Bút ký của thi nhân - Cậu thanh niên tóc vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hạnh phúc lớn nhất mà tình yêu mang lại là lần đầu tiên được cầm tay người con gái mình yêu!" Đây là câu nói của Stendhal trong Lý luận tình yêu. Khi tôi trích dẫn câu nói ấy, Seo Ji-woo đã bật cười:

"Thưa thầy, thời bây giờ đến hôn cũng là chuyện rất bình thường rồi ạ."

"Cũng có thể là như vậy!" Tôi mỉm cười gật đầu.

Tôi nghĩ Seo Ji-woo đương nhiên không thể hiểu được. Có những hồi ức chỉ là sự tích lũy đơn thuần, nhưng lại có những hồi ức giống như vết lửa đỏ in trong thân thể tôi, đáng để trân trọng và cất giữ thật kỹ.

Thời khắc tôi nắm tay Eun-kyo lần đầu tiên cũng vô cùng đáng để trân trọng và cất giữ thật kỹ.

Đó là lúc lên núi, để kéo Eun-kyo lên trên sườn dốc lớn, mấy lần tôi nắm tay cô bé. Lên đến chỗ đất bằng phẳng một chút, chúng tôi cùng ngồi bên cạnh nhau nhìn xuống khu vực phía dưới, Eunkyo đã nắm lấy tay tôi.

"Tay của ông to thật, đầu ngón tay cũng to gấp đôi ngón tay cháu."

"Gấp đôi..."

Tôi chợt cảm thấy hình như tai mình nóng lên, muốn rụt tay lại, nhưng Eun-kyo lại không buông. Cô bé xòe bàn tay tôi ra, còn đặt bàn tay mình lên tay tôi để so. Cô bé nắm tay mình lại rồi từ từ cong từng ngón tay tôi lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy. Tim tôi đập thình thịch, mặt đỏ bừng, cố gắng chỉ nhìn thung lũng phía đối diện. Không cần nhìn cũng biết, tay tôi đầy vết đồi mồi của tuổi già, đen sì giống như cái cào đất, còn tay của Eun-kyo trắng đẹp, thon nhỏ và mong manh. Tôi như cảm nhận được cả tiếng thở và mạch đập của cô bé.

"Tay của ông như chiếc bọc nhỏ ấy, cứ như đang dùng chiếc bọc nhỏ này gói lấy tay cháu vậy. Bàn tay của nhà thơ thật ra là như thế này sao?"

Đáng lẽ phải giống như gà mẹ ôm lấy chú gà con mới đúng chứ nhỉ!

"Sau này cứ mỗi khi đi bộ, cháu sẽ đều nắm tay của ông."

Eun-kyo tự nói thế. Phía đằng xa, thấp thoáng có dòng sông uốn lượn. Tôi chợt thấy đồng cảm sâu sắc với câu nói của Stendhal vô cùng.

Theo như lời của Seo Ji-woo, điểm khác nhau giữa tôi và mọi người đơn giản chính là sự cảm nhận khác nhau đối với "tay". Trong khoảnh khắc ấy tôi nghĩ, có thể đối với phụ nữ, tình yêu là thứ tình cảm từ nơi sâu thẳm của tâm hồn chuyển sang cảm giác, còn đối với đàn ông, tình yêu là từ cảm giác chuyển sang nơi sâu thẳm trong tâm hồn.

Kết luận này và tình yêu tưởng tượng trong quan niệm của tôi khác nhau quá. Trước khi gặp Eun-kyo, lúc nào tôi cũng nói như đinh đóng cột rằng: bất kể đối với đàn ông hay phụ nữ, tình yêu chân chính đều bắt đầu từ nơi sâu thẳm của tâm hồn, và cảm giác chẳng qua chỉ là thứ đến sau mà thôi. Nhưng qua Eun-kyo, tôi đã biết chính xác rằng những điều ấy không hề sát với thực tế. Mà cũng biết rằng, dù cơ thể của mình già cả đấy, nhưng tôi vẫn giữ được sự nhạy cảm của sự tiếp xúc, hóa ra tôi chỉ già nua ở da thịt bên ngoài mà thôi. Sau khi gặp Eun-kyo, tôi ngạc nhiên cảm nhận thấy, ngọn lửa khát vọng của tôi đối với tình yêu vẫn còn âm ỉ cháy. Tuy biết hiện nay "đến hôn cũng là chuyện rất bình thường", nhưng tôi lại không thể hòa nhập được, đó là một thế giới khác không liên quan đến tôi.

Rõ ràng là tôi đang yêu. Đối với tôi, cái gọi là yêu nghĩa là thu nhỏ rồi tiếp tục thu nhỏ thế giới này, cho đến khi chỉ tập trung vào một người – Eunkyo, sau đó từ nơi ấy đưa đến vũ trụ, rồi mở rộng đến các vị thần. Đó là một quá trình rất thần kỳ. Nếu đó có thể gọi là yêu, thì tình yêu của tôi không phải là một từ bình thường, mà là một từ cố hữu có một không hai trên thế giới này.

"Ông ơi, thứ hai ông có đi vào thành phố không?" Một hôm, khi đang lau cửa sổ Eun-kyo đã hỏi tôi như vậy. Hình như cô bé đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Seo Ji-woo về hoạt động văn học. Tôi sẽ nói lời chúc mừng trong buổi hôm đó. "Mặc dù không biết là việc gì, nhưng tôi nghe nói hai giờ tổ chức ở Dongsung-dong."

"Cô hỏi việc này để làm gì?" Seo Ji-woo đột nhiên hỏi xen vào.

"Nếu vừa đúng lúc tan học, tôi muốn được cùng ngồi xe của ông nội về."

"Không được, sau đó thầy còn phải tham gia một bữa tiệc nhỏ nữa."

"Không..." Tôi nói: "Liên hoan gì chứ, tôi vốn có thích tiệc tùng đâu. Eun-kyo này, khoảng sáu giờ là xong thôi."

"Tốt quá, ông ạ!" Eun-kyo trề môi trêu tức Seo Ji-woo, cậu ta hung hăng giơ nắm đấm lên lại bỏ xuống.

"Thưa thầy, để tôi dùng xe của mình đưa thầy đi." Khác với thường ngày, Seo Ji-woo lúc nào cũng mặt mày nhăn nhó, nhưng hôm nay đột nhiên cậu ta lại trở nên ân cần đến vậy.

Tôi đoán hình như cậu ấy đang đố kỵ. Thời điểm đó, giữa tôi và Seo Ji-woo xuất hiện rạn nứt kịch liệt, cả hai cùng có cảm giác che giấu, phòng thủ lẫn nhau, mọi chuyện cứ thế dần đi đến mức độ nguy hiểm muốn bùng nổ.

"Không cần, cậu mới là người nên ở lại dự tiệc." Tôi nói dứt khoát.

Đây cũng không phải là việc gì mới lạ, trước đây Eun-kyo cũng vẫn thường ngồi xe của tôi. Nhiều lúc, tôi còn tìm cớ để đón cô ấy, hoặc giả bộ ngẫu nhiên gặp trên đường. Tôi cũng chẳng cần giấu Seo Ji-woo. Với lập trường của Eun-kyo, thì cô bé tin rằng, ngồi xe của Seo Ji-woo là việc nguy hiểm, còn ngồi xe của tôi sẽ rất an toàn.

Thời tiết rất đẹp. Sau khi hoạt động kết thúc, tôi ngồi nhâm nhi một tách trà. Đã gần năm giờ, tôi cảm giác Seo Ji-woo có vẻ đứng ngồi không yên.

"Thưa thầy, thầy thực sự muốn về sao?" So với trước, Seo Ji-woo đen đi khá nhiều, hốc mắt cũng dường như lõm sâu vào. Đó rõ ràng là khuôn mặt bị giày vò trong bất an cực độ.

"Ừ, lưng hơi đau một chút. Tôi cần về để nghỉ ngơi." Tôi đứng lên dứt khoát rồi bước đi.

Đó là thời khắc được bao phủ bởi những tia hào quang chói lóa. Tôi lái xe vào trong phố, rẽ vào con đường thẳng tắp tới trường của Eun-kyo. Seo Ji-woo gì chứ, tiệc tùng gì chứ, vứt hết, bỏ hết khỏi đầu cho nhẹ. Bây giờ tôi mới nhận thấy rằng, hóa ra cả ngày tôi đợi thời khắc này đến nhường nào.

Tôi nghĩ không nên về nhà ngay, trong đầu tôi vô tình xuất hiện ánh đèn rất đẹp của quán cà phê Z. Có lẽ ai đó đã nói đúng, yêu khiến người ta trở nên thông minh hơn, hoặc cũng có thể khiến người ta khờ dại hơn. Tôi quên sạch việc Seo Ji-woo đã từng hôn Eun-kyo, quên điệu bộ bất an cực độ khi cậu ta tiễn tôi ra về, hay đến cả những ánh mắt đầy vẻ tò mò của rất nhiều người trẻ tuổi trong quán cà phê sẽ nhìn tôi và Eun-kyo nữa. Trên thế giới chỉ có tôi và Eun-kyo mà thôi. Tôi cảm nhận được sự ham muốn rõ ràng và mãnh liệt trong mình. Ngay cả khi nói tất cả những gì tôi muốn làm hiện tại đều là phạm tội, nếu có đồng phạm bên cạnh thì nó còn có vấn đề gì nữa chứ?

Trong quán chỉ có hai ta, chúng ta tình cờ gặp gỡ

Chúng ta uống rượu ngon chỉ thuộc về hai ta

Em uống ít, tôi uống rất nhiều

Chúng ta uống rượu ngon thường uống

Nói chuyện về công việc xảy ra trong ngày

Nói chuyện về lời đồn của người khác và lịch trình của ngày mai

Còn có cả nụ hôn nóng bỏng bất ngờ trong đêm tối ấy!

(Trích từ bài Chưa kết hôn của Iwata Hiroshi.)

Tôi đã lẩm nhẩm đọc bài thơ của nhà thơ người Nhật mà tôi đã một thời rất thích này. Tóc tôi dựng lên đến tận các vì sao, dường như nó có thể bắc được một chiếc cầu nối liền tôi và vũ trụ vậy.

Học sinh bắt đầu ùa ra cổng trường. Tôi dừng xe cách đó không xa, bật đèn xe khẩn cấp. Eunkyo nhất định sẽ chạy ra giống như mọi lần. Bạn đã bao giờ trải qua tình huống chạy đến với người mà mình yêu sâu đậm chưa? Cảnh tượng ấy tuyệt đẹp vô cùng. Cho nên, tình yêu chỉ có một quy tắc, đó chính là chạy đến với người mà mình thương nhớ.

"Chú lừa" của tôi dừng ở trước đường ngang dành cho người đi bộ, một cậu thanh niên bỗng xuất hiện trong tầm mắt tôi. Đèn tín hiệu đã đổi, một đám nữ sinh ùa ra chen chúc đi tới phần đường ngang dành cho người đi bộ. Cậu thanh niên đó cũng đi đến bên này, vẫn chưa nhìn thấy Eun-kyo đâu cả. Cộc! Cộc! Cộc! Cậu thanh niên gõ vào cửa kính. Tôi mở cửa sổ xe, lúc này tôi mới biết sở dĩ cậu ta thu hút sự chú ý của tôi là vì màu tóc của cậu ấy, phần phía trước nhuộm màu vàng nhạt.

"Ông này, ông đang đợi ai phải không?" Cậu thanh niên tóc vàng chắc khoảng vừa tròn hai mươi tuổi hỏi tôi.

Cho rằng cậu ấy muốn hỏi đường nên tôi mới mở cửa sổ xe, tôi có chút hốt hoảng: "À, thì..."

Sau đó, cậu thanh niên tóc vàng liền phá lên cười, đó là điệu cười hàm chứa sự coi thường: "Ha ha, ông đang đợi Eun-kyo đúng không? Han Eunkyo?"

"..."

"Dù đã nghe Eun-kyo kể, nhưng thật sự tôi thấy chuyện này cũng vượt quá chuẩn mực rồi đấy!"

"Cậu này... Cậu là ai?"

"Ha ha..." Cậu thanh niên dùng tay đập bồm bộp vào cửa sổ xe. "Mẹ kiếp, tôi là bạn trai của Eunkyo đấy. Cô ấy nói đang có một ông già quấy rầy, thì ra là ông già này." Hai tay cậu ta nắm chặt cửa sổ xe đang mở một nửa, trừng mắt nhìn. "Chỉ cần nhắm mắt là ông đã lìa đời rồi, còn làm gì vậy chứ? Ông có bị điên không hả? Nhìn lại hành vi của mình đi, ông cũng không chịu soi gương xem mình thế nào à?" Cậu ta dường như tức đến nỗi mặt mày tím tái, lắc mạnh đầu. "Ông đúng là lão già bẩn thỉu sắp xuống lỗ! Tôi cảnh cáo, đừng có vác bộ mặt này đi dụ dỗ học sinh trung học nữa!"

Các nữ sinh đều đổ dồn ánh mắt về phía xe tôi. Đầu tôi trống rỗng, trước mắt toàn màu đen.

Lần đầu tiên trong đời tôi phải chịu một nỗi nhục như vậy, và cũng không thể chế ngự nổi nó. Trong tích tắc, tôi thực sự già tới mức sắp xuống lỗ, thế rồi, tôi nhấn ga một cách vô thức, vẫn còn kịp lờ mờ thấy nước miếng mà cậu thanh niên tóc vàng nhổ ra dính trên cửa sổ xe đang mở ra một nửa. Khi qua phần đường ngang dành cho người đi bộ, tôi hốt hoảng nhìn thấy Eun-kyo đang vẫy tay. Nhưng tôi vẫn phóng xe bỏ đi.

Hôm đó tôi không về nhà, bởi cảm thấy Seo Ji-woo và Eun-kyo sẽ đến. Tôi đi Panmunjom, đi bộ dọc theo sông Imjin. Nếu qua sông sẽ thấy đường về quê hương sao? Tôi hoảng hốt như trông thấy chiếc áo trắng bị máu nhuộm đỏ, hoa đào đang nở rộ, còn có cả bầu trời xanh nữa.

Đêm thật khuya, tôi mới đến một nhà nghỉ. Mặc dù chưa ăn cơm, nhưng tôi không thấy đói. Mỗi lần khi tâm trạng sầu muộn, tôi đều muốn uống rượu, nhưng hiện tại tôi chẳng thiết gì cả. Hình như tôi ngồi ngã vào trong nhà nghỉ cũ kỹ với giấy dán tường đã phai màu thì phải. Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nghĩ đến "lời khuyên chân thành" của cậu thanh niên tóc vàng xa lạ. Tất cả các con đường đều đóng sập cửa. "Ông đúng là một lão già bẩn thỉu sắp xuống lỗ!" Lời cậu ta lại tiếp tục văng vẳng bên tai. "Sao ông không soi gương xem mình thế nào!" "Tôi cảnh cáo, ông đừng vác bộ mặt này đi dụ dỗ nữ sinh trung học..." Tôi cảm thấy bị đả kích và khủng bố. Cậu thanh niên tóc vàng rốt cuộc từ đâu chui ra vậy? Tôi cảm thấy đau đớn như toàn thân bị đám sát thủ tàn nhẫn tra tấn vậy. "Ông là một lão già bẩn thỉu sắp xuống lỗ!" Từng lời nói của cậu ta như mũi kim đâm vào da thịt tôi đau nhói. Tôi bịt tai mình lại, nhưng không tác dụng, dường như tôi còn nhìn thấy trước bàn thờ của tôi có bọc áo tang màu đen. Tôi thực sự là một người sắp xuống lỗ, dường như ai nhìn thấy cũng đều muốn buồn nôn vậy.

Tôi nghĩ sự già nua mới là tên tội phạm gây nên lỗi tàn nhẫn không thể tha thứ được. Người đời giờ chắc chắn đều sẽ nhìn tôi chỉ trỏ, đàm tiếu, chỉ trích rằng ham muốn của người già là tội lỗi, bẩn thỉu, cho nên đương nhiên phải loại bỏ. Tôi thấy chiếc dao cạo dùng một lần trên bệ rửa mặt. Chỉ cần lấy lưỡi dao ra rạch mạnh vào cổ tay, mọi tội lỗi bẩn thỉu trong nội tâm tôi, ham muốn xấu xa trong con người tôi, cả sự sỉ nhục đáng sợ mà tôi đương nhiên phải chấp nhận chỉ vì mình đã già ấy đều sẽ được rửa sạch toàn bộ. Máu của tôi còn đỏ thẫm hơn cả hoa đào, nhuộm đỏ hơn cả chiếc áo trắng ngày xưa ấy.

Sinh tồn hay hủy diệt, đây là vấn đề đáng suy xét

Mặc nhiên chịu đựng mũi tên độc bạo ngược của vận mệnh

Hay là dũng cảm chống lại nỗi khổ vô bờ của thế gian

Quét sạch chúng bằng sự đấu tranh

Hai hành vi này, cái nào cao quý hơn?

(Trích từ Hamlet của Shakespeare.)

Sáng sớm, tôi gọi điện cho Seo Ji-woo.

"Từ hôm nay, Eun-kyo không cần đến làm thêm nữa. Thù lao tháng này cũng trả nhiều hơn một chút."

"Thưa thầy..."

"Con bé làm rất tốt... Chỉ là tôi muốn yên tĩnh tập trung sáng tác thơ thôi!" Đúng rồi, nên sáng tác thơ chứ, trong đầu tôi bỗng dưng nảy ra ý định ấy, và tôi cũng trả lời như vậy.

Phía xa đằng kia, mặt nước sông Imjin trong veo khi ánh nắng ban mai chiếu xuống. Seo Ji-woo im lặng không nói.

"Tôi muốn tập trung sáng tác, nhưng vì có quá nhiều thứ chi phối gây phân tán. Tôi cũng định cắt điện thoại, đi khỏi nhà. Cậu cũng vậy, tạm thời đừng đến. Thế nhé!"

"Thưa thầy, thầy đang ở đâu ạ?"

"Tôi đến uống canh giải rượu thôi. Cậu ngủ một chút đi." 

"Thưa thầy..."

"Mặt trời sắp lên rồi, khoảnh khắc quá lý tưởng để sáng tác đấy."

Seo Ji-woo hình như còn muốn nói gì, nhưng tôi đã lập tức cúp điện thoại.

Tôi nghĩ, tối qua mình đã chết rồi. Quãng thời gian còn lại đây, tôi chỉ có thể làm tội nhân không thể tha thứ trong thời đại này, một ông già, một ông già bẩn thỉu sắp xuống lỗ, hay một cục thịt biết đi trong cõi đời này.

Mặt trời từ từ lên cao, từ lòng sông bắt đầu nổi sóng sáng trong vắt.

Nhịp sông xuất hiện ở trong phòng ngủ của trường mẫu giáo

Xuất hiện trong bụi cây Elan um tùm trong sân tháng Tư

Còn ngồi quanh trong buổi dạ hội bên đèn than vào đêm đông ấy

...

Tôi cất tiếng đọc thơ. Là bài Quartet của Thomas Stearns Eliot. Tôi nghĩ, "buổi dạ hội" ngắn như trong mơ vậy là đã kết thúc, đến lúc trở về nhà thôi, đó sẽ trở thành cỗ "quan tài lớn" của tôi.

Tôi lập tức về nhà, tìm người đánh chìa khóa thay đổi mật mã của cổng chính. Tôi khóa trái tất cả các cửa, để chính tôi, thi thể tôi hoàn toàn giam cầm trong cỗ "quan tài lớn" này. Giờ tôi mới đi ngủ, đó là "giấc ngủ sâu hơn cả cái chết".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro