Bút ký của thi nhân - Tuyên cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù nghe được chuyện Seo Ji-woo đã lấy khoản tiền lãi lớn từ nhà xuất bản, nhưng tôi cũng không nói gì. Việc này dù sao cũng có thể tha thứ được. Tiền có thể trộm, tuy trộm tiền cũng là phạm tội, nhưng không thể liệt vào tội chết. Vấn đề là lòng tham. Seo Ji-woo trở nên tham lam quá rồi. Một khi lòng tham đã bén rễ thì nó sẽ nảy nở nhanh chóng một cách kinh người. Cậu ta hình như không biết lòng tham cuối cùng sẽ đưa cậu ấy vào nhà tù, sẽ phá hủy cậu ta. Đầu tiên cậu ta ăn trộm tiểu thuyết ngắn, sau đó ăn trộm tiền. Tiếp theo cậu ta sẽ ăn trộm gì nữa đây? Biết đâu cậu ta định trộm tất cả mọi thứ của tôi thì sao: Eun-kyo, nhà của tôi và những tác phẩm mà tôi chưa từng công bố. Còn cuốn Trái tim, tác phẩm lấy quyền tác giả là tên cậu ấy công bố cũng vậy, cậu ta không nên nghĩ sẽ cướp đi toàn bộ chứ. Cuối cùng, biết đâu cậu ta sẽ cướp đi sinh mạng của tôi thì sao. Với tình cảnh như hiện tại, lòng tham đã bén rễ và nhanh chóng nảy nở, sự tưởng tượng của tôi không phải không có căn cứ.

Về việc ăn trộm bản thảo tiểu thuyết ngắn, ngoài mặt tôi đã chấp nhận sự "tạ tội" của cậu ta. Bốn ngày liền cậu ta quỳ trước cửa phòng tôi xin tha tội. "Tôi sai rồi, xin thầy lượng thứ cho tôi một lần". Việc đến như hôm nay mà Seo Ji-woo còn dám nói ngoài chuyện ăn trộm tiểu thuyết ngắn ra, cậu ta không có điều gì giấu diếm nữa. Thật đáng ghét! Cậu ta hình như muốn trước khi "hạt giống" người già trong tôi bộc phát phải được nuôi dưỡng chín muồi thì phải. Không, cậu ta cũng có thể làm cho tôi chết trước lắm chứ. Chỉ cần hạ quyết tâm, cậu ta cũng có thể bỏ thuốc độc và thức ăn của tôi. Nếu bức thiết hơn, cậu ta cũng có thể thắt cổ tôi. Nếu lòng tham đạt đến cực điểm, có thể làm rất nhiều điều điên cuồng, cho nên có làm như vậy cũng là điều vô cùng có thể. Chẳng phải tôi bị bệnh suy thận, gan cũng bị viêm sao? Chỉ cần như vậy, cậu ta hoàn toàn có thể nói với tôi rằng: "Ông đã 70 tuổi rồi, chẳng phải ông đang tiến đến gần cái chết sao? Tôi chỉ định đưa cái chết của ông đến sớm hơn mà thôi, cho nên ông đừng buồn nữa." Tâm tư của cậu ta là như vậy, cho nên gần như đã loại bỏ tôi khỏi tầm mắt, gần như đã không coi tôi ra gì.

Hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến cuộc bạo hành của cậu ta với Eun-kyo trong bãi đỗ xe. Eunkyo đã nói: "Không được mà, không được!" và cố sức đẩy cậu ta ra, nhưng cũng không ăn thua. Nào chỉ có hôn môi đâu, cậu ta còn bạo liệt đưa tay sờ soạng khuôn ngực của Eun-kyo nữa chứ. Giữa ban ngày ban mặt, mà còn trong nhà tôi nữa chứ. Đây không phải chuyện nhỏ nữa rồi. Nhà là không gian cố hữu của tôi, vì vậy, có thể nói đó là sự tồn tại đồng nhất với tôi. Dù có được sự chấp nhận của tôi cũng không thể hành xử như thế được. Thời nay, người ta chỉ coi nhà là tài sản, nhưng đối với tôi, nhà là chỗ dựa, là chỗ lánh nạn duy nhất, là trung tâm năng lượng của tôi. Hơn nữa, cậu ta biết rõ tôi rất yêu quý Eun-kyo, yêu sâu đậm Eun-kyo, ấy vậy mà vẫn dám không để ý đến sự phản kháng của cô bé, ngang nhiên quấy nhiễu Eun-kyo ngay trong nhà của tôi.

Mà dám làm trong vương quốc của tôi, trong nhà của tôi.

Làm như vậy là cậu ta đang làm nhục tôi, so với việc ăn cắp tiền, điều này tuyệt đối không thể nói là chuyện nhỏ, nó là sự khiêu chiến vô cùng lớn đối với tôi, giống như khách đến thăm mà lại xúc phạm nữ chủ nhân vậy, lòng tôi rực lửa. Sao tôi có thể giữ một người như vậy bên mình hơn mười năm qua nhỉ? Nhưng tôi quyết định kiên trì đợi thêm nữa, đợi đến lúc cậu ta tự tìm đến sự diệt vong, đợi đến khi cậu ta tự nhấn máy tăng tốc của sự diệt vong bay đến với tôi.

Một hôm, ban ngày Eun-kyo đã đến, nhưng hơn mười một giờ tối lại đến.

Đó là một đêm mưa gió. Tôi nghe thấy tiếng kéo cổng chính, sợ quá, lớn tiếng hỏi là ai, thì ra là Eun-kyo. Cô ấy không có ô, trên người chỉ mặc chiếc quần soóc và áo phông, chiếc sơ mi khoác bên ngoài cũng đều ướt sũng.

"Khuya thế này... xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi cố ý trừng mắt hỏi.

Ngoài trời mưa vẫn rơi rào rào. Eun-kyo bước vào phòng khách, toàn thân run lẩy bẩy. Nhưng vẫn như ngày thường, cô bé vẫn cười hì hì.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ông nội cũng thật là... ông không thấy cháu ướt nhẹp hết rồi sao? Vẫn còn định giáo huấn nữa à?" Cô bé dẩu mỏ rồi đi nhanh vào nhà tắm.

Tôi nghe thấy tiếng nước chảy một hồi, chẳng biết phải làm gì, cứ đứng đờ giữa phòng khách nhìn ra khoảnh sân tối đen. Mưa vẫn như trút nước, thỉnh thoảng tiếng sấm sét vang trời.

Eun-kyo cũng từng có lần đến vào buổi tối, nhưng kiểu như thế này là lần đầu tiên. Tôi nghĩ chắc hẳn phải xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng đã bị ngấm mưa, vậy để cô bé uống tách trà nóng rồi hãy về vậy. Tôi đổ nước vào bình nước, cắm điện, pha hai tách trà Ssanghwa mà người ta biếu. Lúc này Eun-kyo đã tắm xong, trên chiếc áo phông ướt quàng thêm chiếc khăn bông lớn, bước ra khỏi phòng tắm như không có chuyện gì.

"Ông nội, ông pha trà Ssanghwa cho cháu ạ?"

"Nóng đấy, vừa thổi vừa uống!" Tôi không dám nhìn thẳng cô bé, mà nhìn ra chỗ khác nói.

"Ông nội, ông đang làm gì vậy?"

"Đọc sách."

"Ông cũng xem ti vi đi chứ. Ngày nào cũng đọc sách đọc sách, ông không thấy chán à?"

"Tôi hỏi cô, đêm khuya thế này, cô đến đây làm gì vậy?"

"Cháu mà nói chắc ông nội sẽ mắng đấy."

"..."

"Cho dù cháu nói gì ông nội cũng đừng mắng nhé. Nếu không, cháu chẳng dám nói một từ nào đâu."

"Nói đi. Tôi cũng chưa bao giờ nói buổi tối không được phép đến mà."

"Ông nội, tối nay cháu ngủ ở đây."

"Cái gì?"

"Ông cho cháu ngủ ở đây nhé. Hôm nay, cháu không thể về nhà!" Lúc này tôi mới nhìn thẳng cô bé.

Tiếng mưa rất lớn. Xem ra tối nay chắc chắn không tạnh rồi.

Lần này chính cô bé tránh cái nhìn của tôi, đầu cúi xuống.

Mái tóc ướt rủ xuống. Bên má bị tóc che một nửa có gì đó giống như vết hằn đập vào mắt tôi. Từ dưới tai đến cổ hình như bị vật gì đó đánh mạnh vào, đỏ rực lên. Không hiểu có phải do bị ngấm nước lạnh hay không mà mặt của Eun-kyo nhìn rất xanh.

"Ngẩng đầu lên!" Tôi nói.

Nghe tôi nói vậy, cô bé càng cúi đầu thấp hơn nữa.

"Tôi bảo cô ngẩng đầu lên!"

"Không..." Giọng cô ấy nói run run. Lẽ nào đang khóc sao?

Tôi im lặng. Ngoài trời lại thêm một trận mưa lớn kèm theo sấm chớp. Lần này to hơn lần trước. Đôi vai Eun-kyo run lẩy bẩy. Sau đó tôi thấy nước mắt của cô bé rơi lã chã xuống sàn nhà. Tôi rất khó xử, chỉ biết im lặng. Tuổi thanh xuân vô giá, nhưng chưa kịp chuẩn bị để tâm hồn thơ trẻ đón nhận sự mê hoặc hay sự phản bội của chính bản thân mình trên bước đường mù mịt của tương lai, chính vì thế làm sao lại không có chuyện muốn khóc chứ? Bởi vậy, khi muốn khóc, thì mặc cho cô bé khóc đi.

"Ôi, thật... mất mặt quá..." Sau một hồi lâu, cô bé lẩm bẩm nói, rồi vội lấy khăn bông lau mặt.

Trong giây phút ấy, tôi quá sợ hãi. Vết tích trên má cô bé rõ ràng là dấu tay, hình như ai đó đã tát cô bé rất mạnh. Tôi kinh ngạc bước nhanh tới nâng khuôn mặt cô bé lên: "Có người đã đánh cô!"

"Không, không có..." Cô bé vội định quay mặt đi. Nhưng nước mắt lại bắt đầu chảy dài trên má, không nói được thêm lời nào nữa.

"Là ai?" Tôi hỏi.

Cô bé thút thít.

"Là người đàn ông cô quen sao?"

"Là... mẹ cháu." Cô bé khóc. "Mẹ cháu... đối với các em không như vậy, nhưng thỉnh thoảng lại đánh cháu."

"Mẹ cô?" Giọng tôi cao lên tám độ.

"Là cháu... cháu cãi bà ấy."

Cô bé đưa nắm tay lên quệt nước mắt giống như trẻ con, cố ý cười lớn, rồi lại nói. "Ôi, thật mất mặt quá."

Đánh cô bé là thói quen của mẹ Eun-kyo.

Nhưng hôm đó mẹ Eun-kyo không chỉ đánh vào mặt, mà vai, lưng cô bé cũng bị đánh. Vết sưng đỏ lên ở cổ chính là vết bị đế giày nện vào. Hình như hôm nay các em cô bé bày đồ ra chưa kịp dọn, nên Eun-kyo đã phải gánh tai họa.

"Cháu biết, mẹ quá vất vả nên mới đối xử với con cái như vậy. Cũng bởi mẹ chỉ có... một mình." Cô bé nói.

Đúng thật, công việc chỉ là kỳ cọ lưng cho khách trong nhà tắm, một mình phải nuôi ba đứa con, làm sao không có lúc cảm thấy quá mệt mỏi kia chứ? Nhưng dù có vậy cũng không thể vớ chiếc giầy đánh một học sinh trung học một cách không có chừng mực như vậy chứ!

"Mẹ cháu không phải người xấu, đối xử với cháu vẫn rất tốt mà. Ngày mai mẹ lại quên hết mọi chuyện mà thôi."

"Vậy cũng nên về nhà, mẹ cô sẽ lo cho cô lắm đấy. Cô bỏ nhà đi như thế, liệu bà ấy có thể ngủ được không?"

"Hì hì, mẹ của cháu ấy à, nếu giờ cháu về nhà có khi bà ấy còn khó chịu hơn, không ngủ được ấy. Đợi đến mai, sau khi bà ấy đi làm, cháu về nhà là xong thôi mà. Hì hì, mẹ cháu là A-míp đơn bào. Chỉ qua một ngày, việc ngày hôm trước bà ấy sẽ quên hết."

"Làm sao có thể quên được?"

"Đúng vậy mà. Có khi khách hàng đến tắm nhờ kỳ lưng nhiều, bà ấy còn mua cả con gà nướng mà cháu thích ăn, về nhà cười hì hì cũng nên. Trước đây, mỗi lần như vậy, cháu sẽ đến nhà bạn ngủ, nên mẹ cũng sẽ nghĩ cháu đến nhà bạn ngủ như mọi lần. Hôm nay mưa to quá, nên cháu đến chỗ ông nội."

Nghe cô bé nói vậy, tôi cũng không muốn cứng nhắc bảo cô bé đi về trong cơn mưa đang tầm tã ấy nữa.

Để Eun-kyo ngủ ở phòng ngủ tầng hai, tôi ngủ tầng dưới là được. Tôi lục xem có quần áo nào khả dĩ cho Eun-kyo mặc được hay không, nhưng quần áo của tôi rộng quá, không có chiếc nào vừa với cô bé cả. "Để cháu tự tìm, ông nội ra trước đi."

Cô ấy tìm mãi, cuối cùng mặc một chiếc quần ngắn và áo phông cotton trắng đi ra. Gọi là quần ngắn, nhưng nó dài đến ngang ống chân của cô bé, còn áo phông cổ tròn dài trùm mông.

"A, ông xem, thành váy rồi này." Cô bé lại cười hì hì, tôi cũng cất tiếng cười khà khà. "Ông nội, chúng ta nấu mỳ ăn nhé." Hình như cô bé đã quên hết mọi chuyện, giọng lại vống lên như bình thường, nghe vậy lòng tôi cũng sáng sủa, nhẹ nhõm hơn lên.

Bên ngoài có lẽ gió rất to, tiếng gió quất những hạt mưa vào ô cửa sổ nghe "bộp bộp" rất rõ.

Sau khi ăn xong mỳ, Eun-kyo và tôi cùng ngồi trên ghế sofa xem ti vi một lúc. Đối với người không hay xem ti vi như tôi, tiết mục đó là lần đầu tiên tôi xem. Tôi xem một cách lơ đãng. Eun-kyo ngồi bên cạnh tôi, giống như trong mơ vậy.

Đêm mưa yên tĩnh như biển sâu. Albert Camus đã nói trong tác phẩm Bản ghi nhớ của mình: đêm tối là vịnh cảng đa tình. Tô Đông Pha đã than thở: "Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng". Còn với tôi, đêm đó là như vậy. Chỉ là Eun-kyo ngồi bên cạnh tôi, như vậy đã khiến tôi cảm thấy đủ lắm rồi. Cô bé bị mẹ đánh, lại bị ướt mưa, ăn xong mỳ, tự nhiên sẽ buồn ngủ. Eun-kyo buồn ngủ đến nỗi đầu gật gù liên tục, người dần nghiêng, rồi một lúc sau đã dựa hẳn vào tôi mà ngủ.

"Eun-kyo, lên trên ngủ đi." Tôi nói.

"Ông nội... chỉ... một lúc nữa thôi..." Không biết có phải mơ hay không, cô bé trả lời như vậy. Mái tóc còn ẩm của cô bé dính lên cánh tay tôi, không có chút cảnh giác nào. Tiếng thở nhè nhẹ của cô bé nghe cũng thật dễ chịu.

Tôi lại ngồi yên lặng, bên ngoài rền vang tiếng sấm. Tôi vẫn lơ đãng nhìn màn hình ti vi, thực sự muốn mãi mãi như vậy, kéo dài cả nghìn năm, cả vạn năm. Nếu trong ti vi không bất ngờ phát ra tiếng ồn ào, có lẽ cảnh tượng đó thực sự sẽ như vậy suốt cả đêm. Nhưng tiếng kính cửa sổ vỡ trong ti vi khiến Eun-kyo giật mình sợ hãi, cô bé tỉnh ngủ.

"Ông nội, cháu... có hét lên không?"

"Không, là người trong ti vi rất ồn ào thôi. Lên tầng để ngủ cho ngon nhé!"

Tôi nuối tiếc tắt ti vi, đứng lên khỏi ghế sofa. Tiếng mưa quét qua cửa sổ, vọng vào trong phòng.

Trời đã sáng.

Tôi có một cảm giác rất lạ, sau đó tỉnh hẳn ngủ. Có hơi thở ấm áp chạm vào phần eo của tôi. Là gì nhỉ? Trái tim tôi thấp thỏm không yên, tôi liền ngồi dậy.

Lúc nửa đêm, rõ ràng Eun-kyo đã lên phòng ngủ trên tầng hai, còn tôi ngủ trên giường phòng dưới mà. Khó khăn lắm tôi mới đi vào giấc ngủ đẹp được. Chuyện Eun-kyo và tôi cùng ngủ trong một mái nhà là đủ đẹp lắm rồi. Làm sao tôi lại không có ham muốn mãnh liệt rằng được ôm cô ấy trong lòng mà ngủ chứ? Thật sự tôi đã từng có ham muốn ấy, nhưng không hiểu sao hôm đó bản thân đã kiểm soát được nó một cách dễ dàng đến lạ thường. Eunkyo ở phòng ngủ tầng trên, còn tôi vừa mơ tưởng vừa chìm vào giấc mộng đẹp. Tôi mơ rằng, đến sáng Eun-kyo ào ào chạy xuống nhà, gọi vang bên tai tôi: "Ông nội, dậy ăn sáng thôi." Trong đời tôi chưa từng đón nhận một buổi sáng nào như vậy, đây cũng là buổi sáng mà tôi hằng mơ ước trong cuộc đời. Cho nên, trước khi đi ngủ, tôi đã mở tủ lạnh xem mấy lần, muốn làm cho cô bé cái gì đó ăn sáng, sau đó ngủ thiếp đi. Đến khi ngủ rồi vẫn còn nghĩ, tôi phải dậy sớm hơn cô bé, sau đó vào thành phố mua một ít đồ ăn về.

Thế nhưng, giờ đây tôi lại nghe thấy tiếng thở của ai đó phát ra ở phần eo của tôi kìa.

Là Eun-kyo sao? Tôi lẩm bẩm, ngồi nhẹ dậy. Là thật. Trán Eun-kyo đang dựa trên eo tôi, người cong lại như dấu hỏi, cô bé đang say giấc nồng. Có lẽ bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc, sợ quá nên cô bé đã ôm gối xuống nhà. Tia sáng đầu tiên đang chiếu qua cửa sổ, căn phòng sáng lên. Tôi sợ làm cô bé tỉnh giấc, nên đã nín thở để lặng nhìn cô bé. Cô bé đang gối đầu lên eo tôi, lưng và mông cong veo giống như một cái cung, một tay nắm lấy đầu gối tôi. Bởi chiếc áo phông cổ quá rộng, nên một bên vai và phần trên ngực đều lộ ra ngoài. Làn da trắng trong như thủy tinh, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy động mạch nhỏ trên cánh tay và mu bàn tay cô bé.

Cô bé tìm một nơi ấm áp, giống như một chú chim non bay qua đại lục rất mệt mỏi tìm nơi trú chân vậy.

Tôi có cảm giác như vậy. Bản năng là đẹp, là thương xót ư? Nói một cách thông thường, cái đẹp xuất phát từ sự chân thực hoặc sự cân bằng hoàn toàn, nhưng tôi không tán đồng nguyên lý bình thường này. Cái đẹp rất chủ quan, là một sự bối rối hoặc cảm động. So với việc này, thương xót không chỉ là tấm lòng bi thương và xót xa vô hạn tồn tại của bản thân. Theo Schopenhauer, đó là tiêu chuẩn cơ bản nhất của đạo đức luận. Xét từ một nghĩa nào đó, đây là hai khái niệm khác nhau, khó có thể giống nhau hoàn toàn.

Tôi nhẹ nhàng sờ vào mái tóc mượt của Eunkyo.

Mái tóc của cô bé phát ra thứ ánh sáng bất tử, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, quyến rũ như hoa. Tôi kéo nhẹ áo, che bờ vai của cô bé, dường như có câu chuyện cổ, có bản tình ca chảy ra từ mái tóc, đôi má, bờ vai, cái eo thon, bắp chân nhỏ nhắn hay cái bụng xinh xắn vậy. Gờ xương quai xanh, đường cong của eo cô bé rất mềm mại. Hình dáng của cô bé in dưới ánh nắng ban mai thật đẹp đến khó tả, vẻ đẹp không ai sánh bằng, nó vô cùng mong manh và yếu đuối. Tôi thật muốn ôm chặt cô bé vào lòng, vuốt ve mái tóc, chạm vào vai và eo của cô bé, hôn lên đôi môi chúm chím đỏ và đôi má hây hây hồng kia, áp tai vào ngực để nghe nhịp đập từ trái tim cô bé, dụi mũi vào phần bụng nhấp nhô, nghe tiếng thở của cô bé. Tôi cảm thấy đó là một thứ bản năng rất khiến người ta phải ngạc nhiên. Nhưng kỳ lạ thay, khi tôi vừa khẽ cong người, lập tức đã bình tĩnh lại ngay.

Đã vài lần, chỉ cần trông thấy tay cô bé lau kính cửa sổ, cậu nhỏ phía dưới của tôi sẽ vươn thẳng dậy như cỏ xanh vào buổi sáng trong vậy. Khi vẽ hình xăm trên ngực tôi, khuôn ngực trắng ngần của cô bé đã nhẹ nhàng quét lên trán tôi, và kể từ đó, trong tôi bắt đầu có ham muốn với Eun-kyo. Hôm nắm lấy cổ chân cô bé, tôi đã vô cùng muốn kéo cô ấy vào lòng một cách thật mạnh bạo. Nhưng giờ đây, "thằng nhỏ" vẫn rất yên lặng.

Mọi người đừng lầm tưởng rằng vì già rồi, tôi không còn sức mạnh. Tôi đã khôi phục được nó, trong tôi lại dồi dào sức lực. Bản năng của tôi cảm thấy Eun-kyo càng có sức hấp dẫn hơn bất cứ lúc nào, vậy mà cô bé lại không hề có sự phòng bị nào cả. Nhưng cơ thể của tôi lại rất yên lặng. Đó là ham muốn tĩnh. Không phải ham muốn chiếm đoạt không ngừng, chiếm đoạt cho mình mà là ham muốn hy vọng có thể chặt chân tay mình để dành cho cô bé.

Không, đó đã không phải là ham muốn, mà là yêu. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được ham muốn chỉ cần có cô ấy bên cạnh là đã đủ đầy như thế, nó đã chiến thắng bản năng. Hình như tôi đã dùng tình yêu của mình khống chế bản năng và ham muốn một cách tự do, thoải mái như chơi những viên đá nhỏ vậy.

Đây là một thứ kinh nghiệm. Tôi ngắm nhìn Eun-kyo thật kỹ, hồi hộp đến nỗi gần như tắt thở. Lúc đó, tôi không những không thấy lúng túng, mà cảm thấy tất cả đều nhẹ nhàng và tươi đẹp vô hạn, cảm nhận được tình yêu thuần khiết, và cảm thấy bản năng thuần khiết. Đây là cái gì nhỉ? Lẽ nào là sự hoàn mỹ của cái đẹp và sự thương xót hợp nhất lại sao? Nếu không phải thế, lẽ nào nó là sự chiến thắng của sự thương xót đối với cái đẹp.

Tôi khẽ mở cửa, nhẹ nhàng bước ra sân.

Những tán lá cây tùng sau một đêm bị ướt mưa giờ đang lấp lóa dưới ánh nắng mặt trời, chúng trông như những đứa trẻ vừa mới tắm xong, phấn khích hò reo vui vẻ. Tôi ngồi sưởi nắng ngoài sân, thật kỳ lạ, phần dưới cơ thể tôi vốn đang rất bình tĩnh, vậy mày sau khi rời khỏi Eun-kyo, trong nháy mắt nó lại dựng đứng lên, mà còn rất thẳng. Cho dù vậy, tôi vẫn rất tự do, rất bình tĩnh, trạng thái ấy rất buồn cười. Tôi rất vui, cảm thấy được thành tựu cuối cùng là cái gì đó. "Ha ha ha..." tôi cười một cách vô thức. Tâm trạng tôi quá phấn khích, giống như đang muốn bay lên vậy.

Hôm đó, hình như có một sự dự cảm nào đó, Seo Ji-woo khác với ngày thường, đến rất sớm. Sau đó tôi mới biết, tối hôm qua Eun-kyo có gọi điện thoại cho cậu ta. Lúc đó tôi đang định cùng ăn sáng với Eun-kyo.

"Cháu sợ quá... Tiếng sấm to như vậy kia mà. Ông nội, sao ông có thể coi như không có chuyện gì vậy?"

"Ha ha, xem ra tội của cô không ít nhé. Eunkyo này, nếu không có tội thì không ai phải sợ tiếng sấm cả. Trên nóc nhà còn có cột tránh sét nữa mà."

"Cháu vẫn sợ lắm, cháu muốn rúc vào nách ông nội để ngủ cơ."

"Sáng sớm thấy cô trốn ở chỗ eo của tôi, chỗ đó có thể ẩn náu sao? Ha ha ha." Tiếng cười của tôi vọng ra phòng khách.

Lúc này, Seo Ji-woo mở cổng bước vào.

"Cậu đến sớm có việc gì thế?" Tôi hỏi.

"Tối qua mưa to quá. Tôi lo lắng không biết có chuyện gì hay không?" Cậu ta trả lời mà tránh ánh mắt của tôi. Không hiểu có phải do cả đêm không ngủ được hay không mà trông cậu ta rất tiều tụy.

"Nếu anh không ăn cơm, thì qua bên này." Eun-kyo nói.

Seo Ji-woo hầm hầm nhìn Eun-kyo với vẻ mặt không hài lòng, chau mày hỏi: "Cô mặc cái gì vậy?"

"À, đồ của ông nội ấy mà. Mặc như quần áo ngủ thôi."

"Quần áo ngủ?" Seo Ji-woo thét lên.

"Là thế này. Có chú chim nhỏ lạc đường muốn nghỉ ngơi một tối, ha ha, tôi làm sao có thể nhẫn tâm đuổi đi chứ?" Tôi nói xen vào.

"Thầy... chẳng phải thầy nói không cho cô ấy đến vào buổi tối sao? Cô ấy... chẳng qua vẫn chỉ là học sinh trung học." Trong lúc tức giận, Seo Ji-woo đã buột miệng ra câu đó.

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta ý muốn nói. "A, cái cậu này!" Rồi để Eun-kyo không thể nghe thấy, tôi nói thật nhỏ như lẩm bẩm một cách vô thức: "Như tên trộm vậy!" Nếu như bình thường, có lẽ tôi sẽ gào vào tai cậu ta. Bởi tôi đang bốc hỏa, hình như cậu ta thực sự đang muốn nhấn xe tăng tốc hướng đến sự diệt vong của chính mình. Nếu không cậu ấy không thể công khai khiêu khích tôi như vậy. Theo đà này, sớm muộn cậu ta cũng sẽ trợn mắt, động tay chân, cuối cùng không chừng còn động đến dao. Đây là việc tốt, tôi đang đợi đây. Tôi thầm nhủ trong lòng như vậy. Hình như tôi đang đợi cậu ta tự đi đến tan vỡ. Hừ, hôn môi Eun-kyo chưa đủ, còn kéo đồng phục học sinh của cô bé lên nữa chứ... Thế mà còn dám há miệng "chẳng qua vẫn chỉ là học sinh trung học", cậu dám bôi thứ nước bọt bẩn thỉu của mình lên khuôn ngực thuần khiết của Eunkyo kia đấy. Hay cậu ta cho rằng ham muốn của mình là tự nhiên, còn tôi là môt lão già sắp xuống lỗ, nên ham muốn ấy là phạm tội làm trái với tự nhiên?

Đương nhiên, cho đến lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra giữa Seo Ji-woo và Eun-kyo đã có quan hệ tình dục. Nên chỉ nghĩ đến việc Seo Ji-woo mạnh bạo kéo đồng phục học sinh của Eun-kyo lên trong khoang xe tối đen hôm ấy là nắm tay tôi đã siết chặt không ngừng run rẩy. Thấy ánh mắt của tôi, Seo Jiwoo liền cúi đầu. Tôi không thể dằn được cơn phẫn nộ, đùng đùng đi lên tầng hai.

Sau khi tôi lên tầng, hình như Seo Ji-woo còn tiếp tục tức giận với Eun-kyo thì phải. Chắc hẳn là chuyện tối qua Eun-kyo đã đến chỗ tôi ngủ qua đêm, cậu ta đã bị lòng đố kỵ khiến cho lạc mất thần trí. Với một người có đầu óc "ngu xuẩn" như cậu ta thì chắc không bao giờ có thể tưởng tượng được cảm giác mãn nguyện trong giây phút tôi vuốt nhẹ mái tóc đẹp của Eun-kyo. Sự sùng bái đối với cái đẹp là một bản năng khiến người khác phải giật mình. Sự thương xót tồn tại trong bản thân làm cho người ta say mê hơn nhiều so với giây phút quan hệ nam nữ. Cậu ta làm sao có thể tưởng tượng ra được chứ? Giây phút này đây trong đầu cậu ta phác nên bức họa như thế nào, tôi hoàn toàn có thể đoán được. Có lẽ cậu ta rất muốn hỏi Eun-kyo: "Cô ngủ cùng với ông già này rồi phải không?" Với bản tính của tôi, thực sự tôi muốn đạp mạnh cửa lao ra, hét to lên rằng: "Đúng, đã ngủ với tôi rồi đấy, cho nên giờ Eun-kyo là của tôi! Cậu muốn làm gì nào?"

Có lẽ tuyên án phạt tử hình là chứng minh sự tượng trưng có giá trị cao nhất vốn có của nhân loại. Bởi vì, ngoài thế giới con người ra, chỉ có trường hợp bị giết chứ không có án phạt tử hình.

Seo Ji-woo phủ nhận và làm nhục quy luật "sinh – lão – bệnh – tử", một quy luật tự nhiên mang tính tuyệt đối. Cậu ta không những chỉ chà đạp lên nhân phẩm của bản thân, mà còn chà đạp lên sự tự tôn người thầy của mình với lý do già yếu. Không chỉ vậy, ăn trộm tác phẩm của người khác, linh hồn của người khác còn chưa đủ, cậu ta còn dùng kỹ thuật vụng về của mình khiến cho nó trở nên nát bét. Cậu ta là người phạm quá nhiều tội, mà một chút hối lỗi cũng không có, vì vậy cậu ta quá xứng đáng nhận án tử hình. Hình như tôi nghe thấy đâu đó có đoàn người đang vừa gõ chiêng đánh trống, vừa hô to hai chữ "tử hình". Âm thanh ấy vang dội đến tận mây xanh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro