Hồi ký của thi nhân - Đèn lồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lần gặp cô bé ở ban công nhà tôi khoảng một tháng, lần đầu tiên tôi biết tên cô bé là Han Eun-kyo.

Từ trước đến nay, cô giúp việc Ryoan mỗi tuần bốn lần vẫn đến nhà tôi dọn dẹp, hiện đã nhận lời vợ chồng cậu con trai đến Istanbul khoảng hai, ba tháng. Cô ấy nói cậu con trai đang làm ăn ở Istanbul hiện mới có đứa con đầu lòng. Vợ chồng cậu ta đã không thèm làm thủ tục cưới xin gì cả, và giờ cô con dâu không biết thể diện kia đã sinh được đứa cháu nội, hình như muốn nhờ cô ấy đến để chăm sóc đứa trẻ trong thời gian mẹ nó ở cữ. Tôi khá bực mình, ở một nơi xa xôi hẻo lánh này cho dù muốn gọi người giúp việc theo giờ cũng khó như lên trời. Seo Ji-woo giờ đã trở thành một tác giả nổi tiếng, không thể giống như trước kia nữa, ngày nào cũng đến đây được. Cô giúp việc đã chuẩn bị nào thịt nào rau như chuẩn bị cho nhà mẹ đẻ trước khi đi vậy, nên tạm thời tôi vẫn có thể duy trì được một thời gian. Nhưng việc quét dọn lại là vấn đề lớn. "Thầy không phải lo, việc quét dọn tôi có thể làm được. Nhưng dù sao một tuần có người đến đây quét dọn một lần cũng tốt, để tôi tìm người xem sao." Seo Ji-woo nói.

Sau đó cậu ta đã dẫn cô bé Han Eun-kyo đến. "Trên đường đến đây, tôi gặp cô bé này đang vẫy xe trước cổng trường. Cô bé nói đang tìm việc vặt làm thêm."

Từ trạm cuối bến xe bus đi qua một con dốc chính là trường học. Đó mới chính thực là bến xe bus cuối cùng. Trong tuyến, chỉ có một bộ phận nhỏ sẽ đến khu của tôi. Những lúc nắng nóng, trên đường từ thành phố trở về, tôi thấy từng tốp nữ sinh ùn ùn ùa ra cổng trường.

"Cô ấy cũng thường xuyên làm việc nhà mình. Nhà cô ấy ở gần đây, ngay bên kia." Seo Ji-woo bổ sung thêm.

Lúc này tôi mới nhìn kỹ cô bé. Trông cô bé như bị phạt đứng vậy, vòng hai tay ôm để phía trước, không giống lần đầu tiên gặp mặt chút nào cả. Tôi băn khoăn liệu một cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối thế này có làm được những công việc vất vả, lặt vặt đó không?

"Phải lên xuống tầng, không dễ dàng đâu đấy. Học sinh thì làm sao được chứ?"

"Cạ của cháu cuối tuần cũng đi làm thêm, có đứa còn làm nhân viên phục vụ nữa đấy ạ." Cô bé trả lời rất nhẹ nhàng.

"Cạ?"

"Là ý muốn nói người bạn thân không giữ ý tứ gì với nhau ấy ạ, thưa thầy." Seo Ji-woo xen vào giải thích.

Cô bé nói mình sắp trở thành nữ sinh lớp 11.

"Thế cuối tuần này đến làm thử xem sao, coi như thử việc vậy." Và mọi chuyện được quyết định như thế.

Nhưng việc chỉ cuối tuần mới đến nhà tôi để quét dọn chỉ trong hai tuần đã bị phá vỡ, bởi cô bé đó nhanh chóng ra vào nhà tôi một cách thường xuyên. "Thường xuyên đến quét dọn bụi bặm cũng tốt, như thế cuối tuần công việc cũng sẽ nhàn hơn." Cô bé đã nói thế. Còn tôi đến việc nghe thấy tiếng chuông rồi phải ra mở cửa cũng cảm thấy quá phiền phức, vì thế đã đưa một bộ chìa khóa cửa lớn giao luôn cho cô bé.

Đúng như lời nói, cô bé làm việc, quét dọn rất nhanh chóng và sạch sẽ. Chẳng hạn khi lau kính, cô bé không biết cách sử dụng dung dịch lau rửa kính, mà chỉ cầm trên tay ngẩn tò te, sau đó hà hơi thổi một cái rồi dùng giẻ lau thật sạch, lau đến nỗi cửa kính kêu rin rít. Sau đó cô bé sẽ lùi lại ngắm nghía cửa kính, rồi lại bước qua đó, cắn chặt môi, lau thật mạnh, thật dứt khoát. Không chỉ ở đó, bất luận chỗ nào tôi cũng có thể nghe thấy những tiếng động của cô bé như một con thú nhỏ. Tiếng hà hơi thổi vào cửa kính, tiếng giẻ lau, tiếng áp sát vào ngắm nghía, rồi tiếng lùi lại, chau mày nhìn nơi này, ngó nơi kia. Sau đó lại áp sát vào cửa kính, lại hà hơi, lại lau... Nếu là những lúc phải gắng sức, những cơ bắp nhỏ trên cánh tay bé xíu hình như cũng nổi lên những bắp chuột nho nhỏ xinh xắn rất đáng yêu. Cho rằng mình đã lau sạch rồi, cô bé mới cười mỉm một cái, vẻ mặt đó rạng rỡ và xán lạn hơn mặt trời.

"Xem ra cháu rất thích lau cửa kính đấy nhỉ!" Tôi hỏi cô bé.

"Vâng ạ, cháu rất thích."

Cũng trong tích tắc đó, giọng trong vắt của cô bé bỗng trở nên sao ngọt ngào và nhẹ nhàng đến thế.

Sau nửa tháng, không chỉ quét dọn mà một số việc đơn giản như sắp xếp lại văn bản hoặc đánh máy một số bản thảo ngắn tôi cũng để cô bé làm. Cô bé là một người rất nhanh nhẹn và tinh tế, tỉ mỉ. Dù là người ít nói, nhưng nếu để nói, cô bé cũng rất thoải mái. Thậm chí cô bé còn biết nấu ăn.

"Vì mẹ cháu đi làm về muộn lắm, nên từ nhỏ cháu đã tự làm việc nhà." Cô bé còn nói bố đã mất sớm, giờ sống cùng mẹ và hai em gái. "Mẹ cháu là nhân viên mát-xa."

"Ý cháu là nhân viên mát-xa chân sao?"

"Không ạ, là nhân viên mát-xa ở nhà tắm. Nếu gọi mẹ là người kỳ cọ kiểu gì mẹ cũng bốc hỏa, phải gọi là nhân viên mát-xa mới được."

"Bốc hỏa là sao?"

"À là cáu giận đến tột đỉnh đó."

"Lần sau nói vậy với người lớn là không được đâu nhé."

"Vâng, xin lỗi ông nội."

Cô bé vội vàng vòng tay trước mặt, giống như đứa trẻ đang biết lỗi. Thái độ nhận sai, xin lỗi đó sao mà đáng yêu đến thế. Cô bé lại còn gọi tôi là "ông nội" nữa kìa.

"Sao lại gọi ông nội chứ? Phải gọi là ngài." Seo Ji-woo trừng mắt.

Cô bé so vai lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương, ý nói không hiểu sao tự dưng mình lại bị giáo huấn như thế.

Tôi lắc đầu cười. "Thôi bỏ đi, tôi thích cô bé gọi là ông nội, những câu nói như vừa rồi cũng không phải khó nghe, gọi ông nội cũng được, hay lắm."

Có nhiều lúc, trời đã tối mà cô bé bất thình lình xuất hiện khiến tôi giật nảy mình.

"Lần đầu tiên khi cháu đến đây, ông đã trông thấy mũi súng ở dưới cổ, trông tuyệt lắm." Tôi nói.

"À, ý ông muốn nói đến hình vẽ đó hả?" Cô bé hỏi ngược lại.

"Không phải hình xăm sao?"

"Hình đó chỉ vài ngày là mất mà. Một anh sinh viên mà cháu quen đã vẽ cho cháu đấy."

"Anh?" Tôi ngạc nhiên hết mức, giọng nói đột nhiên vống lên rất cao. Trước mắt tôi hiển hiện cảnh cô bé lõa thể phần trên nằm đối diện với cậu sinh viên đó.

Cô bé vẫn không để ý, xem xét giá sách, sau đó hỏi như không hỏi. "Tất cả số sách này ông đã đọc hết rồi chứ ạ?"

"Cũng có cuốn chưa đọc."

"Cháu biết ngay mà." Cô bé cười hì hì, sau đó liền im bặt. Eun-kyo là một cô bé rất hiểu chuyện.

Thỉnh thoảng cô bé đến cùng Seo Ji-woo, nói rằng trên đường đến đây vô tình gặp nhau. Dù thế, Seo Ji-woo dường như vẫn cảm thấy cô bé đó có gì đó không được hợp ý lắm, dù chỉ thấy một sợi tóc rụng trên nền nhà cậu ta cũng lên tiếng trách móc. Sau khi cô bé quét dọn xong, cậu ta vừa chăm chú, dò xét ngó vòng quanh vừa hỏi. "Chỗ này cô lau chưa? Chưa lau phải không?" Cậu ta cố tình dùng giọng khinh khỉnh để gây khó dễ. Nhưng theo như tôi thấy thì những việc cô bé làm chẳng có chỗ nào có thể chỉ trích được. So với cô giúp việc Ryoan trước đây, nhà cửa hình như còn sạch sẽ hơn.

Đó là một ngày mùa thu tuyệt đẹp. Tác giả người Nhật đã cùng vợ mình tự sát có tên Osamu Dazai từng nói: "Mùa hạ là đèn chùm, mùa thu là đèn lồng."

Thường ngày, cứ xế trưa là Eun-kyo đến nhà tôi. Thời gian đó, tôi thường ngồi trên chiếc ghế dựa ngoài ban công. Cái nắng ban trưa của mùa thu như một bộ lọc tinh tế, sáng lòa và trong veo. Căn phòng nằm chếch dần lên so với cửa lớn, nên khi ngồi trên ban công chỉ có thể thấy nóc cổng. Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng mở cổng tôi liền có thể biết đó có phải Eun-kyo hay không.

Tiếng bước chân của cô bé rất nhẹ. Từ cửa lớn vào đến nhà, con đường nhỏ xen giữa những hàng cây tùng đó, nếu là bước chân của Seo Ji-woo, nó sẽ chậm rãi kêu 'bịch bịch bịch', nhưng của Eun-kyo lại nhanh và nhẹ. Bước chân đó như của loài chim vậy. 

Vì thế, trong ấn tượng của tôi, nó như là một từ trạng thái, và tôi gọi tiếng đó là "thình thình thình thình". Từ chỗ tôi ngồi, theo từng bậc tam cấp, đầu tiên sẽ nhìn thấy đầu, sau đó đến vai và tiếp đó sẽ là bộ ngực đầy đặn. Lọn tóc buộc chặt trên đỉnh đầu lúc lắc theo từng bước chân, dần dần tiến gần tôi hơn. Mái tóc dường như đang đùa nghịch dưới cái nắng rực rỡ của mùa thu, hắt lên sáng lóa.

"Chào ông nội ạ!"

Thấy tôi ngồi đó, cô bé liền dừng bước, rồi như quán tính gật đầu chào. Lúc đầu nghe tiếng chào "chào ông nội ạ", hình như lưỡi có vẻ ngắn, sau đó nghe kỹ, hóa ra không phải, cô bé như bắt chước người nước ngoài nên mới vậy. Lọn tóc rơi xuống bên cạnh trán, khi cô bé ngẩng đầu lên, nó liền chạy ra phía sau.

"Đi chậm thôi, cẩn thận ngã đấy."

"Cháu biết rồi, thưa ông nội." Giọng cô bé vô tình đã ở phía cửa.

Rồi sau đó là tiếng bước chân thình thịch đi lên cầu thang. Đầu tiên cô bé sẽ mở cửa sổ phòng khách và phòng ngủ, sau đó bắt đầu dọn dẹp. Dáng vẻ quét dọn của cô bé trông thật giống một thằng nhóc con. Sau khi tiếng hút bụi ngưng lại một chút, sẽ đến lúc cô bé dùng giẻ để lau. Hai tay cầm chiếc giẻ, mông vểnh lên cao, sau đó đẩy thẳng một đường. Đó chính là cách lau của cô bé, giống hệt với cách những cậu học trò lau phòng học như chúng tôi hồi xưa. Những cô con gái thông thường vừa quỳ vừa dùng giẻ lau về phía trước. Dưới chiếc váy ngắn là cặp mông như được quàng thêm dây đai vậy, chạy từ đầu này tường sang bên kia tường. Và như vậy dù tôi không nhìn thì cũng đã nhìn thấy, đó là cặp mông vừa tròn vừa săn chắc, rất đẹp.

Cô bé còn thường xuyên cất tiếng hát, dù không hay lắm. Cô bé chỉ thuộc đúng một bài, tôi chưa từng nghe thấy một bài nào khác cả, chắc chỉ biết mỗi bài đấy mà thôi. Cô bé hát: Ven biển phía xa có một túp lều cỏ, trong đó có một thiếu nữ và một ông bố sống cùng nhau... Ôi tình yêu của tôi... Khi hát đến đây, giọng cô bé đột nhiên vui vẻ như đứa trẻ con. Tiếng hát tự nhiên đó bất giác khiến tôi mỉm cười.

"Ngày nào cũng ư ư... a a... cái gì chứ? Con gái con đứa, hai giờ chiều rồi đấy, tí tuổi đầu mà đã..." Tự dưng Seo Ji-woo lên giọng giáo huấn cô bé một hồi. Lúc nào cũng vậy, trước mặt chúng tôi hai đứa nó đều dùng những lời lẽ như vậy để nói nhau.

Khóe miệng Eun-kyo vẫn len lén nhếch lên hát tiếp, điều đó thật sự quá lạ lẫm. Cái lạ lẫm ấy cũng vô cùng thú vị, vô cùng đáng yêu. Bài hát dân gian cải biên Mỹ ấy được những lớp người của thời đại trước hay hát. Eun-kyo nói bố mình ngày trước khi còn sống hay hát bài đó, xem ra chắc bài hát khiến cô bé nhớ đến bố của mình đây. Tôi nhắm mắt, len lén thả hồn mình lang thang dọc bờ biển cùng với cô bé.

Trong lúc quét dọn, điều khiến cô bé thích nhất đó là được lau kính. Mà hình như cũng chính những lúc như thế cô bé mới ngân nga bài Biển trời mênh mông đó. Khi hít thở sâu, hõm vai cô bé sâu rõ rệt, sau đó nó há miệng hà hơi vào kính, những lúc như thế, đôi môi cô bé hệt như một quả cầu nho nhỏ, tròn xoe. Hà hơi... rồi xuýt xoa... lại hà hơi... rồi lấy giẻ kỳ cọ lau kính đến kêu rin rít. Tôi tận hưởng tất cả những điều đó một cách vô cùng thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro