Chương 10: Vai trò diễn viên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thế mà tôi lại ngủ mất giống như lần trước. Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình

nằm trên sô pha, anh lại đưa tôi vào phòng rồi .

- Cậu tỉnh rồi sao? Có muốn ăn gì không?_ Sehun hỏi khi thấy tôi thức giấc.

- Sao còn mình cậu thế? Mọi người đâu hết rồi?

- Mọi người đi tập thể dục rồi!

- Sao cậu không đi cùng mọi người? Tớ tự lo được mà? Hay là cậu trốn việc đây?

- Không! Các anh bảo cậu ở nhà một mình không yên tâm, nên bảo tớ ở nhà đấy chứ.

- Cảm động ghê cơ 

- Cười cái zề?

- Có cười gì đâu? Cậu chưa ăn sáng hả?

- Đợi mọi người luôn mà.

- Thế để tớ làm bữa sáng cho 

- Tay chân thế kia cậu làm kiểu gì hả?

- Thế những gì tớ không làm được thì cậu làm hộ mà?

- Định bóc lột sức lao động của tớ à? Trả phí đây tớ làm cho?

- Phí tính bằng gì đây?

- Tất nhiên là thời gian!

- ?

- Lúc nào cậu khỏi bệnh phải dành thời gian đi chơi cùng tớ!

- Tất nhiên là được rồi, vào làm thôi mọi ngươi về bây giờ.

Tôi và cậu hì hục trong nhà bếp. Cậu về khoản nấu nướng thì giở tệ. Tôi

đành phải ra tay vậy. Nhưng tôi không thể tự đứng vững trong một thời gian

dài được. Nên đành để Sehun dìu tôi đứng vững vậy. Hì hục mãi tôi cũng làm

xong bữa sáng. Cũng chỉ đơn giản là ít cháo dinh dường cho mọi người.

Buổi sáng ăn cháo dễ hấp thu hơn đồ ăn sẵn. Tôi và Sehun ngồi chơi điện

tử một lúc thì mọi người về.

- Mọi người về rồi . Nhanh vào ăn sáng đi, Pupu làm đấy, phải gọi là

trên cả tuyệt vời luôn, đảm bảo là các anh chưa được ăn bao giờ luôn.

- Tay chân em thế kia sao lại làm đồ ăn sáng cho mọi người? Vận động

nhiều có đau không?_ Luhan nói

- Em không sao, em có làm gì đâu  chỉ bảo Sehun làm đấy thôi.

- Sehun sao hôm nay chăm chỉ thế nhỉ?_ Baekhuyn trêu Sehun.

Trêu đùa nhau tí rồi chúng tôi vào ăn sáng, sáng nay EXO có lại đến tập

luyện cho album mới sắp ra lò. Hóng quá đi . Mọi người tấm tắc khen ngon làm tôi cũng thấy vui vui . Lâu rồi tôi không chú ý đến hoạt động của FC EXO do tôi lập ra. Bình thường tôi luôn upder thông tin mới cho mọi người nên rất nhiều người tham gia. Chúng tôi cũng thường xuyên tổ chức các cuộc thi có nội dung liên quan đến EXO, cũng thấy thú vị. Tôi lên xem dạo này mọi người hoạt động thế nào. Chán quá, tôi không thể chịu được cảnh ngồi một chỗ như thế này . Phải kiếm gì đó làm thôi, như thế này mãi tôi tự kỉ mất . Nhưng biết làm gì bây giờ, hay là dọn dẹp vậy. Nói là làm, Tôi lục hục dọn đồ. Không dám dọn phòng cho mọi người nên chỉ dọn phòng bếp, phòng khách, nhà tắm. Tay chân thế này nên cũng bất tiện làm mãi mới xong L. Buổi trưa mọi người có điện về hỏi thăm, còn dặn nhất định không được bỏ bữa . Mải làm không để ý đến thời gian, đã tối mất rồi rồi, thế mà tôi còn định làm phở cho mọi người thưởng thức, thôi để dịp khác vậy. Vào làm bữa tối thôi . Mở máy tính, bật nhạc và bắt đầu nấu ăn là thói quen khó bỏ của tôi. Những lúc nấu ăn một mình, nếu không bật nhạc tôi sẽ không thể nào nấu được. Buổi tối nhanh chóng làm xong, không phải sơn hào hả vị nhưng chắc chắn mọi người sẽ thấy ngon . Tôi vừa quay lưng lại thì giật mình, mọi người đã về từ lúc nào, còn đang ngồi nhìn tôi nấu ăn nữa chứ .

- Mọi...người... về lúc nào thế?

- Về lúc em chế biến thịt lợn ấy _Chen bảo. Thế là về nãy giờ rồi còn gì? Sao tôi không biết nhỉ?

- Sao mọi người không gọi em . Làm em giật cả mình.

- Thấy em mải nấu nướng nên trêu em đấy _ Chanyeol nói.

- Cò trêu em nữa . Mọi người vào thay đồ đi rồi ăn cơm nào .

Sao tôi lại có cảm giác giống như một gia đình nhỉ? Một bữa ăn mười bốn người, rất ồn ào, náo nhiệt. Mọi người cười đùa làm tâm trạng tôi cũng vui theo J

- Pupu em có điện thoại này!_ Lay gọi tôi.

- Alo!.. Vâng là tôi?

- Chào cô! Cô gái còn nhớ tôi không?

- Bác là?..

- Tôi là người đã gây tai nạn cho cô!

- À vâng! Chào bác! Cháu đã khỏe rồi! 

- Vậy cháu có thể gặp ta một lát được không?

- Chuyện này...

- Ta chỉ muốn hỏi cháu một chút chuyện, nếu cháu không phiền! Nhưng nếu cháu bận thì hẹn cháu lần khác vậy.

- Dạ không! Cháu không có ý đó. Vậy được chiều nay cháu sẽ tới gặp bác.

- Vậy chúng ta gặp nhau tại đài truyền hình SBS được không?

- Được ạ

- Vậy chào cháu.

- Cháu chào bác._ Có chuyện gì thế nhỉ? Sao lại hẹn gặp tôi ở đó nhỉ? Tôi nhớ không nhầm thì bác ấy bảo mình là đạo diễn thì phải...!

- Có chuyện gì vậy Pupu_Xiumin hỏi tôi.

- Em không biết nữa, cái bác hôm trước muốn gặp em.

- Có chuyện gì là lại gặp? Không phải lừa đảo đấy chứ_ Baekhuyn nghi ngờ

- Không phải đâu, bác ấy hẹn gặp em ở trụ sở SBS mà.

- Sao lại gặp ở đấy, nhưng chân tay em thế thì làm sao đi được?_ Kris nói

- Không sao đâu!  em tự đi được mà .

- Không được! chiều nay phải có người đi cùng em!_ Xiumin nói.

- Sao thế được, anh quản lí còn bận công việc nữa mà

- Thì có bọn anh chứ sao?_ Suho nói

- Làm sao thế được, nếu như người khác nhìn được thì rắc rối đấy.

- Không sao đâu, chiều nay anh cũng đến đó để bàn lịch trình của đài cho nhóm mà._ Anh quản lý nãy giờ mới phát biểu một câu . Từ trước đến nay tôi chưa gặp ai ít nói như anh đấy

- Vậy là được rồi ._Chanyeol nói

Thế đấy! tôi muốn đi một mình thế mà lại đi cùng anh quản lý. Tôi rút ra một kinh nghiệm rồi, làm sao tôi có thể thắng nổi mười hai người cơ chứ. Buổi chiều tôi đến chỗ hẹn, rồi gọi cho bác ấy,

- Cháu chào bác

- Cháu đến rồi phải không?

- Vâng ạ

- Cháu đợi tí nhé, có người đón cháu ngay.

- Vâng!

- Anh Kang Seok! Bác ấy bảo có người xuống đón em ngay, anh đi làm việc đi, em đứng đây một mình được mà.

- Có được không? Nhớ là nếu họ bảo ra ngoài nói chuyện thì phải nhắn địa điểm cho anh đấy, phải đợi anh đến mới được đi! Nhớ chưa?

- Vâng! Em biết rồi  anh đi đi.

Anh là quản lý chính của EXO. Tên đầy đủ Lee Kang Seok, 32 tuổi.Anh tuy còn trẻ nhưng đã từng làm quản lý cho SJ và DBSK rồi. Anh rất thân thiện, lại không có ác cảm gì với tôi, anh còn chỉ giùm tôi nhưng sở thích của EXO nữa . Tôi thân thiết với anh hơn khi tôi biết được anh thích chị Yumi . Chuyện này là do Sehun mách lẻo với tôi đấy . Tôi lại biết được chị Yumi cũng không gét anh . Thế là tôi đang trong việc giúp hai anh chị thành đôi .

- Em là Pupu?_ có người gọi tôi

- Dạ vâng!

- Đạo diễn Kang bảo chị đến đón em, em đi theo chị._ Chị dẫn tôi vào trong đài truyền hình. Đài truyền hình SBS nhìn từ ngòai đã rất to rồi, bên trong còn làm tôi choáng hơn nữa. Tôi đi theo chị ấy đến văn phòng gì ì đó tôi không dịch được tên .

- Cháu chào bác

- Cháu ngồi đi

- Vâng ạ

- Ta vào thẳng vấn đề luôn nhé

- Vâng ạ

- Ta mời cháu đến đây vì muốn mời cháu đóng phim. Ta thấy cháu rất phù hợp với hình tượng một nhân vật một trong tác phẩm sắp tới của ta.

- Chuyện này...

- Ta biết hơi bất ngờ với cháu! Nhưng ta đã xem bộ phim ngắn mà cháu đã làm, diễn xuất của cháu rất được.

- Bác cũng biết ạ?

- Có người bạn của ta cho ta xem! Cháu biết Lee Soo Man chứ, ông ấy cho ta xem.

- Cháu biết ạ.

- Nếu cháu đồng ý thì cháu sẽ được kí hợp đồng chính thức với SM, đó không phải cơ hội ai cũng có được đâu.

- Cháu có thể suy nghĩ thêm được không ạ!

- Tất nhiên rồi! Tuy đây chỉ là một vai diễn thứ nhưng ta tin chắc cháu sẽ tạo được hiệu ứng tốt cho khán giả.

- Dạ!

- Cháu có muốn tham quan đài truyền hình một vòng không?

- Có ạ!

- Vậy ta đi cùng ta, ta sẽ đưa cháu đi tham quan một vòng

- Vậy có phiền bác không ạ?

- Không sao đâu! Ta cũng muốn đi khảo sát địa điểm quay một tí

- Vâng

Tôi được đi tham quan đài truyền hình. Các cụ thời xưa nói rất đúng, có đi thì mới biết được. Bảo sao nền giải trí của Hàn Quốc phát triển nhanh thế cơ chứ. Mọi thứ ở đây đều được đầu tư rất kỹ lưỡng, từ văn phòng đến sân khấu. Tôi còn được đến sân khấu ghi hình chương trình âm nhạc nữa chứ.

- Cháu rất thích idol nhỉ?

- Vâng ạ! Cháu còn thu thập chữ ký của họ nữa 

- Hôm nay có chương trình âm nhạc đang ghi hình! Đi xem cùng ta chứ

- Vâng ạ 

Tôi và bác ấy đi đến trường quay. Tôi được nhìn thấy rất nhiều idol. Nào là BTOB, BEAST, DBSK, họ đang chuẩn bị cho chương trình.

- Cháu đứng đây một lát nhé, ta có việc phải đi trước.

- Vâng ạ

- À! Cháu cầm lấy cái thẻ này, nếu họ yêu cầu xuất trình thẻ nhân viên thì cứ cho họ xem cái này là được

- Vâng ạ! Chào bác

Bác đi tôi không biết nên đi đâu nữa nên đứng một bên sân khấu xem mọi người biểu diễn. Thật là đẹp trai quá đi J\. Tôi ngắm đến chảy nước giãi mất thôi .

- Pu..Pu..?_ Có người gọi tôi, vỗi vàng quay lại. Ở đây có người biết tôi sao?

- Vâng?_ Sau lưng tôi là Min Huyk của BTOB, không phải anh ấy gọi tôi đấy chứ?

- Em là Pupu?_ chính anh ấy gọi tôi rồi. Nhưng sao anh ấy biết tôi nhỉ?

- Dạ vâng! Anh gọi em?

- Không ngờ lại gặp được em ở đây. Chào em anh là Min Huyk của nhóm BTOB, rất vui được gặp em._ Anh ấy thân thiện quá làm tôi ngạc nhiên không biết phản ứng thế nào.

- À vâng! Em biết! chào anh.

- Làm gì vậy Min Huyk_ đột nhiên mọi thành viên của BTOB xuất hiện.

- Ôi đây không phải là cô bé mà cậu thích đó sao?_ một thành viên hét lên khi nhìn tôi

- ....

- Không sao em đừng để ý! Cậu ấy hay nói đùa lắm._ Min Huyk nhanh chóng chống chế.

- Dạ!...em có thể xin chữ ký của mọi người được không ạ?

- Tât nhiên là được rồi._ Không ngờ tôi lại làm quen được nhiều người khi đến đây, đến lúc phải về rồi. Tôi chào tạm biệt mọi người rồi ra về. Anh Kang Seok cũng vừa xong việc. Tôi về ký túc xá chẩn bị bữa tối cho mọi người. Tối nay nên làm món gì nhỉ? Vẫn còn sớm! Lúc nãy anh Kang Seok có nói tối nay mọi người về hơi muộn vì có buổi chụp hình. Tôi có nên nấu phở cho mọi người không nhỉ? Nhưng ở đây làm gì có sợi phở? Nhưng tôi vẫn quyết định làm. Tôi lân la trên mạng tìm quán phở Việt Nam. Tìm mãi cũng có, tôi thử gọi điện thoại cho họ. Hỏi xem tôi có thể mua mình sợi phở được không? Họ bảo được nên tôi đặt họ đưa đến luôn, và yêu cầu làm giống hệt sợi phở Việt Nam, không biến tấu cho phù hợp với khẩu vị người Hàn. Xong xuôi tôi bắt tay vào làm nước dùng. Vẫn thói quen cũ, tôi vừa nấu ăn vừa bật nhạc. Một lúc sau người dao hàng tới. Mọi thứ đã xong chỉ chờ mọi người về nữa thôi. Tôi ngồi xem tivi một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lúc tôi tỉnh dậy mọi thứ tối om, trời đã tối nhanh nhỉ. Chắc mọi người chưa về . Sao mọi người về muộn thế nhỉ? Tôi mò mẫm đi bật đèn.

- Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to Pupu .

- Ngạc nhiên chưa?_ Sehun nói

- Pupu em đâu rồi!_ Cái này gọi là tình huống giở khóc giở cười đây. Tôi bị mọi người dọa sợ đến mức khóc luôn tại trận. Thế mà không biết gì, cứ vô tư hát hết bài.

- huhu

- Em không sao chứ? Này em đừng khóc nữa. dọa bọn anh sợ rồi này_ Chen còn cố trêu cho tôi cười.

- Tại...hức... các anh...hức... dọa em sợ...hức...đấy chứ....

- Bọn anh có phải là ma đâu mà em sợ?_ Baekhuyn ngây ngô hỏi tôi

- Còn....hức....không à! Đột nhiên...hức...xuất hiện thế...hức...không ma thì là...hức...gì.

- Được rồi đừng khóc nữa! bọn anh sai rồi! lần sau không như thế nữa._ chỉ có mình Xiumin biết lỗi thôi thì phải.

- Hức...Hức

- Pupu đang làm nũng thì phải?_ Chanyeol lại trêu nữa

- Làm gì có!

- Thôi không trêu em ấy nữa. Pupu thổi nến đi! Nó sắp tắt rồi kìa._ Giờ thì mọi người mới chú ý đến cái bánh sinh nhật trên tay Luhan. Tôi vội vàng ước rồi thổi nến. Sực nhớ ra nên hỏi mọi người.

- Sao mọi người biết hôm nay là sinh nhật em vậy?

- Anh Luhan và Sehun nhắc mọi ngươi đấy_ Baekhuyn nói

- Cảm ơn mọi người nhiều lắm 

- Không có gì đâu, em vui là được rồi ._Kris nói

- Rất rất vui ấy chứ! Vui không tả nổi luôn ấy . Mọi người vào ăn thôi. Hôm nay có món phở Việt Nam chính cống đấy 

- Không vội đâu! Còn có phần tặng quà nữa chứ!_ Suho nói

- Ui còn có cả phần đó nữa hả ?

- Tất nhiên rồi! Nhưng sinh nhật không thể thiếu canh rong biển được! D.O em vào bếp nhé!_ Kris nói

- Rất sẵn lòng phục vụ quý vị _ Mọi người cười rơi nước mắt vì cách nói hài hước của D.O. Mọi người lần lượt tặng quà và bắt tôi mở cho họ cùng xem cho bằng được . Những món quà đơn giản không cầu kỳ cũng không đắt tiền nhưng tôi lại thấy nó vô cùng quý giá . Sáng nay mấy đứa bạn đã nhắn tin chúc mừng tôi rồi. Chúng nó bảo phải tổ chức cho thật hoành tráng nhưng tôi lại không muốn làm gì. Mọi người ở đây có biết sinh nhật tôi đâu. Họ bận như thế tôi cũng không nên làm phiền họ nữa. Thế mà họ lại biết, còn tổ chức để dành bất ngờ cho tôi nữa chứ . Tôi vui quá ấy chứ. Cuộc vui diễn ra đến tận gần sáng mặc kệ anh quản lý nhắc đi nhắc lại là sáng chiều mai có lịch trình. Thế mà ai cũng bảo sáng mai được ở nhà có thể ngủ nướng . Lại không ngủ được rồi . Bây giờ đã bốn giờ sáng rồi. Tôi ra ban công hóng gió tí thôi. Lạnh quá !!!! lại nhác đi vào lấy áo khoác nên chịu lạnh đứng ngoài . Tôi lại suy nghĩ về đề nghị của bác đạo diễn. Tôi không biết phải quyết định thế nào. =.= Tôi cũng đã hỏi thử hỏi ý kiến Quân nhưng cậu ấy cũng không biết nên thế nào với tôi thì tốt. Cho dù tôi có suy nghĩ trưởng thành hơn bạn bè thế nào đi nữa thì cũng do hoàn cảnh bắt buộc tôi phải như thế. Nhưng tôi còn quá trẻ để quyết định mọi việc. Xã hội không hề đơn giản! nó giống như một khu rừng rậm. Lúc nhìn từ bên ngoài thì rất thích thú, muốn được trực tiếp trải nghiệm. Nhưng một khi đã đi vào rồi thì bạn sẽ dần dần mất đi phương hướng, bạn không biết đây là đâu, nên như thế nào. Còn quá sớm để tôi nhận thức được tôi nên làm thế nào.

- Em không ngủ được sao? Ngoài này lạnh lắm đấy_ Khi nghe có giọng nói tôi vội vàng quay lại, là anh Xiumin. Tại sao tôi lại hi vọng đó là anh Luhan nhỉ?

- Em không sao? Anh cũng không ngủ được sao?_ Tôi hỏi anh trong lúc anh đưa áo của anh cho tôi mặc.

- Anh ngủ dậy rồi !

- Bây giờ còn sớm mà?

- Không sao anh quen rồi . Em có chuyện gì cần suy nghĩ sao?

- Cũng có một chút chuyện nghĩ hoài không ra 

- Chuyện có nhận lồi làm diễn viên không hả?

- Vâng!

- Pupu này!

- Dạ!

- Đã có ai kể cho em biết về anh chưa?

- Dạ chưa!

- Mọi người bên cạnh anh không ai nghĩ anh có thể trở thành như thế này. Họ còn không tin khi nhìn thấy anh trên ti vi.

-...

- Anh đã từng thử giọng ở rất nhiều công ti giải trí. Nhưng không có bất cứ một công ti nào nhận anh. Cuối cùng anh thử giọng vào SM. Mấy đứa bạn anh bảo anh không nên làm nữa. Chúng nó bảo anh rằng những công ti bình thường còn không nhận thì làm sao SM có thể chứ. Nhưng anh vẫn quyết định thử sức lần cuối cùng. Em có biết anh đã hạnh phúc như thế nào khi được nhận không. Anh cứ nghĩ tương lai mình đã bước sang một trang mới, nhưng anh đã nhầm, cuộc chiến sau cùng còn khắc nghiệt hơn nữa. Nhưng người được chọn phải cạnh tranh với nhau từng tí để tìm con đường cho tương lai của chính mình. Rất mệt mỏi! đã có lúc anh muốn từ bỏ. Nhưng vì đam mê anh lại tiếp tục. Anh không hát hay như Baekhuyn hay Chen, KHông nhảy giỏi như Kai, không đẹp trai như Kris. Nên anh càng phải cố gắng hơn, nỗ lực hơn. Để dù chỉ là ít nhất một người nhìn nhận anh. Anh rất gen tị với em.

-...

- Vì em có tất cả những gì anh không có.

-...

- Anh nghĩ em có thể làm tốt! Anh cũng không muốn em bỏ qua cơ hội không phải ai cũng có như thế này. Nhưng nó tùy thuộc vào em. Em phải kiên định trên còn đường của mình Pupu ạ! Em sẽ phải chịu trách nhiệm cho con đường em đã chọn. Nên em hãy chọn lựa đúng đắn, không nên để sau này mình phải hối hận đấy  .

- Anh Xiumin!

- Sao?

- Đã có ai nói anh rất ấm áp chưa?

- Em thấy anh như thế sao?

- Vâng! (gật đầu) .

- Em là người đầu tiên đấy!

- hì hì.

- Em có muốn đi dạo quanh sông Hàn tí không?

- Có được không ạ? Nhỡ ai nhìn thấy thì sao ạ?

- Không sao đâu

Anh và tôi cùng dạo quanh Sông Hàn bằng chiếc xe đạp. Cũng đã nhiều ngày tôi không ra ngoài rồi . Rất thoải mái . Cuộc nói chuyện với anh làm tâm trạng tôi tốt hơn hẳn. Chúng tôi về mọi người vẫn chưa dậy .

- Pupu ơi vào gọi mọi người dậy hộ anh cái!_ Anh Kang Seok nói với tôi vì anh ấy và anh Xiumin đều vào nhà tắm rồi . Gọi mọi người dậy ấy à. Tôi sẽ gặp một số trường hợp xấu hổ không thể nói nên lời như. Kris, Lay và Chanyeol ngủ không mặc áo. Baekhuyn thì chúa của ngủ nướng, gọi thế nào cũng không chịu dậy. Nghiêm trọng nhất là Sehun. Cậu ta ngủ mà chỉ mắc mỗi cái quần chíp thôi . Hôm nay mọi người có vẻ đã rút kinh nghiệm từ những ngày trước nên tôi cũng nhanh chóng.

- Á.....!mụn......_ Tiếng thét của Baekhuyn làm tôi giật mình.

-....

- Phải làm sao đây mai còn có buổi chụp hình mà!

- Anh cũng khác gì chú đâu? _Kris khổ sở nói

- Muốn em giúp mọi người không?

- Thật sao?

- Em không chắc! mấy đứa bạn em thường xuyên làm thế! Giống như đi mát xa ở spa ấy!

- Em biết sao?

- Ừ!

- Vậy thì tốt rồi

- Mọi người đợi em tí._ Nói rồi tôi vội vàng vào bếp làm kem mát xa bằng hoa quả do con Yến mách cho.

- Xong rồi! ai thử trước nào?

- Anh thử trước cho_ Baekhuyn nói. Tôi bảo Baekhuyn nằm trên ghế, tôi ngồi bên cạnh và bắt đầu.Nó cũng rất dễ! Nhưng mọi người có vẻ khá ngạc nhiên về chuyện này! Cụ thể là mọi người đang chăm chú nhìn tôi.

- Em thấy ngày nào mọi người cũng phải trang điểm, như thế sẽ không tốt cho da đâu. Nếu mọi người nếu thường xuyên làm thế này thì sẽ tốt cho da lắm đấy.

- Em học tất cả những thứ này sao?_Chen cũng lên tiếng

- hì hì

- Thế là sau này đỡ tốn tiền đi spa rồi. Có gì cứ bảo Pupu thôi_ Sehun nói

- Ai bảo thế? Mọi người đều được miễn phí, nhưng trừ cậu ra phải trả tiền.

- Sao cậu lại phân biệt đối xử thế?

- hì hì

- Tớ không có tiền đâu nhá!

- Đó đâu phải việc của tớ?

- ...

Kết thúc cuộc trêu đùa thì chúng tôi mới để ý là anh Baekhuyn đã ngủ từ lúc nào . Hết nói nổi luôn!.

Sáng hôm sau...

- Pupu hết mụn rồi này! Đúng là thần kỳ nha!_ Vừa dậy Baekhuyn đã hét toáng lên làm mọi người giật mình. Sống chung với mọi người tôi cũng rút ra được một số kinh nghiệm.

Thứ nhất: Không nên nói chuyện với Baekhuyn trước giờ ngủ vì cậu ấy sẽ nói mãi thôi, bạn chẳng thể nào ngủ được. Chỉ có mình Chen và Chanyeol có thể ngủ cùng anh ấy .

Thứ hai: Không nên làm Sehun dỗi vì khi dỗi cậu ấy sẽ hành động như trẻ con và thường xuyên bày ra những trò tinh quái. Và chẳng bao giờ bạn có thể đoán trược được cậu ấy sẽ làm gì tiếp theo.

Thứ ba: Lay không giống như bề ngoài của anh ấy. Nhìn qua thì có vẻ anh ấy ít nói, nhưng anh ấy lại rất hoạt bát và nghịch ngợm. Anh ấy có thể nói chuyện vui vẻ cùng mọi người. Khi bạn buồn thì nên nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ làm bạn hết buồn ngay. Còn khi anh ấy buồn thì.... Anh ấy sẽ làm mọi người không có tâm trạng nào để cười được .

Thứ tư: Nếu bạn rơi vào thắc mắc về vấn đè gì thì bạn nên tâm sự cùng Xiumin. Anh chính là mẫu người ấm áp và tuyệt vời nhất đây .

Thứ năm: Mỗi người đều có một nét riêng nên đừng bao giờ so sánh giữa họ, vì họ rất hiếu thắng và thù rất dai. Giống như hôm bữa tôi có nói họ không menly cho lắm. Hậu quả là họ cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó mấy ngày hôm nay luôn đấy .

Hôm nay tôi quyết định đến đài truyền hình để trả lời bác đạo diễn. Tôi đã quyết định đồng ý. Đó cũng là cơ hội tốt để tôi thử sức mình. Tôi nghĩ thời gian còn dài để tôi có thể khẳng định mình. Nhưng cũng không hẳn là do tôi quyết định .

Tối hôm qua.....Tôi vẫn thường ngắm cảnh thành phố lúc đêm muộn .

- Pupu_ anh Luhan gọi tôi.

- Dạ!

- Em đang suy nghĩ chuyện lúc nãy sao?

- Dạ vâng! Em đang cân nhắc việc anh Suho bảo em đồng ý vào công ty.

- Em có thực sự muốn không?

- Em không rõ! Nó thực sự là một cơ hội tốt, nhưng.....

- Em không muốn ở lại đây?

- Có chứ! Anh thấy em nên làm thế nào?

- Anh nghĩ mọi quyết định là ở nơi em. Em uống sữa đi này.

- Em cảm ơn . Anh Luhan!

- !

- Anh có muốn em ở lại đây không?

-..... Anh cũng như mọi người tất nhiên là muốn em ở lại đây rồi.

Không hiểu tại sao tôi lại hỏi anh như thế. Tôi không hiểu tại sao dạo này tôi lại để ý đến anh nhiều như thế! Mỗi lúc ở cùng anh tôi không thể kiểm soát được việc nhìn trộm anh. Những lúc anh quan tâm đến tôi làm tôi vui vẻ lạ thường. Những lúc bị anh bắt gặp khi đang nhìn trộm khiến trái tim tôi luôn lạc nhịp. Đã từ khi nào tôi lại thích uống sữa, thứ mà tôi không bao giờ uống. Mỗi tối, tôi đều nhận được một cốc sữa nóng từ anh . Tôi nghĩ tôi thích anh thật rồi. Nhưng tôi sẽ giữ chuyện này chỉ mình biết . Ôi sợ mọi thứ sẽ không còn như trước nếu tôi nói ra .

Đài truyền hình SBS

- Cháu chào bác!

- Cháu đến rồi sao! Thế nào! Cháu suy nghĩ kỹ chưa?

- Rồi ạ!

- Thế cháu quyết định thế nào rồi?

- Cháu muốn thử sức mình ạ!

- Thế thì còn gì bằng nữa! Ta phải tin này cho Soo Man mới được.

Một lúc sau, giám đốc Soo Man cũng có mặt. Bác ấy còn đưa sẵn hợp đồng đến nữa L.

- Cô bé suy nghĩ kỹ rồi chứ?_ Bác Soo Man hỏi tôi

- Vâng ạ!

- Vậy đây là hợp đồng thời hạn năm năm! Cháu cứ tham khảo đi! Có điều gì bổ sung hãy nói!_ Cầm trên tay bản hợp đồng. Tôi không thể diễn tả cảm giác của tôi nữa. Nhưng tôi cũng đủ tỉnh táo để xem xét hợp đồng. Tôi không biết nên thêm gì và như thế nào mới là đúng nên tôi xin phép được đưa bản hợp đồng về để xem kỹ hơn. Tâm trạng rất vui nên tôi quyết định mời mọi người đi ăn đêm . Uống rượu tôi đã thử qua, cách đây đã ất lâu ,khi ba tôi qua đời tôi đã thử một lần. Có ai đó đã bảo tôi rằng uống rượu sẽ không còn đau lòng nữa, sẽ quên hết mọi chuyện, sẽ không còn nhớ nhung về những kỷ niệm đau khổ nữa. Lúc đó rượu rất khó uống, vị đắng nồng, cay xè. Tôi cảm nhận được những luồng khí nóng hổi từ cổ họng đi xuống dạ dày. Không còn nhớ là mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm giác thấy đầu óc lâng lâng khó tả. Như thể mình đang trôi dạt về một nơi nào đó. Lúc đó tôi thấy mẹ! bà mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười mang vẻ thương tâm. Bà buồn vì tôi sao? Có thể! Tôi bật khóc khi bà biến mất. Tôi thấy bà nắm tay bố tôi đi mất. Hai người họ bỏ lại tôi một mình mà đi. Họ không thương tôi nữa sao? Không cần tôi nữa sao? Lúc đó và bây giờ khác nhau rất nhiều! ngày đó tôi chỉ có một mình, uống để quên đi những chuyện đau lòng. Còn bây giờ, bên cạnh tôi đã có những người bạn mới, những niềm vui mới. Ít nhất tôi không còn buồn nữa. Đầu óc hơi choáng! Chắc tôi say mất rồi, Tôi không còn nghe rõ mọi người nói cái gì! Tôi một mình lang thang không biết rõ là mình đang đi đâu và muốn đi đâu nữa.

- pupu em định đi đâu thế?_ Tôi vẫn còn tỉnh táo để biết trước mặt mình là ai . Mặc cho mọi thứ trước mặt mờ ảo không rõ ràng. Là anh Kris

- Em đi ngắm sao!

- Không được em say rồi! để anh vào nói với mọi người!

- Không! Em đi ngắm sao! Anh không cho đi phải không? Thế em tự đi!

- Đừng bướng bỉnh nữa! để anh đưa em về!

- Không!_ Tôi lảo đảo một mình đi bắt taxi.

- Thôi! Để anh đưa em đi! Đừng đi một mình!

Anh dẫn tôi lên tháp NamSan. Tôi măc kệ anh, cũng không để tâm là anh còn ở bên cạnh mình hay không! Tôi vội vàng đến nơi mà lần trước mình đã đến. Bước chân lảo đảo gặp viên sỏi giữa đường làm tôi ngã. Cái mông đau ê ẩm và cái chân chắc chắn đã bị thương nặng hơn lần trước nữa, khiến tôi không thể nào đứng dậy được. Cơn đau làm chi tôi tỉnh táo lại phần nào, cũng không biết làm sao tôi chỉ biết ngồi đó căn môi chịu đau. Anh đến bên dìu tôi đứng dậy, không trách móc tôi nửa lời.

- Sao anh không nói gì?_ Tôi hỏi anh

- Thế em muốn anh nói gì sao?

- Ít nhất em nghĩ anh sẽ mắng em!

- Cũng định mắng đây! Nhưng nghĩ em đang say nên mắng em cũng chẳng nhớ! Đợi đến lúc em tỉnh anh mới mắng._ Tôi phụt cười anh cũng cười theo .

- Lên đây anh cõng._ Tôi cũng không ngần ngại để anh cõng, mặc dù tai tôi đã nóng bừng. Nhưng biết bản thân mình sẽ không đi được nên đành chịu.

- Anh đưa em về nhé! Mọi người sẽ lo lắng đấy! về nhà bôi thuốc nhé!

- Em muốn ở đây thêm một chút nữa.

- Thế cũng được.

Anh đặt tôi ngồi xuống, rồi ngồi bên cạnh tôi, cả hai im lặng không nói gì. Tôi lẳng lặng ngắm thành phố đêm từ trên cao, và chắc hẳn anh cũng thế. Tôi tự hứa với bản thân sẽ bắt đầu một cuộc sống khác trên đất nước này! Một cuộc sống không còn như trước đây nữa. Chắc chắn sẽ có nhiều thay đổi, tôi không chắc là mình có thể thích nghi ngay với nó được không nữa! Nhưng tôi sẽ thử xem sao J.

- Em nhớ nhà sao?_ Anh lên tiếng hỏi tôi.

- Có đôi chút anh à! .

- Anh cũng nhớ nhà! Những lúc buồn anh hay tới đây!

- Em cũng muốn đến đây! Ở đây rất tuyệt. Nhưng nó lại làm em nhớ nhà thêm thôi .

- Một thời gian nữa em sẽ quen thôi à! 

- Anh Kris.

- Sao thế?

- Anh cười như thế không đẹp tí nào!

- Thế thì thế nào mới đẹp?

- Anh phải cười thật tươi ấy! Giống như lúc đầu em gặp anh ấy! Anh cười như thế thật sự rất đẹp.

- Ừ .

- Đấy! như bây giờ mới đẹp này .

- pupu này!

- Dạ

- Nếu anh rời khỏi EXO, em có gét anh không?

- Không đâu!

- Tại sao?

- Anh có quyết định của anh! Anh biết chuyện gì sẽ tốt cho bản thân mình mà. Nên em cũng chả thể gét nổi anh đâu. Mọi người sẽ tôn trộng quyết định của anh mà!

- Thế em có thất vọng không?

- Ưm.... Có chứ! Nhưng chỉ một chút xíu thôi à!

- :)

- ...

-...

-...

- Tại sao em không hỏi là vì sao anh muốn rời khỏi EXO.

- Em cũng không biết nữa chỉ là nghĩ nếu anh muốn nói chắc anh sẽ giải thích với tất cả mọi người, đâu chỉ mình em .

- Anh cũng chưa rõ là sẽ quyết định thế nào.

- :)

- Em tỉnh hẳn chưa?

- Rồi ạ!

- Thế để anh đưa em về không mọi người lại lo.

Cũng đã khuya, anh cõng tôi về ký túc xá. Giờ này chắc mọi người đã ngủ rồi. Anh Kris bảo tôi đứng đợi trước cổng ktx để anh ấy đi mua ít thuốc, nhưng tôi bảo tôi sẽ tự lên luôn, nhỡ đâu mọi người thấy thì lại mệt . Tôi với cái chân khập khiễng khó khăn lắm mới đến được trước cổng để đi vào.

Lại một đêm mất ngủ và lại suy nghĩ vẩn vơ, phải thừa nhận là từ lúc sang đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Những vấn đề khó giải quyết mà bình thường tôi sẽ vất nó vào một xó mà chả thèm để tâm. Nhưng giờ đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của tôi thứ mà trước đó tôi chả mấy quan tâm. Cuộc sống vốn có những thứ bất ngờ đang chờ chúng ta, ngay bản thân mỗi người cũng không biết được cuộc sống của mình sẽ ra sao, nên tôi nghĩ cứ để mọi thứ tự nhiên theo cách của nó. Bản thân tôi cứ cố gắng hết sức những gì mình có thể làm thì tôi sẽ cũng không phải hối tiếc.

V:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro