Luật sư Kyu (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một quán cà phê của khách sạn có thể nhìn xuống sông Hàn, Eun-kyo đã đến từ lâu, ngồi ở bên cạnh cửa sổ. Từ lần gặp trước đến nay chưa được hơn một tháng, nhưng dạo này trông cô bé có vẻ già dặn hơn. Hình như cô bé còn trang điểm nhẹ. Đúng rồi, là sinh viên đại học rồi cơ mà? So với trung học, đại học là một sự giải phóng. Đặc biệt đối với những sinh viên mới, đại học không có gì khác với mùa xuân "xa xỉ". Đây là một không gian đầy tiếng hò reo và hỗn loạn, còn có cả văn hóa mới hỗn tạp trong đó. Giờ đây Eun-kyo ngày càng già dặn hơn.

Chúng tôi uống cà phê. Mỗi lần gặp mặt tôi đều cảm giác rằng, ánh mắt của Eun-kyo thật đẹp, vừa lấp lánh đầy mạnh mẽ, lại xa vắng như lạc vào một thế giới vô hình, rất nhã nhặn trầm tĩnh. Không thể nói đơn giản là trẻ trung được, mà là ánh mắt "thần bí" không cảm nhận được tuổi tác.

"Cháu nghĩ kiểu gì tin tức cũng sẽ phải bị đưa ra." Eun-kyo mở lời trước.

"Đưa tin gì?"

"Về nội dung cuốn bút ký ông nội để lại ấy. Chú sẽ không công khai cuốn bút ký đó chứ? Nên làm như vậy phải không? Cháu nghĩ, trong đấy hẳn là có một vài nội dung không thể công khai."

Cà phê được mang lên. Dưới kia mặt sông Hàn lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng mặt trời. Buổi gặp mặt này do Eun-kyo chủ động gọi điện. Tôi nghĩ, hay cô bé đòi xem cuốn bút ký của nhà thơ Lee Joek-yo?

"Tôi vẫn đang chọn thời điểm thích hợp, bởi đang chuẩn bị xây dựng nhà tưởng niệm nhà thơ Lee Joek-yo..."

"Trong nhật ký, anh Seo Ji-woo có nói rằng: có lẽ ông nội sẽ giết anh ấy. Hình như vì thế mà Seo Ji-woo mới đưa nhật ký cho cháu."

"Cô nói gì cơ?"

"Trong vụ tai nạn ấy, thưa luật sư, trong tai nạn giao thông khiến Seo Ji-woo thiệt mạng, có người đã nhìn thấy."

"Trong biên bản ghi chép vụ tai nạn không thấy những điều này." Tôi vẫn chưa hiểu ý thực sự của Eun-kyo là gì.

Đọc xong bút ký của nhà thơ Lee Jeok-yo, xem biên bản điều tra về vụ tai nạn giao thông của cảnh sát, những việc này chẳng qua chỉ là việc của một tháng trước. Biên bản chỉ ghi chép: chiếc ô tô Ssangyong đã không chịu được khi xe chạy quá tốc độ, nên bị rơi xuống và nổ ở khúc rẽ, không có ai chứng kiến. Viên cảnh sát phụ trách điều tra nói, có lẽ tối hôm trước Seo Ji-woo đã uống quá nhiều rượu, còn chưa tỉnh hẳn đã lái xe. Viên cảnh sát này là người rất quen thân với tôi trước đây.

"Có một chú sống ở tầng hai tiệm giặt khô, sau khi vụ việc xảy ra mấy ngày, mẹ cháu nói vô tình nghe thấy chú ấy kể về vụ tai nạn ấy. Lúc đó cháu vẫn còn đang chìm trong bóng tối, đâu muốn chứng kiến hay nghe gì chứ, có ý nghĩa gì đâu, nên nghe xong cũng bỏ ngoài tai. Sau đó, cháu nghĩ, nếu bút ký của ông nội được công khai, liệu sẽ đưa tin gì nhỉ, mà tại sao lại chưa đưa tin? Rồi cháu nhớ tới lời nói của mẹ. Tối hôm trước, cháu đã đi gặp chú ấy, cháu cũng quen chú ấy mà."

"Sau đó thế nào?"

"Chú ấy nói xe của anh Seo Ji-woo không phải rơi như vậy. Hình như ở chỗ rẽ có chiếc xe tải lái vượt qua giải phân cách. Chắc là để tránh chiếc xe tải đó nên anh ấy mới quay ngược tay lái gấp, và bị rơi xuống như vậy. Chú ấy còn nói chiếc xe Ssangyong khi ấy còn đâm vào một góc trước của chiếc xe tải, phát ra tiếng va đập. Còn bảo, chắc tay tài xế xe tải sợ bị truy cứu trách nhiệm, nên đã lái xe chạy trốn luôn. Lúc đó là sáng sớm, chú ấy định đi tập thể dục, khi tai nạn xảy ra chú đang đứng trong rừng cây."

Lúc đầu tôi không chú ý nghe, nhưng sau khi nghe xong, chợt thấy có điều gì đó cần phải chú ý, nên đổi tư thế ngồi.

Trong cuốn bút ký, nhà thơ Lee Jeok-yo có viết, ông ấy đã can thiệp vào tay lái chiếc xe ô tô, đến một thời điểm nhất định, tay lái sẽ không hoạt động được nữa. Nhà thơ viết rằng, trong đêm khuya, ông đã lẻn ra ngoài, cố ý làm thủng lốp chiếc xe Hyundai Elantra của Seo Ji-woo, sau đó khéo léo can thiệp vào phần điều khiển tay lái của xe Ssangyong. Trong bút ký rõ ràng đã viết rất tỉ mỉ quá trình này.

Nếu như thế, vụ tai nạn không phải xảy ra khi tránh chiếc xe tải vượt quá giải phân cách, mà là khi đến chỗ rẽ không thể điều khiển được tay lái mới đúng. Nhưng nếu chuyện Eun-kyo nói là sự thật, điều đó cho biết rằng khi xảy ra sự cố, tay lái hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ là để tránh chiếc xe tải bất thình lình vượt quá lằn ranh giới mà Seo Ji-woo hốt hoảng quay tay lái về phía trái. Trước mắt tôi hiện ra hình ảnh chiếc xe Ssangyong đâm sầm vào một góc của xe tải, tung khỏi đường, lật xe và rơi xuống vực. Rốt cuộc là như thế nào nhỉ, phải xem kỹ vết bánh xe trong ảnh đính kèm của biên bản khám nghiệm hiện trường mới có thể phân biệt được. Do tay lái không hoạt động mà rơi xuống hay do tránh xe tải mà quay ngược tay lái gấp mới rơi xuống, vị trí và dấu vết sẽ khác nhau rất rõ rệt. Nếu là tay lái không hoạt động được, vết lốp xe sẽ thành hình chữ Z. Còn nếu vì tránh gấp chiếc xe tải, vết lốp xe đương nhiên sẽ có một đường cong hướng về bên trái.

Tôi kinh ngạc nhìn Eun-kyo.

"Sao đột nhiên cô lại quan tâm đến vụ tai nạn của Seo Ji-woo thế?" Tôi hỏi.

"Lần trước khi từ nghĩa trang của anh Seo về, hình như sở cảnh sát cũng đã gọi điện cho chú rồi phải không ạ? Là cuộc nói chuyện về sự cố của anh Seo ấy."

Tôi chợt nhớ ra, tôi có nói với viên cảnh sát phụ trách ghi chép biên bản vụ tai nạn của Seo Jiwoo rằng mình muốn xem biên bản đó. Tôi còn nhớ, tôi được tin từ phía cảnh sát nói là sau đó đã tìm được biên bản. Hình như cú điện thoại đó tôi nhận được sau hôm từ nghĩa trang của Seo Ji-woo về.

"Ông nội rất thích ô tô. Trước đây ông từng nói với cháu rằng, hồi ở trong tù ông làm công việc lắp ráp ô tô mười năm liền. Trong nhật ký của mình, anh Seo Ji-woo cũng đã viết: 'Nếu thầy định giết mình thì sẽ giết bằng cách nào nhỉ? Dùng súng, dao, cung đá, hay con lừa của thầy?' Luật sư, tại sao chú lại quan tâm đến vụ tai nạn của anh Seo Ji-woo? Cháu đoán chắc là có liên quan đến nội dung cuốn bút ký của ông nội. Hơn nữa, từ việc chú không cho công khai nó, cháu nghĩ chắc chắn phải có chuyện gì đó."

Thật là một cô gái thông minh. Mặc dù chỉ là một cô bé ít tuổi, nhưng suy nghĩ và lập luận lại rất thông minh, sắc sảo. Cô bé đưa ra yêu cầu để mình thoát khỏi mọi chuyện liên quan đến vụ tai nạn của Seo Ji-woo, và nhà thơ Lee Jeok-yo, nhưng trong khoảnh khắc này đây, tôi nhận ra rằng, kể từ hôm đó cô bé không thể hoàn toàn thoát khỏi chuyện ấy, thậm chí đừng nói là thoát khỏi, mà cô bé vẫn còn đang chìm trong đêm tối ấy.

"Cháu biết chú luật sư đều đã đọc bút ký của ông nội và nhật ký của anh Seo, và cháu cũng biết chú nhìn nhận cháu như thế nào. Nhưng thế nào cũng được. Luật sư, mặc dù không biết chú sẽ nói gì, nhưng hai người ấy, cháu thật sự... đều rất thích. Đến hiện tại cũng thế, đặc biệt là ông nội, càng ngày càng cảm thấy thích. Lẽ nào những người trẻ tuổi đều phải thích người sắp đi đến hết cuộc đời hay một dị nhân sao?"

Cà phê đã nguội. Tôi sợ Eun-kyo sẽ khóc, nên cố ý chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cháu thực sự muốn nói là..." Cô bé cầm tách cà phê lên. Những ngón tay trắng ngần của Eunkyo cầm chặt tách cà phê, những ngón tay ấy đã từng đánh thức bản năng của nhà thơ Lee Jeok-yo, khiến cho ông ấy bước vào cánh cửa sụp đổ một cách cuồng bạo. "Ông nội và anh Seo, họ thương yêu nhau lắm, chứ không phải yêu cháu. Mỗi lần đi cùng hai người, cháu đều sẽ có cảm giác bị bỏ rơi. Thật đấy, đến khe hở xen vào cũng không có."

Mắt cô bé đã ngân ngấn nước.

Hoa đinh hương ngoài cửa sổ đang nở rộ. "Ngón trỏ của cô đeo nhẫn rồi!" Tôi chuyển đề tài, mặt mày rạng rỡ nói. "Còn trẻ thế sao không sơn móng tay một chút cho đẹp?"

"Người lớn... đúng là có vấn đề. Sao chú lại nói từ 'trẻ' 'đẹp' nhỉ ? Hay xem nhiều kịch lãng mạn quá nên thế? Trẻ đâu cứ phải là rực rỡ, hoa lệ. Cháu nhiều lúc cũng toàn màu xám đấy..." Eunkyo trả lời.

Màu xám cũng có sắc thái mà nhỉ? Tôi muốn hỏi vặn lại, nhưng lại thôi. Vì nhà thơ Lee Jeok-yo mà tôi biết không chỉ là không có sắc thái.

Tôi đến Sở cảnh sát để xem biên bản ghi chép vụ tai nạn của Seo Ji-woo. Điều tôi quan tâm nhất chính là vị trí của vụ tai nạn và vết lốp xe. Vì có ảnh nên vết lốp xe rất dễ có thể phân biệt được. Nếu theo như trong ảnh, rất rõ ràng có thể nhìn ra chiếc xe của Seo Ji-woo từ bên phải chuyển gấp sang bên trái, sau đó bật ra khỏi đường. Tại sao tôi không nghĩ đến điều này chứ?

"Nếu... tôi nói nếu do nguyên nhân nào đó, tay lái bỗng chốc vô tác dụng, cảnh sát Kim nghĩ thế nào? Vết bánh xe liệu có như thế này không?" Tôi hỏi.

"Nếu vậy thì sẽ lung tung lắm." Viên cảnh sát trả lời.

"Vị trí tai nạn như thế nào? Địa điểm cuối cùng sau khi xe của Seo Ji-woo bật ra khỏi đường, là chỗ đường rất cong hay trước khi vòng?" "Hình như trước khi vòng. Mặc dù không chính xác lắm, nhưng tôi thấy, rõ ràng không phải do tay lái vô tác dụng mà gây ra tai nạn, mà do không làm chủ được tốc độ, sau đó quay tay lái quá độ nên dẫn đến như vậy. Sao ông lại hỏi những điều này?" Viên cảnh sát ngáp một cái!

"Không có gì, lần sau tôi lại liên hệ với anh." Có lẽ nhà thơ Lee Jeok-yo chưa tính đúng thời gian sẽ xảy ra sự cố. Cho nên, không thể vì chuyện này mà miễn tội hết cho nhà thơ được. Cần phải tìm hiểu kỹ tình hình ngày hôm đó.

Cuộc họp về Lễ kỷ niệm sự nghiệp của Lee Jeok-yo sẽ diễn ra vào buổi tối. Vấn đề cuốn bút ký của nhà thơ sẽ lại được đưa ra.

"Đã có thể cho chúng tôi xem cuốn bút ký đó được chưa? Dù là bản sao cũng được." T nói.

"Hãy cho tôi thêm chút thời gian. Vì chân tướng cụ thể thế nào, vẫn còn đang tìm hiểu." Tôi trả lời dứt khoát.

Tôi biết câu nói Eun-kyo nhấn mạnh cuối cùng có nghĩa là gì.

Tôi cảm nhận được rằng, hình như có một con đường khác đang được ẩn giấu mà không ai có thể ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro