Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    _ Này, Lucy!

Tiếng Natsu đột ngột vang lên sau lưng khiến Lucy giật mình. Những gì tối qua khiến khuôn mặt cô nóng bừng. Lucy ho nhẹ che đi sự bối rối của bản thân, khẽ mỉm cười với cậu bạn thân.

  _ Chào...buổi sáng...Natsu...

Natsu dường như không nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Lucy, cậu thản nhiên tiến lại, khoác tay lên vai cô thân mật, ghé sát đầu vào tai cô nói khẽ:

 _ Bộ đồ này...hợp với cậu lắm đấy..._ Rồi cậu khoái chí nhìn vẻ mặt hóa đá của Lucy bên cạnh, mặc kệ ánh mắt và nụ cười ẩn ý của thằng bạn cởi trần. 

  Cảm giác được hơi nóng tỏa ra từ người cậu, hơi thở của cậu phả ra bên tai, Lucy căng cứng người. chẳng hiểu sao, dạo gần đây, cô khá nhạy cảm với những đụng chạm của Natsu. Sự thay đổi đó của bản thân khiến chính cô cũng giật mình. Phải nói thế nào nhỉ? Ừm... Nó tê dại, như có điện chạy qua vậy. Khẽ lùi xa khỏi cậu, Lucy bối rối chọc chọc mấy miếng dâu tây trong đĩa. Cô ngước lên hỏi cậu, đánh vỡ cái bầu không khí ám muội lúc nãy:

  _ Natsu à... dạo này tớ hết tiền thuê nhà rồi. Đi làm nhiệm vụ đi!

Rồi không đợi sự đồng ý của cậu bạn, cô vội vàng giật lấy một nhiệm vụ treo trên bảng, quay người ra khỏi hội kèm theo câu nói " Tớ về thu xếp đồ đạc, lát tớ qua".

   

 Nhìn vẻ mặt thất vọng của Natsu, Gray biết ngay là cậu ta đang nghĩ gì. Gray bước đến, khẽ huých vai Natsu, nói nhỏ:

 _ Tao nói mày chính là tên đầu đất. _ Không nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Natsu, Gray nói tiếp_ Mày không thấy như vậy là nhanh quá à. Cái gì cũng phải từ từ chứ! Mày làm vậy có thể khiến cô ấy sợ đấy.

  Natsu nhìn Gray, ánh mắt ngờ vực:

  _ Cái éo gì! Tao đã làm đúng theo lời mày mà... cả câu nói lúc nãy nữa..._ giọng Natsu nhỏ dần.

  _ Nhưng đáng nhẽ mày không nên... để tay của mày sát...như vậy- Gray lúng túng nói,

  _ Nhưng bình thường tao vẫn khoác vai Lucy như vậy mà_ Natsu nhỏ giọng lầm bầm.

  _Bình thường cái con khỉ ấy! Mày thử nhìn với góc độ của bọn tao xem nào, chẳng khác gì hai người đang sờ soạng nhau giữa ban ngày ban mặt_ Gray nhăn mặt.

  _Hai người thì thầm cái gì vậy??? Tôi không biết Natsu và Gray cũng có lúc hòa hợp vậy đấy!_ Giọng Cana vang lên, mang theo hơi men, híp mắt hỏi.

_ Tôi??? Và thằng đó???_ Gray liếc sang bên với vẻ mặt ghét bỏ_ Cô say rồi đấy Cana.

 Như dẵm phải đuôi, Cana nhảy dựng lên:

  _ Ê, chị mày không say đâu nhé. 

 Đột nhiên, Cana ghé sát lại gần, giọng mờ ám:

 _ Khỏi phải giấu, chị mày nghe hết rồi.

 Khoái chí nhìn vẻ mặt cứng đờ của 2 tên bên cạnh, Cana tiếp tục:

 _ Natsu, chú mày gan cũng lớn đấy, còn dám định cướp người trước mắt chị à? Hửm?

 Natsu giật mình hoảng hốt. Cậu vội đưa mắt nhìn Gray, thấy tên đó cũng hóa đá giống mình. Natsu cố gắng tìm lại giọng nói:

  _ Cana, cô nói gì vậy? Đùa không vui đâu...

  Bắt gặp ánh mắt" Tao không phải Chúa, tao không giúp được mày." của thằng bạn bên cạnh, Natsu thực sự sợ hãi. Ôi chúa ơi! Natsu gần như đứng tim khi nghĩ đến cảnh Lucy biết được những lời đó của cậu. Cô sẽ làm gì nhỉ? Tránh xa cậu, mắng chửi cậu, hay làm gì khác kinh khủng hơn? Cậu không thể nghĩ tiếp, và cũng không dám nghĩ. Natsu lắp bắp:

 _ Cana, chuyện này không phải đùa đâu... Tôi nghiêm túc đấy...

 _ Tôi cũng nghiêm túc đấy_ Cana nhếch môi_ Nhưng chú mày yên tâm, chị đây không nỡ phá bọn bây đâu.

  Bỏ qua ánh mắt hàm ơn của Natsu, Cana tiếp tục:

 _ Nhưng chị mày không nghĩ cách làm của mấy chú là đúng đâu.Nếu chú muốn...chị có thể giúp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nalu