Luật sư Kyu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xét về nguyên nhân công khai, Seo Ji-woo chết do tai nạn giao thông.

Tuy trạm xe bus cuối cùng Y gần nhà của nhà thơ Lee Jeok-yo ở Seoul, nhưng đây phải gọi là vùng Gyeonggi đúng hơn. Nói là trạm xe bus cuối, nhưng thật ra phải đến bốn mươi phút mới có một chuyến, hơn nữa chỉ có một số tuyến mới chạy đến đây. Vốn dĩ giữa trạm xe và nơi này là một ngọn núi cao, nơi ấy trường học, chợ búa, nhà hàng mọc lên khắp nơi. Đường đi vừa nhỏ lại khúc khuỷu với hai làn đường ôtô. Con đường này vốn được làm ở lưng chừng núi, vì thế, nó rất hẹp và nguy hiểm. Đây là nơi mà ngay cả những người leo núi cũng ít khi đặt chân đến.

Mọi người đều biết tối hôm trước khi xảy ra tai nạn, Seo Ji-woo đã ở nhà của nhà thơ Lee Jeok-yo. Nghe nói, hai người đã uống rượu đến tận khuya, và uống hết mấy chai rượu nho. Eun-kyo cũng ở đó. Sáng sớm hôm sau, Seo Ji-woo đã lái xe đi sớm. Cậu ta được mời đến thuyết giảng tại một buổi tiệc sáng. Vụ tai nạn xảy ra ngay tại khúc cua đoạn giữa con đường. Cậu ta đã lái xe đâm phải một cây sồi, mất lái rồi lật xe. Chiếc xe đã lộn nhào từ độ cao hơn ba mươi mét xuống, khiến động cơ bắt lửa rồi phát nổ. "Có lẽ anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu sau buổi nhậu tối hôm qua." Viên cảnh sát điều tra nói. Nhờ sự trợ giúp của viên cảnh sát mà tôi được tiếp cận bản ghi chép vụ tai nạn, và không nhận thấy có bất cứ mối nghi ngờ nào cả. Nếu có điều gì đó không bình thường, thì chỉ duy nhất một điều là Seo Ji-woo đã không lái chiếc xe của mình, mà lái xe của nhà thơ Lee Jeok-yo. Từ bản ghi chép vụ án cho thấy, chiếc xe Elantra hiện đại của Seo Ji-woo để trước cửa chính nhà Lee Jeok-yo đã gặp trục trặc, vì thế có thể nhà thơ đã đưa chìa khóa cho Seo Ji-woo để anh ta dùng xe của mình. Trong tùy bút của nhà thơ đã miêu tả tỉ mỉ rằng, nhân đêm khuya ông đã cố tình làm thủng lốp xe của Seo Ji-woo, hơn nữa còn khéo léo cải tạo lại hệ thống điều khiển bánh lái của mình. Ngoài ra, để cho xe dễ phát nổ, nhà thơ còn điều chỉnh đường ống dẫn xăng và van xăng. Thời gian khi còn ở trong tù, nhà thơ đã từng được điều đến bộ phận sửa chữa ôtô.

Kèm theo biên bản ghi chép vụ tai nạn còn có rất nhiều tấm hình chụp cụ thể từng chi tiết, nhìn tấm hình chụp thi thể của Seo Ji-woo đã bị lửa thiêu cháy toàn bộ khuôn mặt, trông thực sự thảm khốc. Chiếc xe Seo Ji-woo lái là xe Korando 2.0 đời 1993. Với một người yêu thích rừng núi như nhà thơ Lee Jeok-yo thì đây quả là một chiếc xe rất phù hợp. Nó là chiếc xe đời cũ đã sử dụng hơn mười lăm năm. "Đừng cho rằng nó cổ lỗ sĩ lắm rồi nhé, về mặt sinh lý học chẳng qua nó chỉ hơi già chút thôi. Và cũng đừng cho rằng già là mắt mờ chân chậm, đây chẳng qua cũng chỉ là cố ý hiểu sai quan niệm mà thôi. Chứ con lừa của tôi còn khỏe lắm." Đã nhiều lần tôi khuyên nhà thơ đổi chiếc xe mới, và ông cũng đồng ý như vậy, nhưng không hiểu sao ông lại có tình cảm rất đặc biệt với chiếc Korando cũ kỹ này, và thường gọi yêu nó là "con lừa". Ông ấy nói nếu muốn lên dãy Himalaya, bạn sẽ thấy con lừa này sẽ là công cụ thồ hàng khỏe nhất. "Chia hành lý thành hai phần buộc lên lưng lừa bằng dây thừng, thông thường trung bình khoảng sáu mươi kilôgam. Khi leo dốc, chân những chú lừa phải run lên, lưng đầy những vết trầy xước, thương tích, khắp mình mẩy đều mệt mỏi. Và dù đến chết lừa vẫn không thoát khỏi số mệnh đó của mình, nhưng cả đời nó vẫn không một lời ca thán, vẫn cần mẫn vượt qua mọi con đường dốc đầy tuyết của dãy Himalaya, sự cần mẫn, bền bỉ và trung thành của nó thực sự rất đáng ngưỡng mộ nhưng cũng thật đáng thương. Chiếc Korando của tôi chính là con lừa như vậy." Nhà thơ Lee Jeok-yo từng nói thế. Seo Ji-woo cũng trung thành với nhà thơ hơn bất kỳ ai khác, và con đường cuối cùng anh ta bước đi cũng giống như số mệnh chú lừa của nhà thơ. Từ điểm này có thể thấy giàu tính tượng trưng vô cùng.

"Ông vẫn chưa nói sự việc gây chấn động nhiều đến thế nào..." Tác giả T – người bình thường hay trò chuyện và là người tương đối gần gũi với nhà thơ Lee Jeok-yo nói. Các thành viên trong Hội tưởng niệm sự nghiệp nhà thơ Lee Jeok-yo được thành lập sau khi ông mất thường hay tụ họp lại với nhau. Hội tưởng niệm dự định xây dựng nhà tưởng niệm Jeok-yo trên ngôi nhà mà sinh thời nhà thơ sống, họ đang trong giai đoạn thương lượng với chính quyền thành phố. Nhưng nếu như toàn bộ nội dung cuốn tùy bút của nhà thơ mà được công khai, thì đừng nói là "Nhà tưởng niệm Lee Jeok-yo", mà ngay cả một số hoạt động tưởng nhớ đang trong kế hoạch trù bị chắc chắn cũng chẳng có.

"Thế chi bằng không nghe còn hơn." Nhà thơ N lẩm bẩm. "Phải đưa cuốn tùy bút ra cho chúng ta mới phải chứ, lúc nào cũng chỉ được nghe mà không được lý giải."

"Sau này mọi người có thể xem, nhưng hiện giờ thì chưa được. Xét đến vấn đề bảo mật, cho nên ngay cả bản photo cũng sẽ không có. Khi nào đến văn phòng của tôi, tôi sẽ cho mọi người xem."

Mọi người đều im lặng, không nói gì nữa. Không khí lúc đó thậm chí có chút gì đó khó xử như nội dung cuốn tùy bút mà tôi phải truyền đạt vậy, như thể mọi người đang trách tôi, anh tự mình biết được rồi, tại sao nói điều này ra để chúng tôi cùng phải chịu trách nhiệm đây?

"Tôi cũng rất khó xử, thậm chí còn nghĩ liệu có nên hủy cuốn tùy bút này không. Nhưng tôi không thể làm vậy, vì cố nhân đã nói rất rõ 'một năm sau khi chết sẽ công khai.'" Tôi nói.

Không ai nói gì.

"Là một luật sư, tôi không thể không coi trọng lời di chúc của cố nhân. Vấn đề là công khai vào khi nào và bằng cách nào..."

"Vấn đề là nên công khai đến một chừng mực nào đó chứ?"

"Nói vậy là sao?"

"Dù có công khai rồi, cũng phải nói câu chuyện tình yêu sâu đậm của nhà thơ với cô nữ sinh là hoàn toàn trong sáng. Có thể có người sẽ nói tình yêu đó đi ngược với luân thường đạo lý, nhưng dù vậy, thì đó là chuyện tình yêu của nhà thơ, nó có thể được truyền thành một giai thoại. Nhưng giết người lại là chuyện khác, dù bất kỳ hoàn cảnh nào, giết hại người anh em của mình, mà người đó lại là Seo Ji-woo – một nhà văn có sách bán chạy nhất – thì đó cũng là điều không thể tha thứ. Lúc này vấn đề không còn chỉ dừng lại ở vấn đề của riêng nhà thơ nữa, mà tất cả chúng ta cũng đều bị tổn hại một hình tượng lớn trên văn đàn."

"Như vậy nghĩa là ta phải che đậy chuyện giết người đi sao?" Nhà phê bình C như muốn quấy chuyện lên.

"Không phải là che đậy, nhưng phương thức ấy cũng là điều đáng để suy nghĩ."

"Chân tướng sự việc cũng không thể che đậy bằng cách đó được, hơn nữa che đậy cũng không phải là cách đúng đắn nhất." Ngài T nói.

"Giờ các phóng viên vẫn hoàn toàn chưa biết gì chứ?" Ngài C hỏi.

"Rất nhiều phóng viên biết nhà thơ có để lại một cuốn tùy bút. Cũng đã có một vài phóng viên liên tục đòi tôi phải công khai nó. Chính vì vậy mà tôi không thể đồng ý cho photo, cho dù dường như họ chỉ muốn lưu bản di tác."

Một lần nữa mọi người lại rơi vào trầm lặng. Sự trầm lặng của mọi người có thể lý giải thành quyền phát ngôn lớn nhất, trọng lượng nhất thuộc về nhà thơ Lee Jeok-yo đã khuất. Mà phát ngôn của nhà thơ đương nhiên là phải công khai.

"Như vậy chúng ta nên suy nghĩ thêm vài ngày nữa, sau đó sẽ đi đến quyết định. Về chuyện này, ngoài luật sư Kyu, chúng ta chẳng phải đều là những người đầu tiên nghe được hay sao? Chuyện này đột ngột quá, nhất thời khiến mọi người đều không hiểu gì cả, giờ cảm giác thế nào chúng ta còn chưa thể nắm bắt kìa." Ngài T nghe nhà phê bình C nói, liền gật gật đầu. Nên để tình hình yên ắng trước đã.

"Tuy các phóng viên không dễ đối phó, nhưng luật sư Kyu, ngài cứ cố gắng thêm vài ngày nữa nhé. Còn mọi người cũng giữ mồm miệng một chút." Ngay cả nhà thơ N cũng tán đồng ý kiến này, và mọi chuyện được quyết định như vậy.

Eun-kyo đang đợi tôi ở văn phòng.

Cô bé bảo tan học mới đến, nhưng xem ra buổi học kết thúc sớm hơn dự định. Đã cuối tháng Ba rồi, ngọn núi NamSan phía đối diện với cửa sổ đã rực rỡ sắc xuân.

"Cuộc sống của sinh viên đại học thế nào?"

"Cũng thế thôi."

"Tôi gọi cô đến là vì cảm thấy giữa hai chúng ta đều có điều cần nói..."

"Chú đang nói về chuyện cháu nói hôm gặp ở bên mộ, về cuốn nhật ký của thầy Ji-woo để lại ư?"

"Đó là bản viết tay à?"

"Không, là bản đĩa điện tử".

Biểu hiện của cô ấy có vẻ không được tự nguyện lắm. Ngồi đối mặt với tôi, nhưng không nhìn thẳng tôi đến một lần. Từ điểm này có thể thấy, thái độ không tự nguyện đó là hoàn toàn cố ý.

Vòng vo chỉ làm mất thời gian. "Tại sao cô lại có được bản đó?"

"Thầy Seo Ji-woo đưa cho cháu."

"Khi nào?"

"Trước lúc chết không lâu."

Cô ấy nói mới đầu cứ ngỡ đây là cuốn tiểu thuyết mới viết, nên không mấy hứng thú, và bỏ nó lên giá sách. Lâu dần, cô ấy cũng quên hẳn chuyện này.

"Gần đây, trong khi sắp xếp lại sách vở, cháu mới tình cờ nhìn thấy chiếc đĩa đó."

"Gần đây là bao giờ...?"

"Trước hôm gặp chú tại mộ mấy ngày."

"Vậy, sau khi xem chiếc đĩa, cháu mới nghĩ đến việc đến thăm mộ của Seo Ji-woo?"

"Đúng vậy!" Cô bé mở to đôi mắt, dường như đang thắc mắc tại sao tôi lại biết những chuyện này.

Nếu đọc xong nhật ký mới nghĩ đến việc thăm mộ, vậy có thể nói cô bé đã biết điều gì đó trong cuốn nhật ký đó. Vấn đề bây giờ là nội dung đó là gì?

"Cháu từng nói đó là nhật ký, đúng không?"

"Cũng không hẳn, có thể là cái gì đó tương tự như nhật ký."

"Nó liên quan đến nhà thơ Lee Jeok-yo không?"

"Ồ, đây là cà phê gì vậy? Ngon quá!" Cô ấy đột nhiên hỏi.

Là cà phê của Colombia, hương vị rất thơm. Tôi cầm ấm cà phê lặng lẽ rót đầy chiếc cốc trên tay cô ấy. Dường như cô không dễ dàng nói ra nội dung cuốn nhật ký của Seo Ji-woo.

"Trong tùy bút của ông nội có nội dung gì khiến người ta phải chấn động ư?" Lần này thì cô tranh hỏi trước.

"Đúng!"

"Có phải liên quan đến vụ tai nạn của thầy Seo Ji-woo không?"

"Cũng có một vài chuyện..."

"Cháu biết tại sao chú luật sư lại gọi cháu đến. Chú đang tò mò về nội dung nhật ký của thầy Seo Ji-woo phải không?"

"Người mất đã giao cho cô, thì quyền sử dụng nó như thế nào tùy thuộc vào cô thôi."

"Cũng chẳng phải là điều gì đó dài dòng văn tự, hình như thầy chỉ muốn để lại cho cháu một số phần quan trọng mà thầy muốn cháu đọc, cháu đã in ra một bản rồi."

"Cháu muốn cho tôi xem?"

"Vâng. Nhưng cháu có điều kiện."

Đúng là con bé tinh ranh. Điều kiện mà cô ấy đưa ra không nói tôi cũng biết thừa, muốn trao đổi cuốn tùy bút của nhà thơ Lee Jeok-yo đây mà.

"Tôi e rằng, sau khi đọc xong những gì mà nhà thơ Lee Jeok-yo viết trong cuốn tùy bút của ông ấy, cô sẽ không thể chấp nhận nổi. Tôi không có ý muốn giấu giếm gì cả."

"Luật sư, cháu..." Lúc này cô ấy mới nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sáng trong lạ thường. "Cháu không có hứng thú với tùy bút của ông nội. Dù nội dung có điều gì khiến người ta phải chấn động thì cháu cũng không muốn xem chút nào cả."

"Chẳng phải cô nói có điều kiện sao?"

"Điều kiện của cháu là, hãy để cháu ở ngoài những chuyện này." Trong mắt của cô ấy bỗng lóe lên tia ánh sáng.

Màn sương đã bao phủ khắp đỉnh núi NamSan.

Lần này tôi nhìn thẳng vào cô ấy. Vì nhất thời tôi không thể hiểu ngay được điều kiện để cô ấy muốn được nằm ngoài chuyện này ý là gì.

"Tùy bút của ông liên quan đến cháu. Nhật ký của thầy Seo Ji-woo cũng có phần liên quan đến cháu. Nói thật, cháu rất muốn hủy bỏ đi tất cả. Một khi công khai cùng với cuốn tùy bút, không chừng cháu lại xuất hiện trên các mặt báo, đúng không nào? Dù có dùng cách gọi tắt như H thì những người bạn của cháu rồi cũng vẫn sẽ biết. Khi ông mất, các báo đều nói thiếu nữ H thế này thế kia, khi đó cháu đã xấu hổ gần chết." Đôi mày cô bé cau lại.

"Haiz..." Tôi thở dài. Với một cô gái 19 tuổi vừa bước chân vào cánh cửa trường đại học, thì việc trở thành người kế thừa tiền nhuận bút của nhà thơ Lee Jeok-yo có thể gây hoang mang.

"Cháu... rất thích cuộc sống sinh viên, đến giờ vẫn rất thích. Nhưng nếu cái tên thiếu nữ H một lần nữa xuất hiện trên các mặt báo, thì e rằng cháu không thể tiếp tục học đại học được nữa. Ngay cả cái cái tên gọi thiếu nữ H đã khiến cháu cảm thấy sợ đến phát nôn rồi. Cháu ghét H, ghét luôn cả thiếu nữ. Biết đâu cháu lại còn muốn cả chết nữa. Cách gọi đó khiến cháu như muốn phát nổ."

Cô ấy còn dùng những từ ngữ lần đầu tiên tôi nghe thấy, nghe có vẻ như tâm trạng đang không được tốt, nhưng lúc này không phải lúc để hỏi những lời này ý là gì.

Tuy tiếng cô ấy rất nhỏ, nhưng rất kiên định: "Cho nên, luật sư, việc thừa kế nhuận bút tác giả của ông cháu cũng muốn từ bỏ. Chú hãy dùng nó vào việc khác đi. Nói tóm lại, tất cả nội dung gì liên quan đến cháu, hãy xóa bỏ hết đi, cháu không muốn lại phải xuất hiện trên các báo lần nữa... Nếu chú chấp thuận, bây giờ cháu sẽ giao lại toàn bộ tài liệu của thầy Seo Ji-woo cho chú." Xét từ lập trường của cô ấy, đây là yêu cầu rất tự nhiên.

Tuy một số dư luận đưa tin rằng nhà thơ Lee Jeok-yo đã viết di chúc để lại số tiền nhuận bút cho người thừa kế là thiếu nữ H, nhưng so với danh tiếng của nhà thơ thì số tiền nhuận bút ấy chẳng đáng là bao. Chẳng qua sau khi nhà thơ mất, bán được thêm một chút mà thôi, và sáu tháng sau đấy hầu như cũng không tái bản. Đây cũng chính là hiện thực về nghề sách vở của chúng tôi. Ngay cả một số độc giả vô cùng yêu thích và tôn thờ nhà thơ chẳng qua cũng chỉ sưu tầm một hai tập thơ của ông, hay chỉ đọc một số bài thơ trên báo và trên mạng mang tính trích dẫn mà thôi. Và điều đó cũng có thể nói, cô ấy hoàn toàn chẳng thể có thu nhập gì lớn ở đây, ngược lại nếu trở thành thiếu nữ H, cô ấy sẽ trở thành chủ đề bàn tán quanh bàn trà của tất cả mọi người.

"Tôi đồng ý!" Sau một hồi tôi nói: "Không ngờ cô lại phải chịu sự tổn thương lớn đến vậy. Tôi xin lỗi. Tôi đồng ý, không để báo chí đề cập đến cô nữa. Không phải vì cô đã đưa nhật ký của nhà văn Seo Ji-woo làm điều kiện trao đổi, cô không đưa cũng không sao. Mà không, không cần đưa cho tôi đâu. Tuy bản thân tôi cũng có chút hiếu kỳ, nhưng nghe cô nói vậy, tôi thấy rất xấu hổ."

"Không, nếu chú đã đồng ý rồi, cháu tin chú, sẽ giao lại cho chú tất cả. Tùy bút của ông và cả nhật ký của thầy Seo Ji-woo cũng thế, cháu muốn thoát khỏi chúng. Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là cháu ghét ông và thầy Seo Ji-woo đâu. Không có sự oán hận gì ở đây cả. Hai người họ, đến chết... cháu cũng không thể quên..."

Tôi cho rằng, cô ấy chỉ nghẹn ngào đôi chút, nhưng sau đó, nước mắt cứ từ từ chảy ra. Không có tiếng khóc nào phát ra, nhưng nước mắt cứ ào ạt chảy, lăn nhanh xuống dọc theo khuôn mặt, xuống cằm, rồi lã chã rơi xuống.

Tôi bỗng cảm thấy xót thương vô bờ.

Tuy những gì Seo Ji-woo để lại giống dạng nhật ký, nhưng không biết có phải anh ta cố ý xóa đi không, mà không có ngày tháng gì. Sau khi tiễn Eun-kyo về, tôi đọc một mạch hết toàn bộ những dòng chữ mà Seo Ji-woo để lại.

Đọc mãi đọc mãi... cũng giống như khi đọc cuốn tùy bút của nhà thơ Lee Jeok-yo vậy, càng đọc càng thấy nghẹn thở.

Ví dụ, trong cuốn nhật ký của mình, Seo Jiwoo đã miêu tả lại cảm nghĩ của anh ta trong buổi lên chương trình truyền hình đó. Hôm đó trong lúc đối thoại anh ta có nói từng tận mắt thấy ông già tuổi đã thất tuần, không còn khả năng quan hệ tình dục, nhưng vẫn không thể che giấu được dục vọng với một cô thiếu nữ. Hôm đó, nhà thơ Lee Jeok-yo cảm thấy, "ông già thất tuần" chưa biết chừng chính là ông ấy, đã viết "ánh mắt của Seo Ji-woo như bay thẳng về phía mình."

Theo như nhật ký của Seo Ji-woo viết lại, thì anh ta đoán trước được rằng nhà thơ sẽ xem chương trình này. Không, là do anh ta đã khéo léo dẫn dụ nhà thơ nhất định phải xem. Seo Ji-woo viết: "Tôi đã thông báo một cách rất tự nhiên cho thầy về ngày giờ phát sóng của chương trình. Sau đó còn nói, bản thân cũng là kẻ vô tri, chắc chắn khi lên hình sẽ có nhiều sai sót, nên nhiều lần nói với thầy đừng xem chương trình đó. Nhưng vì những câu nói kiểu đó nên thầy giáo kiểu gì cũng sẽ xem." Có thể thấy rõ ràng Seo Ji-woo đã khéo léo dẫn dụ nhà thơ phải xem chương trình đó. Hơn nữa, anh ta cũng nói thẳng rằng, quả thật như nhà thơ dự cảm, khi máy quay hướng thẳng ống kính, suy nghĩ anh ta đúng thật đang hướng thẳng để nhà thơ thấy. Toàn bộ từ đầu đến cuối sự việc, anh ta phải mất hai ngày mới miêu tả hết. Buổi thu hình chương trình hôm đó là ngày đầu tiên, sau đó buổi phát chương trình là ngày thứ hai. Sự việc của hai ngày hôm đó được anh ta ghi lại như sau:

Trong chương trình hôm đó, tôi đã cố ý nói "ông già đã thất tuần", và từ "bất lực". Bản năng là một dòng nước bẩn thỉu, câu "dòng nước bẩn bản năng" cũng là do tôi bổ sung sau đó. Lúc trước tôi nghe Eun-kyo nói về nghĩa của từ "dòng nước hiện thực", khi ấy có cả tôi và thầy đều cùng ở đó, vì vậy, chắc chắn thầy hiểu được. Hơn nữa tôi còn cố ý hướng thẳng vào ống kính quay, bất thình lình ném cái nhìn đầy phẫn nộ vào người thầy chắc chắn đang nhìn tôi. Giờ thầy đang nhìn tôi đúng không? Lúc đó trong lòng tôi đã gầm gào lên như vậy. Trên đời này, thầy Lee Jeok-yo là người tôi yêu quý và tôn trọng nhất. Thầy là người mẫn cảm, nhưng cũng xảo quyệt như loài súc sinh, vì thế tôi tin thầy sẽ đoán được ngay được những gì tôi nói là ám chỉ ông ấy. Tôi hiểu thầy hơn ai hết. Ngay cả tính cảm xúc sáng loáng trong thơ và cái dục vọng như chiếc lò đang cháy rừng rực, cái suy nghĩ hẹp hòi, và cả bản chất tư lợi tầm thường của thầy, tôi đều hiểu hết. Vì thế, những từ ngữ như "thất tuần", "bất lực", "dòng suối bản năng" nhất định sẽ như một thanh kiếm đâm thẳng vào tận xương cốt ông ấy. Hẳn là khi ấy ông ta sẽ phải đỏ mặt lên vì cảm giác tủi nhục đến không thể chấp nhận trước con mắt đang chiếu thẳng của tôi.

Đã nhiều lần, trong khi viết cuốn tiểu thuyết trái tim, thầy nói tôi là "kẻ ngu dốt". Khi đó, thể hiện trên mặt thầy đầy sự khinh miệt mà cho dù có xuống địa ngục tôi cũng không thể nào quên. Nhưng thầy không hề hiểu cho tôi. Tuy về mặt thơ phú tôi là kẻ ngu dốt, nhưng điều đó không hoàn toàn là tôi ngu dốt ở tất cả mọi lĩnh vực. Lời nói được thốt ra từ miệng một người "ngu dốt", thì chắc chắn trong lòng thầy càng không thể chấp nhận được. Cứ nghĩ đến việc toàn thân thầy phải run lên vì sự tủi nhục và phẫn nộ, cả cơ thể tôi dường như trở nên tê dại. Tôi tin chắc rằng, dục vọng bản năng đó của thầy vì thế cũng sẽ mãnh liệt hơn. Không, tôi hy vọng mãnh liệt rằng, dục vọng của thầy sẽ trở nên dục vọng hơn nhờ sự kích động của tôi. Tôi hy vọng, sự thực "còn trẻ hơn cả cháu gái" sẽ khiến cái dục vọng tình dục từ trước đến giờ luôn bị kìm hãm với Eun-kyo của thầy sẽ được thổi phồng lên và bùng nổ. Đây không phải dục vọng không có bản năng của nó, mà là dục vọng đang bị kìm hãm, và nó cần được thắp sáng. Một khi được thắp sáng, ngọn lửa sẽ nhanh chóng lan tỏa đi khắp nơi. Và người mà tôi kính yêu và tôn trọng nhất trên đời sẽ bị thiêu cháy toàn bộ. À mà nói không chừng ngay cả tôi cũng bị thiêu cháy theo ấy chứ.

Hôm chương trình được phát sóng, tôi đã đến nhà thầy. Tôi đã gọi điện thoại cho Eun-kyo và đón cô ấy ở trước cổng trường. Một khi đã xem chương trình ấy, để xem thầy sẽ làm thế nào để kìm hãm sự tủi nhục và phẫn nộ trước mặt tôi đây? Nghĩ đến điều này, mà lòng tôi dấy lên cảm giác không phục. Tôi muốn tôi và Eun-kyo cùng đến để chứng kiến bộ dạng này của thầy. Nếu cả tôi và Eun-kyo cùng xuất hiện, cảm giác tủi nhục trong thầy chắc chắn sẽ càng tăng thêm nhiều lắm. Đồng thời, Eunkyo cũng sẽ trở thành chiếc khiên chống đỡ cho tôi. Nhưng tiếc thay, Eun-kyo lại nói nhà có việc nên phải về nhà. Không còn cách nào khác, tôi đành để Eun-kyo xuống bến cuối, rồi tự mình đến nhà thầy.

Đèn vẫn sáng. "Thầy giáo, thầy ở đâu đấy ạ?" Tôi đứng ở tầng một gọi mà tim cứ đập loạn xạ. Thầy đang trong thư phòng tầng hai giả vờ ngủ, thầy ngồi ở đó. Chỉ cần liếc thoáng qua là tôi hiểu, chắc chắn thầy đã theo dõi chương trình đó. Hơn nữa, tôi còn nhận ra, lúc đó thầy đang muốn cố trốn mình vào bóng tối: "Thầy, đèn cũng không bật, thầy đang làm gì đấy ạ?" Tôi cố ý nói bằng một âm điệu sáng láng, rồi tàn nhẫn hơn, tôi ấn vào chiếc công tắc đèn trong phòng. "Ngồi một chút rồi ngủ quên mất." Thầy tránh ánh đèn, rồi giả vờ ngáp dài một cái. Khỏi phải nói trong lòng tôi như vui như thế nào. "Đến giờ ăn tối rồi." Tôi vừa nói xong, thầy đã xua xua tay, nói bụng hơi đầy, nên không muốn ăn. Vừa nghĩ đến chuyện rất có thể thầy đầy bụng thật, cảm giác vui sướng trong tôi như lên đến đỉnh điểm. Khỏi cần nghĩ cũng biết, cảm giác tủi nhục trong thầy bi thương đến đâu. "Bị đánh thức khi đang ngon giấc, cảm giác toàn thân nặng trịch. Tôi muốn ngủ thêm chút nữa." Tôi còn chưa kịp ngăn cản, thì thầy đã bước ra ngoài thư phòng, rồi tắt đèn. "Vậy tôi sắp đồ ăn để sẵn trên bàn, khi nào thầy dậy thì ăn chút điểm tâm tối nhé!" Để tránh gây tiếng động, tôi cẩn thận nhẹ nhàng bước xuống lầu. 

Viết đến đây, dường như Seo Ji-woo phải cần chút thời gian để điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, sắp xếp lại những việc xảy ra ngày hôm đó. Có thể anh ta đã uống một cốc cà phê hay hút một điếu thuốc. Một chốc một lát không thể viết hết được, anh ta cảm nhận một cách sâu sắc sự cô độc đang ẩn chứa trong tâm hồn mình, dường như tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng đó của anh ta. Cách một hàng trống, Seo Ji-woo mới sắp xếp lại trình tự sự việc của hôm đó như sau:

Nội tâm đang sục sôi bất giác bùng cháy dữ dội như đám cỏ khô gặp mồi lửa cháy. Tôi đứng một góc hàng lang dưới lầu, lắng tai nghe một hồi lâu, cố gắng nghe hơi thở xen lẫn tiếng thở dài của thầy. Nhưng tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh gì cả. Một người thầy đang nằm nghiêng ngủ trên tầng hai, và một tôi đang đứng lặng yên ngốc nghếch dưới tầng một trong bóng đêm tăm tối, giữa hai chúng tôi luôn luôn tồn tại một hố sâu ngăn cách. Người tôi yêu thương và kính trọng nhất trên đời, thầy giáo của tôi... tôi cứ lẩm bẩm như vậy, sau đó sống mũi tôi bất giác cay xè. Tôi cảm thấy cơ thể mình bỗng chốc như rơi xuống một cái hố sâu thăm thẳm. Trái tim tôi đau đớn như lìa ra từng mảnh. Tôi lặng lẽ quỳ xuống, đưa tay lau đi những giọt nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro