Bút ký của thi nhân - Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giấc mơ, khách sạn California

Trên đường cao tốc hoang vắng tối đen, gió mát thổi tung mái tóc tôi

Mùi nóng ấm của món tôm hùm kho thơm bay trong không trung

Ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy ánh đèn hơi nhấp nháy

Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, tầm nhìn của tôi lại càng mơ hồ

Tôi phải dừng lại nghỉ một đêm.

(Trích từ Khách sạn California của Ban nhạc Eagles.)

Đại khái là vậy, hình như đi qua dãy núi, lại vượt qua sa mạc, thì trời đã tối. Nếu cứ tiếp tục hành trình thì sẽ ngã xuống và sẽ chết, thịt da sẽ bị ánh mặt trời chiếu thành tro tàn, xương sẽ bị chôn vùi trong gió cát. Có lẽ sẽ chẳng có ai trên đời này còn nhớ đến kẻ từng tồn tại trôi dạt ở những ngóc ngách xó xỉnh của cuộc đời như tôi. Ồ! Nhưng tôi là một thanh niên. Đưa cánh tay lên, các cơ bắp cuồn cuộn như những dãy núi. Hét to lên, bụi cát sẽ quét cuộn lên. Chỉ là hiện giờ tôi mệt mà thôi. Cho dù mệt rồi, nhưng bởi tôi có một thời thanh xuân vô giá, nên sẽ không ngã xuống như thế.

Cuối cùng cũng thấy ánh đèn phía cuối chân trời.

Đó là ánh đèn vàng ấm áp. Một người con gái nào đó mỗi lần cười khóe mắt lại hiện ra những nếp nhăn nhỏ và đẹp, cô ấy cầm chiếc đèn lồng đứng trước một căn phòng đẹp như cung đình. Trán cô ấy trắng ngần, cổ mảnh mai như cô gái trong bức tranh của Modigliani, mái tóc đẹp nhẹ bay trong gió.

"Hoan nghênh quý khách ghé thăm. Ngài quả thực là một thanh niên rất đẹp trai, phong độ. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi ngài đến." Cảm giác đâu đó vọng đến tiếng chuông của "giáo đường đẹp đẽ". Người con gái ấy tuy nhiều nếp nhăn hơn tôi, nhưng lại đẹp hơn tôi rất nhiều. Bước theo ánh đèn lồng mà người đàn bà ấy thắp sáng, tôi đi dọc theo hành lang gấp khúc có những khóm hoa tươi bao quanh. Vừa đi tôi vừa nghĩ: "Nơi đây không phải là thiên đường, mà là địa ngục." Phía cạnh hành lang vọng ra tiếng hát rì rầm vừa thần thánh và nho nhã, như tiếng thì thầm.

Hoan nghênh đến với khách sạn California

Một nơi đáng yêu, một khuôn mặt thật đáng

yêu Nơi đây có nhiều phòng

Bất cứ lúc nào trong năm, bạn cũng có thể tìm được phòng nghỉ

(Trích từ ca khúc Khách sạn California của Eagles.)

Đọc đến đây, sống mũi tôi cay xè. Tôi tưởng tượng rằng, trong căn phòng lúc nào cũng có thể tìm được ấy tôi có thể làm bất cứ việc gì. Ở đó không có bất cứ sức ép nào cả, có khi thời gian cũng ngừng lại. Trong tiềm thức, trời đã sáng, phòng của tôi bây giờ là đẹp nhất. Ngoài cửa sổ những khóm hoa đang nở rộ, nước sông đang lặng lẽ trôi xuôi.

Mây trắng lững lờ bay lặng lẽ in hình xuống nước. Không khí "vũ hội" trong sân đang hứng khởi. "Những thanh niên đẹp trai, tuấn tú" đuổi theo cô gái đang lái chiếc xe Mercedes đẹp nhất. Người thanh niên như tôi cũng đang chen lấn giữa đám đông ấy hồ hởi đuổi theo cô gái kia.

Trong khách sạn California, tôi bây giờ là 17 tuổi, trẻ như hoa liễu tháng Năm. Người phụ nữ ấy mặc bộ quần áo tuyệt đẹp đắt tiền, đang nở nụ cười quyến rũ đến lịm người. Cô ấy giơ hai ngón tay nói: "Tôi 34 tuổi, gấp đôi tuổi cậu." Cô ấy rất giống Eunkyo.

Chúng tôi cùng lên chiếc giường di động, ánh mặt trời vàng ruộm, ngọt ngào như mật ong, chiếc giường bọc vải trắng đã từ từ đưa tôi và người phụ nữ ấy ra giữa sân. Tôi nói: "Nếu là gấp đôi của gấp đôi thì càng tốt!"

"Ha ha... Gấp đôi của gấp đôi, thú vui của cậu thật tao nhã!" Người phụ nữ ấy cười một cách thoải mái. Tôi rất kinh ngạc, thời gian vụt đi với tốc độ của băng chuyền, "gấp đôi" lập tức biến thành "gấp đôi của gấp đôi", vô cùng thú vị mà cũng vô cùng thần kỳ.

"Ở khách sạn California, thời gian giống như chiếc dây chun!"

Người phụ nữ ấy nằm trên giường, bỗng trở nên già rất nhanh, thản nhiên nói. "'Gấp đôi của gấp đôi' là 68."

Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, bởi đây là khách sạn California.

"Tuổi tác có là gì chứ? Cậu muốn tuổi nào cũng được. Đây là khách sạn California mà!"

Người phụ nữ đó nói xong, những thanh niên đẹp trai, tuấn tú trong bụi cây đồng thanh hát. "Đây là khách sạn California!"

Chúng tôi nằm trên giường uống rượu nho. Tôi nhìn thấy mặt người phụ nữ ấy bỗng đầy nếp nhăn, những nếp nhăn ấy cũng là "gấp đôi của gấp đôi". Có những nếp chảy giống như dòng suối, có những nếp sâu như nước sông. Những nếp nhăn ấy như bóng cây tùng, ôn hòa, đẹp đẽ mà gợi cảm. Tôi nhìn lại một lần nữa, ôi chao, sao khuôn mặt người phụ nữ này lại là của Eun-kyo vậy?

"Eun-kyo?" Tôi hỏi.

"Vội gì thế, đã không có khái niệm về thời gian, còn hỏi tên gì thô tục vậy." Người phụ nữ đó đưa tay vuốt má tôi rồi cười. "Tôi không muốn biết hồi trẻ cậu là ai, chỉ cần biết cậu đã vượt sa mạc đến đây mà thôi, đây là khách sạn California!"

Chiếc cốc đựng rượu bằng thủy tinh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Không biết từ đâu vọng đến tiếng chuông giáo đường ngân nga. Dưới chân nước sông chảy mềm mại như tơ.

Vui chơi trong khách sạn California

Thật kỳ lạ đẹp vô cùng

Tìm cớ ở lại đây chơi vậy.

(Trích từ bài hát Khách sạn California của ban nhạc Eagles.)

Trên chiếc giường yên tĩnh, tôi cởi chiếc váy liền đắt tiền của Eun-kyo xuống. Cho dù nếp nhăn rất nhiều, nhưng cô bé vẫn rất đẹp. Những khóm hoa mùa hè quanh giường đang lay nhẹ theo gió, tỏa ra thứ hương thơm man mát. Làn da trắng ngần của cô bé hiện ra trước mắt tôi, tay tôi không hề run.

Bởi vì đây là khách sạn California, Eunkyo lập tức biến thành chị D ở quê mặc áo trắng đang ôm lấy đầu tôi, D lại biến thành Eun-kyo. Ồ! Không, tên không quan trọng. Thật đấy, gọi kiểu gì cũng không sao cả.

Nơi đây chẳng qua chỉ là khách sạn California mà thôi!

Da của cô bé không còn chút đàn hồi nào nữa, đầy những nếp nhăn. Tôi nói: "Không ngờ em già đến như thế này."

Eun-kyo 68 tuổi "gấp đôi của gấp đôi" trả lời không chút ngạc nhiên: "Không sao, đây là khách sạn California mà!"

Tôi hôn cô ấy. Một chiếc răng hàm của cô ấy đã rụng, còn hai chiếc nữa bằng vàng. Lưỡi của cô ấy rất mềm, hố xương đòn đầy những vết đồi mồi của tuổi già. Tôi đưa lưỡi liếm một cách dịu dàng. Nhũ hoa của cô ấy tuy vẫn giống như thiếu nữ 17 tuổi, nhưng do gấp đôi lên, rồi lại gấp đôi nữa, nên bầu vú của cô ấy cũng đã chảy xệ. Tôi bắt đầu mút, rồi cắn.

"Nhẹ chút, đau quá!" Cô ấy cười hì hì, lật người lại.

Tiếp sau đó đến rốn. "Bụng của em giờ có nhiều thịt quá."

"Để đợi người thanh niên vượt sa mạc đến đây, em ăn rất nhiều, nên mới như vậy. Chờ đợi, hì hì, còn vất vả hơn cả lao động."

Tôi dùng đầu lưỡi xoa chiếc bụng ấy, dùng môi bập nhẹ rốn của cô ấy, nó như một đứa trẻ xấu xí, rất khô.

"Cái rốn trông buồn cười thật, y như diễn viên hài!"

Nghe thấy thế, cô ấy nói: "Cậu thanh niên à, cậu là chú ngựa hoang của tôi, rất trẻ." Tôi rất trẻ. Tôi dùng đầu lưỡi và răng cửa nhẹ nhàng làm phẳng những nếp nhăn quanh rốn. Cạnh đùi và trán của cô ấy đều trắng ngần. Năm tháng dần trôi, bắp thịt ở đùi cũng teo đi, xuất hiện nhiều nếp nhăn giống như mảnh vải có nhiều nếp gấp. Hành trình từ môi đến phía dưới bên trong đùi, thời gian của cô ấy có lẽ lại tăng thêm 17 tuổi. Vậy thì, đó là đùi của người phụ nữ hơn 80 tuổi, thanh nhã, mềm mại, rất tuyệt vời.

Đây là khách sạn California mà, tất cả đều không vấn đề gì cả.

Tôi đã hôn lên phần eo đẫy đà, trượt dần xuống mông cô ấy. Phần mông của cô ấy có vết bớt to bằng đồng tiền. Môi tôi như ngọn gió thời gian, cuối cùng, giống như bản đồ vẽ gió vậy, sau khi tìm được thâm cung, liền đi vào phòng hoa bí mật của cô ấy.

"Ở đây... là phòng hoa sắc màu rực rỡ."

"Hì hì, phòng hoa?"

"Đúng vậy, phòng hoa." Tôi cũng cười hì hì, giống như cô ấy.

So với thời trẻ, màu sắc đã có chút phai màu, chuyển thành màu tím nhạt. So với lá hoa đỏ tươi của thời trẻ, giờ đây nó trở nên mềm mại hơn. Lá hoa màu tím nhạt "gấp đôi của gấp đôi" càng nở nang hơn. Lá hoa bị ngấm nước, cười không thành tiếng.

Trong phòng có chiếc gương khảm trên trần nhà, chai sâm-panh màu hồng để lạnh bên cạnh giường.

Cô ấy nói: "Chúng ta thực sự chỉ là những tù nhân ở nơi đây, chúng ta cam tâm làm kén nhốt mình." Sau đó trong phòng của chủ khách sạn, họ tụ tập trước bàn tiệc long trọng:

Khua dao dĩa bằng thép

Nhưng không thể đâm chết thú hoang.

(Trích từ bài hát Khách sạn California của ban nhạc Eagles.)

Chuyện là thế nào vậy? Đây là khách sạn California mà, thời gian có thể chuyển bánh nhẹ nhàng theo ước nguyện của tôi. Tôi bắt đầu quay ngược bánh xe thời gian, người phụ nữ đặt trên bánh xe thời gian ấy đã từ 60 tuổi biến thành 40 tuổi, lại từ 40 tuổi biến thành 34 tuổi.

"Thực sự lại là gấp đôi rồi!" Tôi hớn hở hò reo.

"Trái tim cậu quyết định thời gian. Ở đây là khách sạn California, có cần phải trẻ hơn chút nữa không?" Cô ấy cười ha hả.

"Được rồi, đây là khách sạn California, để chúng ta trở về tuổi 20 nào." Tôi hào hứng quay bánh xe thời gian một cách thú vị như một cậu thiếu niên mới lớn. Thời gian hay tên gọi đều không là gì cả.

"Đây là khách sạn California!" Cô ấy hét lên.

"Đây là khách sạn California!" Tôi cũng hét phụ họa theo.

"Đây là khách sạn California!" Những thanh niên đẹp trai, tuấn tú trong bụi cây đang hát.

Nước sông làm ướt những đầu ngón chân. Gió lướt nhẹ qua tôi, bánh xe thời gian đang quay, đồng cỏ đó mềm mại dễ chịu hơn giường. Người phụ nữ đó trở về 20 tuổi... 19 tuổi... 18 tuổi... 17 tuổi.

"Cùng tuổi với tôi rồi!" Tôi cười ha hả.

"Chúng ta cùng tuổi rồi!" Cô ấy đấm nhẹ vào bờ vai khỏe mạnh, vạm vỡ của tôi.

Chuyện cuối cùng tôi nhớ được là tôi chạy ra cửa.

Tôi phải tìm được đường trở về chỗ ban đầu của tôi.

Nhân viên lễ tân nói hãy thư giãn, chúng tôi chỉ thực hiện công việc tiếp đón

Bạn muốn thanh toán khi nào cũng được

Nhưng bạn vĩnh viễn không thể rời đi

(Trích từ bài hát Khách sạn California)

Giấc mơ này lẫn lộn, vừa khó phân biệt lại rất đau đớn. À, đó là khách sạn California, ai cũng có thể tìm được "phòng" ở đó, nhưng không thể thoát khỏi đó. Ngay từ đầu tôi đã biết tất cả điều ấy. Đó cũng là kết quả mà tôi mong đợi. Ngay cả việc quanh quẩn tìm đường ra cũng không có. Khuôn mặt tôi đầm đìa nước mắt, cuối cùng tôi sẽ chết ở đó.

Khách sạn California đầy mùi thơm của "tôm hùm kho", ánh mặt trời rực rỡ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro