Chương 2: Vượt thời không là để kiếm nàng (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Dịch có chút khó hiểu nhìn cô, mày kiếm nhăn lại thành một đường chỉ. Cô đang nói cái gì thế này? Tại sao hắn nghe lại không hiểu một chút nào hết?

"Nhu nhi, nàng có thể nói rõ hơn không? Ta không hiểu! "

Nhìn xem, đôi mắt câu hồn nhìn cô chăm chú, giống như là một đứa bé cực kỳ không hiểu chuyện đang chờ người lớn giảng dạy. Cái bộ dạng này của hắn thật khiến cho cô muốn xoa đầu.

Ôi, cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?

"Soái ca à, trước hết cảm phiền anh cho tôi lên bờ có được không? "

Giây phút này, Mạc Hiên Nhu hiển nhiên cho rằng cái tên "tiểu thịt tươi" này đang quay phim, cho nên cô mới không cần làm trễ nải thời gian của hắn. Chỉ cần đợi hắn đưa cô lên bờ, cô nhất định sẽ cảm tạ hắn rồi sau đó mới rời đi. Chứ cứ đứng chơi vơi giữa không trung như thế này, đột nhiên dây treo đứt, vậy chẳng phải là cả cô và hắn đều phải đi gặp ông bà tổ tiên sớm hơn một chút sao? Ân, vẫn là sống trong nghèo đói còn hơn chết chìm trong bể nước đi!

Hơn nữa, ở cự li gần như thế này, đối mặt với "tiểu thịt tươi", cô thật sự sắp không nhịn được mà xịt máu mũi!

Nhìn bộ dạng hốt hoảng của Mạc Hiên Nhu, trong mắt Hoàng Bắc Dịch xẹt qua ý cười. Sự phụ thuộc này, hắn thích! Giống như trên thế giới này, chỉ có hắn mới là điểm tựa vững chãi nhất cho nàng vậy. Hắn muốn tiếp tục thêm một chút nữa, nhưng là, hắn vẫn không nỡ để cho nàng sợ hãi!

Lập tức, một cánh tay của hắn dang rộng, một tay vẫn nắm thật chặt lấy eo nhỏ của cô, thân hình động một cái liền tiếp xúc với mặt đất một cách an toàn. Hoàng Bắc Dịch vẫn thủy chung giữ im lặng, ánh mắt mang một chút hơi lạnh nhìn cô thật chăm chú.

Hắn muốn biết, nàng so với trước kia có gì khác biệt, nàng sống có tốt hay không? Quả nhiên, vẫn là gương mặt khiến hắn ngày nhớ đêm mong đó, không hề sai lệch, sự thay đổi duy nhất có lẽ là bộ trang phục kỳ quái ở trên người của nàng.

"Xin lỗi..."

Hoàng Bắc Dịch mấp máy mở miệng, trong mắt ánh lên sự yêu thương cùng cưng chiều vô hạn. Người hắn yêu ở đây rồi, hắn sẽ không để cho nàng có cơ hội rời xa hắn thêm một lần nào nữa.

Ngay tức khắc, hắn lập tức ôm lấy nữ nhân trước mặt, cái ôm này rất chặt, biểu thị sự nhung nhớ điên cuồng, cả sự khát khao cùng với sự hối hận của hắn. Hắn hiểu, nếu hắn tiếp tục buông tay một lần nữa, cả đời này, hắn sẽ sống mãi trong sự đau khổ cùng nỗi cô đơn vô hạn.

"Xin lỗi...Nhu nhi, ta xin lỗi nàng..."

Mạc Hiên Nhu toàn thân cứng ngắc, một cỗ cảm giác xúc động đột nhiên đổ ập tới khiến cho cô không kịp phòng bị. Khụ! Không khí này hình như có gì đó không đúng thì phải! Được trai đẹp ôm chặt như vậy, cô cũng là cảm thấy có một chút lúng túng.

Ho khan một cái, cô khẽ nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt đen láy liếc trái liếc phải thật vô cùng sinh động.

"A, cái đó...vị soái ca này, anh buông tay ra có được không? Khó thở chết mất tôi! "

"..."

Vậy mà thế nào cô lại không nghĩ tới, cái tên đàn ông chết tiệt này lại lộ ra bộ dạng cứng đầu như vậy? Hắn kiên quyết không chịu buông, cánh tay đang ôm cổ hạ thấp xuống, liền chạm ngay phải bộ ngực đẫy đà. Mẹ nó chứ! Ban ngày ban mặt, hắn ta như vậy mà lại dám ăn đậu hũ của cô!

"Mau lăn khỏi người bà! "

Mạc Hiên Nhu thực sự tức giận, răng nghiến trèo trẹo mà gằn từng chữ một, ánh mắt to đen láy kia vừa như uất ức, lại vừa lộ ra sự tức giận giống như kiểu muốn đánh chết hắn.

Cái biểu hiện kỳ lạ này của cô thế nhưng lại có thể khiến cho hắn thực sự buông tay!

"Nhu nhi...nàng là ái phi của trẫm, như thế nào lại muốn làm nãi nãi rồi? "

"..."

Ôi! Diễn kịch quá hay! Quá xuất sắc! Cách nhập vai vào nhân vật của tiểu thịt tươi này quá là tuyệt vời! Nhưng mà, bộ dạng ngơ ngác này của hắn hình như không phải là đùa đâu? Ân, sẽ không phải thực sự coi cô trở thành bà của hắn chứ? Thế này thì thật...có chút cạn lời!

"Nhu nhi, sao nàng không trả lời? "

Đôi mắt câu hồn ấy vẫn khóa chặt lấy cô, giống như đe dọa nếu cô không chịu trả lời thì hắn sẽ không để cho cô được yên ổn.

Kỳ thực, lúc này Hoàng Bắc Dịch không hiểu hàm ý trong câu nói vừa rồi của Mạc Hiên Nhu, nội tâm liền nhen nhóm dâng lên một cỗ tức giận không kịp thu hồi. Nàng như thế nào lại muốn làm nãi nãi của hắn? Không được! Nàng rõ ràng là ái phi của hắn!

"Nhu nhi..."

"Được rồi được rồi! "

Mạc Hiên Nhu giơ hai tay lên đầu hàng, vội vã quay đầu bỏ chạy. Mặc dù tên tiểu thịt tươi này rất đẹp trai, nhưng mà tính tình lại cổ quái như vậy, nếu như là diễn xuất thì thật quá là nhập vai luôn rồi!

"Ân, soái ca! Vai diễn của anh rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không còn từ nào để hình dung nữa. Không quấy rầy, anh cứ tiếp tục đóng phim của anh đi, tôi còn có việc phải đi! Tạm biệt! "

Nhìn bóng dáng Mạc Hiên Nhu rời đi, Hoàng Bắc Dịch khẽ mím mím môi. Mặc dù hắn không hoàn toàn hiểu những điều kỳ quái mà nàng nói cho lắm, nhưng mà nàng nói "không quấy rầy" cùng với sự vội vã rời đi kia, chắc chắn là muốn để hắn ở lại nơi này đơn độc mất rồi! Lập tức, đôi mắt hắn hơi nheo lại, trong lòng là cuồn cuộn bão tố cùng hoảng hốt. Nhún người một cái, hắn liền dùng thuật khinh công, nhanh chóng đuổi theo nàng, chẳng mấy chốc, thân ảnh nam nhân kia như xé gió mà lao đến, vững vàng đứng chắn trước lối đi của cô gái nhỏ.

"Không cho phép đi! "

Hắn bặm môi thật chặt, bàn tay rắn như đá nắm chặt lấy cánh tay của Mạc Hiên Nhu, nhất định không chịu buông tay.

Khó khăn lắm hắn mới chờ đợi được đến ngày này, hắn làm sao có thể không cần nàng? Hắn làm sao mới có thể buông tay nàng? Lúc trước, là do hắn mù quáng, lần này, hắn có thể vù nàng mà từ bỏ giang sơn, mang đến cho nàng những gì tốt nhất!

"Yoo, soái ca à? Tôi còn phải đi làm việc có được hay không hả? Không cho tôi đi, có phải muốn bao nuôi tôi cả đời sao? "

"Ân"

Trước sự khó chịu của cô, Hoàng Bắc Dịch lại biểu lộ thái độ hờ hững vô cùng. Hắn cứ nắm lấy tay cô như thế, vô cùng tự tin mà mở miệng.

"Chỉ cần trẫm vung tay một cái, tiền bạc liền như có cánh bay tới. Vinh hoa phú quý cả đời này, hết thảy đều đem cho nàng! "

"..."

Mạc Hiên Nhu xác thực là hắn bị điên! Xưng đế cái quái gì chứ? Thời buổi này lấy đâu ra đế vương đây? Xưng hô như vậy, chẳng ai dám nói hắn bình thường cả! Vung tay một cái liền có tiền? Ý của hắn là đi ngửa bát xin tiền làm ăn mày hay sao? Cô cũng không có bị điên như hắn!

Nhận ra được ánh mắt quái dị của cô, sắc mặt Hoàng Bắc Dịch liền trầm xuống. Tại sao hắn cứ có cảm giác như chính mình không được tin tưởng như vậy? Thân là Hoàng đế của một nước, hắn có thể nói dối hay sao?

"Trẫm không có gạt nàng! "

"Được rồi! Được rồi! Đại gia! Đại soái ca! Nếu là thật thì anh thử vung tay cho tôi xem? Tiền đâu? Tiền đâu? Tôi không có thì giờ để đôi co với anh đâu! "

Mạc Hiên Nhu ngay lập tức liền quên đi cái sự tình hắn cứu cô kia, cũng chẳng hề nghĩ tới việc nói lời cảm tạ, trực tiếp coi hắn là một kẻ ngốc không có đầu óc!

"Ta... Quốc khố của ta tất cả đều để lại trong cung rồi! Như vậy đi, sau này liền đem cho nàng có được không? "

Mặc dù hắn cũng chưa xác định được sau này là khi nào. Bởi vì, hắn hiện tại còn không thể trở về vương quốc của hắn. Nhưng mà, hắn thật rất muốn khiến cho nàng vui vẻ!

"Được rồi! Vậy đợi đến sau này rồi hãy nói! Tôi đi trước, tạm biệt! "

Vẫy vẫy tay với hắn, Mạc Hiên Nhu chẳng buồn nhìn lại cái khuôn mặt đang bí xị kia, sau đó liền đi thẳng.

Nhưng mà, cái tên điên này, cô thật không thể nghĩ tới việc hắn lại quấn lấy cô chặt như đỉa đói vậy! Hắn cứ bám theo sau cô như thế, thật chẳng khác nào là lưu manh cả!

"Tên chết tiệt nhà anh! Đừng có bám theo tôi nữa được không hả? Nếu không, tôi liền gọi điện cho trại tâm thần tới bắt anh! "

Cô rít qua kẽ răng, cố tình móc tay vào  trong túi lấy ra cái điện thoại, lắc lắc trước mặt hắn. Đừng thấy cô hiền mà bắt nạt nhé?

"Nàng không tin ta? "

Thấy cô nhướn mày, sắc mặt hắn ngày càng trầm xuống. Hắn không biết như thế nào là "gọi điện", cũng không biết trong tay cô cầm cái thứ gì, nhưng hắn loáng thoáng nghe được nàng chửi hắn là tâm thần! Vị vua cao cao tại thượng như hắn, như thế nào lại bị chửi tệ hại như vậy!

Vẫn đứng cách cô một khoảng, bàn tay hắn giơ ra trước không trung, chớp mắt một cái, cái "vật thể kỳ dị" kia đã nằm gọn trong tay hắn!

Ôi mẹ ơi, cô đang thấy cái gì thế này? Soái ca biết làm ảo thuật sao?

Nhìn đến tay mình trống rỗng, da đầu của Mạc Hiên Nhu liền nổi lên một trận tê dại. Cô giật mình lùi lại, mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào hắn, cổ họng vô thức nuốt "ực" một cái thật to.

"Anh...làm sao mà...anh có thể? "

Thấy cô cứ lùi lại như thế, chẳng mấy chốc đã sang đến đoạn đường bên kia, Hoàng Bắc Dịch vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hắn tò mò một hồi, liền đưa cái "vật thể lạ" này lên trước mặt xem xét, chẳng có gì thú vị cả! Bĩu môi, hắn liền muốn trả lại cho cô. Nhưng mà, bàn tay vừa mới lưu động một chút, thứ hắn cầm trong tay đột nhiên rung mạnh, lại còn phát ra bài hát thật kỳ dị khiến cho hắn giật mình, liền thả nó rơi tự do xuống đất cái "bộp".

"Ôi...ôi trời ơi...ôi mẹ nó cái tên điên này! "

Mắt Mạc Hiên Nhu trừng lớn, trong lòng tiếc nuối vô hạn. Cô nhất định sẽ bắt hắn bồi thường! Bồi thường vật chất, bồi thường tinh thần cho cô, tất cả đều không được thiếu một đồng!

Lao nhanh về phía trước, cô không quản bất cứ trở ngại gì mà từng bước tiến về hướng của hắn.

Bất ngờ, một chiếc xe ô tô phóng vọt tới đang ngày càng gần sát tới chỗ mà cô đang đứng, khoảng cách rất gần, tốc độ xe lại rất nhanh, cô có muốn tránh ra cũng không còn kịp nữa. Nhắm chặt mắt lại, chẳng hiểu sao lúc này cô lại nghĩ tới tên đàn ông kỳ dị kia, gào ầm lên.

"Cứu tôi! "

Tiếng còi xe inh ỏi át đi cả tiếng hét của cô, khoảng cách càng gần, tim của cô càng đập loạn. Nói đùa! Sắp chết đến nơi rồi, thử hỏi còn có ai có thể bình tĩnh được?

Két...

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, âm thanh kỳ dị của nó khi đi vào tai cô giống như tử thần đang đòi mạng vậy. Trong miệng cô lẩm nhẩm đếm "ba, hai, một", bất ngờ cảm thấy toàn thân liền nhẹ hẫng. Thôi xong rồi xong rồi, có phải linh hồn cô bay lên thiên đường rồi không?

"Nhu nhi, đã ổn! "

Âm thanh khàn khàn vang lên bên tai, Mạc Hiên Nhu liền giật mình mở mắt. Cô chưa chết? Cô thật sự là chưa chết!

"Ôi mẹ ơi! "

Không chết vì tai nạn, cô nhất định cũng sẽ vì nhồi máu cơ tim mà chết!

Lơ lửng, lơ lửng, cô là đang lơ lửng bay bay!

"Anh...anh thật sự có thể bay sao? Không phải anh đóng phim sao? "

"..."

Hoàng Bắc Dịch không trả lời. Hắn ném cho cô một ánh mắt khinh thường, trực tiếp thay lời nói bằng hành động, ôm lấy cô cứ thẳng trên bầu trời mà tiến đến.

Hiện tại, không chỉ có cô ngây người, mà ngay cả cái tên suýt gây ra tai nạn cho cô đang đứng ở dưới mặt đất kia cũng cứng người luôn rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro