[EXO] [Longfic] Công chúa và 12 vị thần hộ mệnh (chương 7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sr các mem, tình hình là lo làm báo cáo cho xong nên post fic muộn quá, lần sau sẽ đúng hẹn hơn nhé ^^

Chương 7: Tình trong như đã, mặt ngoài còn e

“Đội X1, X2, X3, X4, X5, X6 nghe rõ, nhiệm vụ đã phân rõ ràng, phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian nhanh nhất, sau đó trở về căn cứ ngay lập tức. Tất cả nghe rõ chưa.

“yes, sir”

“Được rồi ai về vị trí nấy, nhất định hôm nay…..chúng ta…chúng ta nhất định sẽ làm nên lịch sử, muahahahahahahahaha. Ê ê mấy đứa đi đâu nhanh vậy, đợi..đợi… hyung với”

Vâng, các bạn vừa mới xem một bộ phim hình sự, trinh thám, hành động trong vòng 3 giây cấp độ tiểu học, đạo diễn lịt đờ bé Suho, diễn viên chính kiêm diễn viên quần chúng bất đắc dĩ là 11 cái mạng còn lại.

Quay trở lại tình hình lúc này để các bạn hiểu rõ, (không lại ngỡ là đang đọc nhầm fic, keke). Chả là chuyện là thế này, khi anh Lay nhà mình vô tình làm rơi ví của Khả Tâm, lúc mở ra thì thấy các giấy tờ tùy thân của cô rơi ra ngoài, lúc nhét vô mới vô tình để ý đến một điểm. Hôm nay là ngày 17 tháng 8, trong giấy CMND của cô ghi ngày sinh là 17/8. Vậy hôm nay không phải là sinh nhật cô sao. Như hiểu ra mọi điều, Lay liền đưa cái ví ra cho anh em đồng bọn coi. Sau khi xem xét, Suho liền đề nghị cả bọn tạo một bất ngờ cho Khả Tâm. Dù cô mới chỉ quen họ được một thời gian nhưng tính tình lại rất hợp, hơn nữa cô lại tốt tính, không như những người khác, làm quen họ chỉ để lợi dụng điều gì đó. Sau khi bàn kế hoạch xong, họ được chia thành các cặp để mua đồ ăn, sau đó, sẽ họp lại nhà của Jieun unni tổ chức một bữa tiệc cho cô. Tuy nhiên, không thể để Khả Tâm về nhà được nên phải cần có người đánh lạc hướng. Và cái nhiệm vụ cao cả đó được giao cho người khai sáng ra cái vụ này, và người đó là người mà ai cũng biết là ai rồi đấy. Sau khi trải qua một trận đại chiến trong góc phòng của Club, mà ai đi qua cứ ngỡ là có mấy đứa nhóc tiểu học đang cãi nhau không bằng, đứa thì đòi mua cái này, đứa này thì đòi đi với đứa kia, rốt cuộc cũng đã phân chia xong và ai vào việc nấy.

Sau khi chia tay với mấy đứa, Lay đi lên trên sân thượng tìm Khả Tâm và báo cho cô bữa tiệc đã kết thúc. Khi thấy Khả Tâm đang đứng bên lan can, hình như đang đứng nói chuyện điện thoại với ai đó, sau rồi cũng cúp máy nhưng vẫn đứng đó. Lay đến gần bên Khả Tâm, đang định vỗ vai cô thì bỗng thấy vai cô như run run.

“um, Khả Tâm ah, tiệc kết thúc rồi, mọi người định đi về đấy, em xuống luôn đi”

Hơi giật mình, nhưng Khả Tâm không quay lại, mà ậm ừ đáp: “à, vâng, anh xuống trước đi, em xuống ngay đây”

Thấy cái gì đó không ổn, Lay liền đi ra và đứng trước mặt cô, trước mặt anh là một Khả Tâm đang giàn dụa nước mắt, chắc cô khóc nãy giờ, mắt cũng đã đỏ lên cả.

“Em sao vậy, có ai bắt nạt em hả, nói anh nghe, hay tại em bị bắt hát mà không thích đúng không, hay là em đau ở đâu, nói anh nghe”

Khả Tâm thấy bộ dạng lúng túng của Lay mà đơ ra vài giây sau đó thì bật cười vì sự ngây ngô của anh.”Em không đau ở đâu cả, chỉ là…em thấy hơi bức bối ở trong người thôi, lại để anh thấy cảnh em mít ướt thế này, thật ngại quá”

“à, hahaha, không sao là tốt rồi, anh cũng hay bức bối trong lắm, bình thường mà, hahaha”

Khả Tâm lại nhìn anh và mỉm cười, tâm trạng lúc nãy của cô cũng vơi đi phần nào. Sau đó, 2 người đi ra khỏi quán, Khả Tâm cứ ngỡ là mọi người sẽ đợi ở dưới cửa nhưng rốt cuộc chẳng thấy ai cả. Lay cũng ra vẻ hốt hoảng, gọi điện hết người này người kia hỏi thì được biết là hôm nay cả nhóm được free, đi đâu tùy ý. Nghe nói vậy Khả Tâm cũng không thắc mắc nữa, đang định tạm biệt Lay để về thì bỗng anh nói: “hay là anh đưa em về nhá, con gái đi một mình đêm khuya không tốt lắm, jieun unni nói có việc nên về công ty trước rồi ”.

“Nhưng, anh không sợ fan nhìn thấy sao, như vậy sẽ không tốt đâu”

“um, giờ này cũng khuya rồi, anh nghĩ không có nhiều người đâu, thôi mình đi đi”. Nói đoạn, anh liền kéo cô đi, nhà của Khả Tâm ở dãy phố bên kia, đi xe buýt chỉ mất khoảng 15 phút nhưng do trễ quá nên không còn xe nào cả, vậy là Lay và Khả Tâm phải đi bộ. Hai người đi bên cạnh nhau, không khí có hơi ngượng ngùng, lúc đầu chỉ nghe thấy tiếng thở ra hơi nước rồi xuýt xoa lạnh, nói qua nói lại cũng chỉ là kêu thời tiết hôm nay lạnh quá rồi thôi, Lay không hiểu sao những gì định nói với Khả Tâm cũng quên hết cả, thiệt là ngại quá mà (ai kêu anh đề nghị về chung chi, giờ này lại than, ><). Như không chịu nổi nữa, nhớ đến chuyện lúc nãy, Lay liền cất tiếng hỏi:

“um, em thấy cuộc sống bên Hàn quốc thế nào, đã quen chưa, có khó khăn gì không, anh cũng là người nhập cư sang hàn quốc, nhưng cũng ở đây lâu hơn em chút, có gì khó khăn cứ nói với anh nhé, giúp được gì anh sẽ giúp”

Thấy Lay nói một thôi một hồi như sợ ai cướp mất lời vậy thì liền bật cười: “hi, cám ơn anh, em không có khó khăn gì đâu, mọi người ở đây đều rất thân thiện, ai cũng đối xử với em rất tốt”

“vậy sao, lúc nãy em….”. Thấy Lay bỏ lửng không nói nữa cô liền mỉm cười, cúi đầu xuống mà thở dài

“Um, anh lại nhiều chuyện rồi, haha”

“hi, không có gì đâu anh, chỉ là, em không biết bắt đầu như thế nào thôi”

“Nếu em không ngại kể thì anh cũng không ngại nghe đâu, haha”

Sau đó, Khả Tâm bắt đầu kể cho Lay nghe về cuộc sống trước kia của mình ở An Sơn, cô phát hiện ra mình có anh trai ra sao, cô đã giận ông mình và quyết định sang hàn quốc tìm anh như thế nào, nhưng càng ngày, cô càng thấy hy vọng đó như rời xa mình.

“Vừa rồi em có gọi điện về nhà, hỏi thăm tình hình của ông, em thấy ông như không được khỏe lắm, mặc dù không bao giờ ông nói ra cả. Mỗi năm ngày này, em đều ở nhà, 2 ông cháu sẽ cùng nhau nấu một bữa thật là thịnh soạn, sau đó ngồi nói chuyện đến khuya luôn. Nhưng bây giờ em lại ở đây, em không biết rằng mình quyết định đúng hay sai nữa”

Lay nhìn Khả Tâm mà trong lòng dội lên một cảm giác khó tả, có cả rất vui mừng nữa. Vậy là Khả Tâm đi tìm anh trai, thật là một việc dễ dàng gì cho một cô gái. Khả Tâm bình thường trong công việc có thể nói là rất tự lập, trong tính cách cũng có đôi phần như vậy nên với các thành viên trong nhóm - là con trai nên tính tình rất hợp nhau là vậy. Nhưng hôm nay, anh phát hiện ra cô cũng là một người con gái bình thường, hình ảnh cô khóc lúc nãy như ảnh hưởng rất nhiều đến anh, anh muốn bảo vệ cô. Hơn nữa, những chuyện riêng tư thế này, cô có thể nói cho anh, quả thực anh rất vui. Đang thơ thẩn đi bỗng nhiên Khả Tâm dừng lại, nắm lấy cánh tay Lay, quay phắt ra đằng sau, sau đó nhìn sang anh, ánh mắt hơi hốt hoảng:

“Anh có nghe thấy gì không?”

“Nghe thấy gì là sao, có chuyện gì hả”

“Dạo gần đây em thấy hơi lạ, cứ như là có người theo dõi em vậy, có thể em tưởng tượng ra, nhưng lúc nãy rõ ràng là có tiếng động mà đường đâu có ai chứ”

“em nghe thấy hả, anh cũng không rõ nữa, em đợi ở đây xíu nhé”

Nói đoạn Lay đi ngược lại một chút, đang đi bỗng dưng anh dừng lại, nhìn quanh một chút, sau đó liền quay lại chỗ của Khả Tâm. Ánh mắt hơi lạ:

“Anh nghĩ mình nên đi nhanh hơn chút, trên kia có con hẻm kìa, mình sẽ chạy vô trong đó, em nhớ đi theo anh nha”

“hả, có chuyện gì sao, sao lại…”. Chưa nói hết câu thì Lay đã kéo Khả Tâm đi, đi ngày một nhanh hơn, trong lúc đi Khả Tâm như nghe có tiếng bước chân đuổi theo, nhưng không dám quay ra nhìn. Rốt cuộc đến con hẻm mà Lay nói, 2 người vội chạy vô, chạy được một đoạn thi có căn nhà kia có vẻ có chỗ nấp được, Lay liền kéo Khả Tâm chạy vào đó, ra hiệu cho cô im lặng. Đứng một lúc thì Khả Tâm thấy quả thực có người đuổi theo họ, hắn ta mặc áo đen trùm kín từ đầu đến chân nhìn rất khả nghi, hắn chạy vào con hẻm nhưng không tìm thấy họ, đi loanh quanh một hồi thì liền bỏ đi.

“Anh nghĩ là phóng viên hay fan đó, tốt nhất mình cứ ở đây một lúc, lát nữa hẵng ra nhé”

“vâng, nhưng sao phóng viên lại bám theo em làm gì chứ?”

“um, anh cũng không rõ nữa”

Nói xong thì Lay mới để ý, nãy giờ lo quan sát người đàn ông kia mà cô và anh chỉ đứng nép một góc bên trong cổng của một ngôi nhà, hiện tại họ đang đứng rất gần nhau, như có thể nghe được hơi thở và tiếng tim đập vậy, cô thấp hơn anh nên đầu cô chỉ tới vai anh, lúc này nếu Khả Tâm ngước lên thì sẽ thấy mặt anh đang đỏ như quả gấc, tim thì đập như trống hội vậy, thật là mất mặt mà. Đang lúng túng không biết làm thế nào thì anh bỗng nghe ở đâu tiếng “grừ grừ” không bình thường, Khả Tâm cũng hỏi anh:

“Anh có nghe thấy gì không? Hình như em lại nghe thấy gì rồi”

“um, anh cũng nghe thấy, hình như là ở đằng….”.

“sau”.

Câu nói của anh kết thúc khi không hẹn mà gặp 2 người cùng quay ra đằng sau cánh cổng, có 2 con chó béc giê đang nhìn 2 người rất chi là “âu yếm”, ánh mắt như muốn hỏi “anh chị đang tìm ai vào giờ này ạ”. Cả Khả Tâm và Lay chắc chắn 200 % rằng mình sẽ không trả lời câu hỏi đó đâu.

Hai người sau đó nhìn nhau, ánh mắt nói lên bao điều. “Một, hai, ba…chạy thôi”. Và xin phép được tả lại cái cảnh hiện trường lúc này. Vâng, giữa đêm khuya, trong một con hẻm vắng người, mọi người đang chìm vào giấc ngủ yên lành, bỗng nhiên, có 2 người một nam một nữ chạy như bay ra khỏi hẻm. Tuy nhiên cái khung cảnh nó không còn yên bình như trước. Thiệt không biết là 2 chú cún béc giê đó chắc thường ngày ăn ở tốt lắm mà sau khi gầm gừ, sủa vang xong thì khi Khả Tâm và Lay chạy tới đâu là y như rằng từ cún con cho đến cún lớn cứ gọi là hòa âm cho cả làng cả xóm dậy. Đã thế anh Lay nhà ta bình thường ít nói là thế, mà sao trong lúc này mới biết không phải vậy, vừa chạy anh nhà ta vừa:

“Cún ah, anh xin lỗi nhưng anh cũng là con nhà sói, là họ hàng cả, bình tĩnh, bình tĩnh”. Nhưng khổ cái là cứ chạy tới đâu là lại ồn tới đó. Rốt cuộc 2 người cũng chạy ra được khỏi con hẻm đó, đứng ở đầu hẻm mà thở dốc. Sau khi hoàn hồn lại thì nhìn nhau mà cười ngặt nghẽo, nhớ lại cái cảnh lúc nãy thiệt không thể nhịn được mà. Sau khi xác nhận không có ai theo thì 2 người tiếp tục đi về nhà Khả Tâm. Cũng nhờ tình huống đó mà Khả Tâm cười nhiều hơn, điều này làm tim ai đó rung rinh lạ. Khi về đến gần nhà Khả Tâm, Lay liền nhìn lên phía ban công, đó là phòng của Khả Tâm, anh thấy có treo một cái áo màu xanh, anh biết mọi sự đã sẵn sàng, bước cuối cùng là tạo cho Khả Tâm một bất ngờ thôi.

Đi gần tới lối vô nhà, Khả Tâm bỗng dừng lại, quay sang Lay:

“Hôm nay thật phiền anh quá, cám ơn anh đã đưa em về, không biết trả ơn anh thế nào đây”

“um, dễ thôi, mời anh một ly trà nóng là được rồi”

“trà ấy ạ, nhưng….”.

“cẩn thận”. Chưa nói hết câu thì Lay bỗng kéo Khả Tâm về phía mình, một người đi xe ẩu vừa chạy qua gần chỗ Khả Tâm, hại cô mém xíu mà bị xe đụng, may mà có Lay kéo cô lại. Và lúc này cô đang ở gọn trong lòng của anh, bốn mắt nhìn nhau mà không chớp, tim 2 người như 2 cái trống đang đập chung một nhịp vậy. Và cái khung cảnh này không thể thoát khỏi 11 cái camera trên cao đằng kia, vâng, còn ai vào đây nữa chứ ngoài các vị đại nhân của chúng ta.

Trước khi tả tiếp các khung cảnh lâm li bi đát của 2 nhân vật chính kia thì xin mạn phép nói đến 11 con người thần thánh kia và quy trình chuẩn bị cái kế hoạch được cho là rất chi là chuẩn và mang tầm đại bác đã nhé (theo ý kiến của bác Su hào).

FB:

Vâng, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng và trên tinh thần tình thương mến thương, nếu bỏ qua đoạn Kris đại ca đăng ký đi chung với bé Tao với ánh mắt đầy căm phẫn của bé nhưng không ai dám ý kiến, chỉ thương thay cho số phận bé vì một khi anh mày đã quyết thì không ai cản được. Hay bỏ qua cả cái đoạn bé Yehet kẹp cổ anh nai Lu và đăng ký đi mua đồ, anh đang giãy dụa phản đối nhưng khi nghe đến sẽ đi mua trà sữa thì im ngay lập tức và không nói tiếng nào cả (thiệt ham ăn cũng là cái tội, ta nói đâu có sai). Và cả đoạn cả bọn phải lắng nghe cái tiếng cá heo chói tai của Chen đại nhân phản đối khi cả bọn dám chọc cho Xiumin suýt khóc khi nói sẽ loại bánh bao ra khỏi danh sách đồ ăn vậy. Rồi cả cái đoạn khi cả bọn đang nhao nhao cả lên nhưng bỗng nhiên im bặt khi anh D.O nhà mình cất tiếng oanh vàng, và kèm sau đó là ánh mắt rất biểu cảm của anh Su hào rằng thì là “các chú cứ liệu hồn mà im miệng dùm anh, đừng có coi thường con người trước mặt anh nhá”.  Vâng, nào ai dám coi thường D.O umma bao giờ, kẻ đó có mà tới số. Và cái khung cảnh yêu thương nhau đó được kết thúc khi đã phân chia xong.

Khi chia tay nhau ở Club, nhóm X1 có Lay, đã được giao nhiệm vụ giữ chân Khả Tâm. Nhóm X2 gồm Kai, Chanyeol và Beakhuyn sẽ cùng Jieun noona và quản lý Jihuyn về nhà cô và chuẩn bị trang trí. Nhóm X3 gồm Luhan và Sehun sẽ đi mua đồ uống, mà cái tương lai chắc sẽ chỉ có trà sữa thôi (haizz, giao đúng người quá). Nhóm X4 gồm Chen và Xiu min sẽ đi mua bánh bao chống đói. Nhóm X5 gồm Suho và D.O sẽ đi mua gà thần thánh, vâng, món tủ của các bác. Nhóm X6 gồm Kris và Tao sẽ đi mua bánh kem.

Lại nói đến việc chia nhóm, sau khi rời khỏi club, Tao không chịu nổi nữa mà quay qua bĩu môi với Kris: “ sao lại kêu em đi chung với anh chứ, em muốn đi chung với Sehun mà, với lại em có biết gì về bánh kem đâu mà chọn”

“Sehun và Luhan cứ gọi là dính lấy nhau như keo dính sắt ấy, em muốn làm kỳ đà cản mũi 2 đứa nó sao, vả lại, anh thấy mình đi với nhau cũng hợp mà, em không thấy thế sao”(mặt dày ghê)

“hợp gì mà hợp chứ, anh nói thử xem”

“Vì…anh cao, em cũng cao, hết”

Tao mém xỉu với câu trả lời trớt quớt của đại ca này, đang ngúng nguẩy đỉnh bỏ đi thì từ đằng sau có người choàng tay lên vai, bên tai bỗng nghe tiếng nói nho nhỏ nhưng cũng đủ làm tim ai đó đập mạnh, mặt thì đỏ hết cả lên: “không phải anh nói là 2 chúng ta rất hợp nhau sao, em cứ tin vậy đi”. Sau đó anh bỗng nói to: ”vả lại, đi mua bánh kem cũng không cần nhiều kỹ năng đâu”

Chưa hoàn hồn thì đã bị Kris đại ca kéo đi, tay ban đầu có hơi ngượng ngịu, muồn dằng lại nhưng dường như lại chẳng có tí sức lực nào cả, và cứ thế để cho con người kia kéo đi mà trên môi tự lúc nào mỉm cười hạnh phúc, cảm giác thật lạ.

Ghé qua tiệm trà sữa tí nhỉ, lúc này đang diễn ra cái cảnh một đứa lớn kéo theo một đứa bé đi hết quầy trà sữa này đến quầy trà sữa khác, nhưng nói chung 2 đứa nhìn vô thì không ai nhận ra đứa nào lớn đứa nào nhỏ cả.

“Sehun ah, nhìn xem, có vị trà sữa mới nè, cái này nữa, cả cái này nữa”

“e hèm hèm, nãy ai nói không chịu đi với em ấy nhỉ, bây giờ lại như vậy là sao chớ”

Luhan bất giác đỏ mặt: “ai nói, ai nói ta”. Sau đó, đột nhiên quay người lại, 2 mắt long lanh, đôi môi chúm chím nhìn Sehun đầy vẻ xin xỏ: “Sehun ah, mình mua hết mấy cái này được không, hyung muốn thử nó, loại này có hạn thôi ah, nha nha nha”

Sehun nghe nói ông anh mình có chiêu xin xỏ này đã lâu, mấy đứa bên M phải chịu thua nhưng giờ mới được chứng kiến tận mắt, quả là không tầm thường mà. Đang đơ hình vài giây thì Luhan vẫy vẫy tay, Sehun như bừng tỉnh thì đã thấy Luhan chớp chớp con mắt nai con đáng thương nhìn mình bèn vội vàng gật đầu, chứ không thế chịu nổi cái kiểu tra tấn này nữa rồi. Ngay lập tức Luhan quay ra quầy và gọi hết tất cả các vị trà sữa cho thỏa lòng mong ước. Môi anh khẽ nhếch lên, anh biết chiêu này luôn hiệu quả mà, Sehun ah, anh có cách trị em rồi nhé. Đang tận hưởng thế giới của mình, Luhan không biết kẻ sau lưng mình cũng đang nhếch mép cười, và hắn đang nghĩ cái gì trong đầu thì có thánh mới biết được, keke.

Nói đến cái đội đi mua gà và đi mua bánh bao thì khỏi phải nói, nhắng hết sức chịu đựng được. Chả là 2 cửa hàng gà và bánh bao nó gần nhau nên đi chung luôn. Và hiện trường là D.O umma đi tới đâu là anh Su hào xách giỏ đi theo tới đó, mặc sức cho anh Đô bỏ gà vào giỏ mà không dám than tiếng nào. Bên tiệm bánh bao cũng không khác là mấy, nhưng có đỡ hơn. Hễ Xiumin cứ bỏ 2 bịch bánh bao vô là Chen đi đằng sau tự động bỏ ra bớt một bịch, cái đó gọi là trừ bù bớt cho cái sở thích đặc biệt của ông anh mình. Và Chen thì hiểu nó hơn ai hết. Sau khi mua xong hết thì cả lũ nhanh chóng về nhà jieun unni để chuẩn bị mọi thứ.

Và khi bước lên cầu thang thì nhận ra ngay cái khung cảnh xảy ra như cơm bữa thường ngày.

“yah, cái tên dẹo kia, treo ở trên cao ấy, sang trái một chút, nữa, xíu nữa, yah, chân dài gì đâu mà chả được cái tích sự gì thế hả”

“bacon ah, đừng xem thường nha, có người muốn có mà không được đó”

“yah, câu muốn chết hả, tôi không giữ thang cho nữa bây giờ…”

Còn phía bên kia thì:

“um, chị thấy Chanyeol nói đúng đó Beakhuyn à, em còn đỡ, chứ có người ước như em còn không được nữa là”

“ya ya, cái cô kia, lại gì đấy hả, tôi đây rất tự tin với chiều cao của mình, các người muốn có chiều cao như tôi cũng không phải dễ ah.”

Và câu chuyện kết thúc bằng :”aaaaaaaaaaaa, gà đã về, gà đã về, hura”, cái giọng oanh vàng của bé Cải nhà ta khi từ trên ghế phóng như bay xuống đón Suho hyung và D.O hyung.

Sau đó, Exo bắt đầu bắt tay vào trang trí và bày biện, cuối cùng chờ cái đứa X1 kia mang đối tượng về nữa là ok. Thế nhưng chờ một lúc vẫn không thấy 2 người đâu, D.O thì lo trông mấy con gà trước sự tấn công aeygo của thằng bé Cải khi nó xin hết miếng này đến miếng khác. Cả bọn đang ngồi ngáp ruồi thì bỗng Tao kêu lên: “Họ về rồi, họ về rồi, nhưng còn đứng đó làm gì vậy..”

Nghe thấy tiếng Tao kêu lên cả bọn kéo ra cái lan can mà dòm, và cái cảnh đập ngay vào mắt mấy đứa chính là anh hùng cứu mỹ nhân, mắt đứa nào đứa nấy lúc này như mấy cái camera của paparazi vậy, nhưng tuyệt nhiên không đứa nào lên tiếng cả, hàm thì rớt ra cả, cái mặt thì như là đang xem cảnh gay cấn trong phim vậy. Bé Cải đen đang đói nãy giờ, thấy kêu Lay hyung về mà mấy đứa kia lại đứng xem cái gì đó, nóng lòng nên bấm máy định gọi cho Lay: “Lay hyung làm gì mà lâu vậy chứ, để em gọi thử coi…”. Chưa nói hết thì đột nhiên, cái tập đoàn đang xem phim kia quay ra bịt miệng, giành lấy điện thoại, giọng thì thào, ánh mắt như muốn đâm xuyên người thằng bé: ”suỵt, không được gọi điện”. Và bé Cải chẳng hiểu cái mô tê gì sất cũng ngoan ngoãn im lặng và tham gia luôn vào cái tập đoàn nhiều chuyện trên kia. Cả bọn vừa quay lên khi vừa tiêu diệt xong một tên phá đám, tưởng yên lành xem tiếp cảnh trong phim thì Kris đại ca từ đâu chui ra cất tiếng oanh vàng: “Cái thằng Lay này, làm cái gì mà lâu thế không biết, phải gọi điện hối mới được..”. Và chưa nói xong thì ngay lập tức mấy đứa fan cuồng sến súa kia đè ông anh ra mà giành lấy cái điện thoại, đứa thi bịt miệng cứ như là bắt cóc, không để cho ỗng phá vỡ mất cảnh hot của chúng nó, nhưng hỡi ôi, có ai cản được anh, vì anh đã bấm gọi rồi. Cả bọn chỉ biết ngậm ngùi vì cái hy vọng nhìn thấy cái gì đó của chúng nó đã tan thành mây khói.

End FB ~

Và ở dưới này, có 2 người đang nhìn nhau không chớp mắt, Lay thấy mặt mình như nóng hơn bình thường, tay của Lay thì đang đỡ lấy Khả Tâm, mặt 2 người gần như là chạm vào nhau, nghe thấy tiếng thở rất rõ ràng, tim thì đập nhanh như chưa từng được đập. Thật là ngọt ngào, dù không biết là cả 2 đã hoàn hồn lại chưa nhưng anh thật không muốn bỏ cô ra chút nào, đang tận hưởng giây phút đó thì bỗng nhiên “I need you and you want me,…”. Điện thoại của anh bỗng reo lên, 2 người vội vàng tách nhau ra nhanh hết mức có thể. Lay thầm nguyền rủa người nào gọi cho anh vào lúc này, và cũng rủa cái điện thoại, sao anh lại để nhạc chuông đó ngay cái tình cảnh này cơ chứ.

Khả Tâm cũng thấy ngượng ngùng với tình huống vừa rồi, để cứu nguy tình huống này, cô vội nói: “ah, trời cũng lạnh lắm, anh có muốn lên nhà uống chút trà không”

“Ah, trà, đúng rồi, trà, haha, uống chứ, tất nhiên rồi”. Lay như bừng tỉnh hẳn, nhớ ra kế hoạch của họ nên vội vàng đồng ý và đi lên theo Khả Tâm.

Ở trên ban công nhà Khả Tâm thì cứ như là đang chạy giặc vậy, đang ngẩn ngơ tiếc nuối thì thấy Lay và Khả Tâm bắt đầu đi về phía ngôi nhà thì vội vàng ai về vị trí nấy, chuẩn bị cho màn bất ngờ cho Khả Tâm. Ngay cả Kris đang ngơ ngơ vì không hiểu tại sao cả bọn đang không đè mình ra cướp lấy cái điện thoại rồi sau đó, mặt đứa nào cũng tiu ngỉu, mình có làm cái gì đâu nhỉ (anh làm ít mà nó hiệu quả lắm đó anh à), cũng được Tao kéo vào chỗ trốn.

Và khi Khả Tâm cùng Lay bước lên đến ban công thì:

“Happy Birthday To You

Happy Birthday To You

Happy Birthday Happy Birthday Happy Birthday To You “

Các bạn trẻ Exo từ bốn phương tám hướng người thì tung bông, tung hoa, người thì thổi kèn, người thì cầm cây pháo bông nhỏ quơ qua quơ lại, và chiếc bánh sinh nhật được cầm trên tay của bé Tao từ từ được đưa ra.

Khả Tâm nhìn tất cả sự việc xảy ra qua đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, đây là lần đầu tiên cô được tổ chức sinh nhật như thế này, mỗi năm cô đều cùng ông nấu một bữa ăn thịnh soạn ở nhà, 2 ông cháu sẽ trò chuyện đến đêm. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, cô không bao giờ nghĩ mình lại có thể đón sinh nhật ở một nơi xa quê hương như thế này, và bên những người bạn đặc biệt của cô nữa. Được quen họ, được làm bạn với họ, cô cảm thấy mình thật may mắn biết bao, giờ nỗi cô đơn của cô như đã với đi phần nào. Thấy Khả Tâm đứng trân trân Suho liền bước lên:

“um, Khả Tâm ah, cũng không có gì nhiều, bọn anh cũng mới biết hôm nay sinh nhật em ah, dù hơi muộn chút nhưng chúc mừng sinh nhật em nhé”.

“Anh nói gì chứ, mọi thứ thật tuyệt, em còn không mong được như thế này, em..không biết nói gì để cảm ơn mọi người cho hết nữa, em..”

Bỗng có giọng nói ghé bên tai cô, thật ấm áp và nó làm cô thấy an tâm: “Em không cần làm gì đâu, ở bên bọn anh mãi là được rồi, em lên thổi nến đi”, rồi Lay khẽ đẩy cô bước lên. Lúc này, Khả Tâm như hiểu ra một điều, nếu bạn thấy cô đơn ư, sợ hãi ư, hãy dũng cảm bước lên phía trước vì đâu ai biết điều gì đang chờ bạn đâu, dù tốt dù xấu, nhưng hãy tin rằng những người bạn tốt của bạn sẽ luôn dõi theo bạn dù như thế nào đi nữa.

Khả Tâm thổi nến và họ bắt đầu nhập tiệc.

Au sẽ không tả chi tiết đâu nhé, các ban biết độ bình thường của mấy đại nhân nhà mình rồi đấy, chỉ biết là sáng hôm sau trong ký túc xá Exo có mấy con vịt khan tiếng vì hôm trước hò hét quá nhiều thôi.

Có vẻ fic au nhiều màu hồng quá nhỉ, chap sau sẽ sóng gió tí nhé, có cả nhân vật mới nữa, hóng nha. Như thường lệ, kamsa đã đọc fic của bạn, có gì nhớ comt nói au tiếng nha, thank kiu!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro