Nhật ký của Seo Ji-Woo - Bài hát hoa tươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được, trời vừa sáng liền chạy bay đến nhà thầy giáo.

Tối hôm qua Eun-kyo gọi điện thoại, nói rằng: "Tôi không còn chỗ nào để đi rồi."

"Không có chỗ nào để đi?"

"Tôi ra khỏi nhà rồi, bây giờ không biết đi đâu."

Lúc đó tôi vừa kết thúc một cuộc gặp gỡ với độc giả, đang tham dự buổi tiệc sau sự kiện.

"Này, cô đang lảm nhảm gì thế? Đừng làm ồn nữa, ở nhà đợi, ngày mai liên lạc lại." Tôi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, tôi cảm thấy rất bất an. Lẽ ra cũng nên hỏi kỹ xem đã xảy ra chuyện gì, hình như tôi quá vô tình thì phải. Sau khi tiệc tan, tôi gọi lại cho Eun-kyo, cô ấy đã khóa máy. Vì có uống chút rượu nên tôi ngủ thiếp đi, và có một giấc mơ vô cùng tồi tệ.

Bỗng nhiên tôi có một dự cảm rất bất an, vừa mở cổng đã nghe thấy tiếng cười độ lượng của thầy, tiếng cười vọng ra cả ngoài sân. Thầy và Eun-kyo không chỉ ngồi đối diện trước bàn ăn, mà cô ấy còn mặc áo phông của thầy nữa. Nhất định đã cùng ngủ với nhau rồi. Tôi tức giận, vô cùng tức giận. Cũng là nghĩ cho thầy mà thôi. Giống như bút danh "Jeokyo", thầy Lee Jeok-yo là một nhà thơ cao thượng luôn dẹp bỏ tất cả những ham muốn trên đời. Giờ đây lại có chuyện ông ấy và một cô nữ sinh trung học... đây quả thật là một chuyện quá xấu hổ. Cứ cho là vì thầy, tôi cũng không thể nói như vậy. Ồ, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, cho nên tôi không che đậy sự phẫn nộ của mình nữa. "Cô ấy chẳng qua vẫn chỉ là học sinh trung học!" Nghe thấy câu ấy, thầy đã biểu lộ sự giận dữ, quay đầu lại hằm hằm nhìn tôi. Tôi sợ đến nỗi co rúm người lại. Biểu hiện của thầy trong tích tắc ấy, chắc suốt đời tôi cũng không thể quên. Nó đằng đằng sát khí. Thứ sát khí này không giống trước đây, mà giờ nó giống như đang dùng dao đâm thẳng vào trái tim tôi vậy.

"Như tên trộm vậy!"

Tôi nghe thấy thầy nói nhỏ câu đó rồi đùng đùng đi lên tầng hai. Chắc hẳn tất cả đều là vì Eunkyo, nên sau khi thầy đi lên tầng hai, tôi đã giận dữ mắng cô ấy một trận. Tối hôm qua giữa thầy và cô ấy đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Không thể được, chẳng lẽ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện quan hệ tình dục đó ư? Không, tôi lắc lắc đầu. Không phải vì biểu hiện của Eun-kyo quá ung dung tự nhiên, mà bởi thầy đã là một ông già sắp xuống lỗ, thực sự cũng không cần thiết phải xúc phạm thầy. Không những chỉ già, mà còn lắm bệnh. Chẳng cần nhìn cũng biết, ông ấy không thể làm tình được. Mặc dù Eun-kyo thiếu thốn tình cảm nên coi thầy như ông nội, nhưng nếu cô ấy không bị điên, thì không đến nỗi có quan hệ tình dục với thầy được. Làm sao cô ấy có thể chấp nhận "ông già" đó được chứ. Dù đó là người thầy của mình, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh Eun-kyo và thầy không mảnh vải che thân quấn lấy nhau, nói thực tôi cảm thấy buồn nôn kinh khủng. Cái đó đã không thể cương cứng được, còn muốn cố đưa vào người Eun-kyo ư? Không thể nào. Người thầy mà tôi yêu quý lẽ nào lại sa đọa đến mức ấy?

Buổi chiều, tôi gọi điện thoại ngay cho Eunkyo, hẹn ra ngoài. Đây lẽ nào là vì lòng đố kỵ? Chuyện thầy và cô ấy cùng qua đêm với nhau khiến tôi cảm thấy bực mình. Hơn nữa, gần đây tôi luôn cảm giác mình bị cô ấy và thầy xa lánh, Eunkyo không dành cho tôi đến một chút thời gian nào cả, kể cả thời gian để thuyết phục cô ấy về nhà tôi trong lúc rảnh rỗi.

Tôi đưa Eun-kyo đến nhà nghỉ sau làng cà phê Z. "Nơi này quá mất mặt, tôi không muốn vào!" Eun-kyo nói.

"Cô không vào đó cùng tôi, tôi sẽ kể hết việc cô và tôi từng ngủ với nhau cho thầy!" Khi câu cuối thốt ra, tự bản thân tôi cũng cảm thấy không giống mình ngày thường. Thậm chí tôi còn nghĩ, người bị lên án vì có quan hệ với học sinh trung học phải là tôi chứ không phải thầy giáo.

Tôi không dịu dàng, cũng chẳng theo tuần tự, hùng hổ vồ vập, đến nỗi Eun-kyo phải cau mày: "Nhẹ thôi." Tôi điên cuồng giống như loại thú hoang trong đêm tối, cắn cấu bầu ngực cô ấy, rồi cho vào liền. Eun-kyo kêu toáng lên. "Á... á..." Nhưng tôi không để tâm. Tôi thầm hét lên với người thầy trong tưởng tượng: "Nhìn xem, ông già sắp xuống lỗ thử xem, ông có làm được như thế này không? Ông không thể, nhưng tôi có thể. Ông chỉ biết giận dữ la hét, nó vô tác dụng, ông biết không?"

"Tôi cũng sẽ không chơi với anh nữa, thật đúng là kẻ thấp hèn!" Sau đó Eun-kyo đẩy tôi ra lẩm bẩm nói.

Đưa Eun-kyo về, sau khi về đến nhà tôi mới nghĩ đến câu nói của thầy. "Như tên trộm vậy!" Thầy nói vậy là có ý gì nhỉ? Việc đăng tiểu thuyết ngắn của thầy lên tạp chí thầy đã biết rồi, bốn ngày liên tiếp tôi quỳ gối nhận tội, thầy cũng có vẻ đã tha thứ cho tôi. Ngoài việc ấy, lẽ nào còn lý do gì để thầy gọi tôi là "tên trộm" sao? Lẽ nào chuyện tiền lãi cũng bị thầy biết rồi? Không thể nào. Rõ ràng giám đốc O nói với tôi rằng đến quản lý cũng không biết việc tiền lãi đã được trả. Cho dù thầy có biết, thì giờ tôi cũng không sợ, tôi sẽ nói mình có quyền được như vậy. Nhưng tôi hiểu thầy hơn ai hết, ông ấy là người tuyệt đối không thể che đậy tình cảm của mình. Nếu đã biết chuyện thì kiểu gì ánh mắt thầy nhìn tôi hẳn đã chứa đựng vô vàn sự giận dữ từ lâu rồi. Vậy, lẽ nào là biết chuyện của tôi và Eunkyo? Cũng không thể. Chỉ cần Eun-kyo không nói ra, thầy không thể biết được. Nhưng tại sao thầy lại dùng từ "tên trộm"?

Gần đây, khí sắc trên khuôn mặt thầy nhìn tốt hơn trước nhiều. Khó lắm mới có lần ba chúng tôi cùng đi leo núi. Trên đỉnh là vách đá rất lớn, Eunkyo ngồi xổm trước vách núi soi gương. Tôi định dọa cô ấy. "Hù!" rồi vỗ vai, kết quả chiếc gương nhỏ cô ấy đang cầm rơi xuống chỗ khe núi, nơi khá cheo leo, hiểm trở, từ trên đỉnh xuống chỗ đó ít nhất cũng phải bốn năm mét.

"Ôi! Làm thế nào bây giờ? Gương của tôi kìa!" Eun-kyo giãy nảy trừng mắt lên muốn khóc.

"Mới dọa một chút mà cô đã làm gương rơi xuống rồi? Mà ở trên đỉnh núi còn soi gương làm gì chứ?"

"Anh... thật là đáng ghét, đó là gương công chúa Anna Sui đấy!"

"Anna Sui là ai chứ? Trông cũng không phải thứ đắt tiền mà!" Một chiếc gương viền đen, cũng chẳng phải món đồ quý trọng. "Chỉ là chiếc gương nhỏ thôi mà, tôi sẽ mua cái khác cho cô."

"Đó là quà sinh nhật mẹ tặng cho tôi đấy!" Khóe mắt Eun-kyo đỏ hoe.

"Tôi nói sẽ mua cho cô cái khác mà? Mua một cái giống hệt như vậy là được chứ gì?"

"Cứ cho là mua chiếc giống hệt, nhưng cũng nào có phải chứ!" Eun-kyo nói như hét lên.

"Nói gì vậy? Cái cô bé này!" Tôi cũng không chịu nổi nữa. Chỉ việc mua một chiếc giống hệt như vậy, làm sao mà không được chứ? Tôi cho rằng cô ấy đang cố tình dùng trò để công kích tôi mà thôi.

Đúng lúc này, thầy giáo đứng lên, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ như thể tôi đã làm một điều gì đó khiến người khác thật thất vọng, sau đó quay người bước về phía vách núi.

"Thầy... thầy làm gì vậy?" Tôi gọi lớn.

"Ông nội, không sao đâu, không cần phải xuống đó đâu." Eun-kyo vội xua tay.

Ông ấy vẫn lặng thinh. Dốc núi nghiêng hơn sáu mươi độ, gần như là dựng đứng. Thầy bám chặt tay vào những khe đá, lần từng bước xuống dưới. Những người ngồi trên đỉnh núi đều quay người lại nhìn. Quá nguy hiểm! Nếu chẳng may trượt chân rơi xuống thì chắc chắn thịt nát xương tan. Hơn nữa, bình thường chưa bao giờ ông ấy phải chịu sự nguy hiểm khi leo núi như vậy, nên thực sự khiến mọi người phải lo sợ, toát mồ hôi nhìn từng cử chỉ của thầy.

Cuối cùng ông ấy cũng với tới chiếc gương nhỏ bị mắc ở khe núi. Mọi người đều ồ lên vỗ tay tán thưởng. So với lúc xuống, lúc lên có vẻ dễ dàng hơn. "Đây, món quà mẹ tặng thực sự rất quý giá!" Thầy đưa chiếc gương cho Eun-kyo và nói như vậy.

Bên sườn núi đỏ

Thả chú trâu cái dắt trong tay

Nếu không muốn làm tôi xấu hổ

Hãy ngắt cành hoa mang tặng tôi

(Trích từ Bài hát về những đóa hoa tươi của Ông lão chăn trâu.)

Thật là một "ông già" nực cười. Chẳng lẽ còn muốn trở thành người hùng như trong "bài ca hoa tươi" sao? Đó chẳng qua chỉ là một chiếc gương bình thường, muốn mua bao nhiêu chẳng được. Chắc thầy muốn tôi xấu hổ trước mặt Eun-kyo, nên dù tuổi đã cao, vẫn còn bất chấp tính mạng mà khoe khoang sự gan dạ?

Tôi tin chắc, sự theo đuổi của thầy đối với Eun-kyo đã vượt quá giới hạn. Cứ nhìn cảnh ông ấy bất chấp tính mạng chỉ vì chiếc gương nhỏ, tôi càng tin rằng ham muốn của ông ấy đã đến mức điên cuồng. Bên cạnh đó, ánh mắt của thầy nhìn tôi bộc lộ rõ sự chán ghét kịch liệt, đặc biệt từ sau khi tôi định hôn Eun-kyo lúc rửa xe trong ga-ra, ánh mắt của ông ấy càng rõ nét hơn. Nó thực sự giống như một con dao, vô cùng sắc bén. Ánh mắt ấy như đang nói với tôi: "Cậu là đồ tiểu nhân chết tiệt."

Tôi cảm thấy nếu cứ như vậy, rất có thể thầy sẽ thực hiện ý định của mình. Thậm chí tôi còn mơ thấy thầy thắt cổ tôi, kiến tôi tắt thở. Ông ấy là người có ý chí kiên cường, mà cũng vô cùng kiên quyết, ông ấy có sức lực, lại độc địa, một khi muốn làm nhục ai thì quyết không buông xuôi, như lúc đọ sức bằng cách vật tay, hay lúc leo xuống triền dốc hiểm trở để lấy chiếc gương nhỏ. Tôi hiểu tính cách của thầy hơn ai hết, cho nên gần đây thường mơ thấy bị ông ấy đuổi cùng giết tận một cách ác độc. Giống như ham muốn đối với Eun-kyo của ông ấy từ đầu đã không bình thường, nên có lẽ sự đố kỵ của ông ấy giờ đây đã đến mức biến thái.

Đột nhiên hôm nay ông ấy nói với tôi: "Kiếp sau tôi muốn làm sát thủ. Cậu cũng là một tác giả, cho nên cậu sẽ hiểu, tác giả giỏi phải tinh tế, tỉ mỉ, triệt để, suy nghĩ chu toàn giống như một sát thủ mới được. Với sát thủ, đến gió cũng sẽ không thể bỏ qua một cách dễ dàng. Nghệ thuật cũng vậy, cho nên nói một nhà nghệ thuật mười phân vẹn mười chính là một sát thủ hoàn mỹ." Hình như thầy đang nói đến văn học, nhưng lại không phải văn học, tôi nghe mà cảm thấy đáng sợ.

Hôm nay chỉ có tôi và thầy leo núi. Nếu lên đỉnh núi sẽ phải đi qua một đoạn đường khá hẹp, sau đó men theo vách núi, vượt qua những mỏm núi thì đến những chỗ có vách đá dựng đứng. Thầy đến nơi trước, ngồi nghỉ ngơi trên đó, tôi lên sau, đứng ở mép vách núi cách thầy một khoảng, dưới chân là vách đá dựng đứng sâu hàng chục mét. Thầy chỉ trầm lặng không nói, tôi cũng không dám mạo muội bắt chuyện, nên cứ đứng im như vậy. Đứng từ đây có thể nhìn thấy sông Hàn đằng xa chảy quanh co, cũng có thể nhìn thấy núi Gwanaksan đối diện với sông.

Mối quan hệ với thầy ngày một căng thẳng, tựa như đi trên lớp băng mỏng vậy. Lòng tôi rối như tơ vò, không biết làm thế nào mới có thể khôi phục mối quan hệ tốt đẹp với thầy. Ở đây không có ai qua lại. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có tiếng động kỳ lạ, quay phắt lại. Tôi sợ đến nỗi tim đập thùm thụp. Không biết thầy đến sau lưng tôi từ lúc nào. Định làm gì đây? Ông ấy nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt rất kỳ lạ, vừa giận dữ vừa miệt thị. Chỉ cần thầy đưa tay đẩy một cái, tôi sẽ rơi thẳng xuống dưới chân núi sâu hun hút mấy chục mét này.

"Cậu phải luôn đề phòng phía sau. Sát thủ có thể đứng ngay phía sau đấy!" Thầy nói nhỏ.

"Ôi, thầy thật biết nói đùa!" Tôi xua tay vừa cười nói vừa đi ra xa mỏm núi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh ngắt.

Tối hôm đó, tôi đã nằm mơ, mơ thấy thầy bắn cung đá vào tôi. Nếu thầy thực sự muốn giết tôi, ông ấy sẽ chọn loại hung khí nào nhỉ? Ông ấy sẽ giết tôi như thế nào? Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Súng? Dao? Cung đá? Hình như tôi có thấy người ta giết người bằng cung đá trong một bộ phim nào đó, nhưng chắc chắn thầy sẽ không dùng nó để giết tôi, bởi thầy chưa bao giờ bắn cung đá cả. Thầy sẽ nghĩ ra phương pháp tinh xảo hơn.

Cuốn tiểu thuyết thứ hai thầy viết mà công bố bằng tên của tôi là một tiểu thuyết trinh thám. Người phụ nữ đã khéo léo sửa chữa tua-bin chiếc ô tô trong xưởng của chồng mình, tạo dựng thành một sự cố giao thông. Thầy đã miêu tả quá trình này một cách tỉ mỉ trong cuốn tiểu thuyết. Chỉ cần thầy quyết tâm, ông ấy có thể nghĩ ra hàng trăm cách khéo léo để giết hại tôi. Hoặc thầy sẽ tìm ra phương pháp giết người một cách nghệ thuật, bởi ông ấy là nhà thơ. Giống như hôm nay, có thể nhân lúc xung quanh không một bóng người, ông ấy có thể biến thành một cơn gió và đẩy tôi xuống vách đá. Hoặc cũng có thể dùng ô tô? Rất có khả năng lắm chứ. Thầy quá hiểu biết về lĩnh vực ô tô, và dù có dùng ô tô làm hung khí đi chăng nữa thì ông ấy cũng có thể lấy đi tính mạng của tôi một cách rất nghệ thuật. Trước mắt tôi bỗng nhiên thoáng hiện ra hình dáng của thầy đang suy nghĩ mọi việc thật chu toàn, bóng ông ấy lật nắp mui xe của tôi và hí hoáy sửa chữa cái gì đó.

Càng cảm thấy sợ hãi thầy, ham muốn của tôi đối với Eun-kyo lại càng mãnh liệt. Tâm lý của tôi cũng rất lạ lùng. Tôi muốn hét vào mặt "ông già" này rằng Eun-kyo là của tôi, ông già quá rồi, ông có thể cho Eun-kyo cái gì chứ? Tôi còn độc thân, trẻ hơn ông rất nhiều, tại sao tôi lại phải mất Eunkyo vì ông? Ông không thể đi tiếp cùng với Eunkyo được. Một người già thân mang nhiều bệnh tật như ông, một lão già không còn sống được bao nhiêu ngày nữa như ông, làm sao Eun-kyo có thể chấp nhận ông được chứ? Ông thử đứng trước gương mà soi đi. Hãy nhìn lại chính mình đi! Đây chính là sự hồ đồ của ông đấy.

Thời gian một khi đã trôi đi không thể quay lại, tôi phải ngăn cản sự theo đuổi điên cuồng này. Nếu không thể ngăn được nó, có lẽ tôi sẽ giết thầy. Hoặc biến ông ấy trở thành lão già lẩm cẩm nặng, hoàn toàn mất đi lý trí... nếu thực sự có loại thuốc này, tôi rất muốn được làm việc đó.

Nhưng, nói thật, tôi không muốn mất đi thầy giáo, cũng không muốn mất đi Eun-kyo. Tôi vẫn rất kính trọng và yêu quý thầy, tuy có lúc cảm thấy thầy là hòn đá tảng cản đường tôi, là gánh nặng trên bước đường của tôi, nhưng có thể mang vác gánh nặng này tiến lên phía trước sẽ khiến tôi mạnh mẽ hơn trăm lần so với không có. Xét từ một ý nghĩa nào đó, đối với tôi, thầy vẫn là người quan trọng hơn Eun-kyo. Thầy sẽ không thực sự muốn giết tôi chứ?

Hôm nay thầy cũng nói rất buồn chán, muốn tháo toàn bộ động cơ ô tô ra để lắp lại từ đầu. Ông ấy ở lỳ trong ga-ra hơn nửa ngày trời, hai bàn tay dính đầy dầu mỡ. Trông cảnh tượng thầy nằm dưới gầm xe, không hiểu sao tôi thấy đẹp vô cùng. Nó rất uy nghiêm, mạnh mẽ, cẩn thận mà chu đáo.

Có lẽ cảm nhận được tôi đang đứng đờ ra ở đó, thầy vẫn nằm nửa người dưới gầm xe nói vọng ra. "Bây giờ cậu chỉ cần tháo giá đỡ xuống, mặt của tôi sẽ bị động cơ ép thành bánh thịt."

"Sao thầy lại nói như vậy ạ?"

"Tôi nói ngộ nhỡ thôi, ha ha, cậu vốn dĩ là một người rất thận trọng mà."

Thầy dường như đang thăm dò tôi, nhưng tôi lại dường như ngửi thấy sát khí của thầy đối với tôi ngày càng nặng hơn.

"Cậu rất muốn... ngủ cùng Eun-kyo, đúng không?" Câu hỏi như con dao ngắn phi thẳng vào tôi, rất sắc nhọn.

"Thầy cũng thật là, cô ấy vẫn còn là trẻ con mà."

"Thật sao? Tôi vẫn thực sự không biết cậu là một chính nhân quân tử đấy. Tôi thấy Eun-kyo rất gợi cảm, tôi rất muốn có được cô ấy."

"..."

Như một cạm bẫy, tôi không nói được gì. Lần đầu tiên tôi được nghe thấy thầy nói những từ ngữ tầm thường như vậy, xem ra đầu óc thực sự không được bình thường rồi.

"Dù cậu nói muốn có được cô ấy, cũng sẽ chẳng ai xông ra mắng cậu. Chẳng phải cậu còn muốn hôn cô ấy ở bãi đỗ xe sao?"

Đây là con dao ngắn nữa phi vào tôi. Tôi rụt cổ.

"Chẳng lẽ chỉ muốn hôn thôi sao? Phải nói là muốn có được tất cả chứ? Ha ha, một lão già như tôi mà còn muốn đây nên tôi quá hiểu ham muốn của cậu. Ngoài hôn ra, còn muốn gì nữa nhỉ? À, Seo Ji-woo, cậu còn định làm gì?"

"Tôi không có hứng với trẻ con. Chỉ là... muốn chơi chơi vậy thôi."

"Trẻ con... chơi chơi..." Thầy giáo cười ha hả, tiếng cười mang âm điệu khó tả khiến người khác khiếp sợ.

Tôi lại gặp ác mộng, tôi mơ thấy chiếc xe Ssangyong của thầy lao vùn vụt đến chỗ tôi đứng. Trên chiếc xe ấy, thầy đang cầm lái, vẻ mặt thầy lúc đó dù trong mơ nhưng nó cũng thật như cảnh tượng nhìn thấy trước mắt. Thầy đang cười ha hả. Tôi lại giật mình tỉnh giấc, toàn thân ướt đẫm. Ngoài cảm giác khủng bố tinh thần, tôi còn cảm thấy ý định giết người ở thầy nữa.

Tôi phải đưa một phần nhật ký cho Eun-kyo.

Tuy nói chỉ là giả thiết, nhưng ngộ nhỡ thầy tiếp tục sa vào con đường không bình thường, nói thật, thực sự tôi không thể biết được mình sẽ xảy ra chuyện gì. Kết quả, thậm chí tôi tưởng tượng, có thể tôi cũng đang gần giống như thầy giáo, đang điên dần lên. Tôi cầu xin sự tưởng tượng của mình là vô căn cứ. Nhưng, cũng không biết thế nào được. Nhỡ tôi có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Eun-kyo biết tất cả chân tướng là được.

Thêm vào đó, thời gian này ham muốn sở hữu Eun-kyo bùng cháy trong tôi một cách mãnh liệt. Tôi yêu cô ấy sâu sắc. Mãi đến trước mùa hè, tôi vẫn không hề biết tấm lòng của mình với Eun-kyo lại chân thành đến vậy. Trước đó, tôi cứ tin rằng mình là một kẻ không ấm áp, cái sự không ấm áp ấy rất phù hợp với phương thức yêu của tôi. Còn bây giờ không phải thế, tình yêu của tôi bỏng cháy, sâu đậm. Eun-kyo vẫn hay chê tôi già hơn cả thầy giáo, cho rằng tôi là kẻ rất hoang đường. Nhưng, giờ đây những lời tôi nói đều là sự thực. Tôi muốn nói với cô ấy rằng: "Anh yêu em."

Thầy là người có ham muốn mạnh mẽ tới mức có thể giết người. Có lẽ sai lầm của tôi chính là đã xem thầy đơn thuần chỉ là một "ông già", có lẽ ham muốn tình dục của thầy cũng mạnh mẽ hơn tôi, có lẽ khả năng tình dục thực tế cũng mạnh hơn tôi một cách ngoài ý muốn. "Tôi thấy cô ấy rất gợi cảm, tôi rất muốn có được cô ấy." Câu nói ấy của thầy giáo như dính bên tai tôi. Lúc ban đầu khi nghe, tôi còn cho rằng ông ấy muốn thăm dò mình, nhưng giờ tôi tin chắc không phải như vậy.

Tôi đã nhìn nhầm rồi. Chẳng qua thầy chỉ đeo mặt nạ của người già mà thôi. Ôi, thật bẩn thỉu, thật đáng sợ, giống như một lão già điên vậy. Điều đó sẽ thế nào chứ? Ông không thể có được cái gì đâu, bởi tôi sẽ giữ chặt Eun-kyo, không thể để cho ham muốn hồ đồ và điên cuồng của ông làm tổn hại. Không, không chỉ riêng Eun-kyo, thầy cũng phải được tôi giữ. Tôi tin, giữ Eun-kyo không để cho "ông già" như ông làm tổn hại chính là giữ danh dự của "ông già" như ông. Vì vậy, nói thực, khi thực sự không có biện pháp gì, thì cho dù phải giết ông, tôi cũng muốn giữ danh dự cho ông, đây là tình cảm chân thực của tôi.

Ôi, người thầy mà tôi yêu quý và tôn trọng nhất trên đời!

Nói thực, tôi vẫn còn yêu thầy giáo, cả những ham muốn không bình thường, ánh mắt điên cuồng, hay đến cả việc ông ấy muốn đi ngược lại cỗ máy thời gian cũng thế. Vì vậy, tuy tôi không có dũng khí, nhưng có lẽ cuối cùng tôi cũng đủ can đảm để giết ông. Tôi cầu xin đừng bao giờ để sự việc phát triển đến mức độ ấy. Phương pháp giết người của tôi sẽ không đầy tính nghệ thuật như ông, bởi tôi không phải là nhà thơ. Tôi thực sự liều lĩnh hơn thầy nên dù có giết ông bằng một cách đau đớn hơn, ông cũng không thể trách tôi. Bởi cuối cùng ông không đắp nặn cho tôi thành nhà thơ. Bởi tôi không phải nhà thơ, nên tôi chỉ cần coi "giết người" là mục tiêu là được. Tại sao một người "ngu xuẩn" như tôi còn phải đau khổ để làm quá trình này thêm hoàn mỹ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro