162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yulysion, người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh xao của nàng với ánh mắt đáng thương, nói một cách gay gắt.

"Xin hãy nghĩ đến việc Lãnh chúa Calypse sẽ đau lòng như thế nào nếu có chuyện xảy ra với phu nhân."

"Nhưng..."

Khuôn mặt Max nhăn nhó trong đau đớn và nàng chộp lấy đồng xu mà Riftan đã đưa cho nàng. Hình dạng của xác sống thối rữa màu đen thấp thoáng trước mắt nàng. Nàng không muốn trở thành như vậy. Trái tim nàng tan nát khi nghĩ rằng nàng có thể sẽ không bao giờ gặp lại Riftan nữa.

Nhưng nàng không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy. Idcilla cũng có một người anh trai rất yêu thương em ấy. Các nữ tu khác có lẽ cũng còn gia đình và bạn bè. Những người lính cũng sẽ không muốn ch//ết. Nàng nhìn Yulysion như thể cầu xin.

"Vậy thì, ít nhất hãy đưa... một vài người đi với ta. Ít nhất là..."

"Không được. Sẽ có hỗn loạn nếu phu nhân quay về."

Garrow kiên quyết lắc đầu. Khuôn mặt của họ cũng méo mó như nàng.

"Chúng tôi cũng không muốn rời đi như thế này. Xin người hãy hiểu. Mệnh lệnh của Lãnh chúa Calypse là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi."

"Có một tiểu thư quý tộc từ phía Tây Livadon đã đến cùng ta. Em ấy mới mười tám tuổi... em ấy lo lắng cho anh trai, nên đã lặn lội đến đây. Idcilla dự định sẽ gặp anh mình sau khi chiến tranh kết thúc..."

Yulysion tỏ vẻ bối rối trong giây lát, rồi lắc đầu kiên quyết.

"Rủi ro quá lớn nếu quay trở lại lúc này. Tôi xin lỗi. Sự an toàn của phu nhân là điều quan trọng nhất đối với chúng tôi."

"Ta, ta không quan trọng như vậy! Ta không cao quý như các cậu nghĩ đâu...!"

Max cắn môi trước những tiếng nức nở bật ra khỏi miệng, không nói nên lời. Garrow, người đã có vẻ mặt bối rối, thở dài và kéo cương ngựa.

"Chúng ta không có thời gian để tranh cãi như vậy. Có thể bọn quái vật đang đi lang thang xung quanh bức tường lâu đài. Chúng ta phải ra khỏi hẻm núi trước khi bị phát hiện."

Khi cậu ta kéo dây cương, ngựa của nàng lập tức tuân lệnh. Nàng nuốt xuống những tiếng nức nở đang dâng lên khi bị kéo đi một cách bất lực.

Ruth, người luôn càu nhàu nhưng rất quan tâm đến nàng, Idcilla, giả vờ mạnh mẽ nhưng thực chất là một cô gái mỏng manh, rồi Hebaron và các nữ tu sĩ, khuôn mặt của họ nhanh chóng lướt qua gương mặt nàng.

'Ngay cả khi mình ở lại lâu đài, cũng không có gì thay đổi. Sẽ chỉ có thêm một xác sống nữa để lực lượng đồng minh phải đối phó sau này.'

Nàng tuyệt vọng cố gắng bào chữa cho bản thân, nhưng sự thật rằng nàng đang chạy trốn để một mình bảo toàn mạng sống vẫn không thay đổi. Max nhắm chặt mắt lại. Nước mắt nàng chảy dài trên lưng ngựa. Cảm giác bất lực và hối hận khiến lòng nàng nặng trĩu.

'Hãy nghĩ về Riftan. Mình đã hứa với chàng. Mình sẽ tự chăm sóc bản thân. Sẽ không làm gì liều lĩnh...'

Tuy nhiên, ngay cả khi băng qua con đường rừng tối tăm, những giọt lệ vẫn tuông rơi. Max liên tục nhìn ra sau. Nghe như có tiếng hét vọng lại từ xa. Nàng không biết đó là âm thanh thật hay chỉ là ảo giác do cảm giác tội lỗi.

"... Tôi nghĩ chúng ta cần phải thay đổi hướng đi."

Yulysion, người đang im lặng điều khiển con ngựa, đột nhiên mở miệng. Cậu ta nhìn khuôn mặt phờ phạc của Max và tỏ vẻ thương hại trong giây lát, rồi ngay lập tức lấy lại cảm xúc và nói với giọng nghiêm nghị.

"Tôi cảm nhận được sự hiện diện của một lượng lớn quái vật đang di chuyển. Chúng ta phải quay lại."

Garrow nghiêm túc hỏi.

"Bao nhiêu?"

"Ba mươi... Không, khoảng bốn mươi."

"Có phải troll không?"

Yulysion nhìn chằm chằm vào khu rừng tối như một nhà thấu thị và lắc đầu.

"Rất có thể là kobold hoặc romgoblin. Không có gì tốt khi gặp chúng."

Garrow quay đầu ngựa. Sau đó, cậu ta đưa dây cương cho nàng một lần nữa và nói nghiêm túc.

"Bây giờ thực sự không còn đường lui nữa. Làm ơn, phu nhân hãy bình tĩnh lại và đi theo chúng tôi."

Max nuốt ngược tiếng khóc và gật đầu. Yulysion dẫn đầu và họ bắt đầu chạy. Max cố lấy lại bình tĩnh khi cưỡi ngựa đuổi theo cậu ta. Đây không phải là lúc để khóc như một đứa trẻ. Ngay cả Yulysion và Garrow cũng có thể gặp nguy hiểm vì nàng.

"Đi đường này. Chúng ta sẽ đi qua núi theo con đường này."

Sau khi đi khoảng 20 phút giữa những tán cây rậm rạp, Yulysion chỉ vào con đường dốc núi. Đó là một con dốc hẹp và gồ ghề đến nỗi thật xấu hổ khi gọi nó là một con đường.

"Chúng ta... có nên đi lên đó không?"

"Có vẻ như lũ quái vật cũng đã đóng quân ở phía Bắc để chuẩn bị rời bỏ lâu đài và trốn thoát. Tôi nghĩ sẽ rất khó để quay đầu. Chúng ta phải đi qua đây và đi thẳng về phía Đông."

"Nhưng, nhưng khả năng là chúng đang canh giữ ở đây..."

Yulysion lắc đầu.

"Không có lý do gì để phân tán quân đội theo cách đó. Ngay cả khi có quái vật, thì chúng sẽ là nhóm trinh sát. Hai chúng tôi có thể đánh bại bấy nhiêu đó kẻ địch."

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ dẫn đầu. Tôi quen với những con đường núi hơn."

Garrow cưỡi ngựa leo lên con đường núi trước. Max đi theo cậu ta lên con dốc cao đến chóng mặt, toàn thân nàng căng thẳng. Mồ hôi nàng tuôn như mưa, hơi thở dồn dập đến tận cằm. Hành trình leo núi tưởng chừng như không bao giờ kết thúc cuối cùng đã dừng lại. Đột nhiên, tầm nhìn mở rộng và Lâu đài Ethlyne hiện ra trong nháy mắt.

Nàng cứng người lại. Âm thanh la hét vang vọng yếu ớt trong không khí.

"... ch.ế.t tiệt."

Garrow lẩm bẩm một lời chửi rủa gay gắt. Max lập tức biết lý do tại sao. Một trong những hàng phòng ngự kép trải dài trước cổng đang sụp đổ.

Đội quân quái vật đóng trại phía trước gầm lên dữ dội và lao như đàn trâu nước nhằm phá vỡ bức tường phòng ngự cuối cùng của lâu đài.

Max phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Quy mô của đội quân quái vật lớn hơn những gì nàng đã nhìn thấy từ đỉnh tường thành. Dường như có hàng ngàn con, chưa nói đến hàng trăm con troll và romgoblin, cũng như ogre.

"Đội quân cỡ đó đến từ đâu vậy?"

"Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về nó. Có khả năng là nhóm truy sát đã được cử đi. Chúng ta cần phải rời khỏi đây trước khi chúng đánh hơi được."

Garrow, người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vội vã lên đường. Nhưng Max không thể rời mắt khỏi lâu đài Ethlyne đang bị xâm chiếm. Yulysion xoa dịu nàng, người đang đứng đơ như tượng.

"Ngay cả khi lâu đài bị chiếm, nó vẫn có thể tránh được sự hủy diệt. Trước lúc đó, lực lượng đồng minh sẽ quay lại và chiếm lại lâu đài."

Mặc dù Max không biết chút nào về chiến tranh, nhưng nàng có thể nói rằng đó là những lời nói dối. Làm sao chỉ với 300 quân lính có thể ngăn chặn hàng ngàn con quái vật? Chúng sẽ biến Lâu đài Ethlyne thành một mớ hỗn độn ngay.

Nàng nhìn xuống những con quái vật đang đẩy nhau không ngừng qua hẻm núi chật hẹp với khuôn mặt mệt mỏi. Sau đó, đột nhiên, một ý nghĩ len lỏi trong đầu nàng.

"Cái đó... nếu sụp đổ... nó, nó có thể giáng một đòn mạnh xuống lũ quái không?"

Nàng chỉ vào những bức tường đá cao chót vót ở bên trái và phải con đường dẫn đến cổng phía Nam. Hai cậu trai ngơ ngác chớp mắt, rồi mở to mắt khi nhận ra đầu ngón tay nàng đang chỉ vào một tảng đá lớn treo trên vách đá. Garrow hỏi với giọng run run.

"Cái đó... có thể làm đổ nó sao?"

"Sử dụng phép thuật... thì có thể."

Nàng muốn cất giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng giọng nàng vỡ ra như tiếng ếch kêu. Ngay lập tức, sự ngờ vực xuất hiện trên khuôn mặt của các chàng trai.

"Nhưng chúng ta không có loại phép thuật đó..."

"Ta có một cách. Cho dù chỉ có một cơ hội... cũng rất đáng để thử."

Hai cậu trai liếc nhìn khuôn mặt của nhau. Nhận ra rằng họ đang xung đột, Max cầu xin một cách tuyệt vọng.

"Làm ơn đi. 20 phút... không, 15 phút là đủ rồi. Nếu thất bại, ta sẽ im lặng đi theo các cậu."

Yulysion, người lần lượt nhìn vào khuôn mặt của Max và tảng đá lơ lửng trên mép bức tường đá, nhẹ cắn môi. Cậu ta trao đổi ý kiến ​​với Garrow qua ánh mắt, rồi yếu ớt gật đầu.

"Được rồi. Hãy thử đi. Nhưng nếu phu nhân thất bại, người phải chạy trốn ngay lập tức với chúng tôi."

Max gật đầu với vẻ mặt buồn bã. Hai người họ nhìn nàng với ánh mắt bối rối một lúc, rồi lại bắt đầu leo ​​lên con đường núi hiểm trở.

Khi họ cưỡi ngựa, tiếng ồn ào của chiến tranh dần đến gần hơn, và bầu trời chuyển sang màu tía.

Max thở hổn hển đến nỗi phổi muốn vỡ tung. Đùi nàng nhói lên như bị dao đâm, cánh tay nàng run lẩy bẩy, nhưng nàng không thể nói gì đến việc nghỉ ngơi. Nàng kiên trì một cách ngoan cường. Họ đã đi được bao lâu, đột nhiên thứ gì đó nhảy ra từ trong rừng cây. Yulysion nhanh chóng rút kiếm và hét lên.

"Lùi lại!"

Max vội lùi lại phía sau họ, trấn tĩnh con ngựa đang kích động. Tuy nhiên, cũng có quái vật sau lưng nàng. Yulysion nhanh chóng giấu nàng ra sau lưng và hét lên.

"Chúng ta bị bao vây, Garrow! Dọn đường đi!"

Như thể lũ quái đã tính toán trước, chúng lao tới ngay lập tức. Max bám chặt vào cổ con ngựa. Nàng muốn mở rào chắn, nhưng nàng không đủ khả năng để nhớ lại công thức phép thuật, nó quá khó khi nàng đang điều khiển con ngựa giận dữ.

"Hãy tản ra trong khi tôi thu hút sự chú ý! Tôi sẽ theo sau cậu ngay!"

Garrow hét lên. Max nhìn quanh với ánh mắt khiếp sợ. Nàng không biết phải chạy đi đâu. Trong khi nàng rối rắm, Yulysion và Garrow đã hạ gục lũ goblin và tìm ra con đường rút lui ngay.

"Nào, chạy đi!"

Khi họ thúc giục, con ngựa của nàng lao ra như một mũi tên. Cơn gió vù vù thổi vào tai nàng, và những thân cây dày cứ vụt qua mắt.

Không có thời gian để kiểm tra xem họ có đang đi đúng hướng hay không. Nghĩ rằng nếu chậm lại dù chỉ một chút thì nàng sẽ bị bắt, vì vậy Max vung dây cương như một cây roi.

Rồi đột nhiên, một cái gì đó bay lên cơ thể nàng. Max ngã ngựa và lăn quay trên đất. Nàng không thể thở được trong giây lát vì cú sốc nặng nề giáng xuống toàn thân.

Nàng rên rỉ và nhìn lên với đôi mắt kinh hãi. Một con goblin đang ngồi trên người nàng, cầm thứ gì đó giống như một cái móc. Max hét khàn cả cổ và mò mẫm trên sàn, ném bất cứ thứ gì mà nàng vớ được. May mắn thay, một cành cây đâm vào mắt con quái vật.

Khi con goblin hét lên và che mặt, nàng nhanh chóng đẩy cơ thể màu đen của nó ra và bò trên đất. Nhưng trước khi nàng có thể đứng dậy, nàng đã bị nó túm đầu.

Max vùng vẫy như một kẻ sắp chết đuối. Sau đó, con yêu tinh giật tóc nàng và đá vào bụng nàng một cách thô bạo. Trong khoảnh khắc, trước mắt nàng mờ mịt. Nàng gần như không giữ được ý thức yếu ớt của mình. Gục ngã tại đây sẽ là kết thúc của nàng.

Max rút con dao găm từ thắt lưng ra, cố gắng chống cự. Khi nàng duỗi cánh tay, cảm giác như lòng bàn tay nàng đang chọc thủng một miếng thịt chưa nấu chín.

Con goblin nhìn chằm chằm xuống bụng nó với đôi mắt mở to kinh hoảng, rồi lắc đầu một cách điên cuồng.

Max cầm con dao găm thật chặt và cắm sâu một lần nữa. Máu tuôn ra như suối, làm ướt đẫm mặt và cánh tay nàng, nhưng nàng mặc kệ. Gần như rơi vào trạng thái nửa điên cuồng, nàng đâm con dao găm vào cái bụng phệ của goblin hàng chục lần, và bàn tay đang nắm chặt tóc nàng rơi xuống đất.

Nàng thở nặng nhọc và loạng choạng đứng dậy. Nàng phát ốm khi nhìn thấy bộ ngực gần giống miếng thịt của con quái vật. Max quay lại và nôn mửa ở gốc cây.

Thực quản của nàng nóng như lửa đốt, và tất cả xương trong cơ thể nàng đau nhói như thể bị nghiền nát. Mỗi lần nàng thở ra, nàng đau đớn dữ dội, có vẻ như xương sườn của nàng đã bị gãy. Nàng nắm chặt lấy hông mình và nhìn lại con đường mà nàng đã đi qua với đôi mắt tuyệt vọng.

'Đây là nơi nào?'

Không có dấu vết của con ngựa nàng đã cưỡi.

Max loạng choạng đứng dậy trên một gốc cây. Có phải vì những tình huống xảy ra liên lục đã vượt quá khả năng chịu đựng của nàng? Nàng không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Nàng nhìn quanh với khuôn mặt ngơ ngác, bất ngờ, nàng nghe thấy một tiếng hét lớn ở gần đó. Nàng loạng choạng bước đi. Sau khi băng qua rừng cây, đập vào mắt nàng là một vách đá dựng đứng đến chóng mặt và một khối đá khổng lồ trải dài ở phía trước.

Nàng bước đến đó và nhìn xuống. Hàng nghìn con quái vật đang chen chúc nhau trước kết giới chắn cổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro