Luật sư Kyu (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc trùng tu ngôi nhà của nhà thơ Lee Jeok-yo thành nhà tưởng niệm đang được tiến hành một cách hừng hực đầy khí thế. Tôi và Eun-kyo đứng cạnh nhau nhìn xung quanh. Đúng lúc đó một viên chức của Ủy ban nhân dân thành phố cũng đến.

"Có bản thảo để lại của nhà thơ Lee Jeok-yo không?" Tôi hỏi.

"Trong mục lục di vật được sắp xếp lại không có. Chúng tôi định phân loại các di vật kỹ càng một lần nữa, nhưng hình như cũng không có. Bởi các nhà báo rất quan tâm đến các tác phẩm để lại, cho nên chúng tôi cũng đang cho kiếm tìm."

"Vậy sẽ công khai như đã dự định phải không?"

"Đương nhiên, bởi đây là việc mà Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố quan tâm, nên mọi việc sẽ phải tiến hành như dự định." Ánh mắt của viên chức Ủy ban nhân dân thành phố bất giác chuyển sang Eun-kyo.

Cô ấy có việc phải đến trạm xe bus, nên tiện đường ghé qua đây. Tôi lập tức đưa cô ấy rời xa nơi đó. Sắp đến trạm xe bus cuối cùng. Phòng kiểm tra xe ở kế bên trạm xe bus.

"Người thanh niên đang kiểm tra xe bus phía bên kia chính là người tôi gặp hôm nọ." Eun-kyo nói.

Người thanh niên đó đã kiểm tra xong, đi vào văn phòng. Mặc dù công ty xe bus xây phòng kiểm tra chỉ kiểm tra xe bus, nhưng nghe nói vẫn kiểm tra cả xe thường Người thanh niên đó lập tức nhận ra Eun-kyo: "Cô cũng đến à?"

"À, chẳng phải anh chính là người đã nói với tôi về việc chiếc xe Ssangyong đó sao? Ngài luật sư đây muốn xác nhận lại một chút."

"Luật sư? Vụ tai nạn chiếc xe Ssangyong đó có vấn đề gì sao?" Người thanh niên chuyển ánh nhìn sang tôi.

"Chỉ là... có một số việc cần phải xác nhận một chút."

"Có điều gì tôi đều đã nói với cô này rồi."

"Vậy nhờ anh nói lại một lần nữa."

Người thanh niên đó xác nhận lại về biển số xe, sau đó vào phòng kiểm tra xe, một lúc sau lấy ra một tập tài liệu dày có biểu tượng màu đen.

"À, ở trong này. Bởi công ty đang vận hành, cho nên tất cả đều có ghi chép. Chiếc xe đó, tôi cũng đã nói với cô này, lúc bảy giờ mười phút ngày 23 tháng Chín năm ngoái đã vào đây kiểm tra tay lái. Bởi lúc đó là sáng sớm, trời lại mưa, nên bây giờ tôi vẫn còn nhớ, người lái xe nhờ chúng tôi xem tay lái và phanh xe."

"Có vấn đề sao?"

"Theo ghi chép ở đây, đinh vít vòng bi truyền lực cho tay lái gần bị rơi ra, cho nên tôi đã cho vặn chặt vào."

"Nếu đinh vít đó bị rơi hẳn ra ngoài thì sẽ thế nào?"

"Nếu vậy lực của tay lái không thể truyền đến bánh xe nữa, bánh xe sẽ chuyển động tùy ý. Trường hợp đinh vít chỗ đó bị rơi ra, nếu cứ tiếp tục điều khiển xe đi tiếp, không hết đường dốc kiểu gì cũng sẽ gặp sự cố."

"Cái đinh vít đó có thể sẽ tự tuột ra được không?"

"Không thể." Người thanh niên lắc đầu. "Vì phía trên đinh vít còn có nắp vít ngăn không cho nó rơi ra. Nên việc này rất khó nhìn nhận là tự nhiên rơi ra được." Ánh mắt của người thanh niên trở nên tối sẫm. Anh ta hình như càng nhớ lại rõ hơn việc ngày hôm đó. "Người lái xe đến hôm đó còn nói như thế này. 'Một người tôi rất yêu quý cho mượn xe, nhưng tôi cảm thấy bất an nên mới đến.' Tôi ngủ ở đây, cậu ta đã đánh thức tôi. Tuy rất mệt nhưng hình như cậu ta rất bồn chồn, cho nên tôi mới kiểm tra cho anh ta một chút."

"Người lái xe thực sự nói những câu như vậy sao? Nói là người mình yêu quý?"

"Đúng vậy, tôi nhớ rất rõ. Tôi cũng cảm thấy rất buồn, hình như ai đó đã cố vặn đinh vít thì phải, thế rồi cậu ta đột nhiên bật khóc."

"Khóc?"

"Nghĩ nếu thực sự là người mình yêu quý làm như vậy, làm sao lại không khóc được chứ? Mãi đến khi lái xe đi rồi, cậu ta vẫn còn khóc. Trời vẫn còn mưa, tôi thấy thật đáng thương."

Khi Seo Ji-woo biết nhà thơ Lee Jeok-yo đã cải tạo lại xe, cậu ấy đã cảm nhận được sự tác động, đồng thời cảm nhận được sự đau đớn sâu sắc khi mình hoàn toàn bị vứt bỏ. Từ việc cậu ấy khi lái xe đi vẫn còn khóc cho thấy, có lẽ trong giây phút xe tải lớn vượt qua đường ranh giới, nước mắt đã che mất tầm nhìn, không kịp thời nhìn rõ hoặc không kịp ứng phó lanh lẹ, khả năng này cũng rất lớn. Khóc khi đang lái xe – chi bằng thà cứ lái xe đi như vậy mà chết khi không biết việc gì. Có lẽ cậu ấy đã nghĩ đến điều ấy. Kết quả "nước mắt" đã đẩy cậu ấy đến với cái chết.

"Anh có nói những điều này với cảnh sát không?" Tôi hỏi.

"Cũng không thấy ai đến điều tra, tôi nói việc này với ai chứ?" Giọng của người thanh niên trở nên bực tức.

"Còn có việc gì khác anh chưa nhớ ra không?"

"Tin tức về vụ tai nạn sau này tôi mới nghe đến. Nghe nói chiếc xe đó sau khi bị lật xuống vực lập tức bị nổ. Nghe xong việc đó, tôi còn 'ối' lên một tiếng."

"Tại sao?"

"Đó là vì trong nắp trước của chiếc xe có mùi xăng, điều đó có nghĩa một chút xăng đã bị chảy ra bên ngoài. Bởi mùi xăng xộc lên, tôi cũng đã thông báo cho cậu ấy xem, nhưng cậu ấy lại nói không sao, còn vừa khóc vừa lắc đầu, sau đó rời đi. Tôi nghĩ nếu chỉ bị rò rỉ một chút, khi vận hành bình thường cũng sẽ không thành vấn đề, nên tôi cũng nói việc đó để làm sau, chiếc xe nổ là vì chỗ đó gây nên đấy."

"Tin tức nói chiếc xe Ssangyong đó vì tránh xe tải vượt qua đường ranh giới mới xảy ra sự cố, anh không nghe thấy tin tức của chiếc xe tải lớn đó sao?"

"Không thấy. Lúc đó khu vực này đang xây dựng khá nhiều, bình thường có rất nhiều xe tải chở vật liệu đi qua."

Không có gì để hỏi thêm nữa rồi.

Người đàn ông ở trong tiệm giặt khô chứng kiến vụ tai nạn không có nhà. Mà thật ra cũng chỉ là muốn xác nhận chuyện Eun-kyo nghe được, nên tôi không nhất thiết phải đi gặp người đó. Khi đi qua đoạn đường dốc, tôi nhìn lại hiện trường sự cố. Đó là đoạn đường vừa hẹp vừa dốc, lan can xi măng sau khi xảy ra sự cố người ta mới xây. Người lái xe tải xoay tay lái với biên độ quá rộng ở chỗ rẽ, mới dẫn đến việc lấn sang làn đường đối diện. Bởi sợ nên tài xế đã bỏ trốn sau khi sự việc xảy ra, đến nay vẫn không tìm được, và có lẽ cũng không cần thiết phải tìm nữa.

Nhà thơ Lee Jeok-yo muốn gọi anh Seo Jiwoo đang trên đường đi đến cái chết vào sáng hôm ấy lại, ông ấy đã hét lên một tiếng "Này!" Nhà thơ viết, ánh mắt của ông ấy và Seo Ji-woo "gặp nhau trong giây phút ngắn ngủi giữa cơn mưa". Chắc hẳn sau khi Seo Ji-woo khởi động xe Ssangyong, lái khỏi ga-ra, từ trong ngõ đi ra cũng sẽ nghĩ đến dáng vẻ nhà thơ tần ngần đứng gọi mình lần cuối. Tại sao thầy giáo lại gọi mình? Ánh mắt thầy hình như chất chứa đầy sự đau khổ, ánh mắt ấy ẩn chứa điều gì nhỉ? Có lẽ Seo Ji-woo đã tự hỏi rất nhiều lần. Cho dù cần phải đến đúng hẹn buổi tiệc sáng, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết phải đánh thức anh thanh niên trong phòng kiểm tra xe, điều đó cho thấy, nhất định cậu ta đã phát giác ra sự cảnh báo trong ánh mắt của nhà thơ Lee Jeok-yo. Chắc hẳn lúc đó cậu ấy cũng biết lốp xe của mình bị xịt không phải do ngẫu nhiên. Cuối cùng cậu ấy cũng đã nhận được sự xác nhận khi kiểm tra phụ tùng, tay lái. Đó là chứng cứ để chứng tỏ thầy đã từ bỏ triệt để mình, tín hiệu ấy đã rõ ràng hơn rồi. Tín hiệu đó muốn nói, những năm tháng còn lại không thể khôi phục mối quan hệ với người thầy "yêu quý và tôn kính nhất trên đời" này được nữa.

Đến khi gần mất, nhà thơ Lee Jeok-yo vẫn tin rằng mình đã giết Seo Ji-woo. Bởi sau khi Seo Jiwoo lái chiếc xe Ssangyong của nhà thơ đi chưa đến ba mươi mấy phút, nhà thơ đã nghe thấy một tiếng nổ cực lớn. Đó không phải là tiếng sấm, nhà thơ đã nhận ra đó là thời khắc "chú lừa" của mình và Seo Ji-woo cùng đi đến kết thúc. Nhà thơ viết, khi nghe thấy tiếng nổ, ông ấy đang đứng trên ban công nhìn dãy núi phía trước bị che phủ bởi mưa mù, lúc đó lập tức trước mắt ông ấy bỗng nhiên có một vầng đen tối phủ chụp xuống, không nhìn rõ thứ gì nữa.

Lúc đó, bệnh viêm võng mạc biến chứng từ tiểu đường của nhà thơ đã trở nên rất nặng, cho nên tôi không cho là có chuyện này, nghe xong cũng để đấy. Nhưng nay nghĩ lại, đó là lời nhà thơ tự nói rõ tình trạng tâm lý mà bấy lâu ông ấy giấu kín. "Giây phút ấy, hình như mắt tôi đã hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa!" Nhà thơ Lee Jeok-yo bổ sung. Nhà thơ từ chối tất cả các liệu pháp điều trị, chỉ lấy rượu làm thuốc chữa cho mình, có lẽ lúc đó ông ấy đã quyết định dùng phương pháp tự hành hạ để "xử tội" chính mình.

Tôi thở dài. Trong buổi sớm quyết định vận mệnh của hai số phận ấy, nhà thơ đã xúc động chạy ra gọi tiếng "Này!" Lúc đó chắc chắn Seo Ji-woo hiểu được "tín hiệu" của nhà thơ chuyển đến bằng ánh mắt. Seo Ji-woo không phải là người "ngu xuẩn", không thể trở thành nhà thơ. Người sai không phải Seo Ji-woo, mà là nhà thơ. Nhà thơ Lee Jeok-yo muốn "hoàn toàn phạm tội một cách thành công" đã thất bại rồi.

"Bây giờ tôi cũng phải đọc bút ký của ông nội." Eun-kyo nói.

Cô ấy mặc chiếc quần bò có thêu và áo phông màu vàng, đúng là bộ quần áo mà nhà thơ Lee Jeokyo mua cho hôm đi nhà hàng canh khoai tây. Vẻ đẹp rạng rỡ "sáng như ánh nắng ban mai" được nhà thơ miêu tả chính là bộ quần áo ấy.

Không phải là "muốn đọc", mà là "phải đọc", xem ra, cô ấy có vẻ rất kiên quyết. Có lẽ khi đọc cô ấy cũng sẽ cảm thấy tổn thương, nhưng tôi không có lý do từ chối yêu cầu ấy. Hơn nữa, trong bút ký ấy còn có hai phần là thư viết cho cô ấy.

Thời gian hẹn đàm phán pháp luật đang đến gần. Nhưng tôi vẫn chở Eun-kyo về văn phòng luật sư.

"Tai nạn của anh Seo không phải do ông nội gây ra, việc này là chính xác. Như vậy liệu có phải công khai bút ký của ông nội không?"

"Tôi là luật sư, mà những Ủy viên hoạt động trong phòng kỷ niệm sự nghiệp cũng đều biết đến sự tồn tại của cuốn bút ký. Thực hiện theo di thư của nhà thơ Lee Jeok-yo đương nhiên là nghĩa vụ của tôi. Nhưng bây giờ, sau khi biết được chân tướng, cần phải nói rõ hơn một chút về vụ tai nạn Seo Ji-woo."

"Cho dù nói rõ ngọn nguồn của vụ tai nạn thì mọi người cũng sẽ không tin. Nếu trong bút ký viết ông nội đã cải tạo xe khiến tai nạn xảy ra, chắc chắn mọi người sẽ chỉ xoáy xung quanh chủ đề ấy."

"Đúng là không phải chuyện dễ dàng, ngày mai có hội nghị về hoạt động tưởng niệm, chúng tôi phải đưa ra quyết định, nhưng vẫn còn có vấn đề luân lý của luật sư nữa."

"Tại sao ông nội lại cho công khai bút ký?"

"Cô đọc sẽ biết mà."

"Không phải cháu không muốn cho công khai, chỉ là cháu không chịu nổi khi mọi chuyện của ông nội trở thành chủ đề nói chuyện trong lúc rỗi rãi của mọi người."

"Cho dù công khai cũng sẽ không xúc phạm, quấy rầy đến chuyện riêng tư của cô đâu. Tôi sẽ tuân thủ cam kết lần tước, sẽ không để cuộc sống ở trường đại học của cô bị ảnh hưởng."

"Không phải cháu lo lắng vấn đề của bản thân. Mà chính xác là ông nội và anh Seo, hai người họ yêu thương sâu sắc lẫn nhau, không có chỗ trống để cháu xen vào! Cháu cảm thấy có cảm giác bị loại trừ!"

Giây phút ấy, tôi cảm nhận một cách chính xác câu nói của Eun-kyo mới là chìa khóa bản chất nhất, hạt nhân nhất để giải tỏa mối quan hệ đầy bi kịch giữa nhà thơ Lee Jeok-yo và tác giả Seo Ji-woo. Cảm giác những điểm nghi hoặc bỗng chốc được giải tỏa toàn bộ.

Trường đại học mà Eun-kyo đang theo học hiện ra ở cửa sổ xe bên phải. Đám sinh viên trẻ trung đang tụm thành từng nhóm lần lượt đi ra từ cổng.

"Đại học, thật không giống với những điều cháu tưởng tượng." Eun-kyo mãi bây giờ mới lên tiếng: "Thời gian đầu bận tối mắt tối mũi, khi lấy lại được tinh thần rồi, kỳ thực thấy cái gì cũng không phải. Tại sao cứ chỉ lo học hành bạt mạng như vậy? Bạn bè cháu đều hối hận cả. Cháu cũng vậy."

Xe đi qua cổng trường. Cô ấy thò đầu nhìn vào trong sân, nói một câu không ăn nhập. "Cháu... à... chú luật sư, cháu đang viết... thơ."

"Thơ?" Tôi rất kinh ngạc, quay đầu nhìn cô ấy. Lúc này tôi mới biết tại sao càng ngày cô ấy càng sâu sắc. Cô ấy yên lặng nhìn vào khoảng không xa xăm phía đối diện trường đại học.

"Cháu cũng không biết. Khi học trung học cháu còn muốn học múa, thế mà có một hôm phát hiện mình đang viết thơ một cách điên cuồng, một người đến thơ là cái gì cũng không biết, thế mà lại viết thơ, có buồn cười không?"

"Không buồn cười!"

"Có lúc... cháu rất ghét ông nội..." Câu cuối của cô ấy, cố gắng lắng tai nghe lắm tôi mới nghe được.

Đang ở gần tòa nhà văn phòng luật sư. Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro