Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch


Người đàn ông để ly nước xuống rồi bước lại Vương Thuyên Thắng và vỗ vai cậu, giọng nói có phần ấm áp ấy cất lên:

"Lý Tử Duy, cậu đi du học về rồi hả? Trời ơi 2 năm rồi tôi chưa gặp cậu mà giờ...giờ ốm quá vậy? Bộ đồ ăn Canada không hợp vị cậu sao? Trời ơi ở đây Hoàng Vũ Huyên nhớ cậu lắm đó, bộ lần này về bất ngờ để nàng bất ngờ chứ gì? Khỏi trả lời đi vì tôi biết tính cậu mà!"


Lúc này đây bộ não của Vương Thuyên Thắng chưa thể tiếp nhận những thông tin nhảm nhí mà cái kẻ hận hết mình đang luyên thuyên. Vương Thuyên Thắng chỉ cảm thấy khinh bỉ chính mình đã từng dành hết tình cảm cho cái tên cặn bả này rồi giờ đây hắn xem như mọi chuyện chưa xảy ra. Vương Thuyên Thắng nhẹ nhàng hất tay hắn ra rồi nói giọng run run:

"Cút đi...Tôi không muốn gặp bạn."

Hắn ta nheo mày và nói nhỏ :"Ê Lý Tử Duy, bộ cậu đi du học xong rồi lú luôn hả? Chúng mình là bạn thân nhau mà sao lại không muốn gặp tôi? Hay là bên ấy có người khác rồi đá tôi ra khỏi danh sách bạn thân nhất rồi phải không?"


Vương Thuyên Thắng quay đầu nhưng trước mặt cậu là Trần Vận Như, nàng mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói :

"Xin lỗi em nha lúc nãy chị đi công việc một chút, mà bạn trai em đâu? Hôm nay em hứa sẽ ra mắt chị mà?"


2 từ "bạn trai" mà Trần Vận Như thẳng thừng thốt lên khiến Vương Thuyên Thắng nhột nhẹ, cậu đưa ánh nhìn khó xử với tên không đội trời chung kia. Nhưng trái ngược đó chính là mắt chữ A mồm chữ O trước mặt 2 người. Trần Vận Như chợt nhận ra có điều chưa nói nên kéo Vương Thuyên Thắng xuống bàn rồi giới thiệu:

"Này Kiệt, giới thiệu với cậu đây là em trai kết nghĩa của tôi tên "Vương Thuyên Thắng" Nhìn giống Lý Tử Duy nhưng mà không phải, chỉ là người giống người thôi."

Người tên Kiệt vẫn ngỡ ngàng :"Ơ...Đâu...đâu thể? Đâu thể nào có người giống người được? Cậu đùa với tôi hơi dai rồi đấy Trần Vận Như."


Trần Vận Như nhún vai và lấy điện thoại ra gọi đường dài qua Canada rồi đưa máy cho người bạn mình. Sau hồi chuông thì người tên Kiệt ngỡ ngàng khi giọng nói của Lý Tử Duy vang lên như chửi xối xả vào người bạn thân mình vì đã làm phiền vào giờ người ta đang ngủ. Sau một hồi cũng cúp máy và lúc này người tên Kiệt gãi đầu:

"À uhm...tôi...tôi xin lỗi cậu Thắng, để tôi tự giới thiệu tôi tên là Mạc Tuấn Kiệt. Là bạn của Trần Vận Như, nếu như theo độ tuổi thì cậu phải gọi tôi là tiền bối đấy haha"


Vương Thuyên Thắng ngỡ ngàng nhận ra mình đã nhận nhầm người, nhẹ nhàng cúi đầu xin lỗi rồi một lát sau Lưu Vũ Hằng cũng xuất hiện. Anh liên tục nắm lấy tay bạn trai mình tỏ vẻ tự hào khi quen được Vương Thuyên Thắng, mọi chuyện vẫn diễn ra đến khi Mạc Tuấn Kiệt cất lời hỏi:

"Quen nhau như vậy không sợ người khác dị nghị sao?"

Lưu Vũ Hằng hôn nhẹ vào đôi má Vương Thuyên Thắng rồi trả lời mặc mặt của bạn trai mình đang đỏ như gấc :"Dạ không ạ, em còn phải chăm sóc Thắng thật tốt để trả thù cho năm xưa, khi mà thằng khốn Trần Văn Kiệt đã đối xử tệ bạc với em ấy."


Vương Thuyên Thắng không dám nhìn Mạc Tuấn Kiệt quá lâu,  cậu sợ cảm giác đó quay lại vì người quá giống người, cậu sợ nhớ về ánh mắt coi thường mình là người đồng tính, cậu cũng sợ khi hình ảnh Trần Văn Kiệt đánh mình ở nhà vệ sinh năm nào.

Mạc Tuấn Kiệt khựng người một tí, hắn nhìn Trần Vận Như rồi nói:

"Trần Văn Kiệt, sao cái tên nghe quen quen. Không phải là cậu học sinh mà tuần trước nhảy lầu tự tử của trường cậu đang theo làm trợ giảng sao?"

Trần Vận Như thở dài :"Cái người nhìn có nét giống cậu phải không? Thôi nay ngày vui tôi không muốn nhắc tới."


Không khí chùng xuống nhưng nhờ tiếng chuông từ điện thoại của Mạc Tuấn Kiệt đã xóa đi một chút.


[Alo, anh nghe nè Hoàng Vũ Huyên. Rồi chờ anh trong vòng 30 phút nhé, hôm nay anh có chuyện khá thú vị muốn nói với em nè]


Mạc Tuấn Kiệt vỗ vai Trần Vận Như rồi nở ra nụ cười gian tà, cậu đưa máy ảnh mà mình hay mang theo cho Trần Vận như rồi nhanh chóng khoác vai Vương Thuyên Thắng và nói:

"Tôi muốn chụp một tấm với cậu em này 1 tấm nhé, mục đích thì...hì hì bí mật"

Trần Vận Như lắc đầu thở dài :"Đừng làm gì xấu xa nha!"


Về việc chụp ảnh thì Vương Thuyên Thắng không vấn đề gì nên sau 5 phút Mạc Tuấn Kiệt đã ra khỏi chổ ấy, bỗng nhiên nhớ ra thứ gì Vương Thuyên Thắng tò mò, từ từ mở miệng:

"À...À chị Như nè, cho em hỏi người tên Lý Tử Duy là ai được không ạ? Sao anh Kiệt lại...lại nhìn nhầm em với anh ấy được chứ?"


Trần Vận Như lấy trong bóp một tấm ảnh chụp 3 người trong đó có một người rất giống như Vương Thuyên Thắng nhưng chỉ khác là nụ cười thật tỏa nắng, điều đó khiến cho Vương Thuyên Thắng có chút ganh tị vì chắc anh ấy phải có cuộc sống hạnh phúc lắm nên mới có thể có nụ cười như vậy.


Lưu Vũ Hằng cũng được xem tấm ảnh đó nhưng anh xoa xoa đầu bạn trai mình rồi nghĩ gì nói đó:

"Chắc đang ganh tị gì đó đúng không? Với anh em đẹp trai hơn anh trai này...Dù cũng giống nhau nhưng anh chỉ biết em thôi Vương Thuyên Thắng à."

Vương Thuyên Thắng đỏ mặt :"Tào lao"


Sau đó cả 3 nói chuyện được một chút và Trần Vận Như phải về, cô nói rằng phải gặp Mạc Tuấn Kiệt để giải quyết 1 chuyện cá nhân.  Cả 2 đành phải ra về, trên đường chở Vương Thuyên Thắng về nhà, Lưu Vũ Hằng có ghé một cửa hàng băng đĩa và sau 10 phút anh hớn hở đi ra rồi tiếp tục chở cậu về. Vương Thuyên Thắng có hỏi đó là gì thì bạn trai cậu cứ im lặng hoặc trả lời những câu không hề liên quan.

Tối đó vì quá tò mò nên Vương Thuyên Thắng đã lén mở cặp của bạn trai trong lúc Lưu Vũ Hằng đang tắm nhưng nhận lại chỉ là cái hộp không. Bỗng nhiên từ phía sau cậu lại là một cơ thể trần chuồng đang ôm lấy và thì thầm bằng giọng nói khàn khàn đầy dâm dục:

"Hư nha, hôm nay phải phạt, em sẽ không thoát khỏi tôi đâu!!"


///////////////////


3 ngày sau:


Sau khi cả 2 chơi bóng rổ xong thì Lưu Vũ Hằng mang chai coca ướp lạnh để vào đôi má đang ửng đỏ vì trời nóng khiến Vương Thuyên Thắng phải giật mình:


"Uống Cocacola không cục cưng?"

Vương Thuyên Thắng hơi khó chịu và trách :"Lạnh nha anh, bộ không có kiểu đùa khác hả?"

Lưu Vũ Hằng cười cười :"Không hì hì hì thôi thì anh...anh xin lỗi em nha, lần sau không làm vậy nữa."

Vương Thuyên Thắng thở dài :"Chọc gì không chọc cứ khoái làm em bực mình à. Mà mai mình qua nhà em ăn tối nhé, ba mẹ em muốn gặp anh để nói vài chuyện!"

Lưu Vũ Hằng gật đầu :"Ok luôn, mà tới chổ kia ngồi, ôm hết đồ 2 đứa kẻo trộm và chờ anh 5 phút."


Vương Thuyên Thắng nhanh chóng làm theo những gì người yêu mách bảo. 5 phút sau đã nghe được giọng hát như vịt đực của Lưu Vũ Hằng:

"Happy birthday to you, Happy birthday to you,Happy birthday to my love, Happy birthday to you"


Trước mặt cậu là bánh kem sinh nhật cùng với cái nến ghi số 18 nho nhỏ, lúc này đây Vương Tuyên Thắng đã khóc, nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc vì chính bản thân mình cũng không nhớ sinh nhật mình là ngày mấy. Sau khi cầu nguyện và thổi nến, Lưu Vũ Hằng từ từ trao cho bạn trai mình gói quà nhỏ, đó chính là cuộc băng album của Ngũ Bách, có bài hát Last Dance mà Vương Thuyên Thắng cực thích. Anh đưa tai nghe và chiếc máy Cát Sét rồi cùng thưởng thức.

https://youtu.be/kf2u0RQF8N8

Cả 2 nắm tay, cùng nhau thưởng thức âm nhạc rồi trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào mà đâu biết rằng phía xa xa kia có Trần Vận Như, Mạc Tuấn Kiệt và Hoàng Vũ Huyên đang nhìn mà mỉm cười, họ cảm thấy bọn trẻ thật dũng cảm khi sống thật với mình.

"Anh nhìn bọn họ dễ thương chưa kìa Lý Tử Duy, không biết anh có bất ngờ khi có anh em sinh đôi mà khác tuổi khác tên khác mọi thứ trừ gương mặt không haha?"

Lý Tử Duy từ trong điện thoại ngáp :"Thôi thôi để mai anh bay về Đài Loan nhé Hoàng Vũ Huyên, giờ nhớ anh thì viết thư chứ cùng với 2 đứa kia làm mấy chuyện hóng hớt vô bổ làm gì hả??????"


Cả 3 điều cười vì những lý do khác nhau, nhưng trong đó người hạnh phúc nhất là Trần Vận Như khi đã cứu được một mạng người.


End 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro