Chương 8: Tôi sợ bị cậu liên lụy thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày tôi lại tiếp tục đi trên con đường quen thuộc để đến trường. Hôm nay tôi lại thấy đoạn đường đi lại ngắn một cách kì lạ, có lẽ sau vụ hôm qua tôi không muốn đến trường một chút nào!

Còn cái cậu Dương Lãng kia nữa...

Tôi còn đang trong tình trạng hồn xác không một thể thì từ đằng sau có người gọi lớn.

" Lý Tử Tuyền...!", chưa thấy người thì đã nghe giọng vang cả sân trường.

" Hả!???", tôi giật bắn người không kịp phản ứng mà quay lại hỏi...

" Gọi mãi cậu không nghe!"

"Tớ nói cậu nghe này Mỹ Kỳ, sau này nếu tớ có chết thì cũng do cậu làm đau tim mà chết đấy! Dọa tớ sợ phát khóc rồi..."

" Haha cậu không chết nỗi đâu!"

Đang trò chuyện vui vẻ cùng bạn thì tôi nghe mùi không ổn đâu đây, quay lại sau thì thấy cậu Phong Mặc phiền phức kia đang theo sau mình. Đúng là âm hồn bất tán mà! Tôi mới vào trường chưa bao lâu mà:  " Này, cậu chạy được không?"

Cô bạn ngơ ngác nhìn tôi: Chạy đi đâu chứ!?

Tôi nắm tay cậu ấy rồi kéo đi thật nhanh: " Vào lớp chứ đâu". Mệt chết đi được mà! Ý mà khoan, hình như hôm nay là tiết của...Áaaaaaaa lần này chết thật rồi!!!

Tiếng chuông vào học vừa vang thì Vương lão sư liền bước vào lớp với khí chất như mọi khi. Tôi thật sự chưa từng thấy thầy ấy đi trễ dù chỉ một phút. Thầy ấy để sách và cây đồ long đao huyền thoại của mình lên bàn rồi bảo: Các em chuẩn bị, thầy sẽ gọi một bạn bất kì lên kiểm tra bài tập hôm trước nha.

Tôi gục đầu xuống bàn. Đúng là đen đủi thật mà, sao mình có thể quên làm bài tập được chứ nhỉ? Điên thật sự. Đang lo lắng muốn chết đi được thì cậu Dương Lãng kia lại ngồi vô cùng bình thản ngẩn cao đầu. Đấy đích thị chính là sự khác biệt giữa học bá với " trùm cuối lớp" mà.

Tôi ngồi làm nhảm: Không gọi mình, không gọi mình...!!

" Lý Tử Tuyền, em lên đây!" , quá đỉnh luôn.

Mặt tôi bắt đầu chuyển dần sang màu trắng: " Thưa thầy, em chưa làm ạ"

" Nếu cứ như thế này em không thể thi được đấy, biết không hả? Tôi sẽ nói chuyện với ba mẹ em sau. Về chỗ đi..."

"Vâng", tôi lẫn lặng về chỗ, tôi cứ ngỡ nước mắt mình sắp trào ra đến nơi rồi. Mặc dù tôi đã làm sai thật nhưng cảm giác như có một nỗi uất ức đang đè trên ngực tôi vậy.  Về đến chỗ thì cậu ta chỉ nhìn tôi một cái rồi quay đi chỗ khác.

" Ngày mai chúng ta đã bắt đầu thi cuối kì rồi. Các em sắp lớn thêm một tuổi nữa rồi. Thầy hy vọng các em có thể chịu trách nhiệm với bản thân nhiều hơn. Để đến khi các em lên 11 thì sẽ chọn đúng ban hợp với mình", hôm nay có lẽ là lần đầu tiên mà thầy ngồi xuống chia sẻ với lớp một cách gần gũi như vậy.

"Vâng, lão sư", lớp tôi đồng thanh.

" Còn một chuyện nữa sau kì thi đến đây thầy sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi cho các em theo học lực nên hãy chuẩn bị đi! Rồi, nếu không còn gì nữa thì chúng ta vào học"

Đổi chỗ ngồi sau! Cũng... tốt mà nhỉ? Mình không cần phải ngồi chung với cái tên lạnh lùng khó đoán này nữa rồi. Không...saooo....

Nói không sao nhưng sao lại không muốn một chút nào. Mày sắp điên rồi, Tử Tuyền!

Kì thì cuối kì lần này diễn ra trong một tuần, môn này rồi đến môn kia đến với tôi như một cơn gió "chướng" cứ như sắp trúng gió đến nơi.  Học đi học lại đến nỗi sắp nát cả quyển sách nhưng lại không vào được gì cả. Tôi chỉ còn cách cầu nguyện vào môn văn vì đó là môn mà tôi học khá nhất. Đang cắm cúi trong đống sách ở nhà thì Dương Lãng gọi điện cho tôi: "Cậu đến nhà tôi đi!"

Tôi ngạc nhiên: " Để làm gì chứ?"

" Kèm cậu học"

" Tại sao"?

" Tôi sợ bị cậu liên lụy thôi. Nhanh lên..."

Tôi trong giây phút ngạc nhiên đến đơ người mà đồng ý trong vô thức:" Hả, à...ừm được rồi. Nhưng tôi đâu biết nhà cậu ở đâu chứ?"

" Cậu gửi vị trí đi, tôi cho người rước cậu"

" Được."

Khoảng 15 phút sau: "Cô là Tử Tuyền đúng không?"

" À đúng rồi!"

" Cậu chủ bảo tôi đến rước cô đến nhà học nhóm. Cô lên xe đi"

" Vâng, cảm ơn chú"

Đến nhà cậu ta: Wow, có khoa trương quá không nhỉ, nhà to thật sự luôn đấy. Có cả hồ bơi luôn à!!?

" Đến rồi à? Vào đi"

" Ờ"

Vừa bước vào đến cửa nhà: Chào cháu!

" Cháu chào cô ạ !"

" Cháu ngồi xuống đi. Cháu tên gì vậy? Cháu ăn trưa chưa để cô gọi người chuẩn bị nha? "

Tính ra mẹ cậu ta tốt thật đấy, vui vẻ nhiệt tình, chả bù cho cậu ta vừa lạnh lùng, ít nói: " Cháu tên Tử Tuyền ạ! Cháu ăn rồi, không cần đâu cô"

" Mẹ à, cậu ấy đến để học cùng con đấy. Mẹ đang làm cậu ấy sợ đấy!", cậu ta hơi nhíu mày lại.

" Mẹ biết rồi, cái thằng bé này. Hai con lên phòng trước đi để mẹ bưng nước lên sau"

" Đi theo tôi", cậu ta mặt vẫn lạnh lùng xỏ hai tay vào túi quần nói một cách nhật nhẽo như mọi khi. Tôi có cảm giác nếu cậu ta cười chắc ngay đó sẽ có mưa rất to.

Vào đến phòng cậu ta, phòng của con nhà giàu có khác nhỉ. Đến cửa phòng đập vào mắt tôi chính là những đôi giày hàng hiệu đắt tiền được đặt gọn gàng trên kệ tủ.

"Cậu ngồi xuống đấy đi, hôm nay tôi sẽ kèm cậu môn toán và vật lí để mai còn thi"

" Ờ", tôi lấy sách vở ra để lên bàn rồi nghe cậu ta giảng cả một buổi trưa. Bàn học của cậu ta ngay cạnh cửa sổ nên tôi có thể vừa học vừa ngắm cảnh bên ngoài cực kì đỉnh luôn. Hôm nay tôi mới phát hiện góc nghiêng của cậu ta đẹp phết ấy chứ, sống mũi thì cao, môi trái tim, mắt sâu còn da thì lại trắng. Những bạn nữ kia bảo thích cậu ta thì cũng không phải không có lý.

Đột nhiên cậu ta quay sang nhìn tôi một cái làm tôi giật mình: " Cậu nhìn gì vậy, hôm nay đến đây thôi. Về học bài mai thi đấy"

Tôi vội vàng đứng dậy: "Hôm nay cảm ơn cậu", rồi cậu ta dẫn tôi xuống nhà.

" Chào cô cháu về ạ!", tôi cúi đầu.

" Lần sau lại đến nhé! Để cô bảo chú tài xế đưa cháu về"

" À không cần đâu cô, cháu còn có việc, cháu về đây ạ", tôi chào họ rồi quay lưng ra về. Có lẽ do tai tôi quá thính hay do họ đang nói về tôi nên khi đang ra cổng tôi nghe mẹ cậu ta nói: Con bé đấy thật dễ thương. Cô ấy đúng là có mắt nhìn người mà.

" Mẹ thật là...Cậu ta không phải nữ đâu", này cái tên chết tiệt kia.

Cậu ta chắc đã chán sống rồi!





















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro