Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: An An (Cành Mai Trao Ai)

Lần này cái Huyền đã có kinh nghiệm của lần trước, tuyệt đối không ảnh ọt gì cả. Cả hai đều đã cam kết với bà Sương là sẽ tắt máy trong thời gian đi chơi để có không gian hoàn toàn hai người với nhau. Cái Huyền thủ sẵn tất tần tật bikini, nội y, váy ngủ gợi cảm nhất có thể vào vali, chỉ đợi thời cơ đến là triển ngay lập tức. Nó quyết phải cưa đổ chồng trong vòng một tuần.

Bây giờ hai vợ chồng nó mới tận hưởng một kì trăng mật thật sự. Đi dạo bờ biển lúc sáng sớm, ngắm biển lúc hoàng hôn và ăn tối dưới ánh nến. Cái Huyền chủ động nắm tay thằng Thịnh, một cách bâng quơ. Mới đầu, thằng Thịnh hơi gượng gạo, sau thì quen dần. Rồi thì hai đứa nó khoác tay nhau đi chơi rất tự nhiên. Lúc chụp hình ở bãi biển, cái Huyền nhờ một người chụp toàn cảnh cho vợ chồng nó một bức. Sẽ chẳng có gì nếu...

"-Cúi xuống, ghé ghé xuống đây trông mới tình cảm nè anh."

Hai đứa cụng đầu vào nhau thân mật, tay cái Huyền để trên eo thằng Thịnh và ngược lại. Đằng sau là hoàng hôn rực lửa.

"-Ờ ờ, thế này được chưa?"

"-Chút nữa, ghé sát vào đầu em này."

"-Thế này nhé?"

"-Giờ thì được rồi. Chị ơi, bấm máy cho tụi em với ạ!"

Tách!
Chụt❤.

Cái Huyền "thơm" vào môi thằng Thịnh. Đấy chính là nội dung bức ảnh.

Thằng Thịnh đơ suốt mấy giây, mặt thộn ra. Cái Huyền bụm miệng cười ha hả:

"-Như kiểu chưa hôn gái bao giờ thế này là sao hả anh?"

Thằng Thịnh im im. Nó không muốn nói cho cái Huyền biết rằng giây phút đôi môi mềm ấy áp vào nhau, tim thằng Thịnh lỡ chệch đi một nhịp, vì vợ nó. Người con gái kém nó chín tuổi, người nó coi như em gái nhà bên lại làm nó đơ ra sau một nụ hôn chuồn chuồn nước.

Ngày cuối cùng ở lại, cái Huyền quyết định đưa điện thoại cho thằng Thịnh và đây chắc là sai lầm lớn nhất của nó. Thằng Thịnh vừa mở máy, một số lạ gửi đến cho nó mấy cái ảnh. Một người đàn ông lạ mặt ôm hôn Ngọc, say đắm. Thằng Thịnh chết lặng đi. Nó gửi ngay mấy cái ảnh ấy cho chị Ngọc rồi tắt máy lần nữa, vứt ở dưới gối. Suốt cả ngày, thằng Thịnh trầm mặc, không cười đùa gì nữa, cái Huyền chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, nó cố bắt chuyện nhưng đáp lại nó chỉ là những câu trả lời vô vị. Đến tối, thằng Thịnh bỏ ra ngoài đi uống rượu, lúc cái Huyền đang tắm.

Thằng Thịnh trở về lúc đã mười hai giờ đêm, say mèm. Cái Huyền chưa ngủ, nó mặc cái váy ngủ nó ấp ủ bấy lâu cho một đêm lãng mạn, ngồi trên ghế ở ban công, nhìn ra biển. Nghe tiếng mở cửa, nó chạy vội ra thì thằng Thịnh người đầy mùi rượu đâm sầm vào nó.

Thằng Thịnh bỗng như một người khác, bế bồng cái Huyền đến giường. Lột chiếc váy ngủ tơ tằm một cách thô lỗ, hôn cái Huyền ngấu nghiến như trả thù ai.

Cô gái mười tám tuổi, phải lòng chàng. Thích một người đến u mê, từ ngây thơ biến thành thủ đoạn. Lầm tưởng đau khổ chính là ngọt ngào, lầm tưởng người bên gối đã quay đầu. Cô gái mười tám tuổi, yếu đuối và dại dột, quên mất rằng những thứ cưỡng ép đến cuối cùng cũng chỉ là hư ảo.

Cái Huyền trao thân cho người đầu tiên nó thích và yêu thật lòng.

Sáng sớm, thằng Thịnh lờ mờ tỉnh dậy, thấy dưới chăn "trống trống", theo quán tính gọi:

"-Ngọc ơi, em có nhìn thấy điện thoại của anh ở đâu không?"

Cái Huyền đang nở một nụ cười hạnh phúc, mong chờ thằng Thịnh sẽ nói một điều gì đó, quan tâm nó. Khóe miệng nó dần dần hạ xuống, mắt lạnh hẳn đi. Thằng Thịnh sốc nặng khi thấy hai người trong tình trạng này, nhưng nó im lặng. Cái Huyền không nói gì, lẳng lặng đứng lên, bước ra khỏi chăn, không che chắn thứ gì cả, vào phòng tắm.

Nó vừa tắm vừa khóc. Những giọt nước mắt cay đắng hòa vào làn nước. Khóc đã rồi, nó quấn khăn tắm ra ngoài, bình thản lấy quần áo ra mặc trước mặt thằng Thịnh. Thằng Thịnh lặng thinh, cúi gằm xuống, vì lúc cái Huyền gạt chăn ra đứng lên, thằng Thịnh nhìn thấy màu đỏ, nở rộ trên ga giường trắng tinh.

(Up bù cho trưa mai ạ :v )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ăn