Bút ký của thi nhân - Thực hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó là sinh nhật của tôi. Sáng sớm, Seo Ji-woo đã gọi điện thoại đến.

"Thầy giáo, chúc thầy sinh nhật vui vẻ. Buổi tối, tôi sẽ đến chúc mừng sinh nhật thầy, nếu thầy muốn mời ai đến, cứ bảo tôi."

"Sinh nhật gì cơ chứ, cậu đến nhà tôi đi, Eunkyo cũng sẽ đến."

"Cô ấy biết ngày sinh nhật của ông ạ?"

"Không phải cậu bảo cô ấy sao? Mà cũng đúng, Internet ngày nay rất phát triển, kiểu gì cô ấy chẳng biết."

"Không mời người khác nữa ạ?"

"Không cần phiền phức. Cậu không đến cũng được, nếu định đến, thì đến một mình thôi. Chúng ta cùng nướng thịt ba chỉ ăn."

Trên trời mây đen dày đặc, không khí rất mát mẻ.

Bây giờ là mùa thu, lại đúng vào ngày chủ nhật. Tịch liêu – sự tịch liêu này thật tốt, cho dù là sinh nhật mình, tôi cũng gần như không tổ chức cùng ai. Cả đời chỉ có mình tôi, sự tịch liêu của một người ngược lại chính là sự chúc phúc đối với tôi.

Nye là cậu con trai duy nhất của tôi, nó vẫn nhớ sinh nhật của tôi còn gọi điện thoại đến chúc mừng. Sau khi được phóng thích bằng tiền đàm phán mà tôi tích cóp được, nó đã rời xa nơi này, sang nước Nga.

"Thưa bố, làm con trai không thể phụng dưỡng bên bố, con thực sự rất xin lỗi." Nye nói.

"Không có gì đâu. Chuyện sinh nhật ấy, bố không chú ý đến nó lắm." Tôi bình tĩnh trả lời.

Mặc dù đã lâu lắm không nói chuyện, nhưng hai chúng tôi cũng không có gì để nói. Người ta thường nói: máu chảy ruồi bâu, tôi không tán đồng câu nói này cho lắm. Thậm chí tôi còn cho rằng đó là một trò lừa mang tính chính trị, dùng nghĩa vụ và quyền lợi được quyết định bằng quan hệ huyết thống sẽ làm cho người với người trói buộc vào nhau.

Người nhà cũng vậy. Tôi thường nghĩ, nếu mình lập gia đình, có lẽ sẽ hưởng những năm cuối đời ấm áp hơn. Tuy nhiều lúc nghĩ như vậy, nhưng tất cả chỉ là một sự tưởng tượng thừa thãi. Tôi sợ phải sống trong ràng buộc chặt chẽ bởi quyền lợi và nghĩa vụ với chiếc mặt nạ của tình yêu, điều này tôi thấy được ở những gia đình và người thân xung quanh. "Vợ tôi còn khỏe lắm, không chết sớm được đâu, tôi không có hy vọng rồi." Thậm chí có người bạn còn nói như vậy. Sao lại xây dựng một gia đình như vậy, sao lại gắn bó với một gia đình như vậy? Nếu tôi xây dựng gia đình thì không chỉ tôi, mà còn có vợ và các con tôi đều sẽ phải sống trong ngục tù mang tên quyền lợi và nghĩa vụ ấy.

Trong lòng tôi có Nye, cũng không phải nó là người thân của tôi, chỉ là vì những hồi ức đối với mẹ nó mà tôi. Tôi và cô ấy đã từng một thời cùng nhau ngầm hẹn. Tôi luôn có lỗi với mẹ Nye. Và đó là toàn bộ câu chuyện.

Khoảng ba giờ Eun-kyo đến, vừa đến cô bé đã cất tiếng hát: "Bên biển bao la" vừa ngâm nga vừa bắt đầu quét dọn. Lúc nào cũng vậy, ngắm vóc dáng trẻ trung của cô bé khi quét dọn chăm chỉ thật tuyệt vời. Quét dọn xong, cô bé nói đi chuẩn bị làm salad, rồi bước vào bếp. Dáng cô bé đeo tạp dề giống như một cô dâu trẻ.

Tôi ngồi yên lặng ở ngoài sân, thỉnh thoảng nhìn trộm bóng lưng cô bé. Lưng của cô bé mềm như vây cá biển sâu. Tôi luôn tin rằng không có gì là vĩnh hằng, nhưng lúc này đây, tôi đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Một bầy chim ríu rít nối đuôi nhau bay tà tà qua đầu tôi.

Được yêu có nghĩa là bị tiêu hao, bị đốt cháy thành tro bụi

Yêu có nghĩa là ngọn đèn tỏa sáng không bao giờ tắt

Được yêu là thoáng qua Yêu là bất tử

(Trích từ tác phẩm Những ghi chép Malte của Rainer Maria Rilke.)

Bàn ăn bày ở sân, Seo Ji-woo đến lúc khoảng sáu giờ, còn mua rượu nho và bánh ga tô nữa. Chúng tôi cùng ăn thịt nướng. Món salad và canh rong biển Eun-kyo làm ngon ngoài sự tưởng tượng. Cô bé luôn miệng giục chúng tôi ăn món "salad của tôi", "canh rong biển của tôi". Chúng tôi cùng thắp nến trên bánh ga tô, tôi cũng nhận được cả quà sinh nhật.

Quà của Seo Ji-woo là máy mát-xa tự động và mấy thùng rượu shochu. Lúc tôi và Seo Ji-woo đi du lịch Châu Âu vẫn thường uống loại rượu đó, bởi những ký ức khó quên ấy, tôi đã từng nhiều lần tìm mua, nhưng thật tiếc trong siêu thị của tiểu khu không có. Cậu ta cũng rất có lòng, vẫn nhớ đến những điều ấy, có lẽ phải tốn nhiều công sức lắm mới mua được mấy thùng rượu này. Nhưng bên cạnh đó, sự ngu xuẩn của cậu ta cũng thể hiện ở những lúc này. Đối với người bị tiểu đường và các biến chứng nặng thì dù biết tôi rất thích và từng lùng sục tìm loại rượu shochu đó, cũng không nên mang đến mấy thùng như vậy. Cái máy mat-xa kia cũng thế, nó là máy mat-xa tự động, chỉ cần đặt lên chỗ cần mát-xa là nó sẽ tự chuyển động một cách nhẹ nhàng, mềm mại.

"Khi có tuổi, cơ bắp sẽ cứng lại. Thầy dùng cái này để mat-xa thường xuyên nhé." Seo Ji-woo nói.

"Cảm ơn!" Tôi trả lời.

Tôi thực sự không vui, hình như cậu ta cố tình cứ dán ký hiệu "người già" cho tôi vậy.

Quà của Eun-kyo là ba chiếc quần lót màu đỏ in chữ cái tiếng anh. Mặt tôi đỏ lựng, còn Eun-kyo vẫn cười hì hì.

"Rất đẹp đó, ông nội. Ha ha, ông sẽ rất trẻ."

"Cái gì, cái này tôi còn không thể mặc được, thầy mặc sao được chứ?" Seo Ji-woo châm chọc.

"Sao lại không mặc được? Đây là trào lưu quần lót hiện nay đấy, ông nội nhất định sẽ mặc, đúng không ạ?"

Tôi gật đầu.

Eun-kyo cũng uống rất nhiều rượu. Seo Ji-woo lúc đầu hình như cũng định từ chối uống. "Thực sự mai tôi có lời mời đi dự bữa tiệc sáng của một buổi luận đàm. Sáng mai sẽ nói khoảng ba mươi phút, sau đó đi ăn."

"Bảy giờ sáng mai tôi phải đến trường, còn phải học hơn bảy tiếng đồng hồ nữa đấy." Eun-kyo dẩu môi nói.

Đến khi mở chai rượu nho thứ hai thì cậu ta cũng uống. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, Seo Ji-woo dường như có chút hưng phấn.

"Rượu cũng uống thua ông nội à?" Câu nói của Eun-kyo khiến Seo Ji-woo giận dữ.

"Sao tôi không uống được chứ? Cái cô bé này, đừng coi thường người khác!"

Thực sự, tửu lượng của Seo Ji-woo chỉ một chai shochu là say. Còn tôi uống khoảng ba chai cũng không vấn đề. Về tửu lượng cậu ta không thể so với tôi được. Nhưng những lời nói của Eun-kyo kích thích cậu ta. Cậu ta bắt đầu tăng tốc độ uống rượu, uống thoải mái không ngần ngừ nữa. Eunkyo mặc áo vàng, sau vài ly rượu, đôi má hồng hào như viên ru bi vậy.

Một lúc sau, trời bắt đầu mưa.

Bàn rượu liền được bê chuyển vào phòng sách tầng hai. Chúng tôi hớn hở như những sinh viên đang trong buổi picnic ở ngoại thành vậy, người cầm bát, người cầm chai rượu, người bưng ly rượu chạy ào lên bậc thang. Không khí vui vẻ đến nỗi Eun-kyo phá lên cười khanh khách, Seo Ji-woo cười ha hả. Mặc dù mặt Eun-kyo đỏ bừng, nhưng hình như cô bé chưa say, còn Seo Ji-woo chắc hẳn đã say rồi.

"Thầy giáo, tôi... Seo Ji-woo... nhất định trò sẽ giỏi hơn thầy. Thầy hãy đợi... đợi xem nhé. Tôi sẽ nỗ lực viết tiểu thuyết..." Cậu ta đã bắt đầu nói lời say.

"À, đương nhiên, đương nhiên là trò giỏi hơn thầy rồi." Tôi cười nói.

"Bởi vì đau, nên mới là yêu..." Eun-kyo bắt đầu khe khẽ hát.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy không phải cô bé hát "Bên biển bao la...", mà ngân nga bài khác. Chỉ là, cô bé thực sự hát không hay. Mà nói thẳng, đó không được gọi là hát, mà là tụng kinh thì đúng hơn. Hình như tôi đã nghe bài hát này ở đâu đó rồi thì phải... lập tức trước mắt tôi vụt hiện ra quán cà phê Z. Sau khi vào quán đó, Eun-kyo cảm thấy xấu hổ, lúc ấy trong quán có một cậu thanh niên tóc bờm sư tử đã hát bài này.

"Phải đau mới là tình yêu. Bởi vì đau nên mới là yêu." Eun-kyo tiếp tục hát, giọng điệu bài hát nhầm lẫn lung tung, nghe rất buồn cười.

"Cái cô bé này, sinh nhật thầy sao lại hát bài bi ai thê lương vậy..." Seo Ji-woo nói.

"Ông nội, ông còn nhớ bài hát ở quán cà phê đó không? Bài này đang rất thịnh hành đấy. Đó là bài của ca sĩ Min Kyung Hoon 'Bởi vì đau, nên mới là yêu', ông thấy có bi thương không?" Eun-kyo tóm tay tôi lắc lắc.

"Ợ... quán cà phê? Quán cà phê gì?" Seo Jiwoo ợ một cái rồi cao giọng hỏi.

"Không liên quan đến anh, bài hát này chỉ có chúng tôi biết mà thôi. Ha ha, phải không ông nội?" Cơ thể Eun-kyo hơi nghiêng gần như muốn ngã vào lòng tôi vậy.

Seo Ji-woo nóng mắt, liếc tôi một cái. Trong ánh mắt ấy đầy sự đố kỵ: "Không được, thầy giáo, ợ... như vậy không thể được."

"Cái gì không được?"

"Không... không phải, tôi... Seo Ji-woo... tôi phải trở thành tác giả xuất sắc, trở thành niềm kiêu hãnh của thầy, tôi muốn nói thế."

"Tôi đang đợi đây."

"Thế giới này... ợ... thế giới phải thay đổi. Chủ nhân biến thành nô bộc, nô bộc biến thành chủ nhân, ợ... vậy đấy, thế giới như vậy đó sao?"

Lần này đến lượt tôi tức giận. Cậu ta đang nói nhăng nhít cái gì vậy? Cái gì mà cuối cùng cậu ấy sẽ trở thành chủ nhân của tôi? Nhưng cậu ta đã say khướt rồi, ngộ nhỡ lại làm sai cái gì đó, trong khi Eun-kyo lại đang ở đây.

Mưa càng lúc càng to, những hạt mưa gõ "bộp bộp bộp" vào những ô cửa sổ rộng của phòng sách.

Tôi đứng lên, loạng choạng. Tuy chưa say, nhưng giả vờ say.

"Thầy... ợ... thầy muốn xuống... xuống đi ngủ à?" Seo Ji-woo định đứng dậy đỡ tôi, nhưng lại ngã ngồi xuống. Cậu ta đã say khướt.

"Tôi say rồi! Phải xuống đi ngủ. Muộn rồi đấy, Eun-kyo cũng về đi, cậu cũng đi ngủ đi, không phải sáng mai cậu có buổi tiệc sáng sao?"

"À, đúng rồi, chúc thầy ngủ ngon. Tôi còn trẻ, chỉ cần ngủ vài tiếng là... ợ... không việc gì. Dọn dẹp xong tôi sẽ ngủ trong phòng sách."

Tôi bước xuống bậc thang, Eun-kyo đến đỡ tôi.

"Phải nói thẳng rằng 'Anh yêu em'." Một mình Seo Ji-woo hát rống lên trong phòng sách.

"Cô cũng về nhà ngay nhé!" Tôi nói.

"Biết rồi, ông nội!" Eun-kyo trả lời hiền hậu.

Trong phòng có ánh đèn đường chiếu vào, ánh sáng yếu ớt, mờ mịt. Eun-kyo tưởng tôi say thật, dìu đến tận giường. Tôi ngồi trên giường, Eun-kyo giữ nhẹ cánh tay tôi...

Cô bé đứng dậy đi ra, khi tay cô bé rời khỏi cánh tay tôi, có gì đó khắc sâu lại trong tim tôi.

"Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ! Chúc ngủ ngon." Cô bé vẫn vậy, gập người xuống chào, sau đó mới quay người bước đi.

"Do do dự dự, lỡ mất tình yêu..." Seo Ji-woo đang hát đến đoạn điệp khúc.

Tôi bỗng đứng bật dậy, vươn tay ra phía trước. Đó là một sự bất khả kháng, tôi nắm lấy vai Eunkyo, quay người cô bé lại, rồi mạnh mẽ ôm chầm vào lòng. Toàn thân tôi run rẩy, tim đập thình thịch. Chỉ nghe thấy tiếng mưa gõ vào cửa sổ, trong phòng yên tĩnh như đáy biển sâu.

Đầu Eun-kyo vùi xuống dưới cổ tôi, mái tóc mượt mà của cô ấy phảng phất hương thơm. Trái tim tôi đập thình thịch, khuôn ngực của Eun-kyo nhấp nhô. "Ông... ông nội..." Eun-kyo nói khẽ. 

"Nếu ông muốn, hôn... cũng được..." Hồi âm giống như cơn cuồng phong. Tôi run run hôn lên trán Eun-kyo. Trán cô bé trắng ngần, mềm mượt như nhung vậy. Đằng xa vọng lại tiếng sấm. Tôi rất muốn tiếp tục, nhưng không thể. Không phải con đường nào cũng có thể đi, nếu cứ đi theo ham muốn của tôi mà hủy hoại đường của Eun-kyo, dù chỉ một chút, vậy sẽ không phải? Giờ đây, khi giữ lại ham muốn của mình trong lòng tôi cũng không còn cảm thấy đau khổ như trước nữa. Ngược lại, sự căng thẳng và ham muốn trong cơ thể lại khiến tôi thấy ngọt ngào. Không biết đó có phải sự căng thẳng ngọt ngào hay không mà cơ thể tôi rất mệt mỏi, đến nỗi đầu gối bải hoải, không còn chút sức lực nào cả.

"Tôi phải đi ngủ rồi, cô về đi." Mãi một lúc sau, khó khăn lắm tôi mới nói ra được câu ấy. Sau đó ngồi phịch xuống giường.

Eun-kyo đứng đó một lúc, rồi bước lên phía trước, hôn nhẹ lên trán tôi một cái, cảm giác như cánh hoa ướt đặt trên trán vậy, sau đó nhẹ nhàng rời đi. Cô bé âm thầm bước qua thềm cửa, đóng cửa lại.

"Người yêu sâu đậm ở phương xa, mãi mãi ở phương xa..." Tiếng hát của Seo Ji-woo nghe rõ mồn một.

Tôi đổ người xuống giường, mũi cay xè... tôi khóc. Vừa ngọt ngào lại thê lương. Hình như Eungyo đang trên tuyến "đường sắt ngân hà 999" để đến một hành tinh xa xôi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn buộc phải buông tay.

Không hiểu có phải tôi ngủ rồi hay sao, nhưng rõ ràng, tôi đang tiếp tục bay liệng đến nơi giống như đường rẽ trong làn sương mờ mịt. Như mơ mà không phải mơ, tôi nghĩ đây là chuyến đi vừa kỳ lạ lại vừa không may mắn. Bỗng lúc này, tôi nghe thấy tiếng gì đó, hình như là tiếng đồ vật bị xô đổ, ghế thì phải. Có lẽ mưa gió quá to nên ghế trên sân bị đổ. Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy nghiêng tai nghe ngóng âm thanh ngoài cửa. Hình như có tiếng cười khanh khách vọng lại, xem ra Eun-kyo vẫn ở phòng sách tầng hai.

Tôi mở nhẹ cửa để lắng nghe âm thanh ở tầng hai. Đúng là tiếng cười khanh khách của Eunkyo. Tim tôi chùng xuống. Eun-kyo vẫn chưa về nhà. Mà xen lẫn trong tiếng cười khanh khách của cô bé còn có tiếng thở mạnh, đứt quãng, rất không bình thường.

Tôi bước chân không lên một nửa bậc cầu thang một cách vô thức, nín thở nghiêng tai nghe âm thanh từ nơi có ánh đèn phòng sách trên tầng hai.

"Cho... cho nên nói... hì hì... chỗ lõm ấy... hì hì... chỗ nhột ấy... hì hì... đó là chỗ nhạy cảm. Chỗ này!" Là giọng và tiếng thở mạnh của Eun-kyo.

Bốn bề yên tĩnh. Không biết Seo Ji-woo đang làm gì nhỉ? Eun-yo hình như không nhịn được nữa, giữa tiếng cười khanh khách lần này còn phát ra tiếng "âm... ư..."

Tôi vô cùng kinh ngạc, lập tức trở về phòng. Tiếng cười hì hì bám gót tôi, tiếng cười khanh khách cũng nối đuôi theo sau tôi, theo mãi vào trong phòng. Tôi bịt tai lại cũng không được, trùm chăn lại cũng không ăn thua. Đó gần như là một kiểu nhục hình, tra tấn.

Tôi đột nhiên đứng dậy, mở cổng chính đi ra.

Tôi đã bình tĩnh lại, mưa vẫn tiếp tục rơi. Về nhà thôi, mắt không thấy thì tim không đau mà. Cái tôi trong lòng nói vậy, nhưng cũng chẳng có hiệu quả. Có lẽ ai cũng không thể ngăn được cái tôi của mình trong giây phút ấy. Tôi đi chân trần ngang qua sân sau, trời mưa sân trơn khiến tôi trượt ngã, nhưng tôi lập tức đứng lên. Lúc này đây tôi chính là một con thú hoang, cho nên mọi hành động cũng thực sự như một con thú hoang. Hình như tôi đang trên đường đi tới địa ngục.

Chiếc thang dựng ngoài sân bị mưa làm ướt. Tôi liền lấy chiếc thang bằng nhôm hợp kim, nó không nặng lắm. Mưa chảy xuống mặt, chảy vào trong áo. Ở phòng sách, ngoài cửa sổ phía nam, cửa sổ phía tây cũng đang mở. Cửa sổ ấy chỉ để ngắm cảnh, vừa hẹp lại vừa dài. Đường thông nối tường nhà hàng xóm với bức tường ngoài phía tây nhà tôi tối đen. Tôi âm thầm bắc thang đến bờ tường ngoài gần cửa sổ phía tây. Hít thở thật sâu một tiếng.

Không phải tôi không đoán được chuyện gì xảy ra ở phòng sách. Cái còn lại của tôi chỉ là bản năng mà thôi. Tôi lẩm bẩm nhắc mình phải ghìm thứ bản năng ấy xuống. Tôi dùng sức siết nắm tay thành nắm đấm, móng tay đâm sâu lòng bàn tay. Rồi tôi xoa hai tay vào nhau liên tục, hít thở thật sâu. Chuẩn bị tư tưởng bất luận nhìn thấy gì cũng không được phép kinh ngạc. Với tôi, đau khổ giống như chết đi được vậy. Tôi dốc toàn lực để kìm nén. Mà thực sự tôi đã kìm nén được.

Tôi trèo lên từng thanh ngang của thang, chẳng qua chỉ là năm sáu bậc mà thôi. Rèm cửa cách bậu cửa sổ một ngón tay. Nước mưa chảy liên tiếp vào mắt, tôi dùng nắm đấm tay liên tục quệt nước mưa, sau đó nhìn xuyên vào khe hở hẹp của cửa sổ, nhìn vào bên giường của phòng sách. Hơi thở bỗng ngừng lại.

Những gì tôi nhìn xuyên qua khe hở đó, thực sự không thể nói ra được.

Tôi thấy Seo Ji-woo, thấy Eun-kyo. Seo Jiwoo để Eun-kyo ngồi dạng chân trên đùi của mình. Không chỉ có Seo Ji-woo, Eun-kyo cũng đang khỏa thân. Trong nhà của tôi, trong phòng sách của tôi, trên giường của tôi... Tôi thấy cánh tay khỏe mạnh của Seo Ji-woo ôm lấy eo Eun-kyo đang ngồi trên đùi mình, cũng nhìn thấy lưng của Eun-kyo ưỡn ra sau và đầu Seo Ji-woo rúc vào lòng Eun-kyo.

Đó mới chỉ là bắt đầu. Tôi không chỉ nhìn thấy nốt ban màu xanh đen ở mông và nhũ hoa bằng hạt đậu, còn nhìn thấy lồng ngực nhấp nhô rất mạnh theo từng nhịp thở hổn hển của Eun-kyo nữa. Tôi cũng nhìn thấy Seo Ji-woo tham lam, vồ vập, môi thì mút, tay thì xoa. Mắt cậu ta vằn đỏ, đầy tia máu, sáng lấp lánh. Cậu ta còn dùng răng cắn vào cẳng chân của Eun-kyo, cô bé không chịu nổi sự đau đớn đó, quay người lại. A, lúc ấy Eun-kyo thực sự "không chịu nổi sự đau đớn đó" mới quay người lại sao?

Nhưng, đó là tôi nghĩ vậy. Chỉ đành nghĩ như vậy mới có thể cứu vớt tôi. Eun-kyo rõ ràng không muốn, nhất quyết đẩy Seo Ji-woo ra. Nếu tôi không nói "Eun-kyo rõ ràng nói không muốn, nhất quyết đẩy ra" thì làm sao tôi có thể chịu được cảnh tượng như vậy? Tiếng Eun-kyo "kêu lên" làm tôi rùng mình. Cô ấy "đương nhiên" đang phải chịu sự đau khổ đáng sợ. Lúc đó tôi rõ ràng nhìn thấy và cảm nhận được "sự đau khổ đáng sợ phải chịu đựng" đến nỗi "phải kêu lên" của Eun-kyo. Nhưng... không phải tiếng kêu phẫn nộ, mà là tiếng kêu của trạng thái bị kích thích mạnh mẽ. Chân tôi run lẩy bẩy. Cố gắng lần từng bậc xuống thang, rồi ngồi bệt trên mặt đất ướt sũng nước, lâu thật lâu mà vẫn không thể đứng lên được. Đó là một trận mưa cực kỳ lớn.

Có nhiều chuyện, thật tàn nhẫn khi miêu tả chúng một cách chân thực, sinh động. Seo Ji-woo thậm chí đã dùng tất cả các phương pháp mà đến tưởng tượng tôi cũng không thể tưởng tượng ra để chà đạp Eun-kyo. Tôi tin là như vậy, và nó lại còn xảy ra trong nhà của tôi, trong phòng sách của tôi, trên giường của tôi. Tôi không phải là người thực hiện sự bạo ngược, cũng không phải chịu sự bạo ngược. Mà tiếp tục miêu tả một cách chân thực về tất cả những gì tôi nhìn thấy trong giây phút ấy mới chính là sự tàn bạo cực đoan được thực hiện bởi những người theo chủ nghĩa hiện thực tàn nhẫn. Một Eun-kyo trong sáng, thuần khiết bị một "cầm thú" có tên Seo Ji-woo từ từ làm cho tan rã, hủy diệt ngay trong phòng sách của tôi, trên giường của tôi, như vậy tôi làm sao có thể miêu tả chính xác, tỉ mỉ được chứ?

Giữa cái chết và tôi trong sự cô độc mà tôi có

Giữa các lý do tuyệt vọng và tiếp tục tồn tại của tôi

Có sự bất hạnh của nhân loại không chính đáng và không thể tha thứ

Có sự phẫn nộ của tôi

(Trích từ Sức mạnh của tình yêu của Paul Eluard.)

Sau khi cố gắng lết về phòng, tôi quỳ thụp xuống nền nhà, giờ mới thấm cái lạnh bị ướt mưa, toàn thân nổi da gà. Nhưng lúc này đây, đầu óc tôi không giống như lúc lên xuống thang, nó bình tĩnh kinh người. Tôi tin chắc rằng, mình đang đợi thời cơ. Sau một hồi lâu, bên ngoài vọng đến tiếng mở cửa. "Chỗ cổng chính, có ô." Giọng nói mơ hồ của Seo Ji-woo vang dội cả ngôi nhà. Không nghe thấy tiếng trả lời của Eun-kyo chỉ nghe thấy tiếng bước chân xuống gác của cô bé, rồi tiếng mở cổng, tiếng đóng cổng. Tai tôi nghe thấy hết tất cả những âm thanh đó một cách rõ ràng. Ngõ ướt mưa sẽ rất tối. Tôi hình như thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Eunkyo, người cô bé dường như "bị thương" khắp nơi vậy, đang dốc sức đi lảo đảo ra khỏi con ngõ tối đen.

Tôi tin chắc những gì tôi thấy không phải là tình yêu, mà là bạo lực hung tàn đối với tình yêu. Tôi cho rằng đó là tội cần phải bị trừng trị. Tôi tưởng tượng đến "màng trinh" bị rách mà chảy máu. Phần dưới của Eun-kyo "đương nhiên" bị máu làm ướt rồi. Tôi tin là như vậy. Bởi Eun-kyo là "trinh nữ" của tôi mà. Tôi run lẩy bẩy, hai hàm răng cũng va vào nhau cầm cập. Seo Ji-woo – người đã "chà đạp" Eun-kyo một cách tàn bạo đã say khướt, lại vừa được ăn no, vừa được thỏa mãn nên ngủ rất nhanh. Đối với tôi, không có thời gian như ngày hôm nay nữa. Không có hôm nay, cho nên quá khứ cũng xóa hết, tương lai cũng xóa hết. Cuộc thẩm tra đã kết thúc. Năng lực phân biệt đúng sai kém, rối loạn lý tính, bạo lực tàn nhẫn, thêm vào đó còn tội phản bội và nổi loạn, những điều này đều đã được thêm vào bảng tội danh của Seo Ji-woo. Hình phạt đã định, đó là sự phán quyết cuối cùng không thể kháng án bởi bất kỳ lý do gì. Tôi ngồi bất động, kiên trì đợi. 

Thời gian hành hình đã đến rất nhanh.

Chìa khóa chiếc xe Ssangyong – "chú lừa" của tôi, và chìa khóa chiếc xe Elantra để song song trên bàn phòng khách như bạn bè vậy. Tôi nhét chìa khóa vào túi áo, để không phát ra tiếng động khi mở cổng, tôi đi chân đất nhảy qua cửa sổ ra bên ngoài, đèn phòng sách đã tắt, tĩnh lặng, không một tiếng động. Bậc thềm xi măng dẫn đến hầm để xe ô tô bị mưa ướt dầm dề. Hình như mọi kế hoạch đều được định đoạt từ trước đây rất lâu, nên mọi việc cứ xếp hàng tuần tự trong đầu chờ tôi hành động.

Đầu tiên tôi tìm một chiếc búa nhỏ và một chiếc đinh đã gỉ. Chiếc xe Elantra của Seo Ji-woo là kiểu năm 2008, "chú lừa" của tôi là kiểu năm 1993, cách nhau 15 năm. Bởi vậy, bất luận ai nhìn vào, đều cho rằng chú lừa của tôi hợp với việc xảy ra sự cố giao thông hơn. Tôi bước chân trần đến gần xe Elantra của Seo Ji-woo đỗ trước cổng chính, đóng chiếc đinh gỉ vào lốp trước. Ngõ mà Eun-kyo bị tổn thương vừa đi qua rất trống vắng. Tôi nghe thấy tiếng xì hơi rất nhỏ của lốp xe. Khẽ đẩy nhẹ một chút, chỗ cắm đinh rộng hơn một chút, không còn nghe tiếng xì hơi nữa. Hơi trong lốp xe sẽ dần dần xì hết. Tôi nhẹ nhàng mở cốp xe phía sau. Tuy Seo Ji-woo lười biếng sẽ không nghĩ đến việc sẽ phải thay lốp xe dự trữ, nhưng để phòng ngộ nhỡ, tôi phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo. Lốp xe dự trữ lâu ngày không dùng tự nhiên xì hơi là chuyện bình thường. Tôi xì khoảng một phần ba hơi lốp xe dự trữ.

Sau đó tôi lại vào ga-ra. Không bật đèn.

Để sửa chữa "chú lừa" của tôi, cho dù nhắm mắt lại tôi cũng làm được. Tôi mở nắp mui xe, ngậm chiếc đèn pin cầm tay nhỏ trong miệng. "Chú lừa" lắp động cơ RVH kiểu cũ dành cho năm người ngồi nên cải tạo côn xe sẽ mất công sức hơn. Nhưng, thân xe ngắn, bán kính quay chuyển nhanh, cải tạo tay lái lại rất dễ. Tất cả mọi vấn đề đều tập trung ở phần tay lái. Ra khỏi ga-ra, đi khoảng năm phút là đến đường dốc hẹp dài. Nếu tay lái có vấn đề, tai nạn giao thông là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa, đây là đoạn đường có nhiều đoạn cong nhất, xe sẽ phải rất nghiêng. Dưới ánh sáng đèn pin, trục tròn nối với tua-bin hiện ra, tua-bin có thể làm cho tay lái và chuyển động quay tay lái thành đường thẳng. Các linh kiện này được nối với nhau thành một chỉnh thể bằng đinh vít, khi động lực của tay lái do chuyển động quay biến thành chuyển động đường thẳng, khối kết hợp các bộ linh kiện được nối bởi đinh vít truyền đến bánh xe. Cho nên, chỉ cần một đinh vít nối các linh kiện rơi ra, tay lái liền trở thành vô tác dụng. Tôi quyết định tháo đinh vít nối tua-bin và cần buộc. Tháo nắp vặn ra, sau đó dùng tu-vít xoay đinh vít. Phần thân chiếc đinh vít dài 17mm lộ dần ra ngoài. Không thể tháo toàn bộ ra, tai nạn phải xảy ra sau khi xe xuất phát khoảng mười phút mới thu được hiệu quả mang tính quyết định nhất. Điều quan trọng nhất ở đây là phải dự đoán được chính xác đinh vít tháo ra bao nhiêu milimet mới có thể làm cho tay lái mất đi khả năng điều khiển trong khoảng mười phút sau.

"Xong rồi!" Một lúc sau, tôi tự lẩm bẩm. Tiếp đó gây ra một lỗ nhỏ ở bình nhiên liệu, để khiến chiếc xe rơi xuống sẽ dễ phát nổ hơn. Chỉ cần một chút xăng rò rỉ thôi, nó nhất định sẽ quyện với hơi ga khí thải và nhanh chóng bốc lửa, sau đó sẽ dẫn đến vụ nổ lớn. Vài tiếng sau, cậu ta chắc chắn sẽ bị thiêu thành tro, tro bay khói hủy. Trong lòng tôi thật không dễ chịu. Sự phán quyết cuối cùng đã kết thúc, cho nên tôi không run, tất cả những việc đó chẳng qua chỉ là quyết định thực hiện theo phán quyết mà thôi.

Trong ngày nổ tung, phấn hoa độc rơi xuống

Ai cũng sẽ không nghĩ cách giải câu đố này

Đừng hỏi tôi như câu chuyện đùa

Đáp án thường ở trong tàu chìm đó

(Trích từ Di thư của Akira Shimaoka.)

Tầm sáng sớm, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vọng ra từ phòng sách, âm thanh ấy đã đánh thức Seo Ji-woo xuất phát đến cái chết. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cậu ta loạch xoạch dậy đóng mở cửa phòng tắm, tiếng tắm rửa. Tôi vẫn nằm lặng yên, giả vờ say ngủ, nằm lặng yên, kéo cung không có tên quay đầu.

Seo Ji-woo – kẻ đã hẹn trước với cái chết – đi nhanh xuống dưới nhà, mở cổng đi ra. Tôi vẫn không hề động đậy. Ngoài kia vẫn mưa. Khi cậu ta phát hiện bánh trước của xe Elantra bị xịt lốp, liền quay trở lại phòng khách.

"Thầy giáo!" Cậu ta gọi tôi với giọng khàn khàn.

Tôi trầm lặng không nói.

"Thưa thầy, xe của tôi bị xịt lốp, tôi mượn xe của thầy nhé. Trước 10 giờ, tôi sẽ về."

"Ừ, biết rồi." Tôi cố ý trả lời với giọng ngái ngủ.

Chìa khóa của xe Ssangyong vẫn để trên bàn phòng khách như cũ. Chẳng hiểu tai tôi quá nhạy cảm hay không mà đến âm thanh cậu ta lấy chìa khóa trên bàn tôi cũng nghe thấy.

"Vậy tôi đi dự tiệc sáng đây, đi một chút rồi sẽ về." Cậu ta nói.

Tôi không trả lời, nhưng trong nháy mắt, tôi lập tức ngồi phắt dậy.

Đó không phải là ý chí của tôi, là sự xúc động ngoài ý muốn. Tôi nhanh chóng đứng dậy, mở cửa, chạy ra cổng lớn. Đó là hành động không có ý thức. Bỗng nhiên trong nội tâm đang trầm lặng bình tĩnh kinh người kia bắt đầu gõ trống.

"Này!" Giọng của tôi bật ra đanh gọn.

"Gì ạ?" Bởi đã xuống được một nửa hầm để xe, cho nên tôi chỉ có thể thấy phần ngực của Seo Ji-woo, cậu ta quay người lại nhìn tôi.

Cái nhìn của tôi và cái nhìn của cậu ta tạm thời chạm nhau trong khoảng không gian đầy mưa gió.

"Chuyện gì vậy thưa thầy?" Cậu ta hỏi.

Tôi xúc động trả lời: "Không, không có gì." Lái xe đó đi sẽ chết – câu nói ấy đến cổ họng, cuối cùng tôi lại nuốt xuống.

Cậu ta nghiêng đầu, nhìn tôi với biểu hiện bối rối. Nếu muốn vào thành phố trước tám giờ, không có thời gian thừa nữa, kẻ tử tù lập tức bước nhanh xuống bậc thang.

Tôi nghe thấy tiếng xe Ssangyong khởi động, nghe thấy tiếng nó đi ra khỏi ga-ra. Tôi lảo đảo ngồi bệt xuống đất bên cổng lớn. "... Ngu xuẩn". Tôi buột miệng nói ra câu đó. Bởi quá ngu xuẩn, kẻ tử tù đã không hiểu được tín hiệu được truyền ra từ ánh mắt của tôi.

Louis 16 đưa cho người đàn ông kéo mình ra bãi tử hình một bức thư, đó là bức thư ông ấy gửi cho vợ trước lúc chết. "Làm ơn chuyển bức thư này cho vợ tôi, nhờ anh đấy." Người tử tù khổ sở van nài, nhưng kẻ hộ tống lại lắc đầu lạnh lùng nói. "Tôi đến đây không phải để anh sai phái, mà để đưa anh đến đoạn đầu đài!"

Không cần phải dẫn việc này ra để biện giải, nó đi ngược lại với sự tuyên cáo mà tôi kiên định. Tôi muốn cuối cùng dành cho cậu ta một sự thỏa hiệp nào đó. Nếu cậu ta muốn, tôi cũng có thể vui vẻ chuyển "thư" mà cậu ấy muốn gửi, thậm chí cũng có thể chấp nhận kiến nghị mà cậu ấy yêu cầu hoãn thời gian hành hình.

Nhưng, cậu ta đã quá "ngu xuẩn", đến sự thỏa hiệp cuối cùng tôi định dành cho, cậu ta cũng không nhận thức được. Cảm giác của cậu ta thật đơn thuần, chỉ là có sự phản ứng đối với cuộc sống hằng quen thuộc ấy, nhàm chán, giống như đã chết rồi vậy. Cậu ta chẳng qua chỉ kêu la theo thói quen mà thôi, tuyệt đối không hiểu được Joek-yo, không hiểu được sự tĩnh lặng, bởi vậy mà cậu ta không thể thành nhà thơ, và đương nhiên cũng không thể nhận được tín hiệu cứu viện mà tôi phát ra. Tôi phải làm thế nào mới có thể cứu một kẻ ngu xuẩn mà không phải là nhà thơ như cậu ta từ trong cái chết chứ?

Chó sủa điên cuồng trước ánh trăng, đó là vì buồn chán

Bạn gào thét ở trên đời, đó là vì sợ

Bạn gào thét ngày hôm nay còn nhiều hơn chó

(Trích từ tập thơ Núi chuyển, nước không chuyển.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro