Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ giúp Tạ Tế Tế rửa sạch đôi mắt, lại dùng một lọ thuốc tiêu viêm mắt cho cô. Lúc này, Tạ Tế Tế mới mở mắt, kết quả lại thấy Khương Hi Diên đang đứng ở một bên.
Trên người hắn toàn là sơn, nửa mặt cũng đều dính đầy sơn, lúc này mới nhìnTạ Tế Tế nói: “Cô không sao rồi chứ gì? Vậy tôi cũng đi xử lý.”

Tạ Tế Tế nghẹn họng trân trối nhìn, cả buổi không nói được một câu, chỉ có thể nhìn bác sĩ giúp hắn rửa mắt.

Nhất định là lúc vừa mới lên xe, cô ôm anh ta chết không buông tay nói: “Anh đừng đi, tôi sợ chết lắm. Anh đi rồi tôi không có cảm giác an toàn.” Nhưng không nghĩ tới anh ta thực sự nghe lời ở lại bên cô.

Rốt cuộc cũng cảm thấy ngại ngùng, Tạ Tế Tế do dự đến gần: “Tôi không cho anh đi, anh thực sự không đi à?”

Khương Hi Diên khẽ giật khóe miệng, không để ý đến cô. Đúng vậy, anh ta rốt cuộc tại sao lại nghe lời như vậy chứ?

Đến lúc ngồi lên xe, Khương Hi Diên mới hỏi cô: “Cô ở đâu, tôi đưa cô về.”

Trong lòng Tạ Tế Tế bật chuông báo động, lộ vẻ phòng bị, nếu để anh ta bước vào con hẻm chật đến xe bốn bánh cũng vào không được, nhất định anh ta sẽ phát hiện sự thật là cô không có tiền, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa sổ lướt qua một cái bảng quảng cáo về tin bán nhà, Tạ Tế Tế liền bật thốt ra: “Đường Hoa Sen.”

Đường Hoa Sen là khu nhà giàu, mới xây không ít tòa biệt thự độc lập, quả nhiên, Khương Hi Diên tin rồi, nhưng cười khẽ nói: “Không nghĩ tới chúng ta lại ở gần nhau như vậy.”

Cái gì? Tạ Tế Tế muốn hôn mê rồi, đầu lưỡi như thắt lại: “Anh cũng ở đó?” Nói xong lại ngượng ngùng cười. “Ha ha, chúng ta thật đúng là không có duyên, vậy mà chưa từng gặp nhau, có thể là thói quen làm việc và nghỉ ngơi của chúng ta không giống nhau rồi.”

Khương Hi Diên từ chối cho ý kiến: “Đúng vậy, sinh hoạt hàng ngày của cô nhất định là cùng đám trai bao kia đùa giỡn với nhau, tôi làm sao có thể nhìn thấy cô được chứ?”

Cái này thì Tạ Tế Tế triệt để á khẩu không trả lời được rồi.

Lúc này, vừa khéo xe đi vào đường Hoa Sen, Tạ Tế Tế thuận tay chỉ: “Dừng ở đây là được rồi, tôi đi trước.” Nhưng cửa lại không mở ra, cô quay đầu nhìn anh ta, Khương Hi Diên lại cau mày: “Cô xác định là ngôi biệt thự màu trắng này sao?”

Tạ Tế Tế gật đầu: “Nhanh mở cửa đi, tôi phải về nhà rồi.”

Ánh mắt Tạ Tế Tế lộ vẻ không hiểu, Khương Hi Diên khẽ cười: “Tôi tiễn cô vào vậy.”

Cho dù Tạ Tế Tế tìm mọi cách thoái thác, nhưng Khương Hi Diên vẫn một mực muốn tiễn cô, cô thực sự không hiểu anh ta cố chấp như vậy là vì cái gì, cho đến khi nhìn thấy anh ta bấm mật mã, cửa lớn ầm ầm mở ra, Tạ Tế Tế liền hiểu rõ.

Ngôi biệt thự màu trắng này lại là nhà của Khương Hi Diên, cô lại sắp chết mà không biết tiện tay đi chọn nhà anh ta. Vẻ mặt Tạ Tế Tế như nuốt phải ruồi mà nhìn anh ta, trái lại Khương Hi Diên mỉm cười vui vẻ với biểu tình ‘xem cô giải thích thế nào’.

Tạ Tế Tế nghĩ tới việc thẳng thắn nói thật, nhưng khi lời nói đến bên miệng, chỉ số thông minh lại tăng đến độ cao mới, cô không biết xấu hổ mà rụt cổ: “Tôi nhát gan, sợ người khác có ý đồ quấy rối, tất nhiên sẽ không nói cho người khác biết địa chỉ nhà của tôi.”
Trông thấy dáng vẻ sợ chết của cô, khóe miệng Khương Hi Diên khẽ giật, liếc nhìn cô khắp người đầy sơn, khẽ rũ mắt nói: “Vào đi.”

Tạ Tế Tế gặp được Khương Loan Loan, gương mặt cô gái này rất xinh đẹp, khi ngủ cũng mang theo vẻ đẹp làm rung động lòng người.

“Khi Loan Loan sinh ra, được kiểm tra là có vấn đề nhưng chúng tôi không vứt bỏ em ấy. Tôi đã đồng ý với ba mẹ sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.” Vì em gái, chuyện gì Khương Hi Diên cũng đều nhẫn nhịn, cho dù không có hảo cảm với Quý Huyền cũng vẫn đồng ý để Qúy Huyền và Loan Loan ở bên nhau.

Tạ Tế Tế có chút hâm mộ cô gái bị chậm phát triển trí não này. Nghĩ tới đứa em trai đáng nhận ngàn đao của mình chỉ có thể thở dài.

Khương Hi Diên mang quần áo của Loan Loan cho cô thay, khi nhìn một phòng dành riêng chỉ để treo quần áo, miệng Tạ Tế Tế không khỏi mở lớn. Lúc đang thay đồ, điện thoại không ngừng vang lên, cô kéo khóa kéo, khi nhìn rõ trên màn hình hiện lên hai chữ ‘ Quý Huyền’, đành phải bối rối đi tới phòng khách, vội vàng tạm biệt.

Đi một mình trên đường Hoa Sen, trong lòng cũng không phải không cảm thấy buồn bã, đến lúc nào cô mới có thể gặp được một người có thể bảo vệ mình như vậy chứ.
Cô không biết rằng Khương Hi Diên đang đi theo phía sau mình, cũng không biết rằng hắn dõi theo bóng lưng nhỏ bé của mình mà trong lòng lại gợn sóng, càng không biết được hắn đã tiếp một cuộc điện thoại, đầu bên kia là người thư ký nói: “Khương tổng, trong tài khoản của Tạ tiểu thư chỉ có mấy vạn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro