CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Kiều Đông còn nhớ thời đi học từng thấy qua 1 câu 'Vào thời điểm bạn quyết định làm một chuyện, toàn thế giới đều sẽ vì bạn nhường đường'. Nhưng mà sự thực lại là mỗi khi anh quyết định đi làm chuyện nào đó, toàn thế giới đều gây sự hay cản đường anh. Ví dụ như thời đại học, quyết định phải học tập thật giỏi, thế là luôn gặp đả kích hay áp lực không tên. Còn chuyển đến hiện tại, anh lại lo lắng không yên, muốn biết bạn trai trong lời kim chủ nói rốt cuộc là có phải là anh hay không.

Vừa về đến cửa, liền nhìn thấy giày của Tề Hành.

"Kiều Đông đã trở về, giờ có thể ăn cơm đi!" Tề Hành ngồi gác chân ở trên ghế salon, tẻ nhạt mà ấn ấn điều khiển TV, thấy Kiều Đông về thì đầu tiên là trừng rồi lại liếc anh một cái, sau đó mới hướng nhà bếp hô lên một tiếng bất mãn.

"Đi bới cơm." Chung Vũ cởi tạp dề xuống đi ra, đáp lại Tề Hành.

Rất nhanh trong phòng khách chỉ còn sót lại hai người bọn họ. Chung Vũ liếc mắt nhìn Tề Hành bên kia, xoay đầu lại cùng Kiều Đông giải thích, "Tề Hành nghe nói anh đi đóng phim, liền rùm beng muốn đi qua đây ở."

Kiều Đông "Ừ" một tiếng, đổi xong giày cũng không động đậy, người dựa cạnh cửa, cố ý ở trong mắt thể hiện sự âm u, ngoài miệng trêu ghẹo nói: "Kim chủ cùng Tề đạo quan hệ thật tốt."

Chung Vũ nhìn Kiều Đông, mới phát giác anh hiểu lầm, liền vừa cười vừa tới kéo anh, "Tề Hành là con của chị em, nó gọi em là cữu cữu."

"Ồ ——" Kiều Đông kéo âm cuối, cùng cậu đi vào, một chút liền đứng lại, vì vậy Chung Vũ cũng dừng lại, nghe anh hỏi: "Kia Tề đạo nên gọi anh là cái gì a?"

Kiều Đông biểu tình đến mức trịnh trọng, "Nó gọi anh là kiều ca, vậy anh chẳng phải gọi em là kim chủ thúc thúc? Vậy cũng không được. Em rõ ràng cùng anh không chênh lệch nhiều, làm sao có thể chiếm tiện nghi ta vậy được."

"Để nó gọi anh là mợ." Chung Vũ nói.

Kiều Đông cảm thấy anh hay đùa giỡn, kim chủ rõ ràng đã có miễn dịch nên liền câm nín, lại nghe đến bên kia tiếng Tề Hành hừ hừ trong phòng bếp.

Tề Hành đối với tất cả thứ cướp đi lực chú ý của cữu cữu đối với y đều rất bất mãn, đặc biệt là chán ghét Kiều Đông. Y trả thù bằng cách chỉ bới cơm cho y và Chung Vũ, sau đó một mặt khiêu khích nhìn Kiều Đông.

Chung Vũ có chút không nói nổi, cậu đem cơm của mình đưa cho Kiều Đông, cùng Tề Hành nói rằng: "... Cháu bớt ấu trĩ một chút đi."

Tề Hành không để ý tới cậu, tự mình cầm chén, đâm miếng đậu phụ bên trong nát tan.

Sau khi ăn xong, Chung Vũ đi gọt hoa quả, Kiều Đông cùng Tề Hành hai người ngồi ở hai đầu ghế sô pha. Kiều Đông tập trung lướt weibo, Tề Hành nỗ lực làm ra biểu tình khinh bỉ nhìn anh.

Đáng tiếc còn không đợi đến lúc Kiều Đông chú ý, chính mình cũng đã mệt đến mức không làm tiếp được nữa.

"Anh sao lại thế!" Tề Hành tức giận nói.

Kiều Đông nhìn lại y với ánh mắt nghi hoặc, Tề Hành tức giận nói: "Anh có Chung Vũ, ăn Chung Vũ, vậy mà còn bắt cữu cữu đi nấu cơm gọt hoa quả!?"

"A... Đúng nha." Kiều Đông hờ hững phụ họa một tiếng, đột nhiên hỏi: "Cậu yêu thích Đường Sơn?"

Tề Hành bị anh hỏi đề tài không liên quan liền mất hết hoả khí ban nãy, ngẩn người một phát mới trả lời.

"Liên quan gì tới anh!" Tề Hành nói, "Tui đây vĩnh viễn chính là nam thần, so sánh với anh và , quả thực..." Tề Hành từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

"Thật?" Kiều Đông ngồi ngả ra sau, cánh tay duỗi khoát lên phía sau trên ghế salông Tề Hành.

Tề Hành lúc này mới nhìn vào điện thoại Kiều Đông, thấy anh đang xem tường weibo của mình, mười bài viết thì chín cái là liên quan với Đường Sơn.

"Kiều Đông, anh làm người có thể hay không tốt đẹp một chút!" Tề Hành thô bạo hô lên, vồ tới muốn cướp điện thoại di động của anh, liền bị Kiều Đông giấu ra sau.

"Tề đạo, mong cậu tự trọng." Kiều Đông rất thức thời nói, "Tôi hiện tại là cữu cữu của cậu, hai ta muốn làm cùng nhau chính là loạn luân."

Khuôn mặt nhỏ của Tề Hành lập tức đỏ lên vì tức, rồi lại chuyển mode lạnh lùng dùng sức trừng anh. Kiều Đông thiếu điều nhịn không được liền muốn đi tới, bấm nhéo mặt Tề Hành một phen.

"Chuyện gì vậy Tề Hành?" Chung Vũ bưng đĩa hoa quả đi ra, nhìn hai người có chút kỳ quái hỏi.

"Cậu, cậu hỏi cháu làm gì, cậu hỏi, hỏi anh ta a!" Tề Hành âm thanh đều run lên, y chỉ chỉ Chung Vũ, rồi lại liền chỉ chỉ vào Kiều Đông, cảm thấy oan ức chết rồi, căm giận lầm bầm "Một đôi cẩu nam nam."

Chung Vũ nghe đến "Một đôi ", trong lòng liền thấy ngọt ngào, cậu ngồi xuống bên cạnh Kiều Đông, giật nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh đừng bắt nạt nó."

Tề Hành lại nặng nề hừ một tiếng. Kiều Đông gật gật đầu, nhìn Chung Vũ lặng lẽ làm cái khẩu hình "Chỉ bắt nạt em", liền thấy lỗ tai Chung Vũ từ từ đỏ lên.

Một mình tự ngồi ở một cái ghế salong khác, Tề Hành không muốn nhìn hai cái tên không có tình người bên kia nữa, liền cầm điện thoại lên, lướt wall Đường Sơn xem.

Đường Sơn là đạo diễn y sùng bái nhất, nhưng bởi vì nguyên nhân tuổi tác nên hiện tại rất ít khi hoạt động.

Kiều Đông nhìn Tề Hành một chốc, rồi nói Chung Vũ anh qua kia nói với Tề Hành vài điều.

Tổng tài chậm rãi nhai bưởi trong miệng, nhìn Đại Kiều nhà mình không biết đang thì thầm cái gì mà thằng cháu ngốc kia liền đem vẻ mặt nhăn nhó thành kinh hỉ rồi lại thêm điệu bộ không thể tin được.

Tề Hành nhanh chóng liếc mắt nhìn Chung Vũ, hạ thấp giọng, cùng Kiều Đông nói: "Anh nói thật chứ? Không gạt tui? Đừng tưởng rằng Chung Vũ yêu thích anh thì tui cũng không dám chỉnh anh nha, anh nếu là dám lừa tui..." Anh suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Tui liền tìm cô khác" (ý là tìm vợ khác cho Chung Vũ =)))

--------------

Thời điểm đi vào phòng Chung Vũ, Tề Hành đen mặt, cảm thấy được chính mình thật tội nghiệp, một bên ở trong lòng mắng Kiều Đông, một bên đem đồ phóng tới dưới giường.

Anh thật là bực mình mà. Ai có thể nói cho anh biết tại sao buổi tối lúc cữu cữu ngủ còn ôm gối Kiều Đông không buông tay khônggggg?

Lần này quay phim là ở nước ngoài. Kiều Đông đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài tuyết lớn đầy trời, lấy điện thoại di động ra liếc nhìn thời gian.

Nghĩ lại thấy cũng may, tuy rằng Tề Hành xem mình không hề vừa mắt, nhưng thần tượng của y lại là Đường Sơn. Cái này làm Kiều Đông rất vui mừng.

Đường Sơn là sư phụ của anh a! Năm đó anh làm diễn viên cũng là bởi vì sư phụ anh mắt sáng nhận thức được nhân tài nha.

Nhớ tới mới nãy anh vừa gọi điện thoại cho sư phụ. Lão nhân gia hiểu được ý tứ của anh, liền tức giận nói anh nghiệp chướng, mắng anh có nam nhân liền không cần sư phụ. Bộ xương già này kiểu nào chống lại đau thương này.

Kiều Đông cảm thấy rằng mình đem sư phụ bán cho tên cháu ngốc kia một canh giờ gọi video, đổi lấy thông tin động thái ít nhất ba tháng của kim chủ vẫn là anh lời hơn, liền vui cười hớn hở mà dỗ dành sư phụ.

Nghĩ thời điểm này kim chủ hẳn là đã dậy rồi. Kiều Đông liền mở điện thoại, mở app nào đó ra, ấn tới ấn lui, rồi bấm gửi.

Bảy giờ mười phút theo giờ Bắc Kinh, Chung Vũ nghe được bên kia giường có tiếng gì đó, âm thanh giống như máy in in ra giấy. Đi tới một xem phen, ở dưới giường lấy ra được một vật thể màu trắng không biết tên, dưới đáy cái máy này còn đang từ từ in ra một tờ giấy.

Tổng tài nghiên cứu một chút, mới phát hiện là mình cầm ngược. Đem tờ giấy cầm lại cho đúng, liền thấy trên giấy viết 【chào buổi sáng, kim chủ. 】phía dưới còn vẽ một hình chibi đáng yêu.

Chỉ là nhìn thấy dạng tin nhắn này, có cảm giác như là của Kiều Đông. Chung Vũ liền chụp lại, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kiều Đông.

Kim chủ: Chào buổi sáng? [ảnh]

Kiều Đông vừa nhìn thấy tin nhắn đến liền nở nụ cười, không nghĩ tới dĩ nhiên vật này thật có thể in ra. Anh ban đầu thấy vật này ở nhà Sở Chử, cảm thấy chơi vui liền cũng mua một cái.

Đại Kiều: Chào buổi sáng. Kim chủ có cần dịch vụ đánh thức mỗi sáng không? Phục vụ chuyên nghiệp, bảo đảm thoả mãn.

Chung Vũ nghe tiếng báo tin nhắn tới, liếc mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên rồi rep lại một chữ "hảo". Kiều Đông liền ghi âm gửi cho cậu mấy bài thơ tình, âm thanh trầm thấp, đặc biệt trêu ghẹo.

Tổng tài không đè ép được khóe miệng, mặt mày tươi vui hẳn lên. Cậu mở mấy đoạn tin nhắn ghi âm Kiều Đông gửi đến không nhỏ thế nên bên ngoài cẩu độc thân Tề Hành đang bưng cái đĩa cũng nghe được.

Tề Hành cảm thấy được chính mình thật tội nghiệp a. TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro