Bút ký của thi nhân - Ngờ vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với một số người thì văn học là một loại tật bệnh bẩm sinh. Nhưng cũng có một số người mãi mãi không thể viết văn.

"Tôi muốn dùng văn chương sáng tạo ra một nhạc cụ sắc bén!" Người phát ngôn như thế chính là nhà văn Pháp André Paul Guillaume Gide, tác giả của tác phẩm Khung cửa hẹp. Câu đó đồng nghĩa với việc muốn nói, mộng văn chương cũng giống như nhà ảo thuật có thể lấy chú chim bồ câu ra từ trong chiếc mũ rỗng không. Nhưng văn chương và ảo thuật không giống nhau, vì văn học không phải là nghệ thuật lừa dối. Seo Ji-woo còn chưa học được cách lừa dối.

Cậu ta rất khéo tay, cũng rất nhẫn nại, còn hiểu được cách chuẩn bị những đạo cụ thiết yếu. Nhưng không phải cứ chuẩn bị giấy nháp và bút mực tốt thì có thể sáng tạo ra "nhạc cụ sắc bén". Có những người mặc dù không có tài, nhưng chuẩn bị tốt những gì cần thiết, thông qua nghiên cứu tỉ mỉ lại tìm ra được những nội tầng tinh hoa mà chính mình cũng không hiểu rõ, và cuối cùng cũng có thể tạo ra "nhạc cụ sắc bén". Nhưng, có những người vĩnh viễn không thể tiến nổi thêm được bước nào. Cách duy nhất để những người như vậy tự cứu mình là từ bỏ công việc ấy. Nhưng, cậu ta đã bỏ lỡ thời cơ. Dù dạy bảo thế nào, cậu ấy vẫn lý giải văn chương là văn chương, nhạc cụ là nhạc cụ, cậu ta không thể hiểu quá trình biến văn chương thành thứ nhạc cụ thần kỳ kia.

Khi tôi viết cuốn tiểu thuyết và lấy danh nghĩa của Seo Ji-woo để tham dự cuộc thi, nói thật, tôi không nghĩ sẽ thành công, càng không nghĩ thành công đó sẽ nối tiếp thành công. Về điểm này, tôi rõ ràng có tội. Cho dù nói tôi là tội phạm, tôi cũng không thể biện bạch.

Phần tử trí thức thì ngay cả văn chương cũng muốn phân chia theo thứ bậc, muốn đem tất cả các tác phẩm của các tác giả đi dán tem kiểm định giống như trên sản phẩm thương mại, và phân chia rõ ràng ra. Đối với thói quen thông thường của các phần tử trí thức, tôi rất khinh thường. Thế nào là văn học chứ? Không chỉ văn học, thành kiến với tính bạo lực đó còn được thể hiện rõ ràng trong nhiều lĩnh vực. Lĩnh vực nào cũng đều có câu lạc bộ, liên hiệp hội, còn có cả những tập đoàn phi hội viên bị coi như ăn mày. Mà nó lại không hề giống như lĩnh vực thể thao, dùng thành tích chung cuộc của các cuộc thi đấu phân chia. Thỉnh thoảng cũng xảy ra tình huống như vậy, nhưng đa phần đều lấy một "hiện tượng" rất ít ỏi để làm manh mối, lấy "nội dung" chỉnh thể để phân loại. Dẫn dắt sự ủng hộ của đại chúng, dựa vào trò bịp bợm để đảm bảo, củng cố tính chính xác của cách phân loại. Sau đó người được phân chia đến một thứ tầng nào đó, dù có ôm ấp những mộng tưởng như thế nào cũng đều cần phải thay đổi, mà cả đời cũng rất khó thoát khỏi cái vị trí đó, kiểu giống như "một lần làm hải quân, vĩnh viễn là hải quân" vậy.

Tôi không ngốc, nên sớm đã nhận thức rõ điểm ấy.

Cả đời chỉ biết làm thơ thì có gì mà tự hào chứ? Cuộc sống của một con người với bút danh là Joek-yo thì có ma lực thần kỳ gì không? Nhưng, trên đất nước của chúng tôi, đem mấy thứ đó đính kèm lên thơ tôi, lại có thể quảng bá rộng rãi, đạt được thành quả kinh người. Mộng tưởng trở thành nhà thơ để tồn tại, nên cần phải có tính chiến lược nâng cao giá trị thơ của tôi. Tôi tin thứ dục vọng đó của mình không phải không có đạo đức. Tôi nghĩ đây chỉ là một cách thức tôi la ó phản đối mãnh liệt đối với phần tử trí thức đầy thành kiến trong xã hội mà thôi. Do đó, có lẽ lúc ấy tôi đã có cảm tình đặc biệt với sự ngược đãi - hay sự thành công với tư cách nhà thơ của mình. Rốt cuộc thơ của tôi có đáng nhận được sự hâm mộ và tôn kính của quần chúng không? Quần chúng hâm mộ thơ của tôi, lẽ nào là vì tôi sớm nhìn rõ thói xấu của xã hội, đồng thời hùa theo chế nhạo thói xấu đó sao? Mọi người nói thơ của tôi đạt tới mức "tĩnh lặng của vũ trụ". Cũng có người nói đó là do tôi đã kiên quyết trừ bỏ dục vọng của thế tục, luôn chỉ chú tâm vào quá trình làm thơ gian khổ dài dằng dặc để đạt được thành tích huy hoàng. Từ xưa đến giờ tôi sống cuộc sống một mình như của một người tu đạo, chưa viết tạp văn bao giờ, sự thực này đương nhiên cũng có thể trở thành giai thoại để mọi người ngợi khen không ngớt. Xét từ lập trường của tôi, những nhận xét, đánh giá đó chỉ là kết quả của những đầu óc lanh lợi phụ họa với chiến lược của tôi mà thôi. Do đó, tôi thường ngồi một mình tự lẩm bẩm:

"Nếm trái đắng đi!"

Khi tôi bước sang lục tuần cũng thế, câu "nếm trái đắng đi" ấy là nhằm vào một bộ phận trí thức đầu óc sáng láng biết cách giúp quần chúng sùng bái tôi. Nhưng cuối cùng sự thay đổi kỳ quái vẫn xảy ra. Tôi ý thức được, từ lúc 65 tuổi trở đi, câu "nếm trái đắng đi" ấy đã chuyển mũi dùi quay lại nhằm vào tôi. Đối với những câu thơ của mình, tôi cũng bảo "nếm trái đắng đi", hay với chính bản thân tôi cũng vậy, tôi cũng nói "nếm trái đắng đi". Đây là sự nhận thức, trào phúng, mỉa mai tột bậc của tôi. Chẳng hạn, tôi thường rơi vào tình trạng kích động như thế này: tôi vô cùng muốn hét to lên rằng bút danh Lee Joek-yo chẳng qua cũng chỉ là công cụ mang tính chiến lược mà thôi, thậm chí ngay cả việc tôi sống một mình bấy lâu ấy cũng chẳng phải vì cuồng nhiệt yêu thơ mà chỉ là ngẫu nhiên như vậy.

Khi lấy danh nghĩa của Seo Ji-woo tham gia cuộc thi viết tiểu thuyết ngôn tình, tôi cảm nhận được sự sợ hãi, đồng thời cũng cảm nhận được khoái cảm kỳ diệu. Không thể có chuyện cái kim lâu ngày trong bọc mà không lòi ra. Tôi nghĩ rồi sẽ có một ngày, tất cả mọi người đều biết tiểu thuyết ngôn tình kia là do nhà thơ Lee Joek-yo – người đạt tới sự "tĩnh lặng của vụ trụ" viết. Tới lúc đó mọi người sẽ biết sau vỏ bọc của nhà thơ Lee Joek-yo ẩn giấu bao nhiêu "thứ nông cạn". "Thứ nông cạn" đó không phải là tôi, mà là ngôn ngữ biểu đạt "các bạn" chưa biết. Kỳ thực, tôi chưa từng cho rằng văn chương tình ái là "nông cạn", cũng không cảm thấy nó không có giá trị gì. Do đó, biểu đạt như vậy mới chuẩn xác, lúc viết cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó là vì để mọi người cảm thấy tôi nông cạn, khiến mọi người mặc sức chửi rủa tôi. Tôi viết có kế hoạch như thế.

Bất luận thế nào, thì tôi viết cũng là vì muốn mọi nguời thấy rõ tôi là "đồ nông cạn". Tôi đã đoán được rằng, một ngày nào đó tất cả sẽ bị phơi bày, tiểu thuyết đó là tác phẩm của nhà thơ Lee Joekyo. Khi bản thảo đó cuối cùng cũng in thành sách, bỗng nhiên bản thân tôi có một sự kích động, thôi thúc muốn phơi trần tất cả. Tôi muốn mọi người thấy rằng tôi và những tác phẩm thơ của tôi chẳng đáng bằng một bài văn. Có thể nói là tôi cần tiền, cũng có thể nói tôi chơi đùa với cả hai bản mặt của phần tử trí thức. Điều đó mặc dù không hoàn toàn sai, nhưng những lý do đó kỳ thực rất gần với sự ngụy tạo cho tội của tôi. Theo thời gian, tôi dần dần càng nhìn rõ những điều ẩn chứa trong lòng mình. Sau đó tôi có thể rút ra kết luận, làm một nhà thơ, tôi muốn đem "thành tựu huy hoàng" đã được thần thánh hóa vứt xuống dòng nước thối tha. Cuối cùng, dùng thủ đoạn tàn ác đó, biến Seo Ji-woo trở thành người đại diện, phù hợp với "cách nói của mọi người", viết nên cuốn tiểu thuyết ngôn tình đó.

Đương nhiên, tôi biết, mặc dù Seo Ji-woo nhờ vậy mà thành nhà văn, nhưng cậu ta không nhờ thế mà trở nên hạnh phúc. Khi cuốn tiểu thuyết thứ ba Trái tim giữ vị trí bán chạy hàng đầu, tối hôm ấy chúng tôi ngồi cùng nhau xác nhận chuyện đó, tôi nghe thấy Seo Ji-woo lẩm bẩm: "Vốn hy vọng lần này sẽ thất bại không bán được, vậy mà lại đứng đầu."

"Cậu hy vọng nó sẽ thất bại? Cậu đã hoàn toàn trở thành một nhà văn nổi tiếng rồi, phải uống mừng một cốc mới đúng!" Tôi giả vờ an ủi.

Cậu ta liếc tôi một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ trách móc: "Em cứ tưởng thầy cũng hy vọng nó thất bại cơ. Thầy... thầy kỳ vọng điều gì vậy?"

"Tôi ấy à, kiếm được tiền là tốt rồi, thành công của cậu cũng không tệ đấy chứ..."

"Có hai điều em không hiểu. Đầu tiên, nói thật, em không hiểu trong lòng thầy rốt cuộc nghĩ gì?"

"Còn gì nữa?"

"Quần chúng, đám nhà báo, nhà bình luận sao bọn họ đều ngu xuẩn như vậy? Em rất lấy làm kỳ lạ là tại sao họ không phân biệt nổi đâu là em và đâu là văn chương của em? Rõ ràng không phải em viết, vậy mà lại chẳng có một ai mảy may nghi ngờ."

"Xem ra cũng có lúc cậu bị kích động muốn vạch trần tất cả đấy nhỉ?" Cũng giống như tôi, tôi đã thấy cậu ta cũng hy vọng tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, nhưng đồng thời lại lo lắng mọi việc sẽ xảy ra như vậy. Nỗi khổ tâm giằng xé trong lòng cậu ấy chính là như thế.

"Dù tất cả đều được phơi bày ra ánh sáng, tôi cũng không để liên lụy đến thầy đâu. Một người như thầy lại đi viết những tác phẩm văn chương kiểu ấy... thật chẳng ra làm sao cả. Quần chúng cũng chẳng đời nào tin."

"Cách tốt nhất chính là cậu phải độc lập, tự viết tiểu thuyết của mình. Như thế sẽ lấp liếm được tất cả những gì của tôi từ trước đến giờ. Cậu hãy thử xem".

Cậu ta liếc nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng bước ra vườn.

Đương nhiên cậu ta vẫn đang âm thầm cố hết sức để viết nên những cuốn tiểu thuyết của mình. Nhưng, khuyết điểm mà vĩnh viễn cậu ta không thể tránh được chính là, ngay cả đề tài văn học cũng không thể hoàn thành. Đây là sự thật. Tình trạng của cậu chính là nhét tất cả những cuốn tiểu thuyết ngôn tình còn dang dở vào trong ngăn kéo.

Tối hôm đó, cậu ta cử tạ hơn một trăm lần ở trong vườn.

Tôi giả vờ không để ý, nhưng lại đứng phía sau khe cửa nhìn cậu ta. Cậu ta mồ hôi nhễ nhại, huyết quản sau cổ như phồng lên. Nói là tập thể thao, nhưng thực ra giống như thằng điên đang muốn tự sát vậy. Không, có lẽ lúc đó Seo Ji-woo đang điên cuồng nghĩ đến chuyện đánh tôi cũng nên. Đúng là một cảnh tượng xúc động lòng người.

Sự nguy hiểm trong mâu thuẫn giữa tôi và Seo Ji-woo kể từ sau khi cuốn tiểu thuyết tôi viết được giành giải cứ ngày một tăng thêm. Đặc biệt sau khi tiếng vang của cuốn Trái tim mãnh liệt hơn hẳn so với những cuốn tiểu thuyết viết trước đây, thì mâu thuẫn ấy càng nặng nề.

Tôi vốn cho rằng hai thầy trò chúng tôi có thể hợp tác tốt trên nhiều phương diện, hóa ra tất cả những dự liệu lúc đầu của tôi đã hoàn toàn sai. Một Seo Ji-woo tương đối tích cực, lạc quan trước đây giờ đã trở thành một nhân vật nổi tiếng lạc trong sự ảo diệu của màn sương mù dày đặc, và sự khinh thường của tôi dành cho cậu ta cũng ngày càng lớn thêm. Chúng tôi cùng có chung một tâm lý, đó là đợi giây phút cả hai cùng bùng nổ, đợi tới khoảnh khắc cùng bị sụp đổ. Đồng thời, cả hai cũng lại vô cùng sợ hãi giây phút ấy. Sự mâu thuẫn này trở thành yếu tố chí mạng giữa quan hệ của chúng tôi.

Chúng tôi bắt đầu hoài nghi lẫn nhau. Thậm chí ngay cả tôi cũng nghĩ: "Nếu cứ thế này, kiểu gì cũng có ngày cậu ta phơi bày tất cả sự thật. Chi bằng tôi cứ nói rõ ràng trước?" Seo Ji-woo cũng luôn dè chừng tôi liệu có một lúc nào đó sẽ tiết lộ cho mọi người chung quanh biết chuyện hay không. Cậu ta thường âm thầm thăm dò nội tâm của tôi. Sự hoài nghi giữa chúng tôi càng mạnh mẽ hơn, ngay cả vấn đề từng được coi là rất tế nhị như tiền nhuận bút cũng thành chủ đề mang ra để thảo luận.

Tôi vô tình nghe được từ chỗ một nhà thơ đàn em ở nhà xuất bản cuốn Trái tim nói lượng tiêu thụ của cuốn tiểu thuyết đó đã vượt quá năm trăm nghìn bản. Số nhuận bút ở cuốn sổ tiết kiệm mà Seo Jiwoo lập bằng tên tôi lại chưa được một nửa. Cho dù tiền nhuận bút được trả theo kiểu in bao nhiêu thanh toán bấy nhiêu thì số chênh lệch cũng quá lớn.

"Tôi nghe nói Trái tim in hơn năm trăm nghìn bản, như vậy tiền nhuận bút nhà xuất bản trả quá muộn phải không?" Tôi lặng lẽ thăm dò.

"Làm gì có, thưa thầy! Hôm nay bộ phận biên tập còn liên hệ với tôi, nói hiện nay chỉ mới in hơn hai trăm năm mươi nghìn bản mà." Cậu ta trả lời.

Trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái. Sổ tiết kiệm muốn làm bao nhiêu cuốn mà chẳng được, hơn nữa nhà văn yêu cầu gửi tiền nhuận bút vào hai sổ thì cũng chẳng phải việc gì khó. Ngay từ đầu, nhà xuất bản cuốn Trái tim đã do chính cậu ta chọn.

Không biết có phải vấn đề tôi đưa ra khiến cậu ta không thoải mái không, hôm sau cậu ta đem danh mục cụ thể số lượng in ấn phát hành của nhà xuất bản cho tôi.

"Nhuận bút lần này tôi không cần nữa!" Cậu ta đưa danh mục cho tôi và nói như vậy.

"Tôi luôn nói rồi mà, người như cậu ấy... thế nào, cảm thấy oan ức à?"

"Oan ức gì chứ, không đâu ạ. Còn có các hội thảo, quảng bá, diễn thuyết, và nhiều chương trình khác nữa." Mặc dù lời nói rất khiêm tốn và thái độ cung kính, nhưng cậu ta không nhìn vào mắt tôi, tôi cũng không nhìn vào mắt cậu ấy.

Chúng tôi đều gượng gạo, trước đây chưa từng có chuyện này.

Thử nghĩ xem, sự nghi ngờ ấy lại không xuất phát từ nguyên nhân là "tiền", như vậy vấn đề lại càng nghiêm trọng thêm rồi. Mâu thuẫn tâm lý càng thêm phức tạp khiến người ta nảy sinh những mối nghi ngờ vặt vãnh. Hơn nữa, những mối nghi ngờ này càng tăng thêm kể từ sau khi Eun-kyo xuất hiện. Chí ít, với tôi là như vậy. Từ lúc ngẫu nhiên tận mắt thấy mọi chuyện trong xe ở bãi đất trống nơi trạm cuối xe bus, sau khi Eun-kyo và cậu ta âu yếm mãi với nhau, sự nghi ngờ và phẫn nộ của tôi đạt tới đỉnh điểm.

Đầu tiên, tôi cho rằng cậu ta đã biết rõ tâm tư của tôi đối với Eun-kyo, sau đó chỉ vì muốn chế ngự tôi nên mới cố ý dụ dỗ cô bé hồn nhiên ngây thơ đó. Chắc chắn cậu ta cũng đã lợi dụng một cách triệt để cái mác "nhà văn" nổi tiếng của mình, dù không phải tiểu tuyết do mình viết ra. Không, biết đâu ngay từ đầu cậu ta đã bất chấp tất cả, làm bừa bãi một cách thô bạo thì sao? Dưới sự khuyên dụ của tôi, sức mạnh cơ bắp của cậu ta đã khác xưa rất nhiều. Một thiếu nữ nhỏ bé, yếu đuối như Eun-kyo, chỉ cần một tay thôi là cậu ta đã có thể dễ dàng khống chế. Cô nhóc 17 tuổi ấy làm sao có thể địch lại được sức mạnh cơ bắp đầy bạo lực của cậu ta được chứ? Có thể ngay từ lúc đầu cậu ta đã lập kế hoạch đưa Eunkyo tới bên tôi cũng nên.

Với sự tưởng tượng như thế, mọi chuyện cứ hiển hiện liên tiếp ra trước mắt.

Có lẽ trước khi đưa Eun-kyo tới bên tôi, cậu ta đã khiến Eun-kyo rơi vào cạm bẫy của mình, thỏa thích chơi đùa cô ấy rồi cũng nên. Dùng sức mạnh cưỡng ép cô bé cởi quần áo, sau đó chụp ảnh, uy hiếp sẽ tung những tấm hình này lên mạng, để từ đó thỏa mãn dục vọng của bản thân. Đột nhiên tôi nhớ ra có bài báo nào đó nói về vấn đề như thế. Con đường từ trường Eun-kyo về nhà là con đường dốc quanh co, hẻo lánh hiếm xe qua lại. Khi cô bé tan học về, cậu ta bắt cóc lôi lên xe rồi chở tới một cụm rừng xa xôi nào đó, uy hiếp cô bé cởi quần áo... hình ảnh Seo Ji-woo như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, cứ như tôi đang được chứng kiến tận mắt vậy. Cởi bỏ hết quần áo thì bắt đầu ghi hình, có khi còn dùng tiền nhét vào miệng Eun-kyo cũng không chừng. Mà thật ra cũng chẳng cần mạo hiểm tung hình lên mạng, chỉ cần viết dăm ba câu chuyện nữ sinh trung học của trường nào đó làm gì đó, rồi giả vờ lỡ tay đánh rơi tấm ảnh nude, chỉ cần một tấm thôi là tuổi thanh xuân của Eun-kyo coi như xong. Chế ngự một chú thỏ nhút nhát chưa hiểu sự đời, chưa hiểu lòng người đổi thay, điều đó đối với cậu ta thật sự quá đơn giản, không hề tốn một chút sức lực.

Thật là một sự tưởng tượng đáng sợ. Sự ngờ vực một khi đã manh nha, nảy mầm và nó nhanh chóng vượt qua bức tường lý tính, thì sẽ không thể thu hồi lại được.

Trên sân khấu chỗ dành cho những phù thủy chuyên sai khiến người và người giết chóc lẫn nhau, tôi đều không tin.

Những việc giết chóc ấy luôn được tiến hành trên sân khấu

Đi qua cửa địa ngục, bị chôn vùi trong mộ địa

Nhưng chàng trai đã sát hại tôi kia lại dương dương tự đắc trên sân khấu.

(Trích từ "Bài ca về tình yêu" của Yoshimoto Takaaki.)

Cứ như vậy, tôi tiến dần vào địa ngục của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro