Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông đồng hồ gọi bật tôi dậy , ngáp một cái thật to thật thoải mái . Trong căn nhà cũ , tôi sống một cách lẩn trốn đầy khó nhọc . Tự giễu cợt bản thân vì quá hèn nhát , tôi bất giác lắc đầu . Sống ở đây có vẻ thật yên bình nhưng lòng tôi lại dậy sóng vô cùng . Có người từng nói với tôi rằng một cuộc sống không muộn phiền rất khó thành hiện thực nếu vẫn còn vương vấn quá khứ . Tôi nghĩ như vậy là đúng nhưng mà bất quá thật chẳng có cách nào để quên một ai đó hay sự kiện nào đó đã ghi dấu trong tim như đinh đóng cột .

Bước ra vườn , hít một hơi sâu đến mức phổi có thể bị tê liệt nếu còn muốn hít nữa , tôi ngồi xuống đám cỏ non mình mới cắt tỉa cách đây không lâu , nhẹ nhàng ngắm sự thay đổi của vạn vật trước mắt . Chà thời gian trôi qua thật nhanh , cũng lại kéo dài gần chục năm nữa rồi , thật khiến người ta hối tiếc nhiều điều . Ví dụ như trong suốt mười năm từ khi Thiên Lỗi chết , tôi chẳng làm được việc gì ra trò cả . Mà cơ thể tôi cũng hình như không còn phát triển thêm tí nào nữa , không rõ vì lí do gì , nhưng kệ thôi dù sao tôi cũng đã trông giống một cô gái 20 , 21 tuổi . Chắc cũng chẳng có ai để ý , đáng nhẽ giờ tôi phải trông giống một người phụ nữa trung niên tầm 35 , 40 tuổi mới phải . Vậy mà người ta cứ gặp tôi vô tình là một tiếng " Chào Em " hai tiếng " Chào Chị " thi thoảng "Chào cô " nào có ai gọi tôi là " Cháu chào bác " đâu . Co người lại ôm ngối , tựa đầu vào thành cửa tôi chợt nảy ra một ý nghĩ từ tận thâm sâu trái tim .

" Ước gì em được ở bên anh thì thật tốt . Chết trong tay anh cũng được . "

Suốt mấy năm qua tôi vẫn thường xuyên vào rừng , theo con đường mòn cũ mà tìm đến cánh cổng kia . Nhưng mà đúng theo những gì mà tên bạch y bề ngoài thư sinh bên trong thì .... tốt bụng vài phần ( đúng không ta ?) - Kai - Tên bạch khuyển không rõ tâm tư mục đích kia thì tôi mãi mãi sẽ không thể bước qua cánh cổng đó , ấy nhưng mà tôi vẫn hi vọng . Ai da , mà nếu là quỷ thì qua cánh cổng như qua cửa nhà , dễ như ăn bánh .

Tôi vươn mình , tự sự thế là quá đủ rồi , tôi cần tính toán cho sau này . Mặc dù ..... tương tư đang hành tôi một cách thô bạo , khiến con tim lúc nào cũng có thể rỉ máu . Mẹ nói chẳng sai , tôi là người sống trọng tình , chẳng chịu nổi sự cô đơn . Chà , sống thế này đúng là cực hình cho những người như tôi . Vật vã đứng dậy , đi làm thôi .....

Tiếng ti vi vang lên giòn dã thanh âm của cô dẫn chương trình . Tôi đang cặm cụi làm bữa sáng cho chính mình , tai thật tình chẳng để tâm vào mấy thông tin chính trị trong và ngoài nước . Ấy vậy mà chẳng biết do tại vì âm thanh vô thức vào tai tôi hay tại tôi vô tình nghe cũng có thể là cái thông tin đó khiến não tôi thích ứng mà xử lí thông tin ? Nhưng mà cái câu :

" Theo dự đoán của các nhà khoa học thì tối nay một sự kiện vô cùng đặc biệt rất ít khi diễn ra ở thành phố chúng ta cũng như các nơi lân cận , đó chính là nguyệt thực toàn phần "

Tôi ngay lập tức quay phắc người lại , 180 độ mà hướng mắt về phía ti vi . Nguyệt thực sao ? Thứ cản giác gì đó lại truyền về , bất giác đưa tay lên sờ nắn cánh tay nà trước kia đã từng bị rụng ra khỏi cơ thêt này , quả thật rất hoài niệm .

Chậc , có lẽ tôi nên chuẩn bị để thử ngắm nó một lần .

**************

Hôm nay tôi về nhà thật sớm , ngay từ lúc 4 , 5 giờ chiều đã phóng như bay rồi . Nếu nói là chỉ muốn xem hiện tượng thiên nhiên là nói dối , chắc chắn rồi . Ăn cơm xong , thấy còn sớm , tôi kê ghế ra ngoài ban công ngồi chờ .

Lúc này có khi là hoàng hôn , một nửa bầu trời nhuốm màu máu nhạt nhòa , một nửa còn lại đã chuyển sang sắc xanh đen huyền ảo . Mặt trời lần đầu tiên tôi để ý là nó rất to , mà đỏ ngầu , biến những đám mây xung quanh thành một màu tương tự như nó . Mơ hồ tôi nhớ , cũng dưới ánh hoàng hôn này , lần đầu tiên tôi thấy Tử Phong cười , cười một cách tự nhiên không mang tạp chất cảm xúc hỗn loạn nào , không tự giễu , không khinh bỉ , chỉ có chút ấm áp nơi khóe mắt . Tôi không biết anh đang nghĩ gì nữa . ....

" - Tử Phong đi chậm thôi tôi không theo kịp .....

Anh quay đầu nhìn tôi , lúc đó là cái lúc sau khi anh có trận đấu với Kai , hút xong máu của tôi vào tối hôm trước và giờ đang lẳng lặng bước đi giữa một mảnh đỏ cam lúc chiều tà . Theo cơn gió mùi hương anh bay xa , buổi sáng anh đã tắm táp mà giờ vẫn thơm tho lạ lùng .

- Cô là rùa sao đi chậm thế ?

- Vâng , chân tôi ngắn hơn chân anh , nào nhanh được như anh ? - Tôi bĩu môi nhìn Tử Phong một cách khinh thường , rồi nảy ra một ý định có chút điên rồ - Tôi đi chậm như vậy hay anh cõng tôi đi !

- Hư cấu vừa !

Aaaa , học cách ăn nói của tôi từ bao giờ . Câu " Hư cấu " là câu cửa miệng tôi nói với Shoken mỗi khi hắn chém gió về một vấn đề nào đó . Chà , Tử Phong học đòi nhanh quá a .

- Khó tính thế sau này ế cho coi ! Hứ ! Anh mà không thay đổi đảm bảo tên bạch y kia có vợ yêu quái , anh vẫn vẩn vơ trên thảo nguyên !!

- Đó là vấn đề cô quan tâm ?

- Ừm , anh mà ế đương nhiên tôi sẽ cười tít mắt luôn ấy chứ . Nhưng mà cái bản mặt này thì soái ca mất òi , sợ chẳng cần cua cũng có người đổ .... haizz thật là tôi phải cố gắng nhiều ....

- Cố gắng làm gì ?

- Đương nhiên để chiến đấu với lũ con gái tranh quyền đi sau anh rồi ! - Tôi cười tít mắt , chẳng nhận ra câu nói của mình có tâm ý gì . Mà Tử Phong nghe xong thì cái nụ cười ẩn ẩn hiện hiện sự ấm áp nhanh chóng lấn chiếm tâm trí tôi của anh thoáng chốc làm tim tôi đập như trống trong lồng ngực . Mĩ miều quá , oa oa oa ...... chết đi yêu nghiệt , người đâu mà cười một cái là cưa đổ gái thế ?

- Cô thật ngốc nghếch !

- Này , anh kia đừng có mà " thừa nước đục thả câu " nha . Lợi dụng đoạn người ta thất thần vì mĩ nam mà anh buông một câu nói như vậy nha

- Mĩ nam ? Ai ? - Tử Phong nhướn mày kiếm , trong mắt lại hiện lên ánh nhìn gian xảo . Thôi chết rồi ! Giờ mà nói mĩ nam là anh thì chắc chắn anh ta cười cho thối mũi .

- A.... anh cười .... trông giông giống .... bạn trai tôi ... - Tôi ấp úng trả lời bột miệng thế mà chẳng biết mình chạm vào con hổ . Lần này ánh mắt Tử Phong xuất hiện một tia sát khí , lạnh lùng cong môi :

- Chỉ sợ hắn sẽ chẳng còn là mĩ nam được bao lâu sau khi tôi biết hắn tên là gì !

Trời , tôi lạnh toát cả sống lưng , Tử Phong đang ghen vì " bạn trai " tôi tự bịa ra để ứng phó với anh sao ? Ghen vì hắn đẹp trai hơn anh ? Trời ạ , Tử Phong nhiều lúc thật trẻ con . Đáng yêu quá !! Đưa hai tay lên ôm mặt vì dòng cảm nghĩ này của mình .

- Thu ngay cái nụ cười gàn dở tự kỷ của cô lại !

- Há ?

- Đi thôi !

- Cái gì cơ , anh nói lại xem nào , tôi chưa nghe rõ !

- Thiểu năng , đi thôi .

- Này anh , tôi không phiền khi ngay lập tức đụng độ chân tay với anh đâu . Thiểu năng ? Đùa nhau à ? Khiêu khích ? A ... này anh kia , đứng lại , đi nhanh quá đó !

Tôi gọi với theo bóng dáng đen huyền của anh , lòng một cỗ tức giận ...... "

Quá khứ cả rồi , nhưng mà nhớ lắm cơ . Gió bắt đầu thổi , phả vào mặt tôi lạnh buốt , gò má tôi thật tình đã ướt sũng từ khi nào , ánh trăng cũng đã lên cao . Vội vã lau nước mắt , tôi ngước nhìn trăng , ánh mắt cơ hồ hoài niệm mà tim mơ hồ đau .

Ánh trăng vàng vọt , nó cứ thế hiên ngang nhòm qua những đá mây đen kịt mà nhìn tôi . Không giống lắm , ánh trăng kia màu đỏ , ánh trăng này chỉ đem lại cho ta cảm giác an toàn không vương vấn chút sát khí nào cả . Dần bóng đen cũng bắt đầu ăn mòn viên ngọc giữa bầu trời ấy .
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn nguyệt thực , nở một nụ cười trừ , rồi lại tư lắc đầu mà khẽ cụp đôi mi . An thần một lúc tôi lại đứng dậy mà vào trong nhà . Định bụng xuống bếp lấy chút nước uống cho đỡ khô cô họng . Tiếng nước chảy róc rách làm thay đổi hẳn cả không gian yên tĩnh trong căn bếp . Bóng đèn huỳnh quang dưới nhà bỗng nhiên nhấp nháy , tôi thở dài , bóng mới mua mà đã hỏng rồi . Nhưng chưa kịp đặt cốc nước xuống mặt bàn kính , một cơn ớn lạnh sống lưng bỗng tràn về , bóng đèn đang mập mờ nhấp nháy giờ tắt phụt hẳn . Tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó ở sau lưng , đằng đằng sát khí . Hít một hơi sâu , quay ngoắt đầu lại , trong đêm tối lờ mờ , chẳng thấy một bóng nào cả . Thở phào nhẹ nhõm , chắc tôi đa nghi quá . Từ từ quay đầu lại , định mò mẫm tìm công tắc điện thì tôi giật bắn mình . Lúc này trong chiếc gương đối diện , một con người ánh mắt thập phần chẳng phải người , hờ hững nhìn tôi . Chiếc cốc rơi khỏi tay , " Xoảng " một tiếng rõ to , hình bóng đó đột nhiên biến mất . Tôi thất thần từ từ lại gần tấm gương , đưa ngón tay sờ lên mặt gương , chẳng có gì bất thường . Như vậy là sao ? Rồi phụt một cái , bóng người đó lại in lên tấm gương nhưng là vị trí đằng sau tôi . Hoảng loạn chực quay đầu lại thì một đôi tay lạnh lẽo giữ chặt cằm tôi mà cố định cổ và đầu của tôi , bắt tôi nhìn vào trong gương . Trợn tròn mắt nhìn kẻ trong gương , ơt vị trí gần như vậy tôi nhưng tôi chẳng thể cản nhận được chút sự sống trên cơ thể hắn

- Phương Hạ Linh ? - Giọng lạnh lẽo cất lên đều đều

- Ngươi là ai ? - Nhìn thẳng vào ánh mắt hắn trong gương tôi khẽ gầm lên kích động

- Ta là ai chẳng quan trọng ! Điều quan trọng là ta đến để giúp ngươi !

- Giúp ta ? - Được , không thích nói danh tính tôi cũng chẳng thèm hỏi nữa . Điều khiến tôi chú ý là hiện tại tôi chẳng cần hắn giúp gì cả .

Hắn im lặng một lúc , rồi lại giọng đều đều nói :

- Chẳng phải ngươi muốn qua cổng Minh Đạo sao ? Hay ta nhầm ?

Bất động ..... tôi nhìn hắn ngạc nhiên

- Bằng cách nào để thành quỷ ?

Đúng , với loại người kiểu thích dụ nhau như vậy tôi chẳng cần mất thì giờ hỏi hắn cho dài dòng , vào hẳn vấn đề chính .

- Ha ha , quả nhiên .... - Hắn khẽ lắc đầu rôi lại nói - Cô thật thông minh nha . Để làm quỷ chỉ có một cách .

- Cách gì vậy ?

- Bán linh hồn cho quỷ dữ . Thế nào ?

Bán ư ? Thế nào ư ? Phí lời quá . Hắn còn muốn xem biểu hiện của tôi sao ?

- Được , bán như thế nào ?

Cá bóng đen bí ẩn có chút sững người rồi ngay lập tức thay đổi lại trạng thái như cũ

- Thật không ngờ ngươi đồng ý nhanh vậy .

- Nơi đây đã chẳng còn gì liu luyến . Mà ở bên kia ta cần gặp một người .

- Jun đúng chứ ? Ta chưa từng thấy ai quyết đoán như ngươi , quả thật người của Jun tất cả đều đặc biệt

Hắn nhắc đến tên thật của Tử Phong , tôi cũng chẳng mấy bất ngờ vì hẳn là hắn biết lí do vì anh ấy nên tôi mới bất chấp tất cả để vào Minh Đạo

- Vào vấn đề chính đi ! Bán như thế nào ?

- Ngươi có biết bán xong thì linh hồn ngươi sẽ thuộc về ta không ?

- Miễn gặp được Tử Phong , ta quả thật không nghĩ nhiều như vậy .

Hắn trầm ngâm nhìn tôi trong gương , khẽ mỉm cười gian tà

- Được , trước khi giao dịch , ngươi phải làm cho ta một nhiệm vụ .

- Là gì ?

- Giết người .

Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn , lòng đầy dạy sóng . Thấy biểu tình của tôi , hắn nhướn mày

- Sao ? Khó quá nên từ bỏ à ?

Thực tình một kẻ trong sạch như ngươi căn bản không thể trở thành quỷ , trừ khi đôi tay nhuốm máu đồng loại .

Nhắm mắt suy nghĩ , tôi phải giết một con người sao , người như hắn có thể tin được sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro