chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Câu chuyện của cô kể rất giống với hồi nhỏ của ta.
- Là sao??¿
- Ừ thì, ta cũng đã từng giúp một đứa bé gái suýt rơi xuống vực. Muội ấy rất xinh đẹp, tiếc thay rằng từ lần gặp ấy ta chưa từng nhìn thấy hay gặp lại muội ấy dù chỉ là một lần. Ngay cả tên của mội ấy ta cũng không nhớ rõ.
Duy lúc này hơi hoang mang. Nhớ về lúc mà huynh giới thiệu vừa nãy. Họ Trần tên Đại Nhân....chẳng lẽ lại là huynh. Suốt bao năm chờ đợi cuối cùng y cũng tìm được thái tử. Nhưng vẫn chưa chắc chắn được điều gì. Chỉ là trùng tên thôi thì sao.
- Phải chăng người....
Y đang định lên tiếng thì Mama bước vào. Khuôn mặt có chút tức giận
- Thứ lỗi vị công tử này đã hoả thuận với mama này chưa mà dám tự ý làm phiền đến Hữu Duy của ta.
Nhân biết đã đến lúc ra mặt để có thể giữ chọn tiểu Duy cho riêng mìnk nên đứng dậy. Hai tay chắp ra sau tạo nên một vẻ uy quyền
- Bổn Thái Tử muốn nói chuyện vs người khác cần ngươi quản sao!
" Thái tử" hình như Mama không tin nên mạnh miệng nói tiếp
- Ngươi còn giám giả danh cả Thái Tử nữa hả. Còn không mau ....
Bà ta đang định nói j thì Nhân đã rút ngay thẻ bài ra. Bà ta lấp tức quỳ xuống
- Xin thái tử tha mạng. Tiểu dân có mắt không thấy thái sơn mong người lương thứ.
Bà ta vừa dập đầu van xin rối rít. Chỉ có y , y không tin vào mắt mình được nữa. Chính là chàng. Là chàng thật sao?
Nàng vẫn lặng im không nói j cho đến khi Nhân cho bà ta lui và dặn không được tiểt lộ cho ai biết là Thái Tử điện hạ ngự giá quang lâm. Nhân quay qua y . Thấy y cứ đứng nhìn mk mà không nói j . Thái tử liền lên tiếng.
- Ta xin lỗi. Ta không định giấu cô bất kì chuyện j đầu. Chỉ là ta sợ cô sẽ không coi ta như người bạn như vậyy thôi.
Y không trả lời. Y khóc. Trước giờ hồ ly đâu khóc vì người phàm giới như vậy.
- Thái tử....chẳng lẽ huynh không còn nhớ muội sao?
Nhân lúc này mới ngớ người. Thì ra nàng lại chính là cô gái đó. Là đứa trẻ năm xưa mà Nhân vẫn hay yêu thầm.
- Vậy muội...mội...
Chưa nói dứt lời hay người đã chạy lại ôm thật chặt lấy nhau. Y khóc trong hạnh phúc. Mãi lúc sau y mới buông Nhân ra lau nước mắt rồi quỳ xuống.

- Tiểu nữ Hữu Duy khấu kiến bệ hạ.
Khuôn mặt y rạng rỡ một nụ cười hạnh phúc. Và vị thái tử của chúng ta cũng vậy. Cúi xuống đỡ nàng lên lau nước mắt cho Duy
- Chẳng phải nàng nói nàng yêu ta sao. Vậy hãy cởi bỏ chiểc khăn che mặt ra đi.
- Muội...muội...
Duy ngập ngừng. Nhân thừa cơ hội. Đưa tau lên kéo chiếc khăn che mặt của duy xuống.
- Nàng giờ xinh đềp hơn trước rất nhiều.
- ưm , người đừng gọi là nàng được không muội chưa quen với nó. Hãy gọi như lần đầu ta gặp nhau đi.
- Được rồi!,ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu ra thì chỉ có duy nhất muội giám ra lệnh cho ta thôi đó.
Đưa tay lên nhéo mũi duy. --- --Nhưng từ nay ta không muốn muội ở đây nữa.
- vì sao?
- Chẳng phải muội đã có ta sao. Đây không phải nơi phù hợp với muội.
- Nhưng giờ mình đi đâu vậy ca.

- Đi cùng ta phưa ngoạn đây đó. Sau đó khi đến thời điểm ta sẽ đưa muội về cung.
- Về cung sao?
Duy rất yêu Nhân nhưng nàng không muốn bước vào trong cung. Khi Thái Tử đăng cơ. Thì chắc chắn nàng sẽ được phong làm hoàng hậu. Nhưng người và yêu đâu có thể. Nàng không muốn lừa rối Nhân. Nhưng nàng phải nói thế nào đây? Nhân sẽ nghĩ thế nào về nàng? Còn Mẫu vương của nàng ở trên núi Bạch Ngọc thì sẽ thế nàk? Nàng đã xin họ cho nàng rời núi để tìm lại người từng cứu nàng, Báo ơn cho người đó, lỡ như họ biết chuyện hai người thì mẫu hậu sẽ giết chết Nhân mất.
Thôi thì nàng sẽ ích kỉ vậy. Nàng sẽ dùng tất cả những cách để manh đến hạnh phúc cho Người nàng yêu trọn vẹn cho đến khi nàng về lại với thân phận công chúa của tộc hồ ly.
- Nhưng còn lý mama. Người ấy coi muội như con ruột vậy. Muội không nỡ xa bà ấy.
- Yên tâm đi. Bà ấy hiểu rất rõ những gì hạnh phúc đang chờ đón con gái của bà ấy khi rời khỏi nơi này.

Vậy là không thể từ chối. Nàng bèn gật đầu đồng ý. Sau khi nói chuyện với lý mama xong. Nhân và Lâm hậu vệ được nàng sai người sắp xếp phòng để hai người nghỉ qua đêm.

Hôm sau kiệu xe đã được Nhân sai Lâm hậu vệ sai người chuẩn bị để đón Duy về phủ( Trần gia)
Đáng lẽ Nhân và Duy có thể cưỡi ngưạ. Nhưng với mái tóc dế nhận dạng của nàng sẽ bị mọi người phát hiện . Vì nàng đã quá quen thuộc dôc suốt kinh Thành này. Không ai là chưa bao giờ nghe đến cô nương tóc hồng bí ẩn ở lầu Ngọc Bích cả. Kiệu không phải là kín mà chỉ dùng những tấm lụa hồng và xanh để che bớt điểm nhìn của người dân trên đường. Khuôn mặt vẫn luôn được che bắng một chiếc khăn để lộ đôi mắt sắc xảo và vầng trán của nàng. Vì đây là kiệu lớn. Người khiêng kiệu tận 10 người lận nên tất nhiên Thái Tử cũng ngồi cùng Hữu Duy. Ngồi trong kiệu nàng nhìn mọi người trên đường thật là đông vui . Nói chính xác hơn từ khi nàng vào kĩ viện thì chưa lần nào nàng bước chân ra ngoài. Dù nàng có thể đi mà thần không biết quỷ không hay. Nàng chỉ ngồi muá hát đàn cho những con người gia đình quý tộc đó. Đôi lúc chính bàn tay nàng đã diết hại ko ít những con người có ý định xấu đốu với nàng. Hồ ly mà giết người hút mắu là chuyện vô cùng bình thường nhưng đối với nàng thì đó là điều không hề muốn.
-- Không ngờ bên ngoài lại náo nhiệt như vậy!
Nhìn khung cảng ồn ào của những con người trong kinh thành khiến nàng phải thốt lên một câu cảm thán.
- Muội chưa từng đi ra khỏi lầu sao?
- Không hẳn là vậy. Nhưng cũng khá lâu rồi muội không bước chân ra ngoài . Hình như cũng hơn năm năm khi muội quyết định đến đây.

- Mà ta có chuyện này quên chưa hỏi muội. Phụ thân và phụ mẫu của muội là ai và giờ họ ở đâu?
Nàng quay mặt ra chỗ khách để tránh ánh mắt của Thái Tử. Đôi mắt trở nên long lanh vì nước mắt.
- Ta ( đổi xưng hô) xin lỗi nhưng nếu người muốn biết về phụ thân và phụ mẫu của ta thì xin người hãy chờ đợi. Sẽ đến một lúc người sẽ thấu hiểu tất cả.

" Ta" vs " người" tại sao nó lại có chút khoảnh cách xa zữ vậy. Thái tử biết rất rõ là nàng đang cất dữ một bí mật nào đó. Một bí mật có liên quan đến hai người. Không hỏi j về gia đình nàng nữa . hai người im lặng cho đến khi kiệu được dừng trước Trần Gia. Tuy không có một ai có đi qua đây. Nhưng hình ảnh nàng được Thái Tử cầm tay bước xuống đã lọt vào mắt của một cô gái. À không một yêu hồ - là tỉ tỉ của Hữa Duy cũng là một trong những cô con gái cưng của Nữ Hồ Vương. Và hồ ly đó tên là Tú My ( Khởi My đó các bạn)
Thông báo chút nha: bắt đầu từ chỗ này mk sẽ đổi tên Duy từ Hữu Duy trở thành Tú Duy để cho hợp với tên Tú My còn Đại Nhân sẽ là Trần Hạo Nhân. Kelvin vẫn là Lâm Minh Khánh nha! Do bận quá mình không kịp chỉnh sửa những cháp trước nên mọi người cảm thông cho Mun nha!

Bước vào bên trong phủ. Tú Duy đưa mắt nhìn khung cảnh bên trong Trần Gia quả thật rất đẹp. Thật sự nơi đây còn đẹp hơn cả Bạch Ngọc nơi dòng tộc Hồ ly cai trị. Có những cây hoa anh đào đang hé nở. Nói chính xáx hơn ở trong phủ thật là yên bình. Cùng với đó là niềm hạnh phúc khi nàng được ở cùng Hạo Nhân , người nàng đem lòng yêu thương bao lâu nay. Người mà đã hứa sẽ bảo vệ nàng. Im lặng cũng đã lâu. Hạo Nhân quyết định phá tan sự im lặng.
- Tú Duy , muội có muốn ta đưa muội đưa nàng ra vường chơi không. Ở đó có rất nhiều hoa muội chắc sẽ rất thích.
Người nở một nụ cười tươi ôn nhu khiển cho nànf không đáp lạ i không được.
Nàng cũng trả lời bằng một nụ cười nhẹ. Một nụ cười rất đoan trang.
- Vậy thì chúng ta đi ra đó đi Nhân ca ca.
Nàng vui mừng kéo tay Nhân đi về phía khu vườn ngay bên phải của ngôi nhà. Thật sự nhìn nàng vui đùa , hái hoa chạy nhảy cùng Thái tử sẽ không ai nói nàng là hồ ly cả. Và với hình tượng bây giờ của Hạo Nhân thì cũng chẳng ai nghĩ đây là vị thái tứ liêm minh thường hay rất nghiêm khắc nay lại chạy chơi nói chuyện vui đùa với một cô gái . Trong khu vườn ngoài hai con người đang nắm tay nhau cười nói vui vẻ và Lâm hậu vệ đang đứng như trời trồng đứng cùng vài nô tỳ bê khay trà. Bưng khăn lau mồ hôi và vài người cầm cẩn thận những bó hoa mà Tú Duy ngắt. Bọn họ chỉ biết quay mặt qua một bên rồi cúi xuống chứ không thể chịu được khi nhì cặp tình nhân kia.
Tú Duy đang đứng lau mồ hôi cho Thái tử
- Người nhìn này mồ hôi người ra nhiều vậy để muội lau cho.
Nhân vừa cúi đầu xuống cho Duy cần khăn tay của nàng lau mồ hôi cho huynh vừa nói
- Ước gì lúc nào ta cũng thấy muội cười như vậy.
- Chỉ cần ngày nào được ở bên người thì ngày đó sẽ là ngày muội vui nhất.
Hai người đang nhìn đau say đắm thì từ đâu bay đến một cô gái có mái tóc mằu tím. Duy chợt bất giác đứng ra nói tfước.
- Tỉ tỉ ...sao...người..lạ.i..i biết...muội ở đây...
Cô gái đó nhếch môi cười
- Ta nhận lệnh của Mẫu vương đi theo giúp đỡ muội tìm đượv người mà đã cứu muội nhưng không ngờ muội giám qua lại với loài người sao?

Lúc này Nhân đang đứng im nhìn hai người họ vs một câu hỏi " chuyện j đang sảy ra vậy", Cũng cùng thời điểm Lâm Minh Khánh rút kiếm chĩa vào Tú My.
- To gan nhìn thấy thái tử mà ko hành lễ...
Nhân vung tau yêu cầu lâm hậu vệ rút kiếm lại . Anh mới bình tĩnh hỏi lại
- Tiểu Duy đây là ai?
Thái tử chỉ vAo My. Duy ấp.úng một hồi . cuối cùng hít thật sâu rồi thở ra từ từ
- Đây là Tỷ tỷ của muội là Hồ Tú My.
Đáng lẽ ra nàng định kết thúc 1 năm cuối cùng thì sẽ nói lại toàn bộ thân phận cho Thái tử biết.

- Vậy tại sao cô ấy có thể vào đây?
- Thái tử muội xin lỗi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro