Nhật ký của Seo Ji-Woo - Bất an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eun-kyo thật là một cô gái nhỏ đơn thuần. Cô ấy không ngốc, nên cô ấy cũng có thể nhìn và cảm nhận được trong nội tâm của thầy đã thắm lên ngọn lửa không bình thường. Nhưng hôm nay trước mặt tôi, cô ấy lại ngang nhiên để thầy đến đón mình trước cổng trường như không hề có chuyện gì cả. Chiều thứ hai ở Dongsung-dong có một hoạt động văn học, đã xắp xếp lịch là thầy đọc lời chúc mừng trước khi bắt đầu hoạt động ấy. Và lời đề nghị của Eun-kyo vô hình trung đã thêm dầu vào lửa.

Về đến nhà, tôi gọi ngay cho Eun-kyo: "Cô hủy cuộc hẹn hôm thứ hai với thầy đi nhé."

"Tại sao?"

"Hôm đó thầy phải ở lại liên hoan. Cô quấy nhiễu đòi phải về cùng, thầy đành phải đồng ý đấy."

"Tôi có quấy nhiễu gì đâu nhỉ. Tôi cũng không cho rằng ông nội miễn cưỡng mới đồng ý."

"Cô bây giờ..."

"Ha ha, anh đang ghen đấy à?"

Mặc dù tôi muốn nói đó không phải ghen, nhưng lại không thể mở miệng nổi. Đâu phải vì ghen nhỉ, tôi chỉ muốn bảo vệ thầy mà thôi. Trong lòng tôi nghĩ như vậy.

"Cô nghe rõ tôi nói nhé, dạo này thầy không được bình thường lắm..." Một lát sau, tôi lại nói. "Cô không biết thầy là một người thế nào đâu, ông ấy là người được mọi người tôn kính ngưỡng mộ, yêu quý. Mà, thầy hiện nay... không phải là ông nội ấm áp của thường ngày, cô bé ạ!"

"Tôi biết."

"Cô biết cái gì?"

"Không phải là không bình thường. Chẳng hiểu anh nói cái gì không bình thường. Ông nội á, ông trẻ hơn anh rất nhiều. Anh già hơn."

Tích tắc ấy hình như có thứ gì đó cứa vào tim tôi vậy. Nó đau nhói. Theo phản xạ tôi ôm lấy lồng ngực bên trái. Rõ ràng dù tôi có nói gì, Eun-kyo cũng sẽ không thay đổi. Cúp điện thoại rồi, tôi vẫn còn ôm lấy ngực. "Anh – già – hơn." Câu nói đó của Eun-kyo cứ vang vọng bên tai tôi.

Chiều hôm thứ hai, khoảng bốn giờ hoạt động văn học đã kết thúc. Thầy giáo cùng uống trà với các nhà thơ khác, sau đó khoảng năm giờ đã dứt khoát đứng lên. Mọi người đều giữ nhưng không được.

"Thưa thầy, thầy thực sự muốn về sao?" Tôi biết rõ thầy sẽ đến trường đón Eun-kyo, vẫn cố tình hỏi như thế.

Thầy trả lời: "Tôi muốn nhanh về nhà để nghỉ ngơi." Tôi tiễn thầy đến bãi đỗ xe. Thầy sải bước đi, bóng dáng cao lớn của ông ấy khác hẳn với ngày thường, tràn trề sức mạnh. Dáng ông ấy ngồi vào ghế lái cũng vậy. Chỉ có mỗi khuôn mặt là toát lên vẻ già nua mà thôi, nhưng nó lại toát ra sự ương bướng trẻ trung. "Ông nội trẻ hơn anh nhiều..." Câu nói của Eun-kyo lại vang lên bên tai.

"Tôi đi trước đây." Ánh mắt thầy cũng tràn đầy nhuệ khí. Đương nhiên nó cũng tràn đầy sự trông đợi, thậm chí khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Chiếc xe lăn nhanh ra khỏi bãi đỗ. Nó gần như bay vậy. Tôi lại đưa tay ôm ngực trái theo thói quen. Thầy giáo hôm nay sẽ không đưa Eunkyo về nhà ngay đâu, chắc chắn sẽ có chuyện gì đấy. Chiếc xe Ssangyong rời khỏi bãi đỗ một cách đầy ngạo nghễ chứng thực cho dự cảm của tôi. Dự cảm này đã giày vò tôi suốt từ hôm thứ sáu. Tôi cảm thấy cả thầy hay Eun-kyo đều đã chuẩn bị tâm lý quyết chiến để ứng phó.

Tôi phải ngăn lại. Tôi không cảm thấy đó là vì lòng đố kỵ. Từ lâu nay, tôi luôn là quản gia, người chăm sóc sức khỏe, người giám hộ của thầy. Ngăn cản sự sụp đổ của thầy, đây mới là việc tôi nên làm. Trong đầu tôi bỗng nghĩ tới F. Tôi liền vội gọi điện thoại cho quản lý F của quán cà phê. Quán cà phê X ở gần điểm dừng xe bus cách trường Eun-kyo không xa, đi bộ đến trường không đến mười phút.

Eun-kyo nói, trước cổng trường, thầy giáo không chở cô ấy mà phóng xe đi luôn. Đương nhiên cô ấy sẽ không biết chuyện gì, bởi đó là F.

"Không biết có chuyện gì xảy ra. Nghe bạn tôi nói có cậu thanh niên tóc vàng chửi ông nội. Bạn tôi đã nhìn thấy." Eun-kyo nói trong điện thoại như vậy.

Lúc đó tôi đang ở quán cà phê X. Dạo đó hầu như ngày nào tôi cũng đến quán đó. Rượu mang lại cho tôi niềm an ủi lớn. Cậu thanh niên tóc vàng bước vào phòng. Tôi tát cậu ta một cái, rồi vừa đá vừa đạp: "Đồ láo toét, tôi bảo cậu chửi ông ấy lúc nào? Tôi chỉ bảo cậu nhận mình là bạn trai của Eun-kyo, dọa ông ấy, điểm mặt ông ấy thôi mà? Đồ nhóc con! Ông ấy đã là người 70 tuổi rồi. Cậu dám ngoạc mồm ra chửi rủa ai hả? Đồ khốn!"

Nhân viên phục vụ xúm vào kéo tôi ra. Tôi không ngờ F lại chửi thầy như thế. Tôi nhờ F, chỉ là nhờ cậu ta đóng giả là bạn trai của Eun-kyo, trước khi cô ấy tan học, tìm chiếc xe Ssangyong đỗ trước cổng trường, chỉ cần nói với thầy giáo nếu còn tiếp tục thì sẽ cho biết tay, sau đó bỏ đi là được, chỉ là để dọa thầy mà thôi.

"Lão già đó định dụ dỗ học sinh trung học, tôi có thể không chửi sao?" F cãi lại. Hình như cậu ta thực sự cho rằng chuyện "lão già" quấy rầy "nữ sinh trung học" là thật nên rất phẫn nộ.

"Dụ dỗ? Đồ oắt con này!" Tôi càng tức giận hơn, vớ lấy cốc bia ném vào F. Chiếc cốc quét qua tai F đập vào tường, vỡ vụn.

Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ lớn đến vậy. Đến tận sáng hôm sau cũng không thấy thầy về nhà. Tôi đã gây ra chuyện, toàn bộ khu nhà của thầy tối đen. Mãi đến sáng, thầy mới gọi điện thoại. Đúng như tôi dự đoán, thầy cho Eun-kyo nghỉ việc, còn bảo tôi cũng tạm thời không cần đến nhà ông ấy nữa. Không cần hỏi cũng biết thầy đã chịu tổn thương nhiều đến mức nào. Ôi, thầy giáo kính yêu của tôi! Có lẽ tôi cứ phải cho rằng bảo vệ thầy, ngăn chặn sự sụp đổ của thầy chẳng qua chỉ là cái cớ. Trong khoảnh khắc trông thấy "con lừa" của thầy phóng ra khỏi bãi đỗ xe một cách đầy quyền uy, lẽ nào trong tôi không phải chỉ có lòng đố kỵ?

"Lòng đố kỵ là một danh từ khác của tính tự ty, có tính tàn nhẫn rất mù quáng." Người nói câu này không phải tôi, mà là thầy. Ông ấy nói lòng đố kỵ không nhất định là chứng cứ của sự nhiệt tình. Nếu thực sự đó là lòng đố kỵ, vậy lòng đố kỵ của tôi là không muốn thầy cướp đi Eun-kyo, hay không muốn Eun-kyo cướp đi thầy? Hay sự đau khổ khi tài năng của bản thân không đuổi kịp được với thầy khiến tôi sinh ra lòng đố kỵ? Tôi không biết. Tôi cảm thấy cực kỳ hỗn loạn.

Khoảng mười ngày sau tôi trông thấy thầy. Thầy trèo lên cây tùng tỉa cành lá. Đó là một cây tùng cao to."Cây này chắn hết núi trước mặt." Thầy nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

"Nguy hiểm quá, sao thầy không gọi người làm vườn đến giúp?"

"Chỉ cần gặp cây, tôi sẽ thành khỉ."

Thầy rất giỏi trèo cây – đó là sự thực. Dù cây to cao đến đâu thầy cũng trèo lên rất nhanh như vượn người Thái Sơn vậy, nhưng đó là việc của trước đây. Bắt đầu từ vài năm trước, thầy đã không thể trèo cây rồi, mà tự ông ấy cũng không muốn trèo nữa.

"Thưa thầy, thầy xuống đi ạ. Tôi có mua một chút dâu tây đến, ngon lắm."

Tôi và thầy ngồi đối diện trước bàn, ăn dâu tây. Dạo này, khuôn mặt thầy hình như nhiều nếp nhăn hơn, tóc bạc cũng nhiều hơn, nhưng lạ là biểu hiện của thầy xem ra rất ôn hòa. Giờ tôi mới yên tâm. Tuy không phải là chưa dự đoán được sự sỉ nhục mà thầy giáo phải chịu từ F, nhưng từ những biểu hiện này có thể thấy, hình như tôi đã hành động đúng.

"Thầy sáng tác thơ chưa ạ?"

"Rồi. Còn có gì sâu sắc hơn nó nữa sao?" Thầy giáo chỉ cây tùng và cười. Vẫn là nụ cười như trước đây.

Giờ tôi mới thực sự cho rằng thầy đã hoàn toàn thoát khỏi ham muốn không bình thường với Eun-kyo, trở về trạng thái ban đầu. Cái nhìn của thầy đối với tôi cũng dường như có tình và bình tĩnh như trước đây. Dù thế nào, cũng coi như F đã phát huy tác dụng của cậu ta một cách có hiệu quả.

Mùa hè sắp đến rồi. Một lần tôi đưa thầy đến bệnh viện, vào khoa nội, rồi đến khoa mắt.

"Mắt của thầy có vấn đề gì sao?"

"Bệnh tiểu đường có nhiều biến chứng, bao gồm cả suy thận hay viêm võng mạc. Cũng không có gì, chỉ kiểm tra chút thôi." Thầy nói một cách cởi mở.

Về tình hình sức khỏe của mình, thầy thường không nói cho tôi thông tin cụ thể. Tôi ghi nhớ về căn bệnh suy thận và viêm võng mạc của thầy. Tuy nói chỉ kiểm tra một chút, nhưng nhìn những biểu hiện của thầy, có lẽ nó đang trở nên xấu hơn. Sau khi đưa thầy về nhà, tôi lên mạng tìm hiểu về bệnh suy thận và viêm võng mạc. Trên màn hình xuất hiện một từ gọi là viêm võng mạc với nước tiểu có nhiều an-bu-min. Biến chứng của bệnh tiểu đường và cao huyết áp rất dễ xuất hiện viêm võng mạc với nước tiểu có nhiều an-bu-min. Trên mạng còn viết bệnh này có thể dẫn đến "đáy mắt có máu và vết trắng, cản trở thị lực..." Nếu bắt đầu xuất hiện thay đổi ở đáy mắt, có thể một hai năm sau sẽ chết. Tim tôi bỗng chốc chùng xuống.

Eun-kyo gọi điện thoại, nhưng tôi không nghe. Lần trước khi cô ấy nói: "Cậu thanh niên tóc vàng mắng ông nội, tôi nghĩ đó chắc chắn không phải những nam sinh ở xung quanh tôi. Bạn tôi đã chứng kiến tất cả chuyện hôm ấy nói rằng anh ta còn nói rõ ràng tên của tôi. Kỳ lạ thật. Anh không nghĩ ra chuyện gì sao?"

"Cô nghi ngờ tôi?" Tôi hỏi thẳng.

"Ồ ! Chỉ là tôi buồn quá. Cứ nghĩ đến chuyện này là tôi chẳng thể học hành nổi."

"Biết đâu đó là kẻ yêu đơn phương cô. Đừng phí công nghĩ những chuyện linh tinh nữa, hãy làm những điều cô nên làm. Thầy giáo dạo này hình như cũng quên hết mọi chuyện rồi."

Tôi cúp điện thoại, sau đó cũng không gọi cho Eun-kyo nữa. Không phải sợ quan hệ của tôi và F bị phát hiện, chỉ là cảm thấy hình như tôi cũng nên nhân cơ hội này để xem lại mối quan hệ của mình với cô ấy. Eun-kyo tuyệt đối sẽ không tìm hiểu chân tướng sự việc.

Đương nhiên tôi cũng nhớ cô ấy, có nhiều lúc nhớ khủng khiếp. Bởi nếu đến nhà thầy, sẽ phải đi qua trường, qua trước nhà của cô ấy, những lúc đó tôi lại càng nhớ Eun-kyo hơn. Từng có đêm từ nhà thầy về thành phố, tôi dừng xe tại chỗ trống ở điểm dừng xe bus, nhìn rất lâu vào ánh đèn trong phòng học của Eun-kyo. Tôi nghĩ, mình đã yêu cô ấy, ở cô ấy có chút chỉnh tề đáng thương, có chút liều lĩnh vô lễ, vừa đơn thuần giống những thiếu nữ cùng trang lứa, lại giống người phụ nữ bốn, năm mươi tuổi từng trải qua những niềm vui, nỗi buồn. Cơ thể trẻ trung đầy sức sống với những đường cong tinh tế của cô ấy đối với tôi cũng là một sự mê hoặc không thể từ bỏ được. Tại sao tôi lại muốn rời xa cô ấy chứ? Nhưng, cô ấy là học sinh trung học, đối với tôi cô ấy cũng giống như một chất nổ nguy hiểm vậy.

Đợi cô ấy trở thành sinh viên đại học rồi gặp lại cô ấy không được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro