Luật sư Kyu - Bút ký cuối cùng nhà thơ để lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người khách hẹn đến đàm phán về pháp luật trong văn phòng đã đến, là vợ chồng người cháu của bạn tôi. Tôi đưa Eun-kyo vào trong phòng của tôi. Trước đây, để phòng ngộ nhỡ, tôi để bút ký của nhà thơ Lee Jeok-yo và nhật ký của Seo Ji-woo trong két sắt. Eun-kyo ngồi trên ghế sofa, tôi lấy cuốn bút ký đưa cho cô ấy.

"Cô không được mang đi, đọc ở đây thôi nhé. Trong lúc tôi đàm phán, cô có đủ thời gian để đọc đấy."

"Nếu không tiện, lần sau tôi đến cũng được." Eun-kyo có vẻ hơi căng thẳng.

Tôi lắc đầu: "Có phòng đàm phán riêng, cô không cần lo cho tôi. Nhân viên cũng sẽ không làm phiền cô. Có lẽ ở một mình, cô sẽ thấy thoải mái hơn."

Tôi còn rót tách cà phê đưa cho cô ấy, sau đó đi ra khỏi phòng, ánh nắng mặt trời buổi chiều tỏa sáng đỉnh núi NamSan.

Đàm phán khoảng ba mươi phút. Sau khi tiễn khách, tôi mở cửa phòng bước vào, không thấy Eun-kyo đâu cả. Hình như cô ấy đang trong phòng rửa tay. Tôi ngồi đối diện chiếc ghế lúc nãy của Eun-kyo, đợi cô ấy ra. Không chỉ bút ký của nhà thơ Lee Jeok-yo, mà cả nhật ký của tác giả Seo Jiwoo cũng không thấy trên bàn. Xem ra, cô ấy đã mang theo vào trong phòng rửa tay. Tôi cố phát ra âm thanh, nhưng cô ấy cũng không ra ngay.

Những tia nắng mặt trời trên đỉnh núi NamSan biến thành màu vàng cam, trong phòng rửa tay vọng ra âm thanh gì đó, tôi tưởng là tiếng nước chảy, nhưng không phải. Tôi quay đầu lại, dỏng tai nghe ngóng.

Là tiếng khóc của Eun-kyo.

Tôi cũng nghĩ nếu đọc bút ký của nhà thơ, chắc hẳn cô ấy sẽ rất muốn khóc. Nhưng giờ cô ấy khóc lâu hơn nhiều so với tôi nghĩ. Không biết làm thế nào, tôi đành đi đi lại lại trong phòng. Tiếng khóc của Eun-kyo dần to hơn. Không còn cách nào khác, tôi đành đến trước cửa phòng rửa tay, gõ cửa.

"Cô không sao chứ?"

Không trả lời. Tôi lại gõ cửa, vẫn không có phản ứng. Không thể đợi thêm nữa, tôi đẩy cửa ra.

Cửa không khóa. Eun-kyo đang ngồi xổm trên sàn phòng rửa tay. Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?

Là như vậy! Nói ngắn gọn, Eun-kyo đã đốt hết bút ký của nhà thơ Lee Jeok-yo cùng với nhật ký của tác giả Seo Ji-woo trong phòng rửa tay. Tôi quá kinh hoàng, đến nỗi cứ đứng như trời trồng há mồm ra như vậy. Bút ký đó không hề có bản sao.

Eun-kyo khóc ném tàn tro của cuốn bút ký vào thùng rác. "Ông... ông nội... không có tội gì hết! Ông là nhà thơ... chân chính!" Eun-kyo dùng bàn tay dính đầy tro đen vừa lau nước mắt vừa nói: "Chú xem, chẳng phải cháu đã nói rồi sao, ông nội và anh Seo... thân thiết hơn... so với cháu!"

Cô ấy thật đáng thương, nước mắt và tro đen hòa lẫn vào nhau khiến khuôn mặt nhem nhuốc: "Nếu cháu bị buộc tội khi đốt những thứ này... cháu chấp nhận xử phạt. Cháu... đúng là một con bé ngốc nghếch, chẳng biết cái gì cả..."

Một lát sau, Eun-kyo bỗng ngồi bệt xuống sàn: "Cháu không biết ông... ông nội lại... muốn có cháu đến như vậy. Việc ấy có gì chứ." Eun-kyo đấm ngực dẫm chân. "Chuyện gì chứ... đúng là một con ngốc..."

Tôi đỡ Eun-kyo dậy. Trong tay cô ấy chỉ cầm chiếc dây màu đen buộc cuốn bút ký. "Ông nội... đã dùng bút mực viết trên cuốn sổ Moleskine." Hình như cô ấy muốn cười, nhưng không cười được. Cô ấy lại bắt đầu khóc tiếp. Nước mắt hòa lẫn cùng tro biến thành màu xám chảy xuống áo phông vàng mà nhà thơ Lee Jeok-yo mua tặng trước đây.

"Moleskine?" Tôi muốn chuyển chủ đề, cố ý hỏi lại.

Eun-kyo bị câu hỏi ngốc nghếch làm cho ngừng khóc, cười hì hì.

"Cuốn sổ... có dây buộc... cháu đã từng rất muốn có nó."

Cuốn sổ mà nhà thơ Lee Jeok-yo sử dụng có nhãn hiệu Moleskine. Lần đầu tiên tôi biết đến điều ấy. Nghe nói Van Gogh, Picasso, Hemingway đều từng thích dùng nó. Nhà thơ Lee Jeok-yo đã viết rất ngay ngắn bằng bút mực trên cuốn sổ tay Moleskine được làm bằng da nhân tạo màu đen. Nhưng, giờ đây nó đã bị đốt, chỉ còn lại dây buộc mà thôi.

"Cháu rất thích... chỉ tiếc cuốn sổ tay đó..." Eun-kyo tần ngần nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro