9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình đang ở đâu đây? - Tôi tự hỏi lòng và phóng tầm mắt nhìn khắp không gian một lượt.

Khắp không gian ngoài tôi ra thì không có lấy một bóng người nào khác.

Ngút ngàn tầm mắt là một thế giới ngập tràn cỏ hoa. Hoa nở trong sương. Sương gieo từng giọt...ngưng đọng trên cánh gió. Và gió lững lờ cuộn mình nâng mây. Mây rung rinh đổi sắc thay màu. Một thế giới của sắc màu. Thế giới của cái đẹp được đẩy đến biến ảo. Cái đẹp hiện hữu...trong ảo cảnh, trong mị thức... như thực mà cũng như hư... Cái hư ở đây lộng lẫy và đầy sinh khí trông thực còn hơn những cái thực của đời ngoài kia.

Tôi chậc lưỡi khen thầm: Thiên thai chính là đây! Lẽ nào mình đã đến cõi này, như Từ Thức?

Ở đây sinh trưởng nhiều loài cỏ hoa hình dáng kì lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Gần nơi tôi đang nằm là hằng hà sa số những khóm cây hoa nhỏ. Lá mảnh như sương. Hoa bồng bềnh như khói. Tôi gọi chúng là Hoa Khói.

Hoa Khói cứ bay bay, nở trên lá, như những đóa mây. Những đóa mây đầy màu sắc thay đổi theo tâm trạng của người đang ngắm nhìn, là tôi. Có chút buồn. Có chút mơ. Điểm đôi nét hoang dại. Cái ngại ngùng bẽn lẽn. Thoáng ưu tư, phiền muộn. Sự hưng phấn. Vẻ bâng khuâng...

Cánh hoa lúc thu nhỏ màu nâu. Lúc nở to màu vàng. Lúc xanh lơ. Màu bảng lảng. Sắc trời chiều. Màu năm tháng.

Ngắm hoa, tôi cứ như đang lạc giữa cơn mơ. Ánh mắt bị điều khiển bởi sự thay đổi hình hài, màu sắc... Ngơ ngẩn nhìn, đắm say!

Lúc mãn khai, Hoa Khói rơi như mưa. Những giọt mưa màu rơi ngược lên trời, rơi ngang như phi thủy đem bóng chiều, đem bình mình, đem hoài niệm, đem tâm tư... lưu lãng phủ lấy tôi. Tôi cảm nhận được một sự biến đổi trong hồn mình. Thấy mình nhỏ bé và ngập chìm trong vùng hoa khói, tự biến mình thành cơn mơ - cơn mơ lầm lạc... rơi xuống cùng hoa... lặng lẽ gieo rắc những hạt mầm sự sống.

Xa hơn một chút là rừng hoa không màu, không sắc, cũng không hương. Thân hoa mọc trên những gốc rễ vô hình. Cánh hoa lúc ẩn lúc hiện. Tôi gọi tên cây là Hoa Ảo.

Hoa Ảo có mị lực vô cùng lạ. Nó khiến tôi như có cảm giác linh hồn mình bị hút vào những rung động kì lạ mà những đóa hoa tạo ra. Những rung động bay tản mác như những tia hi vọng nhỏ nhoi bị bỏ quên từ lâu cuốn lấy hồn tôi. Và cơ thể tôi mờ dần rồi từ từ tan ra. Tan ra trong hư vô. Tan ra trong mơ hồ. Ảo ảnh hóa hư vô thành vòng xoáy cuốn tôi đi, đi trong tịch lặng, đi như tịch lặng...

Trong vòng xoáy ấy, linh hồn tôi tự tách thành trăm ngàn tôi khác.

Mỗi một linh-hồn-tôi hóa thành hạt mầm rơi vào vùng tịch lặng được hình thành từ thân xác tôi đã tan ra. Vòng xoáy tiếp tục xoay. Những hạt mầm tôi mọc lên những cây Hư Không nở đầy hoa Ảnh.

Các ảnh tự xếp vào nhau như cuốn album ghi lại lịch sử tâm hồn của một thế giới xa lạ nào đó.
Có ảnh của mây trời.
Ảnh của kiếp người...
Ảnh của cây lá cỏ hoa...
Ảnh của núi non trùng điệp...
Ảnh của sông hồ khô cạn...
Ảnh của những cuộc tình...
Ảnh của nhiều người xa lạ...
Có ảnh của người quen...
Ảnh của chó...
Ảnh của mèo...
Ảnh của chiếc răng mẻ bị nhổ ra nằm chơ vơ trên bàn đặt nằm bên cửa sổ...

Và những đóa hoa ảnh cứ nở rồi tàn. Ảnh này tàn, ảnh mới nở ra liên miên bất tận.

Bên ngoài rừng hoa Ảo là một dãy những cây cổ thụ không lá sừng sững đứng giữa trời, thân phủ xanh một màu rêu hoang dại, rễ mọc ra tua tủa những quả to nhỏ đủ màu, đủ hình hài thú vị và kì dị.

Có quả hình người. Những con người không có tóc. Mắt mọc khắp thân thể. Ánh mắt chiếu ra những tia sáng lung linh...như những chiếc đèn xoay trong các quán bar.

Có quả hình thú. Những con thú đi ra từ thần thoại, từ truyện cổ tích. Những con thú say ngủ trong lớp hào quang, chớp sáng những sợi tơ vàng rinh rinh. Mỗi sợi tơ trông như những tinh linh với đôi cánh mỏng rập rờn bay lượn.

Có quả hình mê cung. Mỗi quả như một sợi dây lụa dài tự gấp thành những đường cong chồng lấp. Khoảng trống giữa những đường cong là những cánh hoa Khói. Hoa Khói được gom lại để phủ mờ lối những mê cung vây nhốt những cánh hoa Ảo đang cuống cuồng tìm đường ra...

Có quả hình những đôi môi đỏ mọng. Những đôi môi không ngớt hát ca. Âm thanh như mời gọi. Líu lo như chim hót. Những đôi môi vẽ nên hình hài một thế giới - nơi đó in nổi lên những bức tranh như phù điêu tả cõi người tấp nập trả giá ngã lời mua bán quả Ảnh từ những cây Hư Không.

Có quả hình những hàm răng trắng hớn. Những hàm răng mọc lên trên nhau, không có chiếc nào dính vào nướu. Nói cách khác, chúng là những hàm răng không nướu. Chúng tự cắn vào nhau cạch cạch, bay lượn như chim, há to mồm đớp những cánh hoa Ảo rơi loạn rồi thả vào những quả mê cung.

Tôi đang mê mải đắm chìm, thì đột nhiên có tiếng nói vang lên. Tiếng của con người.

-Thôi Pha, anh nhìn ngắm đủ chưa? Nếu chưa đủ thì cứ từ từ mà ngắm. Anh có cả nghìn năm để mà thưởng, để mà lãm.

Một giọng nữ êm ru tựa như một giọt mật hoa rót vào tai. Nhưng kì lạ là tôi chỉ nghe thấy tiếng nói mà không thấy người. Âm thanh cũng không rõ xuất phát ra từ đâu. Nghe gần thì cảm giác rất gần. Nghe xa thì như vọng lại từ xa. Quay đầu về hướng nào thì cảm thấy âm thanh phát ra từ hướng ấy. Kiểu như bạn đang ở trong một không gian vòm mà mọi nơi đều có gắn loa, và âm thanh từ loa đưa đến tai bạn ở bất kì nơi nào trong vòm âm thanh ấy.

Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu quát lên: Là ai? Mau hiện thân nói cho tôi biết đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

-Anh, đừng hoảng, đây là một nơi vô cùng thân thuộc, có thể nói là một không gian thuộc về anh, nhưng hiện tại tốt nhất anh đừng nên tò mò.

•Còn em là ai? - Xin anh cũng đừng vội biết. Em chưa thể trả lời anh, cũng chưa thể hiện thân trước anh.

•Còn vì sao anh lại ở đây? - Đơn giản lắm. Anh ở đây là định mệnh.

Em biết anh có muôn vàn câu hỏi có kèm 2 chữ VÌ SAO, nhưng hãy nghe em, anh đừng hỏi nữa vì không ai trả lời anh đâu. Em cũng sẽ không trả lời. Không phải là em không muốn trả lời, mà chỉ là chưa tới lúc, cũng không đủ sức để trả lời.

Em chỉ có thể nói với anh một lời: Thế giới này cái gì cũng có, chỉ là anh phải tự đi tìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro