Bút ký của thi nhân - Phạm tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cờ trên đường lên núi tôi gặp Eun-kyo. Đó là khoảng hai tuần sau đó. Từ thang của sân sau nhà tôi đi lên, khi vừa đến mỏm núi dẫn lên đỉnh núi phía sau, thì trông thấy Eun-kyo đang co gối ngồi ở trên phiến đá có thể nhìn xuống cả khu.

Từ sau hôm gặp cậu thanh niên tóc vàng kia ở trước cổng trường, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt trực tiếp với Eun-kyo.

"Cô làm gì ở đây vậy?" Tuy có chút hoang mang, nhưng tâm lý đã tốt, nên tôi bắt chuyện như không có chuyện gì xảy ra.

"Cháu đang xem ông nội đi lên." Eun-kyo cũng giả vờ, trả lời như thể vẫn gặp nhau thường xuyên.

Từ chỗ này có thể nhìn rõ đường tôi lên. Bụi cây trên núi phía trước khá rậm rạp, cả khu chìm trong yên tĩnh. Trên đường vòng quanh núi, một chiếc xe bus đang đi lên.

"Ông nội, ông như vượn người Thái Sơn ấy. Ông nhanh nhẹn thật, thật sự khiến người khác kinh ngạc. "

"Tôi vẫn nghĩ rằng cô không thích núi."

"Đúng vậy, cháu không thích núi. Nhưng, cháu thích ngồi từ đây nhìn xuống khu chúng ta ở. Sân sau nhà ông nội cũng nhìn thấy rất rõ mà? Cháu còn đang nghĩ không hiểu ông nội có đến đây không, hóa ra ông cũng leo thang đi bộ lên đây rồi. Thật là thần kỳ!"

Tôi không nói gì. "Cháu có thể hiểu được chút ít tâm tư của ông nội..." Tiếng thì thầm của Eunkyo bên ngoài cửa sổ lúc nửa đêm vẫn còn vang lên rất rõ bên tai tôi. Cô bé biết những gì nhỉ? "Ông nội, ông không cần phải tự nhốt mình vì cháu." Lúc đó tôi còn nghe thấy Eun-kyo nói câu ấy.

Nỗi đau lại cứa nhẹ vào tim.

Những tưởng thời gian qua tôi đã bình tâm lại, nhưng xem ra dư vị tình cảm của tôi dành cho Eunkyo vẫn còn lưu lại trong tim. Vì vậy, tôi lập tức đứng lên.

"Thi đỗ đại học, học cho giỏi nhé." Tôi nói mà mắt chỉ nhìn về phía trước.

"Nếu đỗ đại học rồi, mỗi chủ nhật cháu lại đến nhà của ông để lau cửa kính có được không?" Cô bé hỏi tôi với vẻ bướng bỉnh.

"Dạo này, tôi thay Eun-kyo lau cửa kính rồi, rất thú vị." Tôi trả lời.

"Cháu... thực sự không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì trước cổng trường với ông nội. Cháu tin chắc rằng, cả ngày hôm đó, cháu chỉ nghĩ đến chuyện được gặp ông nội, sau đó được ngồi lên xe, và còn muốn đòi ông mua đồ ăn cho. Vậy mà chạy đến cổng trường, xe của ông đã lái vụt đi rất xa. Cháu cũng giận lắm, nên hôm đó mới đột nhiên đến nhà ông. Sao lại vậy chứ, nếu ông không muốn nói thì chỉ cần không nói là được. Nhưng ông nội, ông cần phải biết mình bỏ đi như vậy, còn không cho cháu đến nhà, cháu cũng rất bị tổn thương."

Gió thổi từ đỉnh núi sang. Bao nhiêu lời kìm nén trong tim. Cứ xem như Eun-kyo không có lỗi gì, coi là cô bé thực sự không biết cậu thanh niên tóc vàng đó, như vậy cũng không thể nói rõ, cũng không muốn nói rõ cái gì cả. Tôi lấy tay vuốt tóc. Ngọn núi phía trước nhìn lên sao xa quá.

"Cháu rất thích ông nội, luôn ước giá như ông là ông nội của cháu thì tốt biết mấy. Cháu cũng thích đến nhà ông nội để dọn dẹp."

Tôi trầm lặng không nói, gió lướt qua mỏm núi phía trước, tôi nghe thấy rõ tiếng gió ấy.

Eun-kyo tiếp tục: "Cháu vốn rất muốn học múa. Mãi đến năm thứ nhất trung học, cháu mới được học ở trường múa. Mỗi khi lau đến phía cao của cửa kính, ngón tay cháu thường nhảy nhót. Đó là lúc cháu nghĩ những lúc mình đang học múa." Hai tay cô bé ôm đầu gối, tỳ cằm lên nó, trông giống một con thú nhỏ đang ngồi sưởi nắng. "Cháu còn cho rằng lên đại học đương nhiên cũng sẽ thi vào khoa múa, nhưng rồi nguyện vọng của cháu đổi thành khoa công nghệ máy tính. Nghe nói mai sau đi làm sẽ dễ kiếm được việc và kiếm được tiền, mẹ đã để cháu đi học." Nói đến đây, cô bé lại trở lại với điệu bộ thường ngày, lại cười hì hì.

"Tôi phải lên đỉnh núi." Tôi trả lời sang vấn đề khác, sau đó bước xuống phiến đá.

Eun-kyo vẫn ngồi đó. Tôi đi lướt qua cô bé, cảm nhận thấy ánh mắt của cô bé đang nhìn tôi chăm chú.

"Ông nội... còn... bất hạnh... hơn Eun-kyo."

Câu nói ấy cô bé như đang lẩm bẩm một mình vậy, rất nhỏ, phải cố gắng lắm mới nghe thấy. Trái tim tôi lại giăng thêm nhiều vướng mắc.

Mùa hè giống như một đội quân đi chinh phục, không ngừng tiến quân đến.

Bây giờ là tháng Sáu, ánh nắng mặt trời mỗi ngày một nóng hơn. Ngày tôi cũng leo cây, những chồi cây tùng không ngừng đua ra được cắt đi một nửa. Nếu cứ mặc kệ, nó sẽ lớn thành cành cây, nên phải cắt tỉa, cây tùng mới có thể mọc cao hơn, nhìn cũng đẹp hơn. Mùi phấn hoa của cây tùng rất thơm. Trang Tử đã từng nói về những cây tùng bốn mùa đều xanh, "Thọ mệnh tại đất, chỉ có tùng bách là đúng, xuân hạ đều xanh." Tôi nghĩ mình đã từng mơ nhiều lần được sống như cây tùng! Tôi dọn đến đây cũng là vì những cây tùng già này. Phan Sư Chính nổi tiếng là tiên nhân đời Đường đã từng ở ẩn tại núi cao Tiêu Dao Cốc – một trong năm ngọn núi cao của Trung Quốc, Đường Cao Tông ba lần đến thăm, hỏi ông ấy cần gì. Ông ấy trả lời: "Cái tôi cần chỉ là bụi cây tùng tươi tốt và nước suối ngầm trong suốt mà thôi." Bản thân Phan Sư Chính là cây tùng. Tôi cũng muốn sống như vậy, nhưng nhìn lại, cuộc sống của tôi đầy giả dối, không phải là cây tùng, mà là kìm nén bản năng để sống, tôi chỉ là đang mô phỏng cây tùng mà thôi. Cho nên, mỗi lần khi cắt bớt cành lá thẳng tắp của nó, tim tôi lại đau nhói.

Lúc gần tối, trên đường về nhà, nhìn thấy trước cổng trường Eun-kyo trống vắng. Muốn quên nhưng lại không thể quên, ánh mắt tôi bất giác nhìn vào cổng trường, dường như Eun-kyo đang cuống cuồng hét "ông nội" rồi phăm phăm chạy từ cổng ra vậy. Bất giác tôi cười ha hả. Đi qua trường học, qua một trạm là sẽ đến ngã tư, gần điểm dừng xe bus. Mặc dù là vùng giáp ranh, nhưng vì là ngã tư nên những người dân sống ở Gyeonggi vẫn thường qua lại, cho nên vẫn rất sầm uất, có trung tâm mua sắm, khu vui chơi giải trí.

Đèn tín hiệu thay đổi, tôi dừng xe tại chỗ ngã tư, người đi bộ như nước thủy triều qua lại. Ánh mắt tôi bị thu hút bởi một thanh niên, cậu ta vừa mua một bao thuốc ở tiệm nhỏ bên đường đi ra. Cậu ta chạy vào trong ngõ mà từ chỗ tôi đứng có thể nhìn thấy rất rõ, nhổ nước miếng "toẹt" một cái, sau đó đi vào một salon nào đó. Khi đi qua cửa salon, dưới ánh đèn của biển hiệu, tóc của cậu ta trong nháy mắt ánh lên màu vàng. Tim tôi bỗng đập "thình thịch". "Ông chỉ là một lão già bẩn thỉu sắp xuống lỗ!" Cậu ta đã nói thế. Chắc chắn đây là cậu thanh niên tự xưng là bạn trai của Eun-kyo hôm nọ, còn nhổ nước miếng vào "con lừa" của tôi rồi.

Tôi trở về nhà, chú thỏ bằng vải lông mà Eunkyo tặng để ở đầu giường đang chăm chú nhìn tôi. Cậu thanh niên tóc vàng và ánh đèn biển hiệu salon đang giày vò tôi, tôi cố nhìn thẳng vào chú thỏ bằng vải lông, cố gắng ép mình trấn tĩnh lại.

Có một cách đó chính là quên đi tất cả. Gặp lại cậu thanh niên tóc vàng sẽ xảy ra chuyện gì? Có lẽ sẽ bị sỉ nhục nhiều hơn nữa. Thời gian này, ham muốn biến thái của tôi đối với Eun-kyo cũng đã dịu lại. Eun-kyo cũng được, Seo Ji-woo cũng được, tôi đều chấp nhận hiện thực ấy. Nếu Eun-kyo đến, tôi cũng có thể tự tin kiềm chế bản thân, tôi muốn quên đi tất cả, coi như chưa có gì xảy ra chẳng phải là một sự lựa chọn rất sáng suốt sao?

Nhưng, tôi nghĩ, cái "nhưng" này luôn tiếp tục trong trái tim tôi. Nhưng... nhưng... nhưng... tôi lẩm bẩm. Nhưng tôi muốn biết cậu thanh niên tóc vàng ấy rốt cuộc là ai, rõ ràng Eun-kyo đã nói là người mà cô ấy không quen biết. "Anh ta nhổ 'toẹt' nước miếng, còn nhìn cháu giận dữ... anh ta là ai?" Tôi nhớ lại lời nói của Eun-kyo hôm đó bên cửa sổ phòng ngủ, ngữ điệu ấy như thổ lộ tâm sự. Sau đó tôi lại nghĩ đến lời của cậu thanh niên tóc vàng ấy. Cậu ta đi bộ đến bên xe của tôi và nói. "Mẹ kiếp, tôi là bạn trai của Eun-kyo. Cô ấy nói có một ông già đang quấy rầy cô ấy, là ông già này sao?"

Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Eun-kyo nói: "Anh ta là ai?" và câu nói: "Tôi là bạn trai của Eunkyo"... xâu chuỗi lại tất cả, tôi gần như phát điên mất. Dù tôi sẽ lại bị sỉ nhục và vu tội nữa cũng không vấn đề, tôi chỉ muốn biết chân tướng sự việc.

Tôi thay quần áo, đội mũ lưỡi trai, và ép mũ thấp xuống. Hơn chín giờ, tôi lái xe đi. Nhìn salon mà cậu thanh niên bước vào đó, rất có thể cậu ta là một nhân viên của salon đó. Tôi đỗ xe cách đó một chút, rồi đi bộ. Salon này còn kiêm cả kinh doanh cà phê, trong phòng khách lớn bên ngoài chỉ có ba bốn chiếc bàn, nhưng bên trong có rất nhiều phòng bao, tôi ngồi ở phòng lớn.

Hình như trong mỗi phòng đều có đầy khách, trong đó vọng ra tiếng nhạc và tiếng cười nói ầm ĩ. Tôi nói với nhân viên phục vụ đi qua: "Cho tôi chai bia."

"Ông đi một mình ạ?"

"Lát nữa bạn tôi sẽ đến, khi ấy chúng tôi sẽ chuyển vào phòng riêng."

Những cô gái ăn mặc hở hang đi ra đi vào trong các phòng đặt. Tôi uống một hơi hết chai bia. Đúng lúc đó, cậu thanh niên tóc vàng từ phòng trong đi ra.

Cậu ta liếc một cái rồi ngồi xuống cạnh chỗ tôi, sau đó gọi mấy cô gái đang trong phòng nghỉ, đưa họ đến phòng bao bên trong.

"Được rồi, có việc cho các cô đây!" − là tiếng của cậu thanh niên tóc vàng "chỉ cần nhắm mắt là ông đã lìa đời", chính xác là giọng nói ấy.

Cậu ta hình như không nhận ra tôi. Vậy chỉ còn cách gọi cậu ta lại, hỏi trực tiếp. Tôi đợi cơ hội bắt chuyện với cậu ta, mở chai bia thứ ba.

Đúng lúc này, tai tôi bỗng dựng lên. Một cô gái đang bước ra, nên đẩy một cửa phòng bao ngay gần đó. Và tôi nghe thấy một giọng nói của một cậu con trai vô cùng quen thuộc từ trong đó vọng ra: "Cậu cũng từng đọc cuốn Trái tim?"

Tôi đứng phắt lên, chai bia cũng vì vậy mà nghiêng đổ về phía trước.

Đó... đó chẳng phải giọng của Seo Ji-woo sao?

Bia đổ ra ngấm vào gấu quần và giày. Nhân viên phục vụ không thấy. Còn tay tôi run lên.

"Tôi mua sách, rồi đưa cho các cô ấy đọc." Tôi nghe thấy câu ấy. Hình như là giọng của cậu thanh niên tóc vàng.

Cô gái đi qua người tôi vào phòng rửa tay. Tôi bèn giả vờ là người đang đi tìm phòng bao, đi theo cô ta. Khi cô ta quay lại mở cửa phòng bước vào trong, tôi mới nhìn thấy rõ ràng.

Là Seo Ji-woo.

Người đàn ông đầu hói ngồi cạnh Seo Ji-woo tôi cũng thấy quen, hình như là giám đốc một nhà xuất bản nào đó đã gặp một hai lần. Seo Ji-woo đang ôm một cô gái hở hang, vẻ mặt rất kẻ cả, đang rót rượu cho cậu thanh niên tóc vàng ấy.

"Còn mua sách chia cho mọi người. Cậu thật là một người hiểu biết." Seo Ji-woo nói.

Đúng lúc đó, người đàn ông đầu hói ngồi cạnh Seo Ji-woo quay đầu lại nhìn tôi. Tôi vội vã thanh toán tiền rồi đi ra. Bước chân đi lên cầu thang run rẩy.

Đêm khuya, tôi mở cửa ngách phía dưới nhà, vào trong hầm tối mà tôi đã đào. Nó là nơi rất thích hợp để an ủi tâm hồn thương đau.

Tôi gọi nơi này là "hầm trống vắng". Cũng gọi là động Mật-lặc Nhật-ba. Mật-lặc Nhật-ba là một khách ca, cũng là một thánh nhân được ngợi ca là thánh nhân Bồ tát. Mật-lặc Nhật-ba đã từng ở ẩn trên núi Kang-ti-ssu – núi thánh được mọi người tin là núi Sumeru, ông ấy chỉ ăn cỏ tầm ma, ở ẩn trong động, cuối cùng đã đốn ngộ, tu thành chính quả. Rất nhiều ác quỷ dọa dẫm, quấy rối việc tu hành, nhưng ông ấy không chút phân tâm, vẫn điềm tĩnh ngồi trong động tối tăm ấy. Vũ khí mà ông ấy đối chiến với các ác quỷ là hát. Trong động, ông ấy đã viết Thập vạn tụng chi ca. Ông ấy hát: "Hãy coi động cô độc làm cha của bạn, hãy tạo sự tĩnh lặng làm chỗ vui cho bạn."

Sự tối đen trong hang động không phải là tối đen bình thường. Từ cổ chí kim, vô số thánh nhân đã nhìn thấu trung tâm thế giới, hiểu được thiên lý một cách rõ ràng trong bóng tối của hang động. Không có nơi nào phù hợp hơn bóng tối trong hang động để loại bỏ ba cái độc gồm: sự ngu muội, tham lam, phẫn nộ ở trong tim. Cho nên, từ năm bắt đầu thờ phụng Mật-lặc Nhật-ba, tôi đã đào chiếc động này, tôi ngồi thiền trên chiếu.

Đi đường chưa biết, sẽ phát hiện ra đường tắt

Có hiểu ra, sẽ có sự thương xót trong tim

(Trích từ Kệ tụng của Mật-lặc Nhật-ba.)

Tôi thực sự hy vọng có thể thoát khỏi sự "phẫn nộ" của mình với Seo Ji-woo. Tim tôi đang chảy máu. Lẽ nào không có cách để từ bỏ sự phẫn nộ của tôi đối với cậu ta sao? Không có, dù ngồi hết cả đêm cũng không có. Tôi không phải Mật-lặc Nhậtba, chẳng qua tôi chỉ là một người bình thường.

Đến sáng, người tôi dường như bị đưa lên ngọn lửa của địa ngục, người nóng hầm hập. Tôi sẽ không thương xót Seo Ji-woo nữa. Sự đau khổ khi bị phản bội còn chết người hơn đau khổ khi yêu. Đừng nói là thương xót, ngược lại tôi nhớ tới câu nói này: "Để dụ dỗ người khác đến con đường bất chính..." Trong vở kịch Macbeth xem hồi mùa xuân, Macbeth từng hét lên như vậy.

"Thưa thầy, thầy hãy đi xem vở kịch này nhé, cũng xem phim của nó nữa, thầy phải ra ngoài nhiều, như vậy mới tốt cho sức khỏe. Là đàn em lớp sau của tôi diễn xuất, được đánh giá rất tốt đấy ạ." Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của Seo Ji-woo, chúng tôi cùng xem Macbeth. Sao lúc này đây tôi lại nhớ rõ lời thoại của vở kịch này đến thế chứ? Bình minh lên rồi. Khi ánh mặt trời chiếu xuống lối vào của "hầm trống vắng", tôi ngồi phắt dậy, giống như Macbeth vậy, tôi lấy tâm trạng của Macbeth bị phản bội mà gào khóc trong tim. Đây là lời diễn mà Seo Ji-woo tặng cho tôi.

"Để dụ dỗ người khác đến con đường bất chính... những con ác quỷ này, ác quỷ thường nói thật. Nói một chút sự thật, để cho sự phản bội càng bi thảm!"

Trước đây rất lâu, tôi có mộng tưởng về thời đại trẻ trung của cách mạng. Bởi còn trẻ, tôi đặc biệt chú ý tới chí hướng và lý tưởng, tin sự tiến bộ của lịch sử, sùng bái người khác. Chỉ nghe đến danh từ như bằng hữu hay đồng chí, mộng tưởng và lý tưởng là sóng lòng tôi cuộn dâng, mắt sáng lên rạng rỡ. Nếu cho tôi lựa chọn thời kỳ sáng đẹp nhất trong cuộc đời, tôi nghĩ mình nên chọn lúc đó. Nhưng quãng thời thanh niên trong cuộc đời thật ngắn ngủi. Bằng hữu và đồng chí là một danh từ khác của sự phản bội, mộng tưởng và lý tưởng chẳng qua là quan niệm mà thôi. Thậm chí tôi còn bị ngồi tù, những điều thấy được hằng ngày giống như vở kịch phản bội đầy nhục nhã và oan trái. Khi bị giam trong tù, tôi đã không có chút lòng tin nào đối với con người nữa. Đừng nói tin, mà ngược lại tôi còn sợ con người. Cuộc sống trong song sắt mười năm ấy không khác gì đi trên sa mạc. Những người bạn và đồng chí phản bội tôi có người không bị ngồi tù, có người cho dù bị ngồi tù cũng chỉ một, hai năm hoặc chưa mãn hạn cũng đã được phóng thích, trở về với cuộc sống tự do. Tôi không được bất cứ người nào thân thích đến thăm nuôi cả. Mười năm ấy, hoàn toàn tôi chỉ có một mình, nhưng ngược lại đây là một việc đáng mừng. Bởi sáng tác thơ cũng là đường một mình tôi đi, thơ thu nạp tôi, và một mình tôi đến với thế giới của thơ.

Seo Ji-woo từng chút một đã phá hủy bức tường tin cậy đối với người khác mà tôi đã tích lũy trong tim.

Tôi cảm thấy cậu ta không có tài năng, cho nên ban đầu đã không quan tâm tới cậu ta. Thời gian sau ấy cậu ta liên tục qua lại nhà tôi. Mặc dù tôi bảo không phải đến, nhưng cậu ta vẫn cứ đến. Tôi cũng đành chấp nhận. Nhưng mấy năm rồi, cậu ta vẫn trước sau như một. Tuy không có tài năng, nhưng cậu ta lại lương thiện, nhiệt tình, thật ra cậu ta còn tốt hơn cả người nhà. Khi đó tôi già đi rất nhanh, cậu ta gần như là người duy nhất tôi có thể tin cậy, tôi cảm nhận được tình cảm gắn bó này. Cậu ta là người nhà duy nhất của tôi. Là người bạn duy nhất tôi có thể thổ lộ tất cả niềm vui nỗi buồn và tình cảm. Chỉ có điều cậu ta là một nhà văn mãi không thể tạo dựng được tiếng tăm trên văn đàn, điều này khiến tôi rất đau lòng. Mắng cậu ta ngốc, cố tình làm một kẻ ác để bắt cậu ta chịu mọi sự giày vò mà bật lên, nhưng mảnh đất của cậu ta gần như là mảnh đất trống, không thể thu hoạch gì nổi. Dù vậy, trong trái tim tôi, cậu ta vẫn là "con của tôi".

Tôi luôn tin chắc rằng, nếu tôi chết, người kế thừa và trông nom nhà tôi sẽ là cậu ta. Theo di nguyện của tôi, người quản lý tập thơ của tôi cũng là cậu ta. Giữa chúng tôi có vô số hồi ức, cũng giống như những kẻ yêu nhau cùng nắm tay sống bên nhau suốt đời vậy. Vì vậy mà, nếu cậu ta lấy cắp tiền của tôi, nếu cậu ta hét to phản đối tôi là kẻ ngụy thiện, nếu cậu ta nói Eun-kyo là "của tôi", đừng có si mê mơ tưởng hão huyền nữa, nếu là như vậy, có lẽ tôi sẽ không giận, có thể vui vẻ lượng thứ cho cậu ta.

Nhưng lại không hề như thế.

Mặc dù ngồi trong bóng tối, nhưng toàn thân tôi giống như con bọ hung phồng lên. Càng muốn ép tâm trạng bình tĩnh, sự phẫn nộ lại càng nở bung ra trong nội tâm tôi với lực nổ kinh người. Tôi nói, tuổi già không phải là "tội" không thể khoan dung, người già không phải là kẻ "dị dạng". Cho nên, ham muốn của người già không phải là phạm tội, cũng không phải là dị dạng. Người già, chỉ là tự nhiên mà thôi, nó cũng tự nhiên giống nét đẹp mà người trẻ tuổi các bạn đang nắm giữ. Sự trẻ trung các bạn đang sở hữu không phải là sự trẻ trung mà các bạn phải cố gắng nỗ lực mới có được, nếp nhăn của người già cũng không phải là xuất hiện vì sự sai lầm của người già.

Tôi hét lên... nhưng không thành tiếng. Hoa nở rộ đẹp tượng trưng cho tuổi thanh xuân, sau đó khô héo, cuối cùng kết thành giống hoa. Giống hoa ấy là tượng trưng cho khuôn mặt của người già. Người già – giống hoa này đã chịu vô số ký ức đau khổ, sẽ bị tan rã khi chết, cuối cùng hóa thành bùn, hóa thành nước, hòa quyện lại với nhau, sau đó trôi đi theo ngọn lá của cây còn xanh, hòa lẫn với ánh sáng mặt trời, biến thành những chiếc lá tỏa ánh sáng lấp lánh. Tất cả chẳng qua là một quá trình. Baudelaire từng hát lên :

Người phụ nữ già thấp bé người khô héo

Nhìn đứa trẻ đáng yêu, vô cùng vui

Thằng nhóc đáng yêu này, mọi người đều thích, đều muốn trêu nó

Thằng bé yếu đuối như vậy, thì giống bà già thấp bé ấy

Cũng không có răng, không có tóc giống như bà ta.

(Trích từ Sự tuyệt vọng của người phụ nữ già của Baudelaire.)

Vì vậy, tôi nghĩ Seo Ji-woo mắc phải tội không thể tha thứ được, phải kết thúc bằng cái chết. Cậu ta phản bội lại thầy giáo của mình, coi sự già yếu là "phạm tội" và "dị dạng", không chỉ là đơn thuần sỉ nhục và phản bội tôi − người thầy của cậu ta, mà là sỉ nhục và phủ nhận quy luật sinh tồn của toàn thể nhân loại, tất cả sinh vật. Quy luật ấy bắt buộc tất cả các sinh vật phải chịu đựng, đang chịu đựng và sẽ chịu đựng. Trong sự tồn tại mà cậu ta đã phủ định, sỉ nhục đương nhiên sẽ bao gồm cậu ta nữa, vì cậu ta rồi cũng sẽ già yếu đi theo quy luật tự nhiên. Suy ra, cũng có thể nói cậu ta đang phủ định và sỉ nhục chính cậu ta, đây cũng là sự phạm tội không thể tha thứ được. Không phải là phạm tội thông thường, mà là phạm tội tà ác, điên cuồng, ngang ngược. Cho nên, tôi làm sao có thể tha thứ cho cậu ta được?

Nhưng, hai ngày sau Seo Ji-woo đến, từ giọng nói đến nét mặt, tôi không hề để lộ ra ngoài bất cứ một biểu hiện gì cả. Cậu ta rất "ngốc", nên hẳn nhiên cái gì cũng không biết. Để che giấu sự phẫn nộ của mình, tôi cố ý lảng tránh ánh mắt của cậu ta: "Phiền phức quá, tạm thời cậu đừng đến nữa." Tôi chỉ nói như vậy. Tôi cần thời gian. Một người như tôi còn sống được mấy ngày nữa nhỉ. Để che giấu sự phẫn nộ về việc phản bội ác độc của Seo Ji-woo và "tội" của cậu ta, để không cho người khác biết, tôi cố gắng hết sức khống chế mình. Sau đó tôi chờ đợi.

Tôi nghĩ nên chờ đợi. Chờ đợi "phạm tội tà ác" của cậu ta trở nên càng lớn, càng sâu; đợi sát khí của tôi trở nên cứng rắn hơn hạt giống làm người già ấy; còn nữa, đợi Seo Ji-woo tự mình tội lỗi chồng chất, kiêu căng bước vào vòng diệt vong của mình. Bởi vậy, nếu cần, đến Eun-kyo, tôi cũng can tâm tình nguyện lợi dụng, tôi đã chuẩn bị xong tâm lý như vậy.

Mùa hè, cỏ cây rậm rạp xanh tươi.

Mấy hôm sau, tôi gọi điện cho Seo Ji-woo, gọi cậu ấy đến nhà tôi một chuyến. Tôi còn nói bất luận thế nào, cũng cần thêm cả sự giúp đỡ của Eun-kyo nữa. Cậu ta im lặng không nói gì. "Chị Ryoan chắc định cư luôn ở Istanbul rồi." Để cậu ta không nghi ngờ, tôi nói vẻ miễn cưỡng.

Eun-kyo không hiểu tường tận mọi chuyện, đừng nói là chân tướng sự việc, mà ngay cả nỗi nhục hôm ở trước cổng trường ấy, cô bé cũng làm sao mà thấu được, cho nên tôi tin, chắc chắn Eunkyo sẽ đến.

Quả nhiên, khi Seo Ji-woo liên hệ, Eun-kyo liền gọi điện thoại. Tôi ngồi trên ghế, người tôi bị ánh nắng mặt trời chiếu vào nóng đến phát sốt. Mặt trời gay gắt như lửa.

"Ông nội, ông không giận nữa à?" Eun-kyo hỏi không ngần ngại.

Tôi hỏi: "Sao lại nói với người lớn như vậy chứ?"

"Hì, rõ ràng là ông đã giận mà."

"Do tôi muốn tập trung sáng tác thơ, cô không muốn đến dọn dẹp thì thôi!"

"Ông nói tại sao lại giận, thì cháu đến làm."

"Thôi vậy, coi như cô không làm nữa, tôi cúp máy đây!"

"Biết, biết rồi, cháu làm, cháu nói cháu làm mà. Nhưng ông nội phải đưa trước cho cháu một tháng tiền công, cháu đóng học phí."

Câu cuối cùng tôi nghe rất rõ, giống như tiếng người thật vậy, hình như Eun-kyo để điện thoại sát bên tai. Thì ra cô bé đến trước cổng mới gọi điện thoại.

"Hôm nay sau khi quét dọn xong tôi sẽ đưa trước tiền công cho cô." Tôi nói với điệu bộ xấu hổ.

Eun-kyo cười hì hì: "Khi ông nội giận... hì, miệng này, môi này, dẩu lên, răng cửa to cũng đưa ra phía trước. Hì hì... giống như chú lừa... hì hì, chú lừa lớn."

"Ồn ào chết đi được!" Tôi cố ý trừng mắt, đi vào hành lang.

Xe của Seo Ji-woo đến trước cổng chính, tôi nghe thấy tiếng đỗ xe. Đó là ngày hè nóng khác thường.

Cứ như vậy, ít nhất là về vẻ bề ngoài, tất cả mọi thứ đều đã được khôi phục. Chính tôi để cho việc đó khôi phục. Tôi nghĩ, sau khi tất cả đã khôi phục, mới có thể để cho Seo Ji-woo tội lỗi chất chồng thêm. Tuy cả hai bên đều có nhiều điều nên nói, nhưng may thay, không ai rõ nó là cái gì cả.

Một tuần Seo Ji-woo và Eun-kyo đến hai ba lần, có lúc cùng đến, có lúc đến lệch nhau một chút. Ba chúng tôi còn ngồi dưới bóng cây tùng trước nhà nướng thịt ba chỉ ăn. Nhiều lúc tôi đang làm việc gì đó, vô tình quay đầu ra, bắt gặp ánh mắt của Seo Ji-woo đang nhìn chằm chằm vào tôi. Hình như có nhiều điều muốn nói lắm, ánh mắt của cậu ta rất bất an. Không, có lẽ cậu ta đang nghi ngờ ý định thực sự của việc tôi bỗng nhiên lại vui vẻ lên như vậy. Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó. Tôi cho rằng chắc chắn cậu ta sẽ không biết được ý định thực sự của tôi. Bởi cậu ta mãi là một kẻ ngốc.

Nhanh thật, mùa mưa dài đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro