50✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng tá Earth vội vàng chạy trên hành lang bệnh viện, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo. Chàng trai chạm ngưỡng 30 tuổi với nước da bánh mật khoẻ khoắn, đứng trước cửa phòng bệnh lại chẳng dám bước vào.

Em trai hắn và ai đó đang cãi nhau ầm ầm trong phòng.

"Mày bị ngu à? 2010 là năm thành lập của Waruta, 110 là gọi cảnh sát. Chắc chắn chúng là cảnh sát ngầm cài vào."

"Mày ảo phim à? Nếu dễ thế thì đéo đến lượt bọn mình phải khổ thế này."

"Mày khinh thường tao à?"

"Sao tao phải khinh thường mày? Là mày ngu thật."

"Bình tĩnh đi hai cái người này!!!"

"Thằng Gemini cản Joong coi?"

"Thằng cha nắm tóc em!!!! Áaaaaaaa"

"POND!! Anh sao lại cắn em?"

"Nó cố tình đó, mày đánh thằng đần đó hộ tao"

Earth Pirapat: "..."

Khung cảnh trong căn phòng làm hắn thầm nghĩ : Không biết đám người này là đồng minh hay kẻ thù, địch thì chưa giết được ai, nội bộ đã tự chia rẽ.

Earth hắng giọng, lúc này đám người mới giãn ra một chút. Gemini bị Joong kẹp cổ, đang cố gắng cắn vào tay hắn để hắn tha cho cái cổ đáng thương của mình. Pond nắm đầu Joong , Joong nhéo bụng Pond, Phuwin đứng giữa đẩy Pond ra thì bị hắn kê mặt lên vai, tranh thủ cắn cho mấy cái.

Earth Pirapat: "..."

__

Với sự vào cuộc của pháp luật, những người dân yêu nước tuân thủ quy định, ngồi im chịu trách vấn. Earth sau mười lăm phút thuyết trình đã ngưng lại uống nước. Joong vuốt lại mái tóc bù xù, nhận lấy chiếc đồng hồ đã xước vài chỗ, bám cả tro đen trông đến thảm. Hắn nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, sự tức giận dâng lên như bão lũ, đập vào bờ đê, gào thét như thú dữ. Hắn thề sẽ làm bọn người khốn nạn kia sống không bằng chết. Miết nhẹ mặt đồng hồ, giọt nước mắt đã được nuốt lại vào trong. Nếu hắn sợ hãi một, Dunk chắc đang khốn cùng với nỗi sợ của mình, hắn thật may mắn vẫn nhìn thấy bình minh vào ngày mai, còn Dunk ở đâu hắn cũng chẳng biết. Tệ thật, không phải âm dương cách biệt, nhưng cũng nao lòng đến cồn cào.

Hắn ngắm chiếc đồng hồ rất lâu, Gemini đan hai bàn tay nhìn hắn. Những người đàn ông cố gắng trưởng thành, hoá ra cũng chỉ là những đứa trẻ sợ hãi đủ thứ. Giờ đây, hai đứa trẻ dựa dẫm vào nhau, sợ hãi đến mức tim mất kiểm soát, sợ mất đi liều thuốc bình hên của mình. Những đứa trẻ chịu quá nhiều tổn thương không đáng có, chỉ đành cố gắng lớn lên, chịu đựng và giả tạo.

"Earth, anh có thể nhờ người tháo mặt đồng hồ ra cho em không?"

Joong bỗng ngẩng mặt, Phuwin đang cố gắng tìm manh mối trên máy tính bên này cũng phải ngẩng lên.

Earth thắc mắc cũng không nhiều chuyện, gật đầu rồi bước ra ngoài.

Pond lên tiếng đánh động:

"Làm gì vậy?"

Joong lắc đầu:

"Không biết"

Pond chỉ lẩm bẩm trong lòng rằng thằng này chắc bị điên, chứ không muốn bụng có thêm mấy vết bầm.

Gemini và Phuwin quyết định cùng nhau tìm cách xâm nhập sâu hơn vào dữ liệu của Waruta, nhưng lần này là trụ sở chính của nó, toà nhà tráng lệ nằm giữa lòng Bangkok.

So với Joong và Phuwin hay Gemini, Pond có lẽ là người bình chân nhất. Vì hắn biết nhiều hơn mọi người một số thứ. Hắn biết Dunk chỉ giả khờ, cũng biết con trai của ông trùm vũ khí - Fourth Nattawat không phải là kẻ dễ bắt nạt. Hắn tin họ có thể tự chống chọi đến khi họ tìm được tung tích của hai người.

Lúc sau, Earth quay lại. Đồng hồ được đặt trong túi zip chuyên dụng của cảnh sát.

Joong lúc này mới ngồi ra đầu giường, để toàn bộ các mảnh ghép đồng hồ lên cái bàn bên cạnh. Hắn chậm rãi nói:

"Phuwin có biết phân tích mã hoá không?"

"Không chuyên nhưng không phế. Mất chút thời gian"

Hắn dùng hai que tăm, gạt hai bánh răng trên khung nền, mất một lúc mới lấy được một vật cứng, dẹt như thẻ nhớ, nằm ngăn giữa bánh lắc và bộ phận chỉnh giờ.

Joong lấy điện thoại của mình, mở khay thẻ nhớ rồi nhét thứ đó vào. Mọi hành động của Joong khiến mọi người tròn mắt, hắn như người sáng tạo ra đồng hồ vậy, rất điêu luyện.

"Này cầm lấy"

Phuwin bắt lấy chiếc điện thoại đã vỡ màn hình, nhìn một màn hình đầy mã số và dãy code lằng ngoằng. Đau đầu rồi đây.

"Sao mày cứ thần kì như ma ấy?"

Earth toát mồ hôi cảm thán. Pond đứng bên cạnh cũng xuýt xoa.

"Ok, tôi nhận tôi ngu bạn ạ"

"Ấu trĩ thật"

Gemini buông một câu bâng quơ, thành công nhận một cú đánh đau điếng.

"Thật ra cũng không có gì. Đồng hồ này là của Dunk. Em cũng có một cái. Mặt đồng hồ của Dunk làm bằng Ruby đỏ, khi phản chiếu với ánh mặt trời còn có màu xanh của loại đá mắt mèo quý hiếm. Nhưng ban nãy, nó không thể phản chiếu. Thêm một điều nữa, kim giờ và kim phút chỉ sai giờ, nhưng đi theo một quy luật. Nó sẽ quay loạn giống như la bàn, tuy nhiên kim giờ lần lượt chỉ về phía 12,3,6,9 rồi lại về 12, đại diện cho bốn hướng đông tây nam bắc"

Gemini lên tiếng:

"Là chip GPS DN của BSS chưa đưa vào thị trường. Là món quà mừng con trai nhận chức chủ tịch của ngài Nat"

"Đúng là nó"

Joong gật đầu xác nhận. Hắn có cơ hội tìm thấy Dunk rồi. Chỉ cần Dunk vẫn còn điện thoại bên người, chắc chắn hắn có thể tìm thấy cậu. Chỉ là hắn không biết, tại sao con chip lại được cài vào đồng hồ. Có phải quá trùng hợp rồi không? Nhưng có lẽ hắn cũng ngờ ngợ ra đáp án cho mình.

Dunk Natachai vẫn ranh ma như thế.

__

Fourth tỉnh dậy với sự đau nhức chuyền khắp cơ thể. Đầu choáng váng như vừa lạc vào ảo ảnh. Cả cơ thể cũng chẳng cử động được, chỉ có đôi mắt lười biếng mở ra.

Cậu nghĩ mình đang mơ. Nhưng được vậy thì may quá. Tạt nước còn thấy cả người ướt sũng, chắc là thật mất rồi...

"Nó tỉnh rồi?"

"Vâng thưa chủ tịch"

Fourth cảm thấy cổ họng khô khốc. Nước chảy vào mắt cũng không đau đớn bằng khung cảnh trước mặt. Cậu và Dunk bị trói đối diện nhau. Dunk không mở mắt nhìn cậu, chỉ có dòng máu chảy dài từ thái dương...

"Bọn chó má"

Fourth muốn hét lên như thế, nhưng còn kịp không? Vì chúng còn đê tiện hơn thế.

"Thật mất thời gian, đã trôi qua nửa ngày nó mới tỉnh."

"Không sao. Cuộc chơi còn dài mà."

Fourth thấy một lão già tầm 50 tuổi đang vắt vẻo trên chiếc ghế bên kia. Lão cười khanh khách, trong khán phòng lại vang gấp bội. Kinh tởm.

Lát sau có người bước vào từ cánh cửa mục nát. Người này Fourth nhận ra. Là chủ tịch tập đoàn Waruta.

Lão ung dung tiến về chiếc ghế còn lại, phì phèo điếu xì gà thơm mùi thảo mộc.

Người kia nói với lão:

"Bắt một đứa là đủ. Còn bắt thằng đần kia làm gì? Nó chẳng có giá trị lợi dụng"

Lão Warut chỉ cười. Lão bảo:

"Đúng là nó đần, nhưng nó là miếng mồi béo bở đó"

"Vả lại Sita cũng thích nó"

Fourth cũng ngờ ngợ ra là Dunk, người nãy giờ vẫn đổ rạp xuống nền đất. Cậu vẫn bất động, mặc kệ dòng nước chảy từ tóc ướt nhẹp áo. Và cũng chẳng ai quan tâm đến sinh mạng này, như chỉ chờ cậu chết đi, sẽ có hàng ngàn hàng vạn người hạnh phúc. Fourth thấy lạnh lắm, Fourth nhớ cái ôm của bố, và nụ hôn ấm áp của Gemini. Fourth nhớ cảm giác tự do của mình lắm... Cậu chẳng còn sức sợ, lại thấy ghê tởm bọn người kia nhiều hơn.

Kẻ thua cuộc, chính là kẻ thủ đoạn.

__

Có chắc yêu là đây =))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro