Nhật ký của Seo Ji-Woo - Hòa bình không bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi gặp giám đốc O của nhà xuất bản. Như thường lệ, hôm nay chúng tôi cũng đi đến quán cà phê X. Lâu dần, nó thành thói quen, nếu không đến quán đó uống rượu, tôi gần như không thể chịu được. "Tác giả Seo này, tuy biết ngòi bút anh rồi, nhưng cuốn tiểu thuyết ngắn anh mang đến cách đây vài hôm hay thật. Ngắn gọn sắc bén, mọi người trong ban biên tập ai cũng rất ngạc nhiên." O còn nói thêm, bảo tôi chuẩn bị trước, đầu mùa xuân sang năm sẽ bắt đầu đăng nhiều kỳ cuốn tiểu thuyết dài.

Đúng là con người thật khó lường, hơn một năm trước, tôi bị anh ta giày vò các kiểu, sau nhiều lần lỡ hẹn, khi bị đẩy vào trạng thái cùng cực, tôi đã nghiến răng đưa cho anh ta một cuốn tiểu thuyết ngắn với tâm trạng tuyệt vọng. Nói là tiểu thuyết ngắn, thực sự bản nháp chỉ có sáu mươi trang.

Nói thẳng, đây không phải là cuốn tôi viết, là bản thảo tôi lấy cắp. Đó là phạm tội. Tôi làm sao mà nói là mình viết được cơ chứ? Tuy ăn cắp làm tôi rất bất an, nhưng quả thật không còn cách nào khác, vì càng tiếp tục lỡ hẹn sẽ càng khiến tôi bất an.

Sự bất an ấy là do tôi tự tạo ra. Nếu thầy mắc bệnh điên, giống như trong những "kịch bản tầm thường chiếu trên ti vi" thường gặp ấy, hay thầy mắc bệnh hay quên thì hay biết mấy. Cứ nghĩ như thế, người tôi lại run lên. Làm sao tôi lại có thể có ý nghĩ như vậy chứ.

Tạp chí văn học mà giám đốc O chủ quản mới được ra mắt, nên vẫn chưa được văn đàn chú ý nhiều. Tôi cố gắng an ủi bản thân rằng thầy sẽ không biết đến cuốn tạp chí đó. Bởi thầy không để mắt đến những cuốn tạp chí như vậy, mà tính của thầy vốn dĩ cũng chẳng xem đến cả những cuốn tạp chí được gửi về nhà. Cho nên tôi luôn hy vọng cuốn tiểu thuyết ngắn ấy không được mọi người chú ý, và nó cứ chìm dần đi càng tốt.

Hôm nay, đúng là một ngày thật lạ. Thầy sao vậy nhỉ? Giờ ăn trưa, thầy không hề nhìn thẳng vào tôi. Thức một đêm, quầng mắt thâm đen, hõm mắt thêm sâu vào, khiến thầy trông giống như một người bệnh − một người mù.

"Tối qua... thầy thấy trong người không khỏe ạ?" Tôi hỏi.

Thầy nói: "Ừ...", sau đó bảo lát nữa muốn đi ngủ một lát, và muốn tôi về.

Khi thầy nói câu đó cũng không nhìn thẳng tôi, có chuyện gì nhỉ? Tôi tin chắc thầy có điều gì đó giấu tôi, hoặc đang chế ngự một thứ tình cảm rất mãnh liệt.

"Không phải tôi bảo cậu về sao?" Thầy bước vào phòng, đóng cửa.

Tôi không biết phải làm sao, đứng trước cửa ngần ngừ, choáng váng.

"Lúc nào tôi gọi, cậu hãy đến. Tôi không thích quá phiền phức." Đó là câu nói cuối cùng của thầy. Tuy rất nhỏ, nhưng giống như mũi đục được mài thật sắc nhọn, khiến người nghe cảm tưởng như nó đang đâm vào xương vậy. "Thưa thầy, nếu có việc gì cần cứ gọi cho tôi". Tôi vẫn cúi đầu chào với cánh cửa đang đóng.

Có phải tối qua đã xảy ra việc gì? Lẽ nào chuyện của Eun-kyo... Từ khi xảy ra chuyện của F, Eun-kyo đương nhiên không đến, mà cũng từ hồi đó thầy không nhắc đến Eun-kyo nữa. Hình như thầy thực sự đã điều chỉnh được tâm trạng rồi. Nhưng cũng thật khó nói, có lẽ tối qua đã gặp Eun-kyo và xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết. Nếu không phải thế, hay thầy đã nhận được một số kết quả về bệnh tình của mình? Dù bị tuyên phạt tử hình, ông ấy cũng không bao giờ lộ rõ vẻ yếu đuối trước mặt người khác.

Tôi không yên tâm, nên gọi điện thoại cho Eun-kyo: "Tối hôm qua có phải cô đã đến nhà thầy?"

"Không, hơn mười ngày trước, ông nội đi bộ trên núi, tôi và ông tình cờ gặp nhau, sau đó không gặp lại nữa."

"Có chuyện như vậy sao? Sao cô không nói cho tôi biết!"

"Sao đến chuyện ấy tôi cũng phải báo cáo cho anh chứ?"

"Lại khiêu khích rồi, được rồi, được rồi."

"Hì, rõ ràng anh tò mò tôi và ông nội gặp nhau sẽ nói gì, phải không? Đừng bận tâm, không nói gì cả."

"Không nói gì sao?"

"Chỉ hỏi tôi học có tốt không, việc học tập có thuận lợi không. À, đúng rồi, còn nói câu này nữa."

"Câu gì?"

"Gần đây, tôi thay Eun-kyo lau cửa kính, rất thú vị." Eun-kyo bắt chước giọng của thầy, sau đó cười phá lên. "Sao, ông nội dễ thương đấy chứ?"

"Đừng có không phân lớn nhỏ gì hết, tôi cúp máy đây!" Tôi cúp máy, nhưng vẫn cảm thấy rất bất an.

Chỉ còn nửa năm nữa là Eun-kyo đã thành sinh viên đại học. Tôi cũng gần bốn mươi tuổi. Một người đàn ông bốn mươi tuổi thực sự có thể chiếm được trái tim của Eun-kyo không? Bốn mươi tuổi rồi mà tôi vẫn không hề bị mê hoặc bởi cái gì cả. Mà mặc kệ, với tôi, tôi có tích cóp được bất cứ cái gì thuộc về mình đâu. Văn học mà tôi từ bỏ tính mệnh của mình và người nhà để có thể đạt được cũng đã vứt bỏ tôi, vợ cũng từ bỏ tôi, thời gian cũng rời xa tôi.

Trong tác phẩm Emile của Jean-Jacques Rousseau đã viết: "Khi mười tuổi bị điên cuồng vì bánh, khi hai mươi tuổi bị điên cuồng vì yêu, khi ba mươi tuổi bị điên cuồng vì vui, khi bốn mươi tuổi bị điên cuồng vì dã tâm." Cái thằng bốn mươi tuổi là tôi đây vẫn như trước kia, chưa có lãnh địa nào để tôi có thể vì nó mà điên cuồng, tất cả vẫn chỉ là một miền đất trống. Thực sự tôi không có tuổi thanh niên, cũng không định xây dựng hoài bão theo tính chỉnh thể của mình, chẳng qua chỉ là sống uổng phí theo dòng trôi của thời gian như vậy mà thôi. Trong đời tôi, chưa bao giờ được mệnh danh là "Tổ quốc của tôi", một lần cũng chưa có. Hiện tại như vậy, trước đây cũng như vậy, chưa bao giờ trẻ hơn thầy, một lần cũng chưa. Cảm hứng mà thầy có được giống như lưỡi dao cạo ấy, không bị hoài bão lớn lao, thú tính xóa sạch, càng quan trọng hơn là khả năng duy trì không ngừng của ông ấy, và cái gọi là ham muốn thách thức của ông ấy là thứ mà tôi không bao giờ có. Không biết sao, tôi sống một cuộc sống không bằng "chú lừa" của thầy. Cho nên, hôm nay một mình tôi ngồi uống rượu ở nhà. Tôi rất muốn thắp sáng hiện tại của tôi, tương lai của tôi, nhưng tôi không có tới một que diêm, thật sự tôi rất đau khổ.

Vừa không có quá khứ, cũng không có tương lai

Hình như chỉ còn lại hiện tại như ánh đèn óng ánh chiếu vào

Lúc đó chúng tôi chỉ muốn đi thắp sáng đèn

(Trích từ Toàn gia trùng tụ của Thomas Stearns Eliot.)

Thầy không gọi điện, sự bất an của tôi cũng càng lớn thêm, lẽ nào tôi đã làm sai điều gì? Tôi phải cố gắng tìm ra mới được.

Tôi nghĩ đến câu nói tuần trước của giám đốc O khi uống rượu tại quán cà phê X . "Người vừa đi ra kia rất giống nhà thơ Lee Jeok-yo." Giám đốc O nói thế. Tôi không để ý. Thầy mà đến quán cà phê như thế này ư? Đó là chuyện mà đến nghĩ tôi cũng không hề nghĩ đến. F nói, có một người uống ba chai bia sau đó đi rồi, đây là sự thực. Cậu ta bảo lần đầu tiên trông thấy một người đàn ông già đến như thế vào đây uống bia. Nếu thầy biết được người chửi mình chính là F ở quán cà phê mà tôi thường đến... bất giác tôi co rúm người lại. Thầy sẽ không bao giờ tha thứ cho chuyện ấy. Ông ấy cũng sẽ không chuyển tầm mắt nói rằng phiền phức quá, cậu tạm thời đừng đến nữa. Ông ấy không phải là người sẽ nói câu ấy. Ông ấy chắc chắn muốn giết tôi ngay lúc đó. Thầy giáo không thể đến những nơi đó, chắc chắn giám đốc O đã nhìn nhầm người. Tôi lắc mạnh đầu.

Nhưng sự trầm mặc của thầy có ý gì vậy?

Từ sau khi bị F làm nhục, cho đến tận mấy hôm trước, mặt thầy trông như người rất cô đơn mà lại rất trầm tĩnh, ôn hòa. Tôi nghĩ, cuối cùng thầy cũng đã trở về vị trí vốn có của ông ấy. Nhưng nay rõ ràng đã có sự thay đổi, nhất định là có bước ngoặt đủ để ông ấy thay đổi tâm trạng. Tôi cảm thấy nên đến thăm thầy, cảm thấy mình lại nên nghe theo những lời nhắc nhở của thầy. Tôi cứ đứng ngồi không yên, không muốn thế này, cũng không muốn thế nọ.

Cuối cùng, tôi lấy cớ để đến gặp Eun-kyo trước cổng trường. Đã lâu lắm rồi tôi không đến. Eun-kyo vẫn bình thường. Bước lên xe của tôi với một phong thái rất mạnh mẽ. Chúng tôi đi ăn tối tại một nhà hàng trong hệ thống Z. Mặc dù rất muốn ôm cô ấy, nhưng tôi đã ghìm lại. Tôi đưa Eun-kyo về nhà, sau đó đến nhà thầy. Hình như thầy không có nhà, trong nhà tối đen.

Cuối cùng thầy cũng gọi điện thoại, đã một tuần rồi đấy. Thầy nói những câu ngoài ý muốn: "Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, hay là để Eunkyo đến dọn dẹp, một tuần hai lần là được. Hình như chị Ryoan sẽ định cư ở Istanbul." Tôi cảm thấy hỗn loạn. Lại gọi Eun-kyo đến ư? Nhưng, cú điện thoại này đã làm mất đi vẻ bất an mà tôi đã lo lắng, cho nên so với bất an, tôi vui nhiều hơn một chút. Tôi truyền đạt lời của thầy cho Eun-kyo. Cô bé cũng không nói không muốn. "Ông nội thật là thay đổi thất thường." Eun-kyo cười hì hì kiểu quen thuộc.

Cuối tuần, khi tôi đến nhà thầy, Eun-kyo đã đến rồi. Bởi là mùa mưa phùn, nên trời cứ rả rích từ tối đến sáng, mãi đến trưa trời mới bắt đầu có chút nắng. Không biết họ nói những gì, chỉ nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Eun-kyo cùng tiếng cười khà khà của thầy vọng ra tận ngoài cổng. Thầy nghe thấy tiếng mở cổng liền quay đầu ra, nở nụ cười sáng bừng, thân thiết giống như một đứa trẻ.

"Cậu đến nghe cô ấy nói kìa. Vì vạt áo thường bị tuột ra ngoài, mà đặt biệt hiệu cho thầy chủ nhiệm mình là 'góc lộ diện'". Eun-kyo đang đứng trên ghế lau phía trên kính cửa sổ phòng khách.

"Các bạn đều gọi là 'Chàng trai lộ góc'!" Eunkyo mặc quần short và áo phông không tay, dưới ánh nắng mặt trời, làn da cánh tay và đùi của cô ấy trắng ngần.

Thầy giáo nheo mắt nhìn lên Eun-kyo. Mặc dù là nheo mắt, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn đầy ánh hào quang, ngọn lửa ham muốn đã một lần dập tắt lại ánh lên trong ánh mắt của thầy.

Con tim tôi hẫng một nhịp. Cánh tay đang vươn ra lau kính cửa sổ của Eun-kyo rất gợi cảm. Khuôn ngực cô bé cũng nhấp nhô một cách tự nhiên. Nhân lúc thầy giáo đi ra ngoài, tôi nhăn mặt nói: "Lần sau cô mặc quần dài đến. Thầy cũng ở đây, cô ăn mặc kiểu gì vậy?"

"Đừng lấy ông nội ra làm cái cớ. Ông nội nói tôi mặc rất đẹp." Cô ấy le lưỡi nói. Lưỡi của cô bé đỏ tươi.

Người tôi phát sốt, trước mắt là một vệt tối mờ.

Thật không dễ mới có nắng, chúng tôi cùng nướng thịt ba chỉ ăn. Eun-kyo nói gì, thầy giáo cũng cười vui vẻ. Cành cây tùng bị gió thổi lung lay nghiêng ngả. Trong khung cảnh này, dường như chỉ có thầy và Eun-kyo nói chuyện với nhau. Tôi có cảm giác bị xa lánh dần. Eun-kyo vừa cười, vừa vỗ vào vai hoặc chụp lấy cánh tay của thầy một cách tự nhiên và thân thiện. Mỗi lúc như vậy, tôi lại trông thấy ánh hào quang trong mắt thầy, rất nhanh rồi lại vụt tắt. Trong lòng tôi đương nhiên không thấy thoải mái.

Sau khi Eun-kyo về nhà, tôi gọi điện thoại cho cô bé: "Lát nữa gặp nhau nhé!" Tôi nói.

"Tôi có hẹn cùng các bạn rồi." Cô ấy trả lời rất lạnh nhạt.

"Vậy thì ngày mai gặp."

"Mai tôi phải đi ra ngoài cùng mẹ. Không phải anh nói trước khi vào đại học, chúng ta không gặp nhau sao?"

Tôi im lặng.

"Hẹn gặp nhau ở nhà ông nội." Cô ấy cúp điện thoại.

Tôi rất tức giận, đấm vào tường thình thịch. Tôi cảm tưởng thầy và Eun-kyo kết bè lại để bài xích tôi vậy. Tôi thực sự cảm thấy không thoải mái. Thời gian gần đây, thầy vui buồn ra sao đều không lộ ra bên ngoài, thường chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với tôi. Biểu hiện như vậy cũng là yếu tố quan trọng khiến tôi bất an. Trong tác phẩm Những ghi chép Malte của Rainer Maria Rilke đã viết: "Nỗi sợ sinh ra khi sợ đá hoa cương tôi nằm biến thành màu xám, nỗi sợ sinh ra khi sợ tôi sẽ hét gọi to đến nỗi mọi người chạy đến và đập vỡ cửa, nỗi sợ sinh ra khi sợ tôi sẽ bị lộ thân phận mà nói rõ tất cả những điều mình sợ, và nỗi sợ sinh ra khi tất cả các sự vật đều không thể nói ra, có thể tôi cũng không nói được gì."

Bất giác, tất cả mọi thứ lại đều quay về thời điểm ban đầu, không hiểu sao, tôi chỉ thấy sự hòa bình này có chút gì đó không bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro