Bút ký của thi nhân - Súng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật khó có thể quên được lần đầu tiên gặp Eun-kyo.

Đó là một buổi chiều một ngày đầu mùa hạ. Điểm cuối của trạm xe bus là một khu tạp nham những ngôi nhà cao thấp, xen lẫn những ngôi nhà thấp tầng là một vài ngôi biệt thự được xây theo kiểu mới, và một vài khu tập thể kiểu cũ dành cho người độc thân. Sau hết mới đến nhà của tôi. Một nơi được bao quanh bởi những dãy núi lúc nào cũng vô cùng yên tĩnh. Bước đến cửa lớn, những hàng tùng âm u xen kẽ nhau nối dài đến tận bậc tam cấp bằng gỗ.

Một thiếu nữ đang nằm ngủ say sưa trên ghế.

Tôi giật mình dừng bước chân. Ánh sáng chói lòa. Đây có phải lần đầu tiên tôi được trông thấy một cô thiếu nữ không? Cửa lớn vẫn đóng chặt. Trước phòng khách, nơi chiếc bàn hướng ra giữa vườn, bóng râm của cây tùng vừa vặn hòa hợp với luồng ánh sáng. Trên chiếc ghế lười, cô thiếu nữ đang được "đặt ở đó" một cách tự nhiên, cơ hồ không chút vướng bận. Tôi nghĩ cô ấy chắc được đặt lên đó. Mọi người ai cũng biết chiếc ghế đó đã theo tôi biết bao năm nay, giống như một người bạn thân thiết vậy. Vì thế, từ trước đến giờ không một ai dám ngồi lên nó. Thật đáng ghét nếu có người nào làm thế... Đúng lúc đó bỗng vọng tới tiếng thở mũi – đó là tiếng thở của cô gái đó. Tôi lập cập bước nhanh đến bên chiếc ghế. Ồ, tiếng thở đó nghe hay thật đấy. Bóng tùng đổ xuống xung quanh cô bé, bốn bề đều tĩnh lặng. Tôi nhẹ nhàng ngắm dáng ngủ của cô bé. Chắc chỉ khoảng 15 – 16 tuổi thôi, vẫn là một con bé miệng còn hôi sữa. Từ phần cổ xuống đến eo, khắp phần trên của cơ thể được ánh sáng hắt vào trắng ngần, như một đóa hoa anh thảo.

Những bông hoa anh thảo nở rộ từng lớp, từng lớp bên cạnh giếng sau nhà cũ bỗng hiện ra trong đầu tôi. Chiếc áo phông trắng tay lỡ có cổ hình chữ V, vì thế càng khiến tôi liên tưởng như vậy. Tiếng thở vẫn đều đều, giống như tiếng còi vừa lặng lẽ vừa dứt khoát. Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy tận mắt, nghe tận tai tiếng thở mũi của người khác một cách sinh động đến thế. Lông mày đen rậm, vầng trán trắng ngần có chút dô. Lẽ nào không phải thiếu nữ mà là một cậu nhóc? Mái tóc cũng được cắt ngắn, bóng mượt. Tôi trông thấy rõ cả tĩnh mạch xanh nổi lên trên chiếc cổ thon trắng ngần. Sao ánh nắng lại sáng đến thế, nếu nhìn kỹ một chút, dường như khiến người ta có cảm giác có thể soi thấu cả những bộ phận bên trong cơ thể con bé vậy. Hai cánh tay con bé đặt trên thành ghế nhỏ xíu như của một đứa trẻ. Chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Nhưng với một thân hình nhỏ nhắn đến đáng thương đó, cô bé lại có một khuôn ngực thật đầy đặn, một bên bị cánh tay che lấp, một bên nổi hẳn lên trong làn áo thun trắng.

Còn nữa, tôi trông thấy một thứ − súng.

Một đoạn súng lộ ra phía gần sát xương quai xanh. Lúc đầu tôi còn tưởng đó là dây chuyền, nhìn kỹ, hóa ra là hình xăm. Ánh sáng chiếu vào phía dưới chiếc cổ áo hình chữ V và phần đầu mũi súng, trắng hồng... Tôi bất giác nuốt nước bọt 'ực' một cái. Đó là một cây súng được vẽ rất tinh xảo bằng bút có đầu vô cùng nhỏ. Phần ngực trên xăm hình cây súng, vậy chắc phần ngực dưới lớp áo kia là báng súng. Nhìn cây súng thật dũng mãnh, sắc nét. Tôi tưởng tượng có một chiến sỹ đang ẩn mình trong lớp áo đang ôm chặt tay súng. Trong sự trắng sáng mênh mang ấy, người chiến sỹ mộng tưởng về một cuộc đại cách mạng thần thánh, giờ đang trong lúc nước sôi lửa bỏng. Mũi súng của người chiến sỹ phút chốc khiến người ta liên tưởng đến hình tượng đó, giống như người ta cắt những đám cỏ dài mà không hề có tiếng động vậy. Cắt cỏ, rồi sau đó bị nhuốm đầy máu đỏ. Đầu ngón tay tôi bỗng run lẩy bẩy, bởi ý chí của tôi đang cố hết sức ngăn chặn ý nghĩ muốn đưa những ngón tay vào đó. Lẽ nào đó là dục vọng?

Nếu nói nó là dục vọng, thì nó cũng là một thứ dục vọng khó có thể kiềm chế, giống như việc dời non lấp bể vậy.

Bởi đó là một thứ tình cảm hoàn toàn mới mẻ, mới mẻ đến nỗi khiến tôi bỗng chốc kinh hoàng. Bất giác tiếng thở mũi của cô thiếu nữ giống như tiếng hò reo của đoàn quân chiếm lĩnh, mạnh bạo xoáy tròn bên tai tôi. Mỗi lần thở, khuôn ngực lại phập phồng, cây súng phía xa xa đó thoắt ẩn thoắt hiện. Phía dưới xương quai xanh bỗng chốc xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi, chúng cuộn vào nhau thành một giọt rồi nhanh chóng chảy vào phía trong áo.

Tôi như nhìn thấy bí mật của vũ trụ vậy.

Lúc này, Seo Ji-woo đỗ xe ngoài ga-ra, đang bước như chạy vào đây, đã đến gần bậc tam cấp. Cậu ta lúc nào cũng lặng lẽ và nhanh nhẹn. Cô gái bỗng chốc nhíu mày khẽ cựa mình. Dù tôi muốn bảo Seo Ji-woo nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cô bé đã mở tròn đôi mắt.

"Ông... ông là ai?" Đôi mắt ngái ngủ chớp chớp. Câu này đáng lẽ tôi là người hỏi mới phải chứ.

Tôi cười nói: "Tôi là chủ nhân của ngôi nhà này, cô bé à."

"Ôi, cháu xin lỗi ông. Cháu ngủ quên khuấy đi mất."

"Khoan xin lỗi đã, cô là ai thế? Sao lại vào đây được?" Seo Ji-woo đã lên đến nơi lớn tiếng quát.

Cô bé liền xị mặt xuống, ngáp dài một cái. Ánh nắng hắt những tia sáng rực lên người cô bé. "Phía sau nhà chỗ đất bằng kia có một cái thang, cháu ngó vào thấy đẹp quá nên muốn vào trong ngắm một chút. Cháu mới chợp mắt chút thôi."

Hàng rào phía sau nhà có một khoảnh đất bằng phẳng rộng chừng ba bốn mét, đối diện nó là núi. So với nền đất của toàn khu thì lên khoảnh đất bằng đó cũng chính là lên núi, vì thế quanh năm suốt tháng nơi đó đều đặt một chiếc thang. Nơi đây dù không xa trung tâm lắm, nhưng cũng hiếm người qua lại, chỉ có từng đàn chim sẻ vỗ cánh phành phạch trên những tán cây tùng.

"Cháu ở đâu?" Tôi hỏi.

"Cạnh tiệm giặt quần áo ạ." Cô bé trả lời một cách nhanh nhẹn và rõ ràng rồi tiếp: "Tạm biệt, ông nội!" Cô bé cúi đầu lễ phép chào, sau đó đi xuyên nhanh qua những đám cây tùng, không chần chừ chút nào. Một vệt nắng chiếu phía sau thân cô bé, trông cô như một con thú nhỏ, bước chân thoăn thoắt.

Tôi nhìn xuống mấy khu nhà đó, cạnh bến xe bus cuối cùng đó là những ngôi nhà cao thấp lẫn lộn, cùng những khu tập thể cá nhân và vài ba ngôi biệt thự xây theo kiểu mới. Cứ mùa hè đến, trên những bức tường lại nở rộ những đóa tường vi, nhưng do lâu ngày không chăm chút, trên nóc nhà thậm chí cũng mọc cả cỏ.

"Lúc nào cháu muốn thì cứ đến nhé?" Tôi nói với theo cô bé. Không hiểu tiếng ve sầu kêu vang lên ở đâu đó.

"Hồi mùa xuân, tôi có gặp con bé này trên đường vài lần. Trông nó cũng ghê gớm đấy, nếu thầy để cô bé ấy đến nữa..." Seo Ji-woo làu bàu.

"Cậu có trông thấy súng không?"

"Súng nào cơ?"

"Cẩn thận, cô bé là một đứa trẻ đang ôm súng ở trong lòng. Ha ha..."

Tôi giả làm động tác bắn súng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế mà cô bé vừa ngồi. Ấm áp quá. Để cảm nhận hơn nữa sự ấm áp của cơ thể cô bé, tôi dán thật chặt người xuống chiếc ghế. Vừa thả lỏng đầu gối, chiếc ghế liền đu đưa.

Thế đấy, đó là lần đầu tiên tôi gặp Han Eun-kyo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro