Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm vẫn bao trùm xung quanh tôi một mảng tà khí đến nghẹn thở , từng câu từng chữ hắn nói tôi đều nghe rất rõ , nhưng mà bất quá cứ giả câm , giả điếc . Hắn muốn tôi giết chính đồng loại của mình , há chẳng phải ép tôi trở thành cầm thú sao ? Nhưng mà tôi biết theo hắn nói không trở thành dã thú bất quá chẳng thể vào được cửa Minh Đạo . Có biết không tôi mong có ngày được nhìn thấy thân ảnh đen huyền đó đến nhường nào , nghe chất giọng trầm ổn không nhanh không chậm mà vang lên , bằng đấy năm trôi qua , hẳn anh ấy đã thay đổi ít nhiều về hình dạng , điều đó càng làm tôi tò mò , càng làm tôi sinh nổi ích kỉ dã tâm .

- Hửm .... ta sẽ để ngươi một thời gian để suy nghĩ .... ba hôm nữa chúng ta sẽ gặp lại ....

Rứt lời , ngay lập tức cổ tôi bị nới lỏng mà hình bóng cũng không còn in trong gương nữa , quỷ là đây sao ? Muốn đến thì đến bất ngờ , muốn đi là đi tức khắc , nói là làm luôn chẳng cần đợi ý kiến của người ta . Tôi nâng mi lên , ngồi co ro ngay tại một góc bếp , lo lắng suy nghĩ . Phải chăng hắn chỉ thử tôi thôi , hay thực chất hắn muốn tôi giết người thật ? Tôi không thể từ bỏ Tử Phong nhưng càng không nên giết chính đồng loại của mình . Tôi cũng là người có lương tri , dù chẳng phải một người quá tốt nhưng cũng không nên trở thành loại cầm thú có dã tính chó gặm , ra tay cả với người cùng giống nòi với mình .

Chỉ vì cái nhiệm vụ dở khóc dở cười này , tôi đã suy nghĩ rất lâu , nhiều khi cũng không tự chủ được mà thất thần . Tôi là không biết người xấu số để bọn quỷ nhắm đến là ai ? Mà món nợ máu đã cứu tôi của Tử Phong càng không thể quên được , thứ chất dịch này nhìn trông tưởng quái ác nhưng thật ra nó cũng rất ngoan ngoãn nghe lời , ngoài việc khiến tôi không phát triển bình thường thì chẳng có gì không ổn . Cũng không biết từ bao giờ tôi từ có hận thù cũng đã thành nhớ nhung ? Phải chăng tâm tư của người đang chờ đợi là như vậy , luôn thay đổi và chẳng bao giờ quên ....

Dường nhu không biết quyết định thế nào , tôi lặng lẽ nhốt mình ở trong phòng cả ngày , cũng không đi làm nữa .

- Trời ạ !!!!! Mày ích kỉ quá đó !!!!!!

Tôi cáu kỉnh ném mấy cái gối trên giường vào bức tường đối diện , lại gục đầu xuống đầu gối mà thở gấp , dồn nén bao tâm tư vào trong từng giọt nước mắt . Khó khăn như vậy , duy nhất chỉ có một lần trong đời , tôi đã chẳng ngại bán linh hồn của mình ,việc gì còn lo cho sinh mạng của người khác chứ .

" - Lại đây nào Tiẻu Linh của mẹ ....!!

- Mẹ .....

- Tiểu Linh ngoan , con ngã có đau không ?

- Dạ .... không - Nhưng thật chất là rất đau , hảo hảo đau

- Nói dối là không tốt đâu nha - Mẹ cười xoa đầu tôi - Tiểu Linh này , bố mẹ vì đặc thù công việc không thường xuyên quan tâm con được ! Con có giận không ?

- Không ạ ! Miễn bố mẹ nhớ con là ai là được ! - Ngây thơ đáp một giọng hồn nhiên . Chắc vì đi theo bố mẹ nhiều , tôi cũng lây nhiễm chút sự già dặn của người đời

- Bà cụ non !! - Bố xoa đầu tôi và cười hiền lành

- Tiểu Linh , mẹ không biết việc làm của con là đúng hay sai , bố mẹ vẫn luôn ủng hộ con . Không phải bố mẹ dạy hư con , nhưng mà nhiều lúc chuyện của người khác con không nên xen vào , đừng quá từ bi , không đúng lúc đâu !

- Tại sao vậy mẹ ?

- Con à, con hãy chọn con đường con cảm thấy là đúng nhất , bởi vì con thấy hạnh phuc nhất hiểu không ? - Bố tôi xoa đầu . Thật ra vì lòng tư bì cứu con chó nhỏ , tôi đã bị tai nạn giao thông , lúc đó còn quá nhỏ , tôi không nhớ rõ lắm những tình tiết xảy ra xung quanh nhưng mà có lần tôi đã nghe bố mẹ nói chuyện với nhau rằng tôi đã từng chết một lần , đã đưa đến tận nhà xác , ấy vậy mà tôi vẫn có thể bước ra gọi họ hai tiếng : " bố , mẹ " từ nhà xác bệnh viện đi ra .

- Con là kì tích , con là một bằng chứng chứng minh về một sức mạnh siêu nhiên , quý nhân cứu con đã nói với chúng ta rằng con sinh ra để hoàn thành một sứ mệnh cao cả . Một sứ mệnh chỉ có mình con làm được và chỉ có mình con hi sinh .

Mẹ tôi đoạn giọng trầm hẳn , bà đang nén từng giọt nước mắt đau khổ của một người mẹ . "

Hãy chọn cái tôi cho là hạnh phúc ư ? Cần ít từ bi ư ? Ý vị đó muốn nói rằng tôi nên theo cái chỉ bảo của bản thân sao ? Nếu vậy thì tôi thật sự muốn ở bên cạnh người mình yêu . Làm sao đây ? Cứ thế tôi òa khóc nức nở , giọt nước mắt long lanh cứ thế rơi lên tấm ga trải giường trắng muốt , in hình tròn nhỏ thẫm đậm lên chúng như khắc cốt ghi tâm . Sự lạnh lẽo , hiu quạnh của một cô gái cứ thế chờ đợi có khi cũng phải kết thúc rồi , tôi tỏ ra mạnh mẽ vượt qua bao nhiêu khó khắn , bao nhiêu cú sốc tinh thần để làm gì ? Tại sao không cứ òa khóc đời một ai đó ưu thương dỗ dành để cảm thấy không còn cô đơn nữa ? Thế giới này còn ai yêu tôi thật lòng nữa không , câu trả lời có lẽ cũng đã rõ ràng là : " Không " nhưng trên thế gian này còn ai khiến tôi đem cả tính mạng ra trao đổi chưa ? Hình như có rồi , thời gian càng dài tôi càng thấy được cái hình bóng in đậm của người đó , nói thế nào nhỉ , trước kia thất tình , tôi chỉ ngồi bâng khuâng một mình rồi quyết định trốn chạy , bây giờ tình cảm đó càng rõ nét , đau đáu trong lòng khiến hàng đêm tôi lệ mi tuôn trào , ướt sũng cả một mảng gối thì không chịu nổi , tôi cần chữa lành nó .

Thế nhưng có lẽ để chữa lành nó phải trả giá vô cùng đắt , để có thể an lành mà hưởng thụ cái gọi là yêu đơn phương nhưng không hề chờ đợi mòn mỏi như bây giờ mà là được nhìn thấy anh ấy , dù chỉ là một ánh mắt liếc nhìn , một tia cười lạnh lẽo tôi cũng cam lòng . Vậy ..... ích kỉ nhỏ nhen , lần đầu tiên tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình vì chỉ biết nghĩ cho bản thân còn tánh mạng nguời khác không mấy bận tâm , không bằng một cuộc sống nguy hiểm nhưng hạnh phúc của tôi ở thế giới bên kia . Mà sao tôi lại do dự ? đúng , ý niệm đã đặt từ lâu lắm rồi , chỉ cần một tia hi vọng , tôi cũng sẽ bám víu nó đến chết trừ khi đạt được mục đích thật sự .

**********************

Tôi gặp lại bóng đen đó cũng vào một buổi tối ba hôm sau . Hắn toàn thân không chút sắc trắng nào cứ thế đứng nhìn tôi hồi lâu hỏi một cách thăm dò :

- Nha đầu , ngươi suy nghĩ kĩ chưa ?

Tôi gật nhẹ đầu , cắn môi dưới cau mày khó chịu như phạm nhân đang chờ xử án tử thình hoặc chung thân

- Đáp án ngươi lựa chọn là gì ?

- Ta .... đi giết người

Bóng đen một thoáng vẫn không thể lường trước được điều này , hắn chưa từng thấy người phụ nữ nào dám giết người , đánh đổi cả tính mạng một cách tự nguyện như tôi hay sao mà mặt mày tuy không nhìn rõ nhưng chắc chắn một điều là hắn hỏi đi hỏi lại xem có quá nghiêm trọng mà lú lấn hay không ? Thái độ đó là gì , ý chỉ rằng chắc tôi không chọn cái nhiệm vụ đó , vậy hắn hỏi làm gì ? Mà tôi chọn con đường chết một cách không do dự như vậy sao ? Ai cũng biết bán linh hồn rồi thì sau khi thực hiện tâm nguyện , linh hồn sẽ thuộc về ác quỷ trao đổi của mình .

- Được . Vậy ngươi có đủ can đảm giết một người này không ?

- Ai ? - Nếu là tổng thống một nước thì thôi rồi , chưa chạm vào hắn có khi đã chết rong tay của bọn ính đặc nhiệm .

- Không cần quá lo lắng ! Chỉ là một con người bình thường thôi !

- Đừng vòng vo , nói luôn đi !

- Ngươi - Phương Hạ Linh a !

Tôi nhìn hắn , có lẽ hắn đã giải quyết giùm tôi một việc , đó là phá tan sự do dự mà trước nay tôi lo lắng . Chỉ là tự tử thôi mà , chẳng có gì khó . Đúng , không khó , suốt bao nhiêu năm qua tôi muốn tự tử nhiều lần rồi , cũng quá thừa can đảm để cắt động mạch chủ của chính mình . Ấy vậy mà xung quanh tôi vẫn có người ngăn cản , nói việc làm đó là ngu xuẩn . Hôm nay có kẻ xúi giục , mà cũng chẳng hại bất cứ tính mạng vô tội nào , vậy nên kết luận , ba bốn ngày qua tôi lo lắng thừa thãi rồi

- Sao ? Sợ rồi à ? - Thấy tôi không trả lời , hắn cư nhiên là khiêu khích , tưởng rằng tôi đã nhụt chí . Đáp hắn , tôi chỉ trả lời ngắn gọn :

- Được . Bây giờ ổn không ?

- Ngay bây giờ ? Ta đây thì thế nào cũng được , còn người ..... ta nghĩ ngươi nên cần thời gian chứ ?

- Không cần .

Trời ạ , hắn ngu ngốc hay là giả ngu ngốc vậy . Bên trên thì khiêu khích , bên dưới lại do dự . Mà tôi thấy hình như hắn có phần hơi khựng lại , lúc lâu mới bắt kịp tiến độ câu chuyện , có lẽ đang nghĩ cái gì đó , cười lớn :

- Quả thật chưa thấy con người nào như cô , chỉ vì yêu mà đến cả tính mạng cả một số kiếp luân hồi cũng không cần . Việc bán linh hồn này thật chất là ngươi mãi mãi chẳng thể tái sinh . Kết thúc sự sống luân hồi . Mà ngươi có nghĩ chỉ là yêu đơn phương không nhỉ ?

- Đơn phương mà nhìn thấy anh ấy còn hơn đơn phương phải chịu nhung nhớ đến kiệt quệ thể xác lẫn tinh thần . Việc gì tôi phải chịu khổ thêm .

Biết nói sao nhỉ , hắn , cái bóng đen này nếu là người , tôi xin thề hắn không thể làm nhân viên bán hàng , hoặc Maketing giới thiệu sản phẩm . Ai đời muốn người ta mua sản phẩm của mình thì nêu ra một loạt đặc điểm chẳng có lợi chỉ có hại của sản phẩm cho khách hàng . Như vậy chẳng phải họ sẽ do dự mà quyết định không mua hàng không ? May cho hắn là tôi cần thứ " sản phẩm " này đến phát điên , nếu không đừng mơ tôi chấp nhận .

- Vậy cô làm đi ! Nhưng phải dùng cái này !

Hắn ném cho tôi một con dao có họa tiết , hình dáng lạ thường . Tôi nhìn thứ đồ đó một cách ngạc nhiên , hướng tầm mắt về hắn , hỏi :

- Đây là cái gì ?

- Một con dao . Nhưng chỉ cần đâm một nhát thì đừng mơ đầu thai lần hai .

- Không hồi sinh ? Đằng nào chẳng là quỷ , đằng nào chẳng bán linh hồn . Việc gì phải lằng nhằng rách việc thế ?

- Nó là vật chứng chứng minh khế ước giữa hai chúng ta . Ta ban cho ngươi sức mạnh , sau 5 năm ngươi trao linh hồn của ngươi cho ta .

- 5 năm thôi sao ?

Tôi chỉ có bằng đó thời gian sống . Phải chăng như vậy là rất thiệt thòi ? Thấy ánh mắt không cam tâm của tôi , hắn lay động :

- Thế này đi , sau 5 năm , linh hồn của ngươi sẽ nhập vào một bảo kiếm . Chính xác hơn , linh hồn ngươi sẽ là thứ gắn kết sức mạnh của vũ khí đó , mà vì vậy ngươi có quyền lựa chọn chủ nhân cho chính mình . Chẳng giấu gì ngươi , Jun cũng đang truy tìm cây trường kiếm đó . Sau này lúc ngươi chết , chọn hắn làm chủ nhân không phải quá hời sao ? Ít nhất thà làm thứ bảo vật hắn coi trọng còn hơn làm người mà hắn không chút động lòng . Tuy nhiên bí mật này chỉ ta và ngươi biết . Không được nói với bất kì ai , nếu không khế ước này sẽ kết thúc . Mà ngươi biết hậu quả rồi .

Nghe quả nhiên thấy có lí . Nghĩ lại thì hắn làm công việc giới thiệu cũng không tồi , nhắm trúng huyệt của khách hàng mà nói , không mua hộ hắn không được . Ngắm nghía con dao một lần nữa , tôi từ từ đưa nó lên ngực trái của mình . Mà hắn thì thản nhiên nhìn hành động của tôi như một chuyện bình thường . Chắc hắn xem cảnh này nhiều quá rồi thành quen .
" Phập " nhanh chóng con dao kì lạ đã ghim sâu vào lồng ngực tôi , máu phun trào và tôi nghe được âm thanh yếu ớt dần của con tim . Như thể đang bình thường , đột nhiên bị đâm lén bất ngờ như vậy khiến nó không kịp trở tay , đành dần hấp hối vậy . Máu tôi tạo thành một vũng chất dịch đỏ thắm , lênh láng khắp mặt sàn nhà nơi tôi đang đứng . Một vòng tròn ma thuật hiện lên , tôi nhận ra nó vì nó giống với vòng tròn Nhược Lam trước kia hay dùng , như vậy nên lòng tôi bớt chút nghi ngờ mình bị lừa đảo . Tôi ngã phịch xuống tại chỗ , co ro trong luồn sáng mà vòng tròn này tạo ra . Hiện tại mắt tôi không còn ngước lên nhìn hắn nữa mà đang mờ nhạt dần . Tôi rút mạnh con dao ra khỏi lồng ngực , từ từ chìm dần trong bóng tôi hư vô mà cơ thể thì nóng ran khó tả .....

Khi tỉnh dậy đã là ba ngày sau đó , vẫn vị trí đó , vẫn cách nằm đó nhưng mà con dao và vũng máu đã biến mất , tôi tự hỏi đó chỉ là giấc mơ thôi nhỉ . Chạy vào soi gương , không thấy chút thay đổi nào , cau mày trầm tư hồi lâu , tôi quyết định đến cổng Minh Đạo để chứng minh sự thật . Cấp tốc thu xếp đồ dùng , viết đơn xin nghỉ làm vài ngày rồi nhanh chóng lên xe buýt để đi ra phía rừng già sau ngọn núi . Theo con đường mòn thân quen đã đi lại lắm lần suốt mấy năm qua , lấp ló sau bụi dương xỉ và đám liễu già rủ xuống mặt đất , cánh cổng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm vì sự thay đổi thời gian của nó làm cho tôi không biết nói gì . Xuất hiện rồi , nó xuất hiện rồi ! Con đường ngàn bậc thang ngày đó ! Có tính từ nào có thể miêu tả chính xác cảm xúc của tôi lúc này không ? Vui mừng ? Ngạc nhiên ? Hồi hộp ? Đợi chờ ? Nao nao ? Hạnh phúc ? .... Không ! Gần như đó là tổng hợp từ đầu đến cuối tất cả số cảm xúc hỗn tạp đó

- Chỉ còn một chút nữa thôi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro