Bút ký của thi nhân - Trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuốn tiểu thuyết dài thứ ba "Trái tim" của Seo Ji-woo là tác phẩm văn học tình cảm được viết dựa trên sự miêu tả tâm lý hoang mang, là một bộ tiểu thuyết thông qua sự miêu tả tình cảm phi thông thường của một đôi nam nữ để làm thức tỉnh dục vọng ân ái. Điều hấp dẫn nhất đối với bạn đọc không chỉ nằm ở chỗ tái hiện một cách quá chân thực và tỉ mỉ về những cảnh ân ái, mà có người còn nói rằng nó miêu tả quá xuất sắc về tâm lý bản năng.

Nhờ cuốn sách đã trở thành tác phẩm bán chạy trên thị trường, Seo Ji-woo cũng đã củng cố được tên tuổi và địa vị nhà văn của cậu ta. Ngay cả một số nhà bình luận xưa nay chẳng yêu thích gì cũng phải bày tỏ sự quan tâm đến lối trần thuật chân thực và cách miêu tả rất cảm xúc của cậu ta. Một số nhà bình luận thậm chí còn lôi các cuốn tiểu thuyết trước đây của cậu ta ra và nói, cần phải đánh giá lại đối với Seo Ji-woo, trong khi những tiểu thuyết này từng bị họ xem là những tác phẩm tầm thường, thông tục. Nhưng xét về trào lưu chính trong giới văn đàn, thì họ căn bản đều là các nhà bình luận không thuộc trào lưu.

Seo Ji-woo ngu muội hoặc có thể không biết, những nhà phê bình lần đầu tiên mở mồm phát ngôn về tiểu thuyết "Trái tim"  này kỳ thực chẳng hề giúp đỡ cậu ta tí nào. Mà ngược lại, vì chuyện này cậu ta sẽ bỏ lỡ đi nhiều cơ hội. Việc sáng tác cuốn sách cũng có sự khác biệt, nếu những quan tòa tầm thấp tung hô bằng những lời nói diệu kỳ thì những quan tòa tầm cao hơn ngược lại sẽ chôn vùi cậu ta một cách thẳng tay, mạnh mẽ bằng những lời nói nghiêm khắc, đấy là chuyện thường tình. Ngay cả chuyện ấy mà Seo Ji-woo cũng không biết, cậu ta dường như vẫn đang đắm chìm trong niềm sung sướng ngỡ rằng mình đã được văn đàn thừa nhận.

Một buổi sớm, tôi thấy Seo Ji-woo xuất hiện trên một chương trình văn hóa của một kênh nào đó. Mấy hôm trước cậu ta từng nói sẽ tham gia chương trình truyền hình, xem ra chắc là đây rồi.

"Dục vọng mà anh nói ở đây chính là dục vọng về cuộc sống, và nó có mối liên hệ gì với dục vọng về cái chết?" Người dẫn chương trình vừa đưa ra câu hỏi, Seo Ji-woo liền đáp: "Cuốn "Trái tim" của tôi có thể nói là sự miêu tả về dục tình đã trở thành dục vọng chết chóc như thế nào, nó miêu tả về quá trình sa mạc hóa ấy."

Seo Ji-woo đã dùng những từ ngữ dường như thường nghe thấy ở đâu đó để nói lên chuyện "trăng gió". Cậu ta còn chả biết mô phỏng cuốn Chủ nghĩa tình dục của tác giả Georges Bataille nữa. Nghe thấy thế tôi bật cười, biết chắc cậu ta chưa hề đọc qua tác phẩm ấy. Không chỉ chưa đọc, mà ngay cả những gì liên quan đến Bataille mà tôi giảng cho cậu ta, chắc hẳn cậu ta cũng không hề hiểu hết. Bataille viết là "có thể nói tình dục là cuộc sống đi sâu vào xương cốt", câu nói này muốn thông qua tình dục để nói một cách trực diện mối quan hệ qua lại giữa bản năng sáng tạo với bản năng hủy diệt hướng tới cái chết. Mặc dù ra vẻ mình rất am hiểu đấy, nhưng kiểu gì cậu ta chẳng sớm phải bó tay chứ, bởi có đến chết cậu ta cũng không thể xâu chuỗi giữa hai thứ "tình dục" và "cái chết" được. Tôi cười nhìn Seo Ji-woo mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Cuốn "Trái tim" được mô phỏng theo kết cấu của bộ phim Ánh trăng cay đắng (Bitter Moon), nó được cải biên để trở thành tác phẩm văn học tâm lý tình cảm phiên bản Hàn Quốc. Ánh trắng cay đắng là bộ phim điện ảnh do Roman Polanski đạo diễn năm 1993, do Emmanuel Seigner, Peter Coyote và Grant thủ vai chính, có thể nói đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên thể hiện tình dục đã giết chết tình yêu như thế nào.

"Anh mất bao lâu để hoàn thành tác phẩm?" Người dẫn chương trình hỏi.

"Ý tưởng về nó thì từ lâu rồi, nhưng tôi bắt đầu viết từ mùa xuân năm ngoái. Khi viết được hơn ba trăm trang, do đoạn giữa không hài lòng lắm, nên tôi đã vứt bỏ toàn bộ. Tôi bắt đầu viết lại mất khoảng bảy, tám tháng."

Khi nói về chủ đề thường ngày, giọng của Seo Ji-woo mới trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhưng khác với những gì cậu ta nói, tuy tình tiết hư cấu của câu chuyện trong Ánh trăng cay đắng biến hóa diệu kỳ, nhưng thực tế viết cuốn "Trái tim" không hề mất quá nhiều thời gian. Chỉ có việc biên tập lại câu từ của Seo Ji-woo lười nhác lại mất đến hơn hai mươi ngày.

Thực tế, tôi chỉ mất một tháng để hoàn thành "Trái tim".

Nói thẳng ra, ba cuốn tiểu thuyết dưới cái tên Seo Ji-woo đều là của tôi – nhà thơ Lee Jeok-yo viết. Tác phẩm đạt giải thưởng đề tài tiểu thuyết với số tiền 50 triệu cũng do tôi viết. Lúc đầu, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng sự việc lại ồn ào đến vậy.

Seo Ji-woo khi đó mang tiếng là nhà văn, nhưng lại chẳng thể viết, cậu ta luôn mang trong mình cảm giác giày vò tuyệt vọng bởi sự bất tài, thậm chí đôi khi còn bị trầm cảm. Cậu ta nói mình từng tìm đến mấy trang mạng tự sát. Sau khi ly hôn, Seo Ji-woo bước vào nhà tôi, trở thành nhân vật giống như người nhà suốt hơn ba năm qua. Cậu ta có một mảnh đất kế thừa của cha mẹ, lại còn có một công việc tại nhà xuất bản, nên cuộc sống có thể nói là khá dễ chịu. Còn về sáng tác, cũng giống những gì cậu ta thẳng thắn với tôi, năm 21 tuổi văn học như cuộc sống của cậu ta, đến năm hơn 30 tuổi, nó vẫn chưa thèm ngó ngàng gì tới cậu ta cả. Từ kết thúc của cuộc hôn nhân giữa cậu ta và vợ có thể thấy, một phần cũng là do cậu ta quá mê đắm văn học, thờ ơ trước mọi sự đời. Cái tôi nghệ thuật của cậu ta mãi mãi dừng lại ở cái tuổi 21 khi hỏi tôi về "rượu Rum" và "Ngôi sao sáng", mà không thấy trưởng thành thêm nữa. Thỉnh thoảng cậu ta cũng làm thơ đưa tôi xem, trong thơ của cậu ta rượu Rum vẫn chỉ là sự mãnh liệt, chứ hoàn toàn chưa có cái đẹp trong đó. Còn ngôi sao cũng chỉ là thứ ánh sáng hoặc vẻ đẹp bề ngoài. Nếu đã chẳng có tài bẩm sinh, chi bằng viết tiểu thuyết còn hơn, vì dù còn đôi chỗ khiếm khuyết, nhưng nếu cứ viết theo tình tiết tiến triển của câu chuyện, chí ít cũng thành tiểu thuyết. Vì thế, việc cậu ta chuyển từ thơ sang tiểu thuyết cũng là điều tất yếu. Trước khi gặp lại tôi, cậu ta còn nhận được giải thưởng người viết mới trên một tạp chí không nhuận bút. Và nhờ hình thức này, lần đầu tiên cậu ta nổi danh. Từ đó về sau, cậu ta còn đăng tiểu thuyết ngắn trên tạp chí, lại còn tham gia vài lần trên trang nghệ thuật mùa xuân ở địa phương, nhưng đó là tất cả những gì cậu ta có. Đối với cậu ta, cánh cửa của cung điện văn học vẫn không mảy may dịch chuyển, vẫn nghiệt ngã đóng chặt trước mặt. Càng như vậy, cậu ta càng lại không thể nào viết nổi. Khi tìm đến tôi, cậu ta đã bị rơi vào tình trạng bế tắc không lối thoát.

Tôi có một đứa con.

Năm hơn 20 tuổi, khi giấc mơ của tôi hướng đến cách mạng, tôi đã có một cậu con trai với một phụ nữ nào đó. Khi tôi ra tù, nó học trung học cơ sở. Khi tôi cho ra đời tập thơ đầu tiên, nó đã học lên trung học phổ thông. Đương nhiên tôi hoàn toàn không hề kết hôn với người phụ nữ đó, và cũng chẳng có tình cảm yêu đương gì. Tôi chưa hề sống chung với thằng bé, nên đương nhiên cũng chẳng có cảm giác gì nó là con của tôi. Tên của nó là Nye. Thằng bé tốt nghiệp trường khoa học công nghệ rồi trở thành kỹ sư điện, khi mẹ qua đời do bệnh xơ gan, nó đang theo một công trình ở nước ngoài. Sau khi làm xong lễ tang mẹ, nó lại quay lại đó, rồi cũng bỏ luôn công việc này và không trở về nước nữa. Khi tôi trở thành nhà thơ nổi danh, nó vẫn phiêu bạt nơi đất khách, sống một cuộc sống của người phiêu bạt nơi hải ngoại. Nghe nói, thằng bé tuy đã sống chung với một cô gái bản địa, nhưng cuộc sống ấy có vẻ không kéo dài được lâu. Từ trước đến giờ nó cũng không liên hệ gì với tôi. Và tôi cũng chỉ gặp nó hơn chục lần gì đó.

Khi trở về Hàn Quốc, Nye đã 40 tuổi. Nghe nói nó đang sống chung với một cô gái ở Bucheon, và mở một công ty điện máy. "Hiện tôi cũng muốn có một cuộc sống ổn định". Cậu ta nói vậy khi gặp tôi ở quán trà, cùng cô gái chung sống với nó. Bình thường nó rất ít nói, rất ít khi thổ lộ nội tâm của mình. Nhưng, lẽ nào số mệnh của một người bị cha ruột bỏ rơi và phiêu bạt kỳ hồ vẫn chưa kết thúc sao? Sau đó không lâu, Nye đã phải ngồi tù vì tội lừa đảo và xâm phạm công quỹ, nó nói là cần tiền để làm gì đó.

Một ngày, tôi vô tình nhìn thấy mục thông báo cuộc thi sáng tác tiểu thuyết với giải thưởng 50 triệu từ tờ báo Seo Ji-woo mang đến. Cậu ta đang đọc chăm chú mục thông báo đó.

"Cậu muốn thử không?" Tôi hỏi.

"Tôi đang có một cuốn viết được một nửa rồi, nhưng không biết kết thúc thế nào. Hơn nữa, dù có kết thúc đi chăng nữa thì đọc lại cũng chẳng thấy ra làm sao cả." Mặt cậu ta đỏ lựng lên, giống như những điều mình vừa nói, có thể đến chết cậu ta cũng không thể viết nổi phần kết của cuốn tiểu thuyết.

"Cậu đưa cho tôi nửa cậu đã viết, tôi xem cho." Tôi nói.

Đó chính là một chương mới bắt đầu trong quan hệ của tôi và cậu ta. Nửa đầu cậu ta viết là câu chuyện về kẻ giết người hàng loạt, đúng như tôi dự đoán, nó thật thô kệch, nhạt nhẽo và rẻ tiền.

Nhưng khoan, đừng vội kết luận. Tôi dù không nghèo nàn, nhưng có thể vẫn muốn kiếm khoản tiền ấy đấy. Thật ra, mục đích hoàn toàn không phải vì tiền.

Tại sao vừa bắt đầu Seo Ji-woo đã chịu nghe theo lời tôi luôn vậy? Tại vì nếu lấy tác phẩm của tôi để tham gia cuộc thi sáng tác dưới danh mình, chí ít cũng có thể giúp cậu ta có được chút tiếng tăm đáng nể, đáng kính phục.

"Đúng lúc con trai tôi cũng đang cần tiền, tôi sẽ viết lại cuốn tiểu thuyết này, nhưng lấy tên của cậu để gửi tác phẩm dự thi. Nếu đạt giải, tiền thưởng sẽ là của tôi." Tôi cười ha hả nói với cậu ta.

Seo Ji-woo kinh ngạc quá đỗi, đứng ngây ra đó.

"Có gì mà kinh ngạc chứ, tôi đang cần tiền nên làm vậy thôi."

"Liệu được không?"

"Có gì mà không được!"

"Đây là tiểu thuyết, lại là thể loại ngôn tình nữa đấy!"

"Tôi không đồng tình với cách nói đó là thể loại ngôn tình, đó là trò chơi phân loại, khu biệt. Vòng tròn văn học của chúng ta quá nhỏ hẹp, thật chẳng ra làm sao cả. Đến nay vẫn còn muốn phân biệt văn học quý tộc và văn học bần nông... đó chính là vòng tròn của chúng ta đấy. Cậu được tiếng, tôi được tiền tôi muốn, lẽ nào không được ư? Chúng ta cùng chơi trò chơi vòng tròn văn học xem sao, tôi nghĩ, đây sẽ là một trò chơi rất thú vị."

Điều khiến cậu ta ngạc nhiên không chỉ vì tôi sẽ viết thể loại tiểu thuyết.

Bút danh của tôi là Lee Joek-yo, có nghĩa là Tịch liêu. Trừ thơ ra, từ lúc sinh ra đến giờ tôi chưa từng viết đến một mẩu tản văn nào cả, và cũng chưa bao giờ lộ mặt ra chốn truyền thông giống như những ngôi sao điện ảnh hay truyền hình. Những người càng bị dục vọng thấp hèn khống chế, thì họ lại càng muốn phân biệt một cách rõ ràng hành vi của dục vọng thấp hèn và không thấp hèn. Đó cũng chính là điều mà tôi học được trong thời thanh niên trẻ tuổi ôm ấp giấc mộng cách mạng. Các thành phần trí thức lại càng như thế, bọn họ dùng tất cả những dạng lời nói để biện hộ, che đậy cho tất cả những dục vọng thấp hèn của mình. Đối với cuộc đời, họ đã bất luận ngày đêm sử dụng hai chiếc còi: thổi kèn Trumpet đối với những kẻ được xác định là mang dục vọng thấp hèn, còn đối với những người được xác định là không ôm ấp dục vọng thấp hèn họ sẽ thổi điệu Saxophone đầy nho nhã. Trong đám người đó, thật ra có mấy kẻ xác định được mình thuộc dạng người nào đâu. Cho dù danh phận nổi như cồn, vang danh lẫy lừng, nhưng thực ra nhìn một cách tổng thể thì chỉ cần liếc một cái là có thể thấy hết được bản chất. Một số kẻ có tri thức, hoặc bản thân có chút ảnh hưởng khi đối xử với người khác mà thổi Saxophone kiểu gì đằng sau lưng cũng có vài kẻ xu nịnh, vuốt đuôi. Đối với những người bị xác định là ôm dục vọng thấp hèn, khi muốn thổi Trumpet, bọn họ cũng sẽ phải cẩn thận, lo sợ sẽ làm liên lụy đến những người xếp nhầm hàng ngũ. Cuối cùng, cùng với sự thay đổi, với những quy tắc thay thế của xã hội nhân văn thì – im lặng là vàng. Trên các văn đàn cũng chẳng có gì là ngoại lệ cả.

Khi tôi lấy bút danh cho mình là Lee Jeokyo – cũng có nghĩa là Tịch liêu, thật ra tôi đã nhìn thấu được kết cấu xã hội của đám phần tử trí thức kia rồi. Bọn họ là nguồn cơn của mọi tạp âm. Giờ tôi mới nói thật, bút danh của tôi cũng là một chiến lược xảo quyệt, và cũng là một đòn đả kích lớn đến lũ người đó. Chiến lược của tôi đã có hiệu quả, làm một nhà thơ, tôi đã thành công. Chỉ có điều con đường đến thành công phải đợi khá dài.

"Cũng phải, những người như thầy... Ngộ nhỡ một ngày nào đó bị phát hiện ra..." Seo Jiwoo căng thẳng.

"Có được bình chọn hay không mới là vấn đề. Mà cho dù được bình chọn rồi, chỉ cần cậu không công bố thì ai biết được chứ." Để cậu ta yên tâm, tôi đã nói thật lòng như thế.

Khi Seo Ji-woo nhìn tôi với ánh mắt "người như thầy", cái con người với danh phận giả đã bắt đầu gióng lên tiếng còi của mình, chiếm lĩnh hết toàn bộ trí não của cậu ta, về điểm này thì tôi rất rõ. Câu nói "người như thầy" là cách nói thần tượng hóa nhà thơ Lee Jeok-yo của quần chúng – với tinh thần cao thượng, phẩm chất cao thượng, và sức hấp dẫn thần kỳ. Nó hoàn toàn không phải do ảnh hưởng bởi thơ tôi viết. Ấn tượng của quần chúng đối với tôi phần lớn là do chiến lược xây dựng không ngừng nghỉ trong thời gian dài của tôi. Seo Ji-woo có lẽ đến chết cũng không hiểu được những điều ấy. Về điểm này, cậu ta có lẽ chẳng bao giờ làm được, bởi kiểu người như Seo Ji-woo trên thế gian này có rất nhiều, cho nên cứ mặc kệ cho những kẻ thích bốc phét tiếp tục bốc phét.

Tôi đã từng rất thích tính thuần khiết, trong sáng của Seo Ji-woo, cũng từng nhiều lần lo lắng vì cậu ta, và hạ quyết tâm rèn giũa giúp cậu ta trở thành một nhà thơ thực thụ. Nói về nhân cách, thì cậu ta không có chỗ nào để người khác phải ghét bỏ. Rất chân tình, thẳng thắn, nhiều khi tôi thấy đôi mắt của cậu ta có những nét khác biệt hẳn với người khác, đẹp vô cùng. Nhưng cho dù thời gian có trôi đi nhiều bao nhiêu, thì Seo Ji-woo vẫn mãi chỉ là "kẻ ngây ngô". Thông thường trong giây phút mang tính "cảm ngộ" như sét đánh ngang tai thế này, rất nhiều người sẽ hiểu ngay được cái thế giới mà anh ta đang bước chân vào, đáng lẽ phải giác ngộ được ngay, nhưng cậu ta đã không thể làm được thế.

Không biết có phải chương trình của kênh này thiếu phong phú hay không, mà đoạn phỏng vấn Seo Ji-woo kéo dài hơn ba mươi phút rồi vẫn chưa hết. Cậu ta quá dài dòng, tôi nghĩ nên chuyển kênh khác, liền với lấy chiếc điều khiển. Lúc này cậu ta đang nói đến phương thức làm tình.

"Nhân vật chính trong câu chuyện bị tai nạn giao thông dẫn đến mất chức năng sinh lý phải không?" Người dẫn chương trình hỏi.

"Đúng vậy!" Seo Ji-woo trả lời.

Tuy tình tiết bị tan nạn giao thông mất đi khả năng sinh lý mô phỏng theo bộ phim Ánh trăng cay đắng, nhưng vụ tai nạn giao thông đó là do nữ nhân vật chính trong phim lên kế hoạch, còn câu chuyện này lại do chính sự tưởng tượng phong phú của tôi sáng tạo ra. Người dẫn chương trình lái chủ đề vào tình tiết này, đồng thời đưa ra một số câu hỏi để thu hút hơn sự hứng thú của người xem.

"Nhưng, thực sự như những gì cuốn tiểu thuyết của anh miêu tả, dù đã bị bất lực, nhưng khát vọng tình dục vẫn còn?"

"Đương nhiên!" Seo Ji-woo khẳng định một cách nhanh chóng. "Tôi đã từng gặp những người như vậy, tuy tuổi đã ngoài thất tuần, và không còn khả năng tình dục, nhưng dục vọng vẫn mãnh liệt y như thời trai trẻ. Nói điều này trên truyền hình có lẽ hơi nhạy cảm, nhưng có người khi trông thấy những thiếu nữ thậm chí tuổi còn nhỏ hơn con cháu mình, mà ánh mắt họ cũng vẫn ánh lên ngọn lửa đầy dục vọng. Đó chính là bản năng mà. Bản năng vốn dĩ là một điều xấu xa. Và trong cuốn tiểu thuyết này, quả thực một cô nữ sinh trung học đã nhiều lần bị quấy rối tình dục bởi một lão già, và còn sử dụng từ dòng nước bản năng..."

"Dòng nước bản năng?"

"Ngài không biết sao? Đây là câu nói đang thịnh hành trên mạng của giới trẻ, họ giản lược câu 'hiện thực là dòng nước bẩn thỉu' thành 'dòng nước hiện thực'".

Ẩn ý của câu dòng nước hiện thực trước đây không lâu tôi cũng từng nghe Eun-kyo nói.

"Lẽ nào dòng nước bản năng có nghĩa là 'bản năng là dòng nước bẩn thỉu?'" Người dẫn chương trình vặn lại.

"Anh nhanh ý thật đấy."

Khi nói đến chỗ đó, Seo Ji-woo cười thoải mái một cách thái quá, sau đó nhìn thẳng vào máy quay. Cái nhìn của cậu ta như muốn bay thẳng vào tôi. Bàn tay đang cầm chiếc điều khiển của tôi đột nhiên run lên. Tôi có dự cảm rằng thằng nhóc đó chĩa ánh mắt thẳng vào riêng tôi vậy. Và cái người đàn ông tuổi đã ngoại thất tuần ấy đương nhiên chính là tôi.

Tôi tắt ti vi, bước lên ban công tầng hai để hít thở không khí. Phía đằng xa kia, mặt trời đang dần lặn xuống. Một căn biệt thự mới và một ngôi nhà cũ vừa bật đèn. Những hàng cây đã trút hết lá vẫn đang vô tri vô giác đung đưa giữa không gian, trông thật thê lương, lạnh lẽo. Sắp tới mùa đông rồi sao! "Không phải chứ?" Tôi lắc lắc đầu, lẩm bẩm một mình. Seo Ji-woo không phải là kẻ lòng dạ khó lường, cậu ta càng không dám cố ý sỉ nhục tôi như thế. Cậu ta không biết phản bội, hơn nữa lại còn là người cẩn trọng vô cùng. Chắc hẳn cậu ta cũng không thể đoán được tôi sẽ theo dõi chương trình này, cái đầu cổ hủ của cậu ta không thể tồi tệ đến thế. Thế thì chắc hẳn cậu ta chỉ vô tình nói ra mà thôi, cứ nhìn bộ dạng bị phỏng vấn thì thấy rồi đấy.

Lúc này, một chiếc ôtô chiếu đèn sáng chói xuất hiện ở bến xe bus trong bóng tối đen sì, rồi dừng lại. Theo tự nhiên, ánh mắt tôi nhìn theo ánh đèn ôtô chuyển động. Dường như có ai đó từ trong xe bước ra. Nếu tính cự ly thẳng, từ chỗ tôi đến chỗ chiếc xe đậu có lẽ không đến một trăm mét. Sau khi người kia xuống xe, chiếc xe lập tức quay hướng về phía nhà tôi. Bóng người vừa bước xuống xe từ từ xuyên qua khu đất trống của trạm xe bus cuối cùng. Không hiểu có phải một chiếc xe bus hướng vào thành phố đột nhiên bật đèn, mà trong giây phút đó, cả cơ thể tôi bỗng nhiên cứng đờ. Đương nhiên với khoảng cách này sẽ không thể nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng cái mà ánh đèn ô tô phản chiếu vào là hình dáng một thiếu nữ đang đeo cặp sách. Linh cảm của tôi nhạy bén như động vật, chỉ thoáng qua đã nghĩ ngay đó là Eunkyo. Chiếc xe bus đi lướt qua thiếu nữ đó. Tôi như đang tháo chạy, lao bổ vào thư phòng.

Đúng lúc này, tiếng ô tô dừng lại trước cửa cổng chính, tiếp đến là tiếng mở cổng, âm thanh cót két chầm chậm của chiếc cổng gỗ. Mặc dù tôi hy vọng không như thế, nhưng tiếng bước chân ngày một rõ lại đang khẳng định lại với tôi rằng, người đi cùng Eun-kyo lúc nãy ở trạm đỗ xe chính là Seo Ji-woo.

"Thầy giáo, thầy ở đâu ạ?"

Tôi nghe tiếng cậu ta gọi dưới nhà. Mãi cho đến khi cậu ta đi lên thư phòng trên tầng hai, mà tôi vẫn ngồi yên lặng ở đó.

"Thầy, đèn cũng không bật, thầy đang làm gì thế?"

"Ngồi một chút nên ngủ quên mất."

"Giọng thầy cũng như hết hơi, xem ra hôm nay thật buồn chán, vô vị phải không ạ." So với bình thường, giọng của Seo Ji-woo hôm nay rất sang sảng, mạnh mẽ.

"Tôi buồn chán ư?" Tôi cố ý ngáp dài một cái, rồi chầm chậm dùng ngữ điệu chán nản thực sự nói. "Cũng phải, tôi đang nghĩ cô bé Eun-kyo không đến nữa hay sao?"

"Một cô bé trung học... tan trường rồi mà. Mà ngược lại, cho dù cô bé có tan học sớm đi chăng nữa, thì thầy cũng ngóng đợi làm gì, cô ta muốn đến sẽ đến thôi. Bọn trẻ thời nay đúng là chẳng hiểu lễ nghĩa gì cả. Nếu chiều chúng quá, chỉ làm hỏng chúng thôi!"

Trong giây phút đó, một mũi kiếm ngắn như phóng thẳng vào tim tôi. Tôi cố ý quay lưng lại cậu ta rồi ấn ấn vào ngực mình.

Đó chính là nơi khởi nguồn của bản năng của tôi – ở đó đã phóng ra những đốm lửa dục vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro