161

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lối này, hãy nhanh lên!"

Trong khi bị phân tâm bởi cảnh chiến đấu, nàng nghe thấy giọng nói khẩn cấp của Garrow. Đột nhiên, nàng chợt tỉnh và chạy xuống con đường đất gập ghềnh. Bây giờ, sơ tán đến nơi an toàn càng nhanh càng tốt để không vướng vào trận chiến là việc quan trọng nhất.

Vén váy sang một bên, nàng vội băng qua quảng trường lộn xộn. Sau khi di chuyển một quãng về phía Bắc, nàng nhìn thấy một doanh trại lớn nơi chứa lương thực và binh lính đóng trại phía trước đó. Garrow vừa nói vừa dẫn Max vào đó.

"Các linh mục đã dựng một kết giới xung quanh đây. Xác sống sẽ không thể vào bên trong."

Max nhìn quanh nhà kho, nơi những bao tải ngũ cốc chất cao, và khi thấy các nữ tư tế đang ngồi sát nhau ở nơi xa nhất của doanh trại, nàng lao đến chỗ họ. Nhìn thấy nàng, Idcilla bật dậy khỏi chỗ ngồi.

"Phu nhân! Chị vẫn ổn!"

"Id, Idcilla...  em không bị thương ở đâu chứ?"

"Em không sao. Nhưng... còn Selina..."

Idcilla cắn môi, trông như thể em ấy sẽ bật khóc bất cứ lúc nào. Max nhìn lướt qua những nữ tu có khuôn mặt nhợt nhạt. Có khá nhiều khuôn mặt đã biến mất. Idcilla nức nở khi ôm lấy cánh tay nàng.

"Họ chỉ có thể sơ tán một nửa... những người bị thương trong bệnh xá. Còn người có thể di chuyển..."

Max đếm số thương binh nằm trên sàn như xác chết, sau đó cảm thấy đau đầu kinh khủng và đưa tay lên trán. Yulysion vội vàng đỡ nàng.

"Đừng lo. Những người không thể sơ tán có lẽ đang trốn ở đâu đó. Chúng tôi sẽ tìm kiếm ngay khi trận chiến lắng xuống."

"Tại sao việc này xảy ra? Tôi nghe có tín hiệu của địch xâm lược. Không phải họ đã truy đuổi lũ troll về phía Bắc sao? Chẳng lẽ đồng minh đã bị đánh bại?"

Idcilla, người đã mất bình tĩnh, lao vào Yulysion và lớn tiếng. Yulysion nhảy cẫng lên và vẫy tay.

"Không hề! Nếu đúng như vậy, sẽ không có lý do gì để chúng đi vòng và xâm chiếm cổng phía Nam cả. Chúng đã lợi dụng cơ hội khi các hiệp sĩ rời đi và tập kích chúng ta."

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Liệu có thể ngăn lũ quỷ bên ngoài lâu đài với số quân còn lại không?"

Giọng nói the thé của em ấy vang khắp nhà kho. Một số nữ tu không thể vượt qua nỗi sợ hãi và bắt đầu khóc nức nở. Khi cơn loạn lạc nổ ra, hiệp sĩ đang dẫn đầu những người lính bên ngoài doanh trại hét lớn.

"Đừng làm ầm lên! Chúng tôi đang làm hết sức mình để xua đuổi quái vật. Sau khi tiêu diệt hết bọn chúng, chúng tôi sẽ ngay lập tức chuyển sang chế độ phòng thủ, vì vậy đừng mất bình tĩnh và hãy làm theo hướng dẫn của chúng tôi!"

Giọng nói uy nghiêm của anh ta dần nhỏ lại. Idcilla lầm bầm một lời xin lỗi nhỏ, như thể em ấy đã không thể kiểm soát được bản thân, và quay trở lại chỗ ngồi ban đầu.

Thời gian trôi qua thật lâu. Một phút như một giờ, và một giờ  cứ như một ngày vậy. Trong khi nàng lắng nghe tiếng khóc và tiếng la hét của lũ quỷ và binh lính đan xen nhau, hai người lính xông vào nhà kho.

"Chúng tôi đã thành công trong việc bao vây xác sống ở một nơi."

Phải mất một lúc nàng mới thở phào nhẹ nhõm trước khi người lính vội vã nói tiếp.

"Nhưng có rất nhiều người bị thương. Cần phải sơ cứu gấp."

Hiệp sĩ ra lệnh cho các nữ tư tế chữa trị cho thương binh ngay lập tức. Các cô gái bước ra khỏi nhà kho với vẻ mặt kiên quyết dù còn do dự. Max gạt bỏ lời can ngăn của Yulysion và đuổi theo họ. Sau đó, nàng nhìn thấy doanh trại đổ nát và những người lính chạy điên cuồng giữa chúng.

Họ đặt những gì còn lại của doanh trại bị sập sang một bên và làm những chiếc túi ngủ tạm bợ để mang các bệnh nhân vào. Max đi thẳng đến những người lính cùng với các nữ tu. Số người bị thương là khoảng 32. Xem xét rằng có khoảng 300 quân còn lại trong Lâu đài Ethlyne, đó là một đòn khá lớn.

Sau khi nắm được tình trạng của những người bị thương, nàng sử dụng phép chữa trị cho những người bị thương nhẹ trước. Bây giờ, điều quan trọng là phải đảm bảo đủ sức mạnh để chiến đấu với dù chỉ một người.

"Tôi sẽ không ở yên trong nhục nhã như vậy đâu!"

Khi nàng đang làm phép chữa trị, nàng chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc. Max ngẩng đầu lên. Cách đó không xa, Hebaron, một tay cầm thanh kiếm, đang hét lớn.

"Đừng có cằn nhằn nữa! Pháp sư không phải là vợ tôi!"

"Này, đừng có bướng bỉnh như trẻ con vậy! Làm thế quái nào anh có thể chiến đấu với cơ thể đó!"

Đứng trước mặt anh ta, Ruth hét lên với vẻ mặt giận dữ.

"Tôi nghĩ anh phát điên rồi, muốn lao vào chỗ nguy hiểm như vậy!"

"Ừ đấy! Những vết sẹo này không là gì cả! Tôi nằm ườn trên giường suốt thời gian qua là quá đủ rồi!"

Nàng vội vã chạy về phía họ. Hai người đàn ông đang tranh cãi nhìn thấy nàng và liền ngừng lại. Max ngước nhìn Hebaron trong bộ giáp hạng nặng trước khi họ có thể nói bất cứ điều gì.

"Anh, anh đang làm gì vậy? Vết thương vẫn chưa lành mà."

"Phu nhân cũng thế sao?"

Hebaron thở dài khi tra thanh kiếm cao hơn cả nàng ra sau lưng.

"Tôi ổn. Tôi có thuốc mà phu nhân đưa cho, nên tôi không sao đâu."

"Thuốc, thuốc đó... chỉ làm dịu cơn đau thôi! Nếu anh di chuyển như vậy, vết thương sẽ mở ra...!"

"Đây là trường hợp khẩn cấp. Khi trận chiến kết thúc, tôi sẽ điều trị tiếp."

Anh ta đáp lại một cách ủ rũ và quay đi. Ruth thấy vậy, liền buông ra một lời nguyền rủa.

"Có cơ hội chữa trị sao? Nếu ra trận như vậy, Ngài Nirta sẽ lãnh cơm trước tiên đấy!"

"Cậu cầu nguyện nhiều vào."

Hebaron lườm anh ta và nghiến răng.

"Chính cậu đã nói mà! Có khả năng cao là tên quái vật đã nguyền rủa tôi đang ở bên ngoài lâu đài. Tự mình cắt cổ nó còn nhanh hơn gấp trăm lần đợi cậu hóa giải lời nguyền."

"Ch.ế.t tiệt... tuyệt lắm! Ngài Nirta, anh muốn làm gì thì làm!

Hebaron nhún vai và sải bước về phía cổng lâu đài. Nàng vội vã đuổi theo anh ta và cố gắng can ngăn, nhưng Ruth đã nắm lấy cánh tay nàng.

"Phu nhân có lên tiếng thì anh ta cũng không nghe đâu. Mặc kệ đi."

"Nhưng, nhưng...chúng ta không thể để anh ta chiến đấu với những vết sẹo đó. Ruth cũng biết mà. Trạng thái có thể sử dụng kiếm..."

"Cái tên ngang bướng đó vẫn sẽ vung kiếm, cho dù có tan xương nát thịt."

Nói xong, anh ta thở dài thườn thượt.

"Phu nhân nên cầu nguyện rằng công cụ phòng thủ sẽ tồn tại trong một thời gian dài."

Trước giọng điệu cay đắng của anh ta, Max lo lắng nhìn Hebaron. Thật khó tin rằng anh ta đang bị thương nặng như vậy, lại leo lên ngựa và đứng cạnh Archduke Aren, người đang chuẩn bị chiến tuyến. Sự xuất hiện của họ để chuẩn bị cho trận chiến khiến cuộc trò chuyện trở nên u ám hơn.

"Con, con quái vật đã nguyền rủa Sir Nirta đang ở ngoài kia... ý anh là sao?"

"... theo đúng nghĩa đen."

Ruth xoa mặt một cách thô bạo và chỉ vào một chỗ. Max quay đầu lại và thở dốc.

Xác của những con quỷ chất thành đống đang quằn quại và di chuyển từng chút một. Ruth bình tĩnh mở miệng khi nàng nhìn những con quái vật bị đâm và cố định bởi một cây giáo dài và liên tục vùng vẫy.

"Mặc dù các đại tư tế đã thực hiện nghi lễ thanh tẩy, chúng vẫn tiếp tục hồi sinh. Điều đó có nghĩa là tên gọi hồn điều khiển chúng có thể đang ở ngoài cổng."

"Nếu là tên chiêu hồn..."

"Tôi đã thấy nó. Trong số những con quái vật, có một tên sử dụng phép thuật hắc ám cấp độ rất cao. Rất có thể nó là con thằn lằn đen đã nguyền rủa Ngài Nirta."

Đột nhiên, một vẻ u ám lướt qua mặt anh ta.

"Chúng ta đang đối phó với những con quái vật vượt xa tiêu chuẩn. Có một con với sức mạnh chỉ huy to lớn có thể điều khiển hàng ngàn con quái vật bên ngoài cánh cổng đó."

Max rùng mình. Nếu một trong những pháp sư vĩ đại nhất lục địa nói điều này, thì con quái vật đó nguy hiểm đến mức nào?

"Để, để lực lượng đồng minh quay trở lại... phải làm sao đây..."

"Tôi đã gửi một bản sao của bức thư, nhưng không biết liệu có đến kịp không..."

Ngay lúc đó, một tiếng gầm khủng khiếp vang lên như xé toạc màng nhĩ. Max bịt tai lại. Những tia lửa lóe lên bên ngoài cánh cổng, và một ngọn lửa dữ dội bùng lên. Ruth buông lời nguyền rủa.

"Chúng ta phải tăng cường phòng thủ ngay!"

Khi anh ta hét lên, các pháp sư đang chăm sóc những người bị thương đều chạy về phía cầu thang của bức tường lâu đài. Max đuổi theo họ với ý nghĩ tiếp sức dù chỉ một lượng mana yếu ớt. Nhưng Ruth kiên quyết ngăn nàng lại.

"Phu nhân ở đây. Nguy hiểm lắm."

"Bây, bây giờ... không phải lúc để nói chuyện đó! Nếu kết giới bị phá vỡ, thì, Lâu đài Ethlyne sẽ tan tành. Nếu ta có thể giúp được gì..."

Ruth vờ không nghe thấy nàng và gọi Yulysion và Garrow qua vai nàng.

"Các cậu làm gì mà không đưa Phu nhân Calypse đi ngay?"

Theo hướng của anh ta, Yulysion giữ chặt cánh tay nàng. Max ngước lên nhìn anh ta với vẻ khó hiểu. Ruth quay lại và leo lên cầu thang. Trong khi nàng kinh ngạc nhìn vào cảnh tượng đó, Yulysion di chuyển theo hướng ngược lại. Mắt Max mở to ngạc nhiên trước sự thô lỗ của cậu ta khi lôi nàng theo

"Này, cậu đi đâu đấy? Làm ơn buông ta ra!"

Mặc kệ sự phản đối của nàng, cậu trai lặng lẽ đi đến một nơi vắng vẻ. Max trừng mắt nhìn cậu ta với khuôn mặt tức giận và lắc mạnh cánh tay.

"Này... cậu có nghe thấy ta nói không!"

"Thứ lỗi cho tôi vì sự thô lỗ. Nhưng từ bây giờ, phu nhân phải ra khỏi Lâu đài Ethlyne."

Nàng ngước nhìn họ với ánh mắt thất thần. Các chàng trai nhanh chóng băng qua khu rừng hẻo lánh và đi về phía bức tường. Trước mặt họ là những người lính với ba con ngựa. Yulysion vội vã đến và nhận dây cương từ họ.

"Nào, lên nào."

"Cái quái gì thế, cậu đang nói cái gì vậy? Giờ... chúng ta sẽ một mình bỏ trốn sao?"

Biểu cảm của Yulysion tối sầm lại trước những lời gây sốc của nàng. Cậu ta ngậm miệng và cụp mắt xuống, rồi tiếp tục nói với vẻ mặt quả quyết.

"Đó không phải là chạy trốn. Có khả năng là thư tình báo sẽ không đến kịp, vì vậy chúng ta sẽ đuổi theo các Hiệp sĩ Remdragon và thông báo cho họ về cuộc xâm lược."

Max cau mày không tin nổi.

"Nhưng, nhưng tại sao ta lại..."

"Thứ lỗi cho tôi một chút, thưa phu nhân."

Garrow nắm lấy eo nàng, nhấc nàng và đặt nàng lên yên.

"Đây là trường hợp khẩn cấp. Còn bây giờ, xin hãy lắng nghe chúng tôi."

Max không thể thắc mắc về thái độ cứng rắn của họ nữa và nắm lấy dây cương. Yulysion và Garrow cũng làm theo, mỗi người ngồi trên một con ngựa và ra hiệu với những người lính.

Theo mệnh lệnh bất thành văn đó, những người lính mò mẫm tìm bức tường và đẩy một viên gạch. Sau đó, những viên gạch được đẩy sang một bên, và một cánh cửa nhỏ được tạo ra. Yulysion bước vào trong và ra lệnh qua vai.

"Sau khi chúng ta rời đi, hãy niêm phong hoàn toàn lối vào."

"Vâng."

Nàng miễn cưỡng đi theo họ vào hành lang, và cánh cửa lại biến mất sau lưng nàng. Max bị mắc kẹt trong bóng tối, bối rối. Cảm nhận được sự lo lắng của nàng, Garrow đã xoa dịu nàng bằng một giọng nói bình tĩnh.

"Sau khi đi qua hành lang này, sẽ có một lối ra bí mật. Đó là một lối đi mà ngay cả lũ quái cũng chưa khám phá ra. Xin hãy an tâm đi theo chúng tôi."

"Nhưng tối quá."

"Đưa dây cương cho tôi và tôi sẽ dẫn. Phu nhân hãy bám chắc vào."

Nàng ngoan ngoãn trao cương ngựa. Khoảng mười phút trước khi chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa trong bóng tối, Yulysion, người đang đi trước nàng, dừng lại và đập mạnh vào tường. Đúng lúc đó, một tia sáng lóe lên làm lộ một lối ra hẹp giữa những viên gạch.

"Ngay khi chúng ta bước vào Lâu đài Ethlyne, Lãnh chúa Calypse đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng cấu trúc của lâu đài. Đây là lối thoát hiểm ngài ấy đã tìm thấy sau đó."

Max nheo mắt trước ánh nắng chói chang đột ngột. Trước bức tường là một con đường rừng gập ghềnh rậm rạp cây cối. Yulysion bước ra đó và giục nàng.

"Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi mặt trời lặn. Tôi sẽ tăng tốc, vì vậy phu nhân hãy cẩn thận theo sau tôi."

"Đến, đến nơi có các đồng minh... sẽ mất bao lâu?"

"... hãy nhanh lên và chúng ta sẽ đến vào ngày mai."

"Eth, Ethlyne có thể tồn tại đến lúc đó không?"

"Vì có pháp sư ở đây, lâu đài sẽ không dễ dàng bị chiếm đóng đâu."

Trước sự căng thẳng bất thường trong giọng nói của Yulysion, Max ngậm miệng lại. Sau khi im lặng một lúc, Max hỏi, không thể kìm nén sự nghi ngờ của mình.

"Cậu đưa tôi ra ngoài... bởi vì mọi người cho rằng lâu đài có khả năng cao sẽ bị bao vây sao?"

Rõ ràng là cậu ta đã nhún vai và nhìn lại nàng với khuôn mặt nhợt nhạt. Max cắn môi. Nàng nghĩ thật kỳ lạ khi họ phải đưa nàng đi cùng vì một chuyện khẩn, nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, trái tim nàng thắt lại. Max gấp gáp nói.

"Nếu tình hình nguy hiểm như vậy... đúng, đúng hơn là... nên sơ tán mọi người qua lối ra đó..."

"Mang cả trăm người ra ngoài sẽ bị lũ quái vật phát hiện ngay. Chúng ta không thể bỏ chạy với những người bị thương, đúng không?"

Garrow dứt khoát cắt lời nàng.

"Bây giờ, tốt nhất là thông báo cho các đồng minh về cuộc xâm lược càng sớm càng tốt."

Không thể vượt qua áp lực từ cậu ta, Max thúc ngựa. Họ chạy điên cuồng qua con đường rừng quanh co. Một lúc sau, một bức tường đá dựng đứng xuất hiện giữa rừng cây rậm rạp.

Yulysion rẽ dọc theo bức tường đá. Max, người đang chạy theo họ, vội vàng dừng lại. Garrow theo sau nàng phải dừng lại, và đưa ra một cái nhìn khó hiểu. Max nhìn xuyên qua những tán cây theo hướng mặt trời và lườm họ với khuôn mặt cứng đờ.

"Đây là hướng Bắc. Bây giờ...chúng ta đang đi đâu?"

"Phu nhân..."

"Xin hãy thành thật với ta. Các cậu không đuổi theo Đồng minh, phải không"

Khuôn mặt của Yulysion không còn tí máu. Cậu ta ngậm miệng và cúi đầu xuống. Bấy nhiêu cũng đủ cho một câu trả lời. Max quay đầu ngựa. Sau đó, Garrow liền chặn đường nàng.

"Nếu đi vòng qua bức tường đá này và đi xuống phía Đông Nam, có một pháo đài do Nam tước Gideon cai trị. Đó là nơi chưa bị quái vật xâm chiếm. Khoảng cách hơi xa, nhưng hiện giờ nơi đó là an toàn nhất. Chúng tôi có lệnh từ Lãnh chúa Calypse, phải sơ tán phu nhân đến đó ngay phòng trường hợp nguy cấp."

"Vậy...ai, ai đã thông báo cho Đồng minh về cuộc xâm lược?"

"Tôi đã gửi tin báo."

Câu trả lời bình tĩnh của Garrow khiến Max đỏ mặt.

"Nếu không có lý do gì để đến Đồng minh... ta, ta sẽ quay lại Lâu đài Ethlyne. Ta không thể, trốn thoát một mình được! Ruth, Ngài Nirta, các nữ tu... đang ở đó."

"Phu nhân Calypse."

Trước giọng nói trầm của Yulysion, Max nao núng và ngậm miệng lại. Cậu trai nói nặng nề khi tiến gần đến nàng.

"Phu nhân có biết danh tính của những xác sống được chôn trong lâu đài không?"

Trước khi nàng kịp nói gì, cậu ta đã tuôn ra như khẩu súng đại bác.

"Khi một xác người bị nhiễm ma thuật, nó sẽ trở thành xác sống. Những xác sống đã tấn công chúng ta là những người sống ở đó trước khi Lâu đài Ethlyne sụp đổ. Chúng biến xác người thành quỷ và chôn chúng xuống đất. Quay trở lại lâu đài ngay lúc này... nghĩa là chọn con đường ch///ết."

Nàng che miệng với bàn tay run rẩy. Khi nàng thấu hiểu những lời của cậu ta, nàng cảm thấy buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro