa chứ. Mọi chuyện đều rất bình thường cho đến ngày hôm nay(13-8-2018) Và cũng tháng 8 năm ngoái nhà mình cũng bị mất 1 bé cái tên Choy. Bé đang mang bầu sắp đẻ và đêm đó trời cũng mưa tầm tã nhưng bé bị bắt cóc(Đêm17 rạng sáng 18-8-2017, ngày mình đi tập trung), bé bỏ mình mà đi! 2 ngày trước, thằng bé bị mệt, mẹ có gọi bác sĩ đến tiêm. Bé không ăn uống, đi lại được bình thường nữa. Ngày đầu tiên, bé nôn 5 lần vào buổi sáng, đến đêm thì bị đi ngoài ra máu. Ngày thứ 2 thì mẹ bị kiệt sức, không thể đi lại được.  

Mẹ nằm gục 1 chỗ, chị mình và mình có lấy cho bé ca nước uống. Tất nhiên là thằng bé sẽ uống rồi, nhưng cậu biết không. Thằng bé đã bị kiệt sức tới mức gục mặt vào ca nước để nằm, mẹ mình xót bé bảo" Còn này, mày vào pha cho nó bát bột sắn loãng rồi đem ra đút cho nó thử xem nào. Tiêm 2 mũi rồi cơ mà" Chị mình ngồi đó cũng có nói" Ăn vậy có sao không?" Mẹ" Thì cứ vào pha đi"

Chị mình ập tức đứng dậy và pha, xong rồi ngồi đợi bát nguội tiện tay nhắn tin cho bạn chị ấy. Lúc đó mình đang ngồi vuốt ve cho bé, tình trạng lúc đó của bé cực kì tệ. Mắt mở không nổi. Mình mới ra 1 chuyện liền nói

- Ngày trước, lúc chị em mình đi mua thuốc cho nó uống ấy. Cái chị bán thuốc cũng có bảo nó từ khi về chưa được tiêm nên bắt buộc phải giữ cẩn thận, không được để nó bị bệnh. Chị có nhớ không?

Lúc đó cả mẹ và chị mình chỉ biết nhìn thằng bé rồi thở dài.

- ĐÚng mà, em vẫn nhớ rõ. Chị đấy chả bảo nó không được tiêm phòng nên phải giữ thật cẩn thận nếu không sẽ rất khó.

Mọi người không nói gì, chị mình lúc đó ngồi nhắn tin với bạn. Mình lấy xe đi qua trạm thú y gần đó xem họ có mở cửa không thì đem bé qua vì mình biết chắc với tình trạng này của bé là phải chuyền nước thì may ra mới bình phục được. Họ có mở cửa, mình hớn hở chạy về bảo với chị thì chị mình chạy ra cầm theo 1 cái khăn ôm lấy bé nói

- Đến nhà chị Mai đi nhanh lên, con điên đấy là bác sĩ thú ý. 

Rồi mình chở chị và thằng bé đi, bỏ qua 1 chút đoạn này nhé. Lúc khám cho nó, chị ấy bảo "bây giờ khả năng sống và đi của con là 50-50, tất cả phụ thuộc hết vào nghị lực của con. Con bị quá nặng, ngày đầu mà đã đi ngoài ra máu là cực kì nặng. Thôi cố lên con!" 

Và đến lúc mình về, bé có nhìn theo và đang chuẩn bị chuyền nước. Nhìn mà xót nên chị mình và mình đăng kí nội trú ở đó cho con. Đến tối hôm đó, mình còn vui vẻ ngồi nói với mẹ là" Ngày mai 2 mẹ con mình đi thăm nó đi, xem nó thế nào rồi" Mẹ vui vẻ gật đầu" Đi"

Hôm đó nhà mình có 1 bữa tiệc nhỏ nên đông người lắm và tối đó, trời mưa tầm tã. Mưa trắng trời mặc dù đó là buổi tối, gió lộng nữa. Cho đến sáng hôm sau, nếu không vì cái tính ham ngủ của mình thì mình đã có thể ôm con 1 lần cuối cùng rồi. Em gái mình có gọi mình dậy đi thăm bé, nhưng mình không đi, mình định chiều đi học rồi đi sớm 1 tiếng ghé qua chơi với con. 

Thế nhưng các cậu biết không, tớ là 1 người chị vô tâm mất rồi. Vừa nấu cơm xong thì mẹ về, mình nghĩ" Sao đi thăm gì mà thăm lâu thế, có gì chơi lâu vậy? Hay đang tiện mua đồ cũng nên" Thế nhưng, cơm nước vừa nấu xong thì mẹ về, con em mình mồ hôi nhễ nhại bước vào nhìn mình nói" Bông chết rồi!"

Lúc mới đầu mình còn không tin đâu, mình còn cười xòa bảo

-Điêu, nó làm sao mà chết nhanh vậy được?

_Thật mà, em với mẹ vừa về quê chôn nó xong

Lúc đó trong đầu mình nhớ lại câu"Sống và chết 50-50, phụ thuộc vào nghị lực của con" của chị bác sĩ bạn chị mình. Mình bắt đầu tin tin, nên quay qua nhìn mẹ hỏi

- Thật à?

M: Ừ, mẹ với nó vừa bế con Bông về quê bà ngoại chôn nó xong. Mẹ chôn nó dưới gốc cây nhà bà ấy, chị mày vừa gọi cho mẹ xong.

- Điêu, hả tin*cười*

M: Ơ thật, đây này. Vòng cổ với dây của nó đây này, đùa mày làm gì. Ra đấy họ bảo nó chết từ đêm qua rồi, lúc nào thì không rõ. Họ bảo nếu không chôn thì họ đem vất ra bãi rác, nhưng mẹ bảo để mẹ đem đi chôn rồi đưa nó về quê rồi.

Mình mới ngó ra xe mẹ, đúng là dây và vòng của con ở xe. Lúc đó là mình chết đứng rồi, muốn khóc ầm lên nhưng mình lại mỉm cười. 1 nụ cười gượng gạo, mẹ bảo ăn cơm đi thì mình bảo không đói rồi lặng lẽ lên tầng. Vừa bước chân vào phòng là òa khóc luôn, khóc không biết xung quanh thế nào. Cứ khóc thôi, khóc đúng nưa tiếng thì mình không khóc được nữa. 

Giờ ngồi tự tránh giá như sáng nay chịu dậy đi thăm con - Nhìn con lần cuối thì tốt biết mấy. Giờ thì con về quê rồi, nằm nghỉ ngơi dưới gốc cây rồi. Đành chấp nhận sự thật này chứ sao giờ.

Bông con, lúc còn bên cạnh mọi người chắc con vất vả vì những trò đùa tinh nghịch của chị lắm đúng không? Chị xin lỗi nhé! Xin lỗi vì vẫn chưa cho em đi chơi nhiều nơi hơn được, xin lỗi vì chưa chăm sóc cho em cẩn thận, xin lỗi! Giờ thì hãy vui vẻ, đi chơi đi. Đi chơi thật vui vẻ nha, chị thương em và cũng yêu em nhiều lắm. Tạm biệt!

                                                              *MỚi VỀ*

                                                                  *Lần cho con ra bãi của baba chơi*

(Nhà mình bố mình phải đi làm thường xuyên lắm, nên hôm đó rảnh theo chị xuống với bố chơi tiện đem bé xuống chung luôn. Hôm đó nó nghịch dữ lắm, cứ bãi than ướt là nhảy vào và đó là thành quả sau nửa ngày vật lộn trong bãi than. Cuối cùng về, tắm không hết nên mẹ mình và mình ngồi vật nhau ra cắt lông)

Mình dự định viết chuyện về bé, mọi người ủng hộ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro